Vương Quân Cường cười nói: "Bí thư Trương, hiện tại trong lòng tôi tôi cũng có chút cơ sở rồi, giải quyết được chuyện ăn uống ngủ thì những chuyện khác cũng dễ làm."
Trình Diễm Đông nói: "Nếu là làm lễ mừng, có phải bắn pháo hoa hay không?"
Trương đại quan nhân nói: "Đúng vậy, nhắc tới tôi mới nhớ, pháo hoa khẳng định là phải bắn rồi, nhưng tìm ai tài trợ đây?"
Mấy người đều nhìn Trương Dương, Thường Hải Tâm không nhịn được liền bật cười: "Bí thư Trương, tôi sao cảm thấy Tân Hải chúng ta keo kiệt như vậy nhỉ? Làm lễ mừng cũng thiếu tiền, đi khắp nơi tìm người tài trợ, để cho người ta biết khẳng định sẽ cười đến rụng răng."
Trương Dương nói: "Cô thì biết cái gì? Cái này gọi là bản sự, tay không bắt giặc mới là cảnh giới cao nhất của chiêu thương dẫn tư.” Thằng cha này nhíu mày nói: "Cô nói xem, sao tôi không quen xưởng sản xuất pháo hoa nào nhỉ?"
Trình Diễm Đông thật sự là phục hắn rồi, hắn nghĩ một chút rồi nói: "Phương diện này tôi cũng quen, nhà máy pháo hoa Nam Tích, người ta chuyên làm hạng mục lớn, khi mừng quốc khánh đều là dùng của người ta."
Trương Dương nói: "Vậy thì tốt rồi, chuyện này giao cho anh đi làm."
Trình Diễm Đông nói: "Tôi quen người ta, nhưng giao tình chưa tới mức để người ta phải tài trợ, tôi chắc là có thể mua được với giá xuất xưởng."
Trương Dương nói: "Thế vẫn tốn tiền, Diễm Đông, tôi nghĩ ra một cách, cậu phái người nghiêm tra xưởng pháo hoa lậu trong phạm vi Tân Hải, thấy cái nào trái phép là tịch thu hết..."
Trình Diễm Đông vội vàng xua tay nói: "Bí thư Trương, ngài tha cho tôi đi, tôi là cảnh sát, ngài coi tôi trở thành cường đạo à, tra xưởng pháo hoa phi pháp không phải là không thể được, nhưng cái đó làm saobằng được pháo hoa nghiêm chính, cho dù chúng ta thu được một đống lớn thì đến lúc đó châm lửa lên thì nó lại xịt, để khách quý thấy sẽ nói chúng ta quá hẹp hòi."
Vương Quân Cường và Thường Hải Tâm đều là không nhịn được cười.
Trương Dương nói: "Chuyện này tôi sẽ nghĩ thật kỹ. Mọi người đều phải nghĩ chủ ý, phàm là tài trợ mà chúng ta có thể tìm được thì tận lực để không tốn tiền. Chỗ nào cần chi tiền thì nợ được cứ nợ, dù sao thì người chưa chết ví cũng chưa nát, thành phố Tân Hải chúng ta lớn như vậy sẽ không quỵt chỗ tiền nhỏ."
Trình Diễm Đông tràn đầy cảm xúc nói: "Bí thư Trương. Tôi thực sự cảm thấy, anh không đi làm sinh ý rất đáng tiếc."
Trương Dương trở lại văn phòng của mình. Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hôm nay trên cuộc họp thường ủy không hề thấy phó bí thư Lưu Kiến Thiết lên tiếng, hắn bảo Phó Trường Chinh gọi Lưu Kiến Thiết tới.
Biểu hiện gần đây của Lưu Kiến Thiết vô cùng trầm thấp, nói chính xác thì từ lúc bí thư Chu Tường của Ủy ban chính pháp Tân Hải bị cách chức, Lưu Kiến Thiết liền cảm thấy một loại nguy cơ trước giờ chưa từng có, hắn bắt đầu nghĩ tới thái độ chính trị của mình trước đây, hắn ý thức được vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này so với dự đoán của hắn thì cường đại hơn nhiều. Từng có một lần, Lưu Kiến Thiết còn chuẩn bị đứng ở phía đối lập với Trương Dương, nhưng những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây khiến hắn nghĩ lại. Trong tình thế phức tạp trước mắt, trầm mặc vẫn là thỏa đáng nhất. Họa là từ ở miệng mà ra, nói ít nhất thật ra là phương thức tốt nhất để giữ mình.
Cuộc họp thường ủy hôm nay hắn cũng tham dự, nhưng Lưu Kiến Thiết trong toàn bộ quá trình không nói gì, cười cũng cười, vỗ tay cũng vỗ tay, theo lý mà nói thì hắn cũng được thơm lây, từ phó bí thư huyện ủy biến thành phó bí thư thị ủy, nhưng trong lòng thì lại càng thấp thỏm, hắn lo lắng chuyện của Chu Tường sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh trên người mình. Luôn cảm thấy Trình Diễm Đông vào thường ủy chỉ là bước đầu tiên trong bố cục chính trị của Trương Dương, về sau ban lãnh đạo Tân Hải còn có thể sẽ gặp phải thay đổi trên phạm vi lớn, phó thị trưởng thường vụ trong trận doanh thì làm được tốt hơn so với hắn, từ sớm đã nhận chuẩn cây đại thụ Trương Dương này, nghiêng về phía trận doanh của hắn. Khiến Lưu Kiến Thiết cảm thấy rối rắm là, Trương Dương hiện tại đã bày ra tư thế chống lại phía Bắc Cảng, Lưu Kiến Thiết khác với Đổng Ngọc Vũ, sự phát triển của Đổng Ngọc Vũ đã tiến vào bình cảnh, thiếu bối cảnh quan hệ, cũng không chiếm được sự coi trọng của lãnh đạo thành phố Bắc Cảng đương nhiệm, thời gian trước bởi vì Triệu Kim Khoa tặng cho hắn lễ vật giá trị mấy trăm đồng mà bị điều tra liên tục, cuối cùng còn ở trên cuộc họp thường ủy xin lỗi công khai, bởi vậy có thể nhìn ra tình cảnh bất đắc dĩ của Đổng Ngọc Vũ, không gian đề thăng của hắn rất nhỏ, dưới tiền đề như vậy, hắn không thể không lựa chọn kiên định ôm lấy chân Trương Dương.
Lưu Kiến Thiết khác với hắn, từ sau khi Trương Dương tới Tân Hải, hắn cũng đã mưu cầu đường ra, hơn nữa trên cơ bản đã định ra rồi, bí thư thị ủy Hạng Thành đã gật đầu để hắn đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy huyện Lâm Mông, trên cơ bản định vào tháng tám, trở thành bí thư huyện ủy Lâm Mông cũng là được đề thăng rồi, cho nên hiện tại tâm tình của Lưu Kiến Thiết là không cầu vô công nhưng cầu vô tội, hắn đã không muốn đắc tội với Trương Dương, cũng không muốn bị Trương Dương coi là súng, bởi vì từ các loại hiện tượng trước mắt, hắn đã nhìn ra mâu thuẫn giữa Trương Dương và lãnh đạo thành phố Bắc Cảng càng tích càng sâu.
Tuy rằng không muốn quan tâm nhưng Trương Dương gọi thì hắn không thể không để ý, sau khi nhận được thông tri, Lưu Kiến Thiết rất nhanh liền tới văn phòng của Trương Dương, vốn địa điểm làm việc của hai người đều chung một tầng lầu.
Lưu Kiến Thiết này là tiếu diện phật, cả ngày tươi cười, bước vào cửa lớn văn phòng Trương Dương, hắn bật cười trước: "Bí thư Trương, ngài tìm tôi?"
Trương Dương ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, cười vẫy vẫy tay với hắn, Lưu Kiến Thiết phát hiện đối diện bàn làm việc của Trương Dương đã xếp sẵn một cái ghế, khẳng định là trước chuyện đã chuẩn bị tốt, xem ra bí thư Trương muốn nói chuyện gần gũi với mình.
Lưu Kiến Thiết cười ha ha ngồi xuống, tuy rằng hắn thật sự không nghĩ ra lý do mình cười với Trương Dương, nhưng vẫn nở nụ cười, ai bảo người ta là lãnh đạo. Hạ cấp đối với thượng cấp cho dù là không muốn khúm núm nịnh bợ thì cũng phải miễn cưỡng cười vui, anh thấy ai cũng lạnh như băng sương à? Trừ phi là anh không muốn làm nữa.
Sau khi Phó Trường Chinh đưa lên một ly trà thì xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Lưu Kiến Thiết nói: "Bí thư Trương, ngài tìm tôi có việc gì à?"
Trương Dương gật đầu nói: "Cũng không có gì quan trọng, vừa rồi trên cuộc họp thường ủy, tôi nhìn thấy anh thủy chung không lên tiếng, cho nên muốn hỏi riêng anh một chút, có phải thấy đề tài thảo luận hôm nay có chỗ nào không ổn hay không?"
Lưu Kiến Thiết nói: "Bí thư Trương, không phải tôi không muốn lên tiếng, mà là những gì tôi muốn nói người khác đều nói rồi, tôi không thể nào đi lặp lại được."
Trương Dương cười cười, thằng cha này rất là giảo hoạt, câu nói đầu tiên đã cho qua được thái độ dửng dưng của hắn, đúng là tên giảo hoạt đã tẩm dâm trong quan trường nhiều năm. Trương Dương nói: "Tôi muốn nghe ý kiến của anh đối với việc Thái Hồng thiết lập nhà máy."
Lưu Kiến Thiết nói: "Chuyện này không phải vẫn chưa có quyết định cuối cùng ư? Tôi đã đọc bản quy hoạch đó rồi, góc Thương Gia chỉ là suy tính bước đầu của Thái Hồng, người ta vẫn chưa có quyết định cuối cùng."
Trương Dương nói: "Chúng ta phải nghĩ trước, vạn nhất bọn họ kiên trì xây nhà máy ở góc Thương Gia thì làm sao bây giờ? Tân Hải Chúng ta không chỉ đơn giản là cắt cho họ một khối đất, mà quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu chúng ta sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn."
Lưu Kiến Thiết cười nói: "Thật ra tôi cảm thấy, thị lý nhất định sẽ cân nhắc chu toàn, xí nghiệp Thái Hồng lớn như vậy, ai mà không muốn mời tới chứ, nếu bọn họ quyết định xây nhà máy cân nhắc ở Bắc Cảng, tôi phỏng chừng chuyện này chẳng ai ngăn được, về phần nhà máy cuối cùng chọn đặt ở đâu thì vẫn có thể thương lượng, thị lý không thể không cân nhắc đến lợi ích của Tân Hải."
Trương Dương nghĩ thầm anh vòng một vòng lại chẳng khác nào là không nói gì, hắn mỉm cười nói: "Lão Lưu, tôi là muốn hỏi anh, nếu anh ở vị trí của tôi, anh sẽ đồng ý đẻ Thái Hồng xây nhà máy ở góc Thương Gia ư?"
Lưu Kiến Thiết ngây ra một thoáng, có điều hắn lập tức liền bật cười, Trương Dương cũng cười, có điều trong nụ cười của hai người đều lộ ra vẻ dối trá.
Lưu Kiến Thiết nói: "Bí thư Trương, tôi không phải anh, tôi cũng không có sự quyết đoán của anh, nhưng anh bảo tôi nói thì tôi xin nói, chuyện mà thị lý đã ép xuống, tôi không cản được, cũng không có bản sự đó." Hắn cũng đang nói thật.
Trương Dương gật đầu nói: "Lão Lưu à, trong khoảng thời gian này tôi phải làm mấy việc, có thể là thời gian ra ngoài nhiều hơn một chút, phía Tân Hải giao cho anh nhé."
Lưu Kiến Thiết vẫn như trước đây, gật đầu nói: "Bí thư Trương yên tâm đi tôi tôi nhất định sẽ làm tốt công tác bản chức." Những lời này là một lời hai ý, chuyện hắn được phân hắn nhất định sẽ làm tốt, chuyện thuộc trong phạm vi quyền lực của hắn thì hắn không quản được.
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, anh có thể làm tốt công tác bản chức đã là không dễ dàng rồi, trong khoảng thời gian này tới Tân Hải, hắn cũng đã nắm được tương đối năng lực của mấy thường ủy, Lưu Kiến Thiết này là loại người tiếu lí tàng đao điển hình, là lão bánh quẩy trong quan trường, nếu làm đại sự thì thật đúng là không hy vọng gì được vào hắn.
Trương Dương hàn huyên với Lưu Kiến Thiết chưa được mấy câu thì có điện thoại chúc mừng cắt đứt. Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, tin tức này truyền ra thật sự rất mau, Trương đại quan nhân lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, bằng hữu cũng không ít, người biết được tin tức này tất nhiên đều sẽ chúc mừng, Lưu Kiến Thiết biết điều cáo từ.