Cung Hoàn Sơn nhìn thấy bộ dạng đắc ý vênh váo của thằng cha này, thầm cho hắn một câu đánh giá - tiểu nhân đắc chí! Y cũng hiểu rõ, Trương Dương là cố ý, cố ý khoe khoang trước mặt mình, Cung Hoàn Sơn hận không thể một cước đá thằng cha này khỏi văn phòng mình, nhưng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Cung Hoàn Sơn nói: "Lãnh đạo thành phố biết được tin tức này đều vô cùng cao hứng, Tân Hải bỏ huyện lập thành phố đối với Bắc Cảng mà nói cũng là một chuyện lớn vượt thời đại, có ý nghĩa lịch sử không tầm thường, cho nên thị lý chuẩn bị tổ chức một nghi thức chúc mừng quan trọng."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, nghi thức này tôi thấy hay là thôi đi, hiện tại tài chính của Tân Hải không dư dả, phải tổ chức nghi thức thì phải xài hết bao nhiêu tiền? chúng tôi cũng không phải là sợ chi tiền, chỉ là thấy loại nghi thức này không đặc biệt cần thiết, làm hay không làm thì đều không có nhiều ảnh hưởng tới sự phát triển ngày sau của Tân Hải."
Cung Hoàn Sơn nói: "Chuyện này trên cuộc họp thường ủy đã quyết định rồi, cuối tuần đi, tỉnh trưởng Chu lại đích thân tới Bắc Cảng, chúng ta mượn cơ hội này để làm một lần nghi thức chúc mừng náo nhiệt."
Trương đại quan nhân nghĩ thầm hay quá nhỉ, đây căn bản là không thèm trưng cầu sự đồng ý của tôi, các anh đã quyết định sẵn rồi, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân muốn tới Bắc Cảng thị sát, chuyện này tôi sao không nghe nói? Rất nhanh hắn liền minh bạch, Tân Hải tuy rằng thành công bỏ huyện lập thành phố, nhưng mình vẫn chỉ là một cán bộ cấp ban huyện, ở trong quan trường còn cách tỉnh trưởng rất xa, đương nhiên là không luận tới quan hệ tư nhân. Cung Hoàn Sơn nhìn thấy Trương Dương không có phản ứng gì, không nhịn được lại nói: "Anh nghe tôi nói gì không đấy?"
Trương Dương nói: "Nghe thấy rồi, ngài đã quyết định thì tôi chỉ có thể chấp hành nhiệm vụ thôi."
Cung Hoàn Sơn nói: "Không phải tôi quyết định, là quyết định sau khi thảo luận trên cuộc họp thường ủy của mọi người, Tân Hải bỏ huyện lập thành phố là chuyện quan trọng, không thể qua loa cho xong được, không cần xài nhiều tiền, chủ yếu là mượn cơ hội này để tuyên truyền một chút, đối với đề thăng hình tượng thành thị Tân Hải cũng có lợi ích rất lớn. Cậu nói xem đúng không?"
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung. Nếu lãnh đạo đã quyết định thì cứ vậy mà làm."
Cung Hoàn Sơn nói: "Đây là chuyện tốt, anh có vẻ miễn cưỡng vậy?"
Trương Dương nói: “Chúng ta lần này là cử hành trong phạm vi nhỏ hay là làm lớn một trận?"
Cung Hoàn Sơn nói: "Nếu đã làm thì phải gióng trống khua chiêng, cố gắng tiêu ít tiền nhất, nhưng phải làm lớn nhất, mang đến tác dụng tuyên truyền, mượn cơ hội này đưa tòa thành thị mới trỗi dậy Tân Hải này đến tỉnh, không! Phải là đến trước mặt nhân dân toàn quốc."
Trương đại quan nhân luôn cảm thấy những lời này của Cung Hoàn Sơn có chút quá lố, thằng cha này chắc không phải cố ý mượn chuyện này để phủng sát mình chứ? Trong những năm này lòng người càng lúc càng phức tạp, đâm một dao sau lưng, người phủng sát trắng trợn cũng không ít, Trương đại quan nhân lăn lộn ở trong quan trường lâu như vậy rồi, tính cảnh giác cũng trở nên càng lúc càng cao. Thằng cha này đưa ra một vấn đề mấu chốt: "Thị trưởng Cung, Tân Hải chúng tôi hiện tại rất thiếu tiền.ngân sách quốc gia chưa tới, ngân sách của tỉnh lý cũng chưa tới, còn cả hai trăm triệu mà thị lý đã đáp ứng..."
Cung Hoàn Sơn cười ha ha, nói: "Trương Dương à, anh cả ngày mở miệng ngậm miệng đều là tiền, không thấy tục à?"
Trương đại quan nhân chán nản không thôi, ông đứng nói thì không đau lưng, tôi tục ư, trong những năm này làm chuyện gì mà không cần tiền? Không có tiền anh anh bảo tôi lấy răng ra trả người ta à? Hắn nghẹn lời không nói gì.
Cung Hoàn Sơn nói: "Chuyện quốc gia đã nói có thể thay đổi ư? Chuyện thị lý đã đáp ứng cũng sẽ không đổi, đáp ứng cho anh ngân sách hai trăm triệu, thì nhất định sẽ thực hiện, khu bảo lưu thuế nhập khẩu các anh bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn quy hoạch, nói không dễ nghe thì là chữ bát còn chưa phẩy, hiện tại đòi tiền cũng khó ăn khó nói, chỉ cần bắt đầu xây dựng, anh xin một cái là tôi sẽ tùy thời có thể chuyển khoản tiền này cho anh."
Trương Dương nghĩ thầm anh nói nghe thì hay lắm đến lúc đó chưa biết chừng còn gây khó dễ tôi đến thế nào, hơn nữa, anh tuy rằng là thị trưởng, có thể dùng một khoản tiền lớn như vậy hay không thì vẫn phải có sự đồng ý của Hạng Thành, hắn cười nói: "Thị trưởng Cung, từ sau khi chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu được xác định, tôi giống như là nhìn mơ giải khát, dù sao cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa thấy một xu nào được gửi tới cả."
Cung Hoàn Sơn cười nói: "Nóng vội thì không ăn được đậu hủ nóng, bất kỳ chuyện gì cũng phải đi từng bước một, anh đừng sốt ruột."
Trương Dương nói: "Lần này Tân Hải làm hoạt động bỏ huyện lập thành phố, thị lý có phải nên có chút ý tứ không?"
Cung Hoàn Sơn nói: "Trương Dương à, làm hoạt động có tốn bao nhiêu tiền đâu? Nếu loại chuyện này cũng phải để thị lý chi, các hạt huyền khác sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ thấy thị lý bất công, chuyện tốt gì cũng đều giành cho Tân Hải, Trương Dương à, anh cũng phải thông cảm cho sự khó xử của thị lý, thị lý đã chuẩn bị chi hai trăm triệu cho các anh, hoạt động phải chi ít tiền thì các anh tự mình giải quyết đi, cố mà nghĩ biện pháp, tóm lại lần này nhất định phải làm thật oanh oanh liệt liệt, phải mang tới hiệu quả tuyên truyền oanh động."
Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, không ngờ là anh chơi tôi, một xu cũng không cho, còn bắt tôi làm hoạt động, Tân Hải nào có nhiều tiền để chiêu đãi nhiều người như vậy ăn không phải trả tiền à?
Cung Hoàn Sơn nói: "Trương Dương, anh lần này là chủ nhân, nhất định phải tỏ ra có phong độ, phải để thành thị huynh đệ nhìn thấy biến hóa của Tân Hải, phương diện chiêu đãi nhất định không thể hẹp hòi."
Trương đại quan nhân nói: "Gì cơ? Thị trưởng Cung, ngài lần này định bao nhiêu người?"
Cung Hoàn Sơn nói: "Thành thị huynh đệ đều phải mời, nhân số cụ thể thì sẽ thương thảo thêm, cuối tuần này có thể xác định danh sách khách quý, nghi thức lễ mừng của chúng ta quyết định tổ chức vào thứ bảy tuần sau, còn hơn mười ngày nữa, hiện tại chuẩn bị thì thời gian khẳng định vẫn kịp."
Trương Dương tràn ngập trào phúng nói: "Thị trưởng Cung, thì ra ngài đã chuẩn bị tốt rồi."
Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: "Khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, hiện tại đơn xin bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải chính thức được phê duyệt, là chuyện tốt song hỷ lâm môn, đối với toàn bộ Bắc Cảng chúng ta mà nói thì là chuyện tốt khắp chốn mừng vui."
Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, mày nói như đánh rắm! Nhưng hôm nay rõ ràng bị đám người này Cung Hoàn Sơn không trâu bắt chó đi cày, thằng cha này từ trong văn phòng của Cung Hoàn Sơn đi ra, bực mình muốn mắng cả mẹ y. Hắn vốn định tới chỗ Hạng Thành hỏi một chút, chuyện bắt Tân Hải làm làm lễ mừng bỏ huyện lập thành phố rốt cuộc là chủ ý của ai? Nhưng nghĩ một lát rồi lại thôi, cây cao gió cả, mình gần đây quá nổi bật, người khác nhìn hắn đỏ mắt cũng là điều khó tránh khỏi, không tìm chút chuyện để dày vò hắn, trong lòng khẳng định bất bình hành. Hạng Thành cũng không phải là hạng tốt lành gì, nếu không có y gật đầu, Cung Hoàn Sơn khẳng định sẽ không đưa ra quyết định như vậy.
Trương đại quan nhân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn tới văn phòng của phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương.
Tưởng Hồng Cương nhìn thấy Trương Dương tới, cũng mặt mày tươi cười, nói: "Bí thư Trương, chúc mừng chúc mừng, mời ngồi, mời!"
Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Bí thư Tưởng, ngài thế này gọi là phủng sát, tôi cũng sắp xấu hổ đến chết rồi, có hang chuột nào không, để tôi chủ động chui vào?"
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố, cậu hiện tại đã là bí thư thị ủy Tân Hải, tôi là phó bí thư thị ủy thành phố Bắc Cảng, so với cậu còn kém nửa cấp."
Trương đại quan nhân nói: "Bí thư Tưởng, hay là hai ta đổi đi, ngài thay tôi, để tôi tới làm phó bí thư của ngài!"
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Đổi thì đổi, ai sợ ai!" Ở trước mặt Trương Dương, hắn cũng không tự cao tự đại, nguyên nhân rất đơn giản, hắn này phó bí thư thị ủy thì thật đúng là không có bao nhiêu vốn để kiêu ngạo, đừng nhìn Trương Dương chỉ là cấp ban huyện, nhưng quyền lên tiếng mà hắn nắm trong phạm vi quyền hành so với mình thì mạnh hơn nhiều.
Trương Dương kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện Tưởng Hồng Cương, đem chuyện Cung Hoàn Sơn vừa rồi nói với hắn kể lại từ đầu chí cuối.
Tưởng Hồng Cương nói: "Chuyện này đúng là quyết định được thường ủy thảo luận, Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, đều là đại sự có ý nghĩa lịch sử, làm lễ mừng không tính là gì cả, rất bình thường mà!"
Trương đại quan nhân nói: "Mấu chốt là thị lý không bỏ tiền, tất cả kinh phí cho lễ mừng dựa vào Tân Hải chúng tôi, tôi cảm thấy làm loại lễ mừng này không có nhiều ý nghĩa lắm."
Tưởng Hồng Cương nói: "Ai mà không cần mặt mũi? Các thành thị khác gặp loại đại sự này cũng sẽ mời chúng ta tới, lễ đi lễ lại thôi, hơn nữa, chẳng ai tới tay không đâu, người ta cũng sẽ phải biếu quà."
Trương Dương nói: "Tôi không cần quà cáp gì cả, luôn cảm thấy làm thế chẳng có ý nghĩa gì cả."
Tưởng Hồng Cương nói: "Cứ thuận theo tự nhiên đi, mọi người đều làm như vậy, anh nếu khác người thì không tốt, hơn nữa lần này tỉnh trưởng Chu tới thị sát, cậu vừa hay có thể mượn cơ hội này để lưu lại ấn tượng sâu sắc với y, nhân vật chính là cậu, tất cả vinh dự là của cậu, cậu nếu không ở mượn chuyện này tạo chút ấn tượng thì rất là đáng tiếc."
Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng, thật ra tôi hiện tại thực sự không có cảm giác gì cả, Tân Hải đơn giản là thay đổi cái tên, đổi thang mà không đổi thuốc, quyền lực của tôi vẫn chẳng khác gì trước đây."
Tưởng Hồng Cương nghe ra ẩn ý của thằng cha này, mỉm cười nói: "Không giống đâu, hiện tại cậu đã là bí thư thị ủy."
Trương Dương nói: "Vẫn là cấp ban huyện thôi, trên cấp bậc cũng không có biến hóa gì."