Tiêu Mạch… Không, từ nay về sau phải gọi là Bách Nhĩ. Bách Nhĩ biết rõ tình cảnh hiện nay của mình, y cũng không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy lấy mấy con cá đem về mổ bụng ra, dùng tuyết đọng bên ngoài rửa sạch, bỏ vào trong cái nồi đầu lâu, thêm chút muối, nấu lên. Con cá nãy đối với cơ thể đói lâu ngày này chẳng qua là nhét kẽ răng thôi, sao có thể no được.
Thời gian rảnh rỗi khi nấu cá, y lại lật tung mọi thứ trong lều lên, cuối cùng cũng chẳng tìm thêm được thứ gì hữu dụng, ngay cả y phục lót trong người cũng không có. Dù trong lều đã đốt lửa, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh đến phát run, miếng da thú quấn trên người vừa cứng vừa lạnh, còn toát ra cái mùi khó ngửi, ngoại trừ chắn gió, thật ra không có tác dụng giữ ấm mấy. Tay chân đều bị đông lạnh đến sưng đỏ, nứt nẻ, kiểu tổn thương do giá rét này Bách Nhĩ đã gặp khi ở Tái Bắc, chờ trời hơi ấm lên, sẽ ngứa ngáy, bứt rứt, thậm chí chảy máu, nung mủ.
Bách Nhĩ lớn lên trong gấm vóc, dù cho sau này gia nhập quân đội cũng chỉ khi hành quân, đánh giặc mới chịu chút khổ cực, chưa từng phải chịu qua cái cảnh áo không đủ mặc, ăn không đủ no như vậy. Trong nhất thời y có chút thúc thủ vô sách.
Không có bất cứ cái gì, làm sao có thể vượt qua mùa đông rét lạnh thế này? Y cười khổ tự hỏi, trong lòng dâng lên chán nản không thể nói rõ. Lúc này canh cá mang theo chút vị tanh xông vào mũi, khiến y bất giác nuốt nước miếng, đợi kịp nhận ra, y không khỏi tự giễu. Trước kia gạo phải thật trắng, thịt phải vằm thật nhỏ, lại chưa bao giờ cảm thấy có món gì quá ngon, nay lại bị thứ xoàng xĩnh như vậy làm tiết nước miếng, cái này có được xem là thói hư tật xấu không?
Chờ ăn hết cá và nước canh trong nồi như hổ đói, không còn chút dư thừa, xoa cái bụng ấm, cuối cùng y không rối rắm tình cảnh gian nan hiện tại nữa. Cầm miếng da thú dường như để làm thảm kia, y định cắt ra hai mảnh, để bọc bàn chân, lần sau ra ngoài kiếm ăn cũng không cần đi chân trần nữa. Dao đá rất cùn, y phải vừa mài vào tảng đá vừa cắt, mất rất nhiều sức lực mới cắt thành hai mảnh, tiếp đó cắt một sợi dây dài bằng da thú ra làm hai, lấy xương cá to nhất dùi vào các góc da thú tạo thành mấy lỗ, rồi lấy dây da thú xỏ vào, sau đó cột chặt vào chân, tuy vẫn bị gió lùa, nhưng so với để chân trần còn ấm hơn biết bao nhiêu lần.
Trải qua một phen hao tâm tốn sức như vậy, cơ thể vốn mang bệnh liền có chút không chịu nổi, mệt mỏi ập tới, nhưng Bách Nhĩ không dám ngủ. Trong lều rất lạnh, y sợ mình ngủ mất, sẽ giống như chủ nhân cũ của cơ thể này, không bao giờ tỉnh lại. Vì thế y bỏ thêm vài mẩu củi vào trong hố lửa, khiến lửa cháy to hơn một chút, y ngồi xếp bằng bên cạnh hố lửa. Y không biết nội công tâm pháp trước kia mình luyện tập có phù hợp với cơ thể này không, nhưng chung quy vẫn nên thử một lần, còn hơn ngồi chờ chết. Huống chi, luyện gần ba mươi năm, ngồi thiền đã thành thói quen, phút chốc cũng không sửa được.
Y vốn là người có nội lực thâm hậu, võ công cao cường, hai tay cầm trường thương tung hoành trên sa trường, đánh đâu thắng đó, nay lại trở nên không bằng một người bình thường, nếu nói không cảm thấy mất mát, buồn bã thì không có khả năng, nhưng tính cách y mạnh mẽ, biết rõ mình nhặt lại một mạng là do ông trời ban ân, vậy làm lại từ đầu có gì đáng ngại. Thời thiếu niên y có thể bỏ vinh hoa phú quý xuống, đầu quân ở biên cương khổ lạnh, không dựa vào cái bóng của gia tộc mà dựng lên sự nghiệp, như vậy hiện tại cũng có thể bỏ xuống hết thảy, một lần nữa bắt đầu. Ý niệm nhanh chóng thoát ra, tâm hồn cũng cảm thấy thanh thản.
Mãi đến khi ngọn lửa trong hố tắt, tro tàn lạnh đi, Bách Nhĩ mới tỉnh khỏi việc ngồi thiền, trong đan điền tuy không có sinh ra khí cơ, nhưng *** thần lại tốt hơn trước rất nhiều. Y cũng không sốt ruột, tu luyện nội lực cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhớ hồi đó y có thiên chất trác tuyệt, mà bắt đầu tu luyện ở niên kỷ tốt nhất cũng mất gần một tháng mới sinh ra khí cơ. Thân thể này tuổi dĩ nhiên không còn nhỏ, cộng thêm cơ thể cấu tạo khác thường, nếu nói dùng hai ba năm để luyện ra khí cơ, y cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ. Nếu không luyện được, âu cũng là ý trời.
Một lần nữa nhóm lửa lên, Bách Nhĩ ra ngoài lều, đánh vài quyền, cảm thấy gân cốt đều giãn ra, trên trán đổ mồ hôi, lúc này mới xoay người trở về. Không có dược, không có vật giữ ấm, ngoại trừ dùng cách này làm đổ mồ hôi, y thật sự không nghĩ ra cách khác. Huống chi nếu không tu luyện thành nội công, ít nhất y cũng khiến cơ thể này khỏe mạnh, linh hoạt hơn, như vậy mới có tư cách sống sót tiếp ở nơi này. Y không cho rằng mình muốn giống như chủ nhân cũ cơ thể này, chờ đợi sự bố thí của kẻ khác.
Từ đó, mỗi ngày Bách Nhĩ đều sẽ tốn hơn phân nửa thời gian luyện công, ngồi thiền, đứng tấn, vác nặng chạy, nhảy… Nhiều năm qua, y chưa từng khắc khổ như vậy, thứ nhất là vì bận rộn, thứ hai là thực chiến trên sa trường mới là phương thức rèn luyện chủ yếu của y. Thường ngày chỉ cần bỏ ít thời gian luyện tập chút quyền cước cùng ngồi thiền, không để bản thân sinh tính lười biếng là được. Hiện tại trừ việc giải quyết ăn uống cùng củi lửa, thì không có chuyện khác, có rất nhiều thời gian đặt nền móng cho cơ thể này.
Thức ăn chỉ có cá, là do người trong bộ lạc không ăn, bởi vì cá tanh lại có xương, dễ đâm vào cổ họng, điều này cũng là nguyên nhân ngày đầu tiên tới đây, Bách Nhĩ vì rất đói, không thể không bắt cá ăn, mà trong đầu không khỏi hiện lên ý nghĩ không nên ăn. Nhưng mà trời càng ngày càng lạnh, lớp băng trên mặt sông càng lúc càng dày, nếu hai ba ngày không tới, lớp băng sẽ chắc đến mức dao đá cũng không gõ ra dấu được. Nhìn thấy nguồn cung cấp thức ăn duy nhất này cũng sắp bị cắt đứt, Bách Nhĩ không khỏi có chút rầu rĩ. Xin người trong bộ lạc giúp đỡ chắc chắn sẽ vô ích, với thời tiết này, thức ăn chỉ có càng ngày càng thiếu, eo hẹp trước mắt hẳn là phải cung cấp cho thú nhân có thể ra ngoài săn bắt và bảo hộ bộ lạc khỏi tấn công của đám dã thú đói khát, ngay cả á thú được chia thức ăn chỉ sợ là số lượng rất ít ỏi. Hồi trước y bị chặt đứt ba ngày cung cấp thức ăn, hiện tại không có lý gì để người khác nguyện ý chia cho y cả.
Ngồi bên hố lửa, dùng dao đá vót cây gỗ, lúc chém tới nhánh của cái cây nhỏ xù xì này, tâm tư Bách Nhĩ tĩnh lặng, lật lại ký ức của chủ nhân cũ cơ thể, từ trong đó tìm kiếm rừng núi, động vật, thực vật, tất cả những thứ có liên quan tới thức ăn. Không thể không nói, những thứ cất giữ trong đầu vị chủ nhân cũ này đơn giản cằn cỗi chẳng khác gì cái lều của y: Dã thú hung dữ có thể dễ dàng xé nát á thú, khoai lang tím vùi dưới đất, vài loại rau dại có thể ăn ở gần bộ lạc, quả ngọt vô cùng ngon trong đồn đại đã bị những con gấu chiếm cứ, rừng núi là nơi không có chỗ nào không nguy hiểm… những thứ tương tự thế. Chủ nhân cũ của cơ thể này từ khi sinh ra cho tới khi chết, vậy mà chưa từng rời khỏi bộ lạc một bước. Vì thế trong rừng núi tột cùng có cái gì, y kỳ thật không biết.
Quả ngọt, rau dại không phải là thứ mùa này sẽ có, không cần suy xét. Khoai lang tím chôn ở dưới đất, trước khi tuyết rơi còn đào được, nay đại tuyết bao trùm toàn bộ thảm thực vật trên mặt đất, muốn kiếm sẽ rất khó khăn. Về phần săn thú… Bách Nhĩ nhìn mộc mâu sắp thành hình trong tay mình, đối với thân thủ hiện giờ của bản thân, đối với uy lực của mộc mâu thô do mình tự chế thật sự không dám ôm hy vọng quá lớn. Nhưng mà nếu không thử một lần, vậy cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.
Dùng da thú mài thân mâu cho hơi bóng loáng, rồi khẽ vung trường mâu lên, vẽ một vòng tròn, cảm nhận chấn động và vững chắc của thân mâu, mắt Bách Nhĩ lộ ra tia sáng hoài niệm, sau đó y đột nhiên đứng lên, quấn chặt da thú trên người, trên lưng vác đá lửa, dao đá cùng nồi đầu lâu, tiếp tục phủ thêm tấm thảm da thú rách rưới đã bị cắt hai mảnh, dường như là mang theo toàn bộ gia sản, đi ra bên ngoài.
Ngoài trời đại tuyết vẫn rơi như cũ, nhân thú không có xuất hiện.
Bách Nhĩ đi ngược lại hướng tới dòng sông, rời khỏi bộ lạc, sau khi đi qua một cánh rừng rậm, y gặp một con thú, lông trắng xóa tựa như sư tử, lại tựa như báo, cơ hồ dung nhập vào tuyết. Con thú kia nhìn thấy Bách Nhĩ, trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, trong phút chốc do dự, sau đó mới hiện thân ngăn trước mặt y.
Đồ, dũng sĩ đệ nhất của bộ tộc. Trong đầu Bách Nhĩ hiện lên cái tên này, y nhận ra chủ cũ kỳ thật vẫn luôn khát vọng được người trong bộ lạc tiếp nhận, nếu không y sẽ không nhớ rõ hình thú của mỗi người họ như vậy. Đương nhiên, tên Đồ này cũng có ý nghĩa bất đồng với vị chủ cũ. Lúc trước, khi bạn đời của y đi cứu một á thú đứng cùng một chỗ với y, Đồ đã cứu y một mạng từ móng vuốt của liêu thú. Chung quy là ơn cứu mạng, chỉ là đối phương biết rõ lúc ấy đã phát sinh chuyện gì, lại không hề đứng ra làm sáng tỏ cho nguyên chủ khi bị vu tội. Bách Nhĩ chỉ khẽ gật đầu với con thú kia, xem như chào hỏi, đối với quá khứ của nguyên chủ này y cũng từ chối bình luận.
“Bách Nhĩ, ngươi đi đâu vậy?” Con thú kia mở miệng, âm thanh thuần hậu, êm tai. Thời tiết như vậy, ngoại trừ những thú nhân luân phiên túc trực như hắn, căn bản không có ai nguyện ý đi lại bên ngoài, nhất là á thú sợ lạnh.
Mặc dù dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, Bách Nhĩ cũng có hiểu biết về đại lục này, thế nhưng khi một dã thú chân chính mở miệng nói chuyện, y vẫn không tránh khỏi cảm thấy quái dị, nếu không phải sớm dưỡng thành năng lực không lộ ra hỉ nộ, chắc lúc này mặt y đã biến sắc rồi.
Ổn định *** thần, y ho nhẹ một tiếng, áp chế sự mất tự nhiên trong lòng, thản nhiên nói “Ta tùy tiện đi thôi.”
Đồ quét mắt qua mộc côn trên tay y, trên người vác nồi đầu lâu, mơ hồ đoán được y muốn làm gì. Trong khoảng thời gian này kẻ đi săn của nhóm trực phòng thủ đều biết Bách Nhĩ đâm thứ kỳ quái trong sông ăn, cũng biết vì năm nay mùa tuyết rơi kéo dài khiến thức ăn khan hiếm, đã có một bộ phận người không được chia thức ăn mà chết đói. Thế nhưng thức ăn cho chính hắn còn không đủ, lại phải chia một ít cho Na Nông, dĩ nhiên không còn dư bao nhiêu để cho người khác.
“Lúc này trong rừng không tìm được đồ ăn đâu, dã thú đói khát cũng sẽ hung mãnh hơn bình thường đấy.” Nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định nhắc nhở một câu, dù sao thời điểm này ngay cả thú nhân bọn hắn cũng sẽ không đi trêu chọc đám dã thú đó.
Bách Nhĩ không lên tiếng, chỉ ôm quyền hướng về hắn, xem như nói lời cảm tạ, sau đó vòng qua hắn, bước nhanh đi.
Đồ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cao thẳng của Bách Nhĩ biến mất trong rừng rậm, hắn không hiểu vừa nãy y làm thủ thế đó là có ý gì, nhưng lại cảm thấy tiêu sái, đẹp đẽ nói không nên lời, vả lại mơ hồ cảm thấy á thú này dường như có chút thay đổi.
“Y rõ là đi chịu chết.” Một con sói đen vô thanh vô tức dừng bên cạnh Đồ, chính là Tát, người Bách Nhĩ từng gặp ở bờ sông.
Đồ quay đầu nhìn gã một cái, không nói gì. Á thú bình thường đều ái mộ thú nhân khác che chở mình, vào mùa này dù ăn không đủ no, nhưng cũng không đến nỗi chết đói, chỉ là Bách Nhĩ thì ngoại lệ, không có thú nhân nào nguyện ý quan tâm y, vậy trừ bỏ y tự mình đi mạo hiểm, còn có cách nào nữa, chẳng lẽ cùng những người tàn bệnh khác ngồi chờ chết? Nhưng mà một á thú có can đảm tiến vào rừng núi mùa đông vẫn khiến hắn có chút giật mình.