Lục Thanh nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh. Chuyện cho tới nước này thì hắn tất yếu phải thừa nhận là hắn đã quá mức chủ quan, cho nên mới tạo thành quả đắng hôm nay.
Trong suy nghĩ của Lục Thanh, trong tay hắn chẳng những nắm giữ hai loại gia vị cực kỳ trọng yếu là ớt cùng hoa tiêu, hơn nữa hắn còn có trí tuệ của người hiện đại, cho nên đối với việc thu nạp lão bản của một tửu lâu căn bản không thành vấn đề. Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, chính tâm tính khinh địch này của mình khiến hắn không hề có một chút năng lực phản kháng khi đối mặt với một Tần Hải đa mưu túc trí. Suy nghĩ của hắn quả thực quá mức đơn giản. Giờ phút này, tất cả những gì hắn biết đều trở nên không quá rõ ràng, hắn cũng không dám cam đoan chính mình có thể đánh bại lão bản này giống như lần trước hắn đá thương Lục Nguyên, vì thế, để giải quyết tình thế hiện tại, hắn chỉ có thể làm cho Tần Hải thấy được thực lực của hắn, như thế hắn mới có một đường sinh cơ.
Lục Thanh cố gắng trấn áp nôn nóng trong lòng xuống, băng lãnh nói:“Nếu y có mất đi một sợi lông, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi.”
“Yên tâm, ta cùng với Tiểu Ngốc Tử này có chút hợp ý, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên là sẽ không hại y.”
“Hừ, ngươi tốt nhất nói được làm được!” Trong ánh mắt Lục Thanh xuất hiện một trận sát ý.
Hắn không phải không nghĩ tới giả vờ chính mình chỉ là một kẻ không có bản lĩnh, nhưng hành động vừa rồi của hắn cùng với tính tình cổ quái kia của Tần Hải, thì nếu như đối phương biết hắn là một kẻ không hề có năng lực, trong nhất thời nóng giận mà không đưa cho hắn giải dược thì làm sao được. Lục Thanh không tự chủ được mà có chút hối hận, nếu hồ lô kia không bị ném đi thì tốt biết bao nhiêu, có linh tuyền trong hồ lô thì độc dược gì cũng đều có thể hóa giải. Chỉ tiếc Tiểu Ngốc Tử lại không chịu nói, xem ra hôm nay về nhà nhất định phải dùng chút thủ đoạn buộc y nói ra nơi đã ném hồ lô mới được. Trước mắt, hắn nhất định phải để cho lão già kia biết, hắn thật sự có giá trị lợi dụng, như thế Tiểu Ngốc Tử mới có thể được an toàn.
Đi theo Tần Hải vào phòng bếp của Thực Vi Thiên, ước chừng có mười hai bếp lò, phân biệt dùng cho chế biến các loại thức ăn khác nhau, năm đó vào thời điểm Thực Vi Thiên cường thịnh, mười hai bếp luôn luôn hoạt động, mà nay, ngay cả một bếp lò đều có chút dư thừa ……
Lục Thanh hơi hơi nghĩ nghĩ, nói với Tần Hải:“Ta cần một con cá.”
Tần Hải nhướn mày, xem ra tiểu tử này chuẩn bị làm cá, nhưng lại không biết trong đó có bí mật gì:“Tiểu nhị, đi lấy cho hắn một con cá trắm cỏ.”
Tiểu nhị lập tức đi đến chậu thả cá vớt ra một con cá trắm cỏ lớn. Một con cá, Thực Vi Thiên vẫn có thể gánh vác nổi.
Tuy nói lâu rồi Lục Thanh không làm bếp cho nên động tác có chút lọng cọng, thế nhưng trụ cột vẫn là có, cạo vẩy cá, xử lí cá… tất nhiên là không cần nhiều lời, mà chân chính đáng nói là ngay khi hắn mở chiếc túi sau lưng ra.
Tần Hải nhìn trong tay Lục Thanh vài thứ giống như cái sừng thon thon nho nhỏ đỏ au, còn có thứ đen đen gì đó, tuy rằng hắn không biết đó là cái gì, thế nhưng từ khứu giác linh mẫn của mình, hắn cảm thấy mấy thứ này có hương vị thực nồng, xem ra tiểu tử kia tính toán là dùng hai loại thực vật kỳ lạ này.
Bản thân Tần Hải tự nhận mình có kiến thức rộng rãi, nhưng hôm nay thì hắn phải công nhận trên thế giới này núi cao còn có núi cao hơn. [yuki-hana: mình thấy câu này luôn đúng]
Chỉ thấy Lục Thanh đem cá trắm cỏ kia cắt thành từng miếng cực mỏng, sau đó dùng lòng trắng trứng cùng muối và một ít gia vị ướp. Sau 15 phút khi thấy cá đã thấm gia vị, hắn liền bắt đầu đổ dầu nhóm lửa, đem hai thứ kỳ lạ trong tay hắn ném vào trong nồi dầu bạo sao.
Hương ớt cùng tiêu từ trong nồi dầu nóng bỏng kia lập tức liền bay ra tràn ngập trong không khí ở phòng bếp, tất cả mọi người đều chấn động, hiển nhiên là bị loại hương vị kỳ dị này hấp dẫn.
Đồ ăn Lục Thanh làm chính là một món ăn gia đình tên là *Thủy nấu ngư*[Canh cá?]. Ở huyện Phương Lâm cũng có món ăn như vậy, thế nhưng vì khuyết thiếu ớt cùng tiêu, cho nên so với Lục Thanh làm thì mấy món ăn đó đều mang đến cảm giác thiếu thiếu.
Đợi cho đám hương khí kia bốc hơi hoàn toàn, Lục Thanh đem nước đỗ vào trong nồi, sau đó cho thịt cá đã được ướp vào theo.
Tiểu nhị ra sức canh lửa, màu sắc của cá dần dần biến hóa, Lục Thanh lớn mật bỏ thêm ớt cùng tiêu vào trong nồi, nhất thời cá lại chuyển màu.
Tần Hải ở một bên quan khán, cảm thấy vô cùng kinh hãi. Hắn nghĩ mình tung hoành trong giới mỹ thực nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa từng gặp qua loại gia vị kỳ lạ như thế. Cho dù là tại một nơi có nhân tài đông đúc, nguyên liệu nấu ăn cực kỳ phong phú như ở kinh thành, hắn cũng không có từng thấy qua. Mà thanh niên trước mắt này, trong tay lại nắm giữ hai loại đồ gia vị này, nếu hắn có đầy đủ lượng, Tần Hải có một nửa tin tưởng rằng đối phương quả thật có thể cứu vớt Thực Vi Thiên. Về phần một nửa còn lại thì phải chờ hắn nếm qua món ăn mới nói.
Sau 15 phút, Thủy nấu ngư đỏ au ra nồi.[yuki-hana: cảm thấy cay dữ lắm]
Tuy rằng công phu nấu ăn của Lục Thanh kém hơn bất cứ một đại trù nào trong các tửu lâu ở huyện Phương Lâm, thế nhưng Thủy nấu ngư xuất từ trong tay hắn lại tán ra một loại hương khí mê người mà trước nay chưa từng có.
Lúc này hai đầu bếp của Thực Vi Thiên cũng đã đi tới bên trong phòng bếp, mọi người đều bị hương khí của món ăn này hấp dẫn.
Lục Thanh không khách khí, trực tiếp múc cho Tiểu Ngốc Tử đang đói bụng cùng chính mình hai chén, còn thừa mới giao cho Tần Hải.
Tiểu Ngốc Tử chưa từng có hưởng qua loại hương vị này, sau khi ăn vào miệng, một cổ khí tức cay độc bay thẳng lên trán, làm cho khuôn mặt của y đỏ bừng, hận không thể cởi hết quần áo trên người. Nhưng kế tiếp, y lại không thể dừng chiếc đũa trong tay được.
Cứ việc bị cay đến nổi mặt đỏ bừng, thế nhưng sự hấp dẫn của ớt đối với người chưa từng nếm qua ớt mà nói là vô cùng đáng sợ.
Tiểu Ngốc Tử nhanh chóng ăn sạch sẽ cá trong bát của mình, môi cay đến có chút sưng, nhưng bộ dáng dường như không có thoả mãn. Y còn muốn ăn, nhưng mà cá trong nồi đã bị mọi người chia hết, giờ chỉ còn lại chút nước mà thôi.
Tiểu Ngốc Tử không thỏa mãn liếm liếm môi:“Ăn ngon!”
Lục Thanh thấy bộ dáng tham ăn này của y, trong mắt chợt lóe một tia ôn nhu, hắn sờ sờ tóc Tiểu Ngốc Tử, nói:“Yên tâm, về sau còn có thể có.”
“Muốn ăn thiệt nhiều!” Tiểu Ngốc Tử nghĩ nghĩ, yêu cầu.
Lục Thanh không có chút do dự gật đầu đáp ứng.
Tiểu Ngốc Tử hoan hô một tiếng, liền ôm chặt eo Lục Thanh, vui vẻ hoan hô. Thấy y vui vẻ, tâm tình Lục Thanh cũng tốt lên một ít, nhưng nghĩ đến loại độc dược kia, trong lòng hắn lại cảm thấy ẩn ẩn đau.
“Lão bản, ngươi hiện tại có thể đưa giải dược cho ta được rồi chứ?.” Lục Thanh nắm tay Tiểu Ngốc Tử, trầm giọng nói.
Hắn không phải người không mềm lòng, Tiểu Ngốc Tử là thê tử của hắn, như vậy hắn liền tuyệt đối không có khả năng để cho Tiểu Ngốc Tử bị khi dễ.
Lúc này Tần Hải cũng dùng xong thức ăn trong bát của mình, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời của mình, cười nói,“Tiểu tử này, ta khi nào nói qua ta có giải dược.”
“Ngươi!” Lục Thanh chau mày, một cỗ tức giận dâng lên.
Tần Hải cười nhìn thẳng vào mắt Lục Thanh:“Vốn không có độc dược, thì làm sao có giải dược được?”
Thấy trong mắt Lục Thanh chợt lóe nghi hoặc, tiểu nhị ở một bên nhĩn không được mà lắm miệng nói:“Lục thiếu gia không cần lo lắng, lão bản nhà chúng ta nếu có thể lặng yên không một tiếng động mà hạ độc, chỉ sợ tửu lâu của Lục gia đã sớm không dám trêu chọc Thực Vi Thiên.”
Lời của tiểu nhị giống như cảnh tỉnh Lục Thanh. Hắn nhìn kẻ giảo hoạt Tần Hải này, trong lòng có một loại cảm xúc khó tả bắt đầu xuất hiện. Người này từ đầu tới đuôi đều đang lừa gạt hắn, nhưng điều làm cho hắn khổ sở nhất chính là hắn cư nhiên cũng liền tin như vậy.
Kỳ thật nếu cẩn thận ngẫm lại, lão bản Thực Vi Thiên này căn bản không có khả năng chuẩn bị điểm tâm có độc để chờ đợi hắn, hơn nữa lúc đối phương cầm ra điểm tâm, cũng hoàn toàn không có động tác dư thừa. Tuy rằng hắn mơ hồ cảm giác được thế giới này có tồn tại một loại lực lượng mà người hiện đại không thể nắm giữ, cùng loại với võ công linh tinh gì đó, thế nhưng hiển nhiên lão bản của Thực Vi Thiên căn bản không có loại võ công này. Từ đầu tới đuôi, đều là hắn rất lỗ mãng.
Kỳ thật việc này đối với hắn, cũng là chuyện tốt.
Đi đến một nơi không quen như cổ đại, tuy rằng có được ký ức ban đầu của vị Lục Thanh kia, nhưng bản thân hắn là người hiện đại, cho nên tính kiêu ngạo vẫn không hoàn toàn biến mất. Đối mặt địch nhân, tỷ như vài cực phẩm ở Lục gia kia, hắn căn bản không có bỏ vào trong mắt, đối mặt với Thực Vi Thiên, hắn cũng không sợ chút nào.
Hiện tại nghĩ đến, quả nhiên là nguy hiểm.
Bị lão bản của Thực Vi Thiên đánh một đòn như vậy làm cho hắn chính thức nhìn thẳng vào thế giới cổ đại này, bắt đầu quyết định nghiêm túc tạo ra một phần thiên địa cho bản thân ở trong thế giới này.Hắn tin tưởng, hắn có năng lực này, nếu thiếu, bất quá chỉ là kinh nghiệm mà thôi.
Lục Thanh bình tâm lại, như có chút sở cảm nhìn lão nhân giả dối kia, ánh mắt đen cực kỳ lãnh đạm nói:“Nếu vậy thì tốt.”
“Tốt lắm, tiểu tử ngươi quả nhiên không bình thường”. Tần Hải có chút vừa lòng nhìn Lục Thanh, trong thanh âm không che giấu một chút tán thưởng:“Mới vừa rồi có đắc tội, bất quá ngươi phải biết, nếu trở thành chủ nhân của Thực Vi Thiên, tức là sẽ cùng Lục gia tranh cao thấp, tiểu tử, ngươi còn non lắm!”
“Việc này cũng đành chịu, nhưng mà lão bản nếu còn nghĩ đến việc cứu sống Thực Vi Thiên, như vậy tin tưởng ta, tuyệt đối không cần ra tay với y”
Y là chỉ ai, hai người đều biết.
Có lẽ vào hai ngày trước, ý nghĩa của Tiểu Ngốc Tử đối với Lục Thanh chẳng qua là một trách nhiệm. Nhưng trải qua việc Tiểu Ngốc Tử mang theo hắn đi tìm đại phu, thì địa vị của y trong lòng của hắn đã tăng lên như diều gặp gió. Lục Thanh vốn không phải là người vô tình, ai đối tốt với hắn, hắn đương nhiên sẽ đối tốt lại ngàn lần vạn lần. Tiểu Ngốc Tử có thể toàn tâm toàn ý đối Lục Thanh, như vậy Lục Thanh cũng có thể toàn tâm toàn ý đối với y. Có lẽ một phần là do đầu óc Tiểu Ngốc Tử không rõ ràng, cho nên cảm tình của y là rất thuần túy, không hề pha tạp bất cứ ích lợi gì. Cảm tình như vậy đã đủ cho Lục Thanh nguyện ý dùng sinh mệnh của mình đi thủ hộ.
“Lão nhân ta nói chuyện giữ lời, tuyệt đối sẽ không ra tay với ngốc tử này, ngược lại là ngươi, nếu ngày sau phát đạt mà dám vứt bỏ Tiểu Ngốc Tử, hừ, Tần Hải ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” [yuki-hana: bác ấy giống như bố vk]
Lúc này Lục Thanh mới buông xuống khúc mắc trong lòng.
“Nói như vậy, hợp tác giữa chúng ta coi như là đạt thành đi?”
“Nhìn tiểu tử ngươi cũng có chút bản sự, nhưng có thể lấy được Thực Vi Thiên hay không thì còn nhìn vào biểu hiện của ngươi trong một tháng tới.”