“Rời khỏi bộ lạc.” Bách Nhĩ trả lời.
“Tại sao?” Sắc mặt ba thú nhân đều thay đổi.
Bách Nhĩ nở nụ cười, không đáp lại câu hỏi này, chỉ nói “Ta thu dọn chút đồ đạc liền đi, chỗ thức ăn kia ta không thể đem đi hết, các ngươi theo ta lấy về chút đi.”
“Ta đi tìm tộc trưởng!” Duẫn phản ứng lại, đứng vọt dậy. Mục có chút mê man, nhưng cũng đứng dậy, chuẩn bị dẫn đường cho phụ thân mình.
“Không cần đâu.” Bách Nhĩ ngăn hắn, dừng lại chút, sau đó vẫn giải thích một câu “Chuyện này là do tộc trưởng cùng tộc vu quyết định.” Nếu muốn lưu lại, đương nhiên y có cách, con người đều là tù tội của lợi lộc, cho dù thú nhân nơi này ruột ngoằn nghèo cũng không có nhiều. Nhưng thứ ẩn giấu trong ***g ngực y, bộ lạc này nuốt không trôi, mà y càng không nguyện ý dựa vào phương thức như vậy để ở lại đây, sau đó còn phải phòng bị liệu có lúc nào đó bị người ta đâm một dao sau lưng không.
Mục rốt cuộc hiểu lời họ nói, nó nhào tới, ôm chặt chân Bách Nhĩ, nước mắt từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, nhưng vẫn khăng khăng không để phát ra chút âm thanh nào. Trái tim Bách Nhĩ nhất thời mềm đi, đưa tay xoa đầu của tiểu thú nhân, dịu dàng nói “Mục, phải sống tốt đấy.” Nếu nói không đành lòng, người y không đành lòng nhất chính là tiểu thú nhân như cái đuôi này. Tuy kiếp trước Bách Nhĩ sống tới ba mươi lăm tuổi, nhưng thê tử mất sớm, y lại chinh chiến nhiều năm trên sa trường, cũng không có tái giá, ngay cả thiếp thất thông phòng cũng không cần, thế nên tới tận khi chết y cũng không có con. Vì vậy đối với tiểu hài tử, y luôn đặc biệt thích hơn một chút.
Mục cũng không trả lời, chỉ là yên lặng rơi lệ. Năm đó a mạt nó rời đi, nó không có khóc như vậy, bởi vì Ni Nhã đặt nhiều tâm tư lên cuộc sống an ổn của y và ánh mắt hâm mộ của những người khác, về phần tiểu thú nhân, ngoại trừ mấy tháng mới sinh, thuần túy chỉ là thả nuôi mà lớn lên, muốn nhận được chút quan tâm của y thật không dễ dàng. Nhưng Bách Nhĩ thì khác, đối với tiểu thú nhân y luôn ôn hòa cùng dung túng, chẳng ngại tiểu thú nhân kia vẫn luôn hỏi những câu khiến y nhức đầu. Con người luôn sẽ theo bản năng gần gũi với người có lòng thân thiết với mình, huống chi thú nhân có trực giác vượt xa người thường.
Bách Nhĩ không biết phải làm sao với nước mắt của người khác, y không thể không nhìn Nặc nhờ giúp đỡ. Nặc cúi đầu suy tư một lát, mới ngẩng đầu gọi “Mục, lại đây.”
So với Duẫn cùng Bách Nhĩ, Mục tựa hồ sợ Nặc hơn, Nặc rất ít khi nói chuyện với tiểu thú nhân, nhưng một khi mở miệng, tiểu thú nhân sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Lúc này cũng như vậy, dù cho trong lòng không chịu, Mục vẫn buông Bách Nhĩ ra, lau nước mắt đi qua. Bách Nhĩ nhìn nó, không chỉ không thả lỏng, mà còn càng thêm khó chịu, y chỉ muốn đem tiểu thú nhân này đi theo thôi. Thế nhưng y cũng biết đây là chuyện không thể, bởi vì đối với tiểu thú nhân và bất cứ thú nhân nào không có năng lực tự bảo hộ mà nói, ở lại trong tộc mới là lựa chọn tốt nhất, mặc dù trong mùa tuyết rơi không có bao nhiêu thức ăn, nhưng nơi này có thú nhân thủ vệ, an toàn hơn bên ngoài nhiều, ít nhất là có thể ngủ yên ổn.
“Bách Nhĩ, ngươi đi thu dọn đồ đạc trước đi, lát chúng ta qua.” Nặc nói tiếp, trên mặt ngoại trừ ban đầu biến sắc khi nghe Bách Nhĩ rời đi là do ý của bộ lạc thì sau đó gã liền khôi phục gương mặt bất biến xưa nay.
Bách Nhĩ khẽ gật đầu, rồi xoay người đi. Y không cảm thấy Duẫn và Nặc sau khi biết y muốn rời đi sẽ có phản ứng kịch liệt gì, mọi người tuy thân thiết, nhưng cũng chỉ có gần mười ngày, còn chưa tới trình độ khiến đối phương máu chảy đầu rơi vì y, có thể biểu hiện ra chút không đành lòng cùng cảm xúc bất bình cho y là được, còn muốn nhiều hơn thì y đã đòi hỏi quá cao rồi.
Trở lại lều của mình, Bách Nhĩ nhìn xung quanh, phát hiện không có gì có thể thu dọn. Thức ăn, mấy tấm da lông, dao đá, gai thú, móng thú cùng với mộc thương, còn có hai cái nồi đầu lâu, hoàn toàn có thể đếm hết được. Nhưng đặt vô một chỗ cũng không tính là thiếu, chủ yếu là không có giỏ trúc hay những thứ đại loại thế, nên vác đi cũng hơi phiền.
Hai cái nồi đầu lâu, một lớn một nhỏ, có thể xếp chồng lên nhau, dao đá, móng thú bỏ trong nồi, sau đó dùng da thú bọc lấy. Củ khổ tử ma mang theo một nửa, thêm một nửa số thịt trường giác thú, còn lại để cho mấy người Duẫn. Nhưng chỉ mấy thứ này, linh *** cộng lại cũng nặng tới hàng chục cân. Y không dám mang nhiều, để tránh đến lúc gặp nguy hiểm, ngay cả sức lực trốn chạy cũng không có. Đồ đạc cuối cùng chia làm hai phần, y tính dùng da mềm của trường giác thú bao lại, sau đó dùng mộc côn gánh, tay cầm gai thú là được.
Đang cân nhắc, Duẫn cùng Nặc mang theo Mục tới. Mục không còn vẻ bi thương lúc nãy, trên mặt lộ ra tươi cười. Bách Nhĩ thả lỏng đi nhiều, không khỏi cảm thán, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, cảm xúc tới mau, đi cũng mau. Thế cũng tốt, sau khi y rời đi cũng không cần nhớ mong.
“Bách Nhĩ, chúng ta đi cùng ngươi.” Khi Bách Nhĩ chỉ thịt cùng củ khổ tử ma để lại cho bọn họ, Duẫn bất ngờ nói. Bách Nhĩ ngẩn ngơ, tưởng rằng mình nghe lầm, y kinh ngạc hỏi “Gì cơ?”
“Vừa rồi ta đã bàn bạc với Nặc, quyết định cùng ngươi rời khỏi bộ lạc.” Duẫn lặp lại một lần nữa, dường như sợ y không tin mà nói rõ nguyên nhân “Ngươi cũng thấy đấy, chỉ có ta với Nặc là không có khả năng đi săn. Chúng ta không muốn như trước kia chờ bộ lạc chia thức ăn cho mình, mà thời điểm không được chia cũng chỉ có thể chịu đói chờ chết…”
“Ta có thể nói với tộc trưởng yêu cầu thức ăn cho các ngươi vượt qua mùa tuyết rơi này, chờ mùa tuyết rơi qua, sẽ tốt thôi.” Bách Nhĩ cắt ngang lời hắn. Trong mắt y, họ hoàn toàn không cần bỏ cuộc sống yên ổn hiện tại, ra ngoài mạo hiểm cùng mình.
“Mùa tuyết rơi này qua, mùa tuyết rơi sau thì sao? Còn mùa tuyết rơi sau nữa? Bộ lạc không có khả năng nuôi chúng ta mãi.” Duẫn lắc đầu, phủ quyết lời khuyên bảo của y “Bách Nhĩ, chúng ta không muốn tiếp tục làm phế nhân.”
“Thế nhưng nếu rời khỏi bộ lạc, ta không thể cam đoan các ngươi sẽ an toàn, có lẽ ngay cả mùa tuyết này cũng sẽ không qua nổi.” Bách Nhĩ vẫn có ý đồ cho họ thấy rõ hiện thực.
“Chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho chính mình.” Nặc nói.
Duẫn nói tiếp “Chúng ta sẽ tự chăm sóc bản thân, nếu thật không qua nổi mùa tuyết này, cũng là ý của thần thú, không thể trách bất luận ai.” Nói đến đây, hắn sờ đầu Mục, thần sắc có chút thương xót, chắc việc duy nhất trong chuyến đi này khiến hắn lo lắng chính là Mục.
“Con cũng có thể tự chăm sóc tốt cho mình.” Cảm nhận được lo lắng của phụ thân, Mục lớn tiếng nói, còn ưỡn ***g ngực nho nhỏ về phía Bách Nhĩ đang do dự, lộ ra nụ cười thật sâu.
Đã nói đến nước này, Bách Nhĩ còn có thể nói gì, y đương nhiên rõ ràng, nếu Mục cùng Duẫn, Nặc có thể đi cùng y, vô luận lúc an toàn hay đi kiếm ăn đều thoải mái hơn rất nhiều, dù sao họ cũng đã ăn ý với nhau. Ánh mắt đảo qua của Mục đang trông ngóng nhìn mình, ánh mắt trầm mặc kiên định của Duẫn, cùng với trên mặt mang theo chút ý cười không chút do dự của Nặc, y đột nhiên cười.
“Nếu các ngươi đều đã nghĩ kỹ, vậy ta thấy chúng ta cần bàn thêm một chút, mới có thể xuất phát.”
Nghe y đáp ứng, Mục lên tiếng hoan hô, nhào tới ôm chặt y, biểu tình Duẫn nhìn qua có vẻ tự nhiên trấn định thế nhưng lại lộ ra một tia thả lỏng, ngay cả trong mắt Nặc cũng hiện lên tiếu ý.
Lều của Bách Nhĩ đã thu gần xong rồi, không có nhóm lửa, lại vừa trống rỗng vừa lạnh, vì thế ba người giúp y hai ba lượt thu hết đồ đạc có thể mang đi, chuyển tới lều của Nặc, ở đó bàn chuyện rời đi.
“Ta biết hướng đi về phía mặt trời của bộ lạc chúng ta, đi tới khi mặt trời lên đỉnh, sẽ có một ngọn núi, trong núi có một hang động rất lớn. Chúng ta có thể ở đó vượt qua mùa tuyết rơi.” Duẫn nói.
“Hang động đó có thể bị dã thú chiếm không?” Bách Nhĩ đưa ra tình huống có khả năng phát sinh. Trời đại tuyết ở đây, chắc rất nhiều dã thú sẽ tìm một hang động để trú qua mùa đông. Duẫn lắc đầu “Không đâu, cửa hang động đó rất lớn, ở trong cũng không sâu, thêm nữa không có các tiểu động khác, dã thú sẽ không tìm nơi như vậy làm hang ổ. Nếu chúng ta tới đó, có thể dựng lều bên trong, còn có thể khiêng đá lấp phân nửa cửa động lại, so với ở trong rừng an toàn hơn.” Nghe hắn miêu tả như vậy, Bách Nhĩ cảm thấy quả thật khả thi, cùng lắm tới huyệt động, y bỏ thời gian bày bố trận pháp chung quanh huyệt động, chống đỡ qua mùa tuyết rơi chắc là không có vấn đề gì. Đợi tới thời điểm xuân về hoa nở, bọn họ lại thong thả kiếm một nơi thích hợp hơn để định cư.
Nếu đã bàn bạc xong nơi tới, kế tiếp liền tới nhà hai người thu dọn đồ đạc. Trong mắt họ, thức ăn nhất định phải đem hết đi, sau đó là da lông để dựng lều, muối, còn có bình gốm, bát sứ để chứa đồ, cùng với đá lửa, về phần những thứ khác, chỉ có thể buông tay. Mà cái bồn kia của Nặc khẳng định là không thể khiêng đi, tuy Bách Nhĩ nhìn mà thích nhưng cũng chỉ có thể kiềm nén bỏ qua. May mà Nặc nói, sau khi tới nơi, gã có thể tìm đá tạc một cái để dùng. Lúc này Bách Nhĩ mới thoải mái được.