Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 43

Đại Thành a cha an ủi cũng ít nhiều có tác dụng, Nghiêm Thu cũng hiểu được là mình hơi vội vàng rồi.

Nghiêm Thu nghĩ, trước quyết định cùng Thạch Hoài Sơn vào thành gặp đại phu, cũng không có việc gì, làm cho rõ ràng rồi liền không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Đại phu là do Vương lão bản giới thiệu, nói là nổi danh y thuật cao siêu ở trong thành.

Có điều đại phu này lại khá cổ quái, lão họ Cổ nhưng lại không cho người ta gọi là Cổ đại phu, bảo là nghe giống như kẻ lừa đảo. Vương lão bản đã dặn dò kỹ, gặp mặt liền gọi đại phu là được rồi, ngàn vạn lần đừng có gọi Cổ đại phu, người nọ sẽ trở mặt liền.

Y quán của Cổ đại phu rất có tiếng, người đến người đi nườm nượp, chỉ riêng tiểu học đồ đã đến bốn, năm đứa.

Tiểu đồng của y quán nghe nói là Vương lão bản giới thiệu tới, lúc này mới để cho hai người không phải xếp hàng đợi. Người quen biết dễ nói chuyện, thực sự là ở đâu cũng vậy.

Tiểu đồng dẫn hai người rẽ hai lần mới đến phòng khám bệnh.

Cổ đại phu đang ngồi trong phòng, trên mặt có một chùm râu dê, gầy teo, nhìn lấm la lấm lét, Nghiêm Thu cảm thấy lão rất giống kẻ lửa đảo.

“Một nhà?” cổ đại phu hỏi Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu.

“Vâng, một nhà.” Thạch Hoài Sơn đáp, “Đại phu, ngươi xem giúp chúng ta một chút, tại sao đến giờ chưa có hài tử.”

“Ngồi xuống đây.” Cổ đại phu chỉ vào hai cái ghế dựa trước bàn khám, “Năm nay hai người bao tuổi?”

“Ta sắp hai mươi mốt, tề quân ta mười tám, sắp mười chín rồi.” Thạch Hoài Sơn thành thật đáp, đối mặt với đại phu, hắn còn rất hồi hộp a.


Cổ đại phu vểnh ria mép lên, “Mới ngần ấy tuổi thì gấp cái gì!”

Thạch Hoài Sơn vội vàng nói: “Không gấp, không gấp. Chúng ta chỉ là muốn xem trước một chút, có bệnh tật gì thì cố gắng chữa trị, đây không phải là muốn chuẩn bị sẵn sàng sao.”

Cổ đại phu lúc này mới nói: “Vươn tay ra ta xem.”

Thạch Hoài Sơn vội chìa tay ra.

Cổ đại phu vuốt râu chẩn một lát, “Được rồi.” sau đó không phản ứng với Thạch Hoài Sơn nữa, nói với Nghiêm Thu: “Ngươi đưa tay ra ta xem.” Nói chuyện với Nghiêm Thu giọng liền nhỏ nhẹ hơn nhiều.

Như thế là xong? Thạch Hoài Sơn vội vàng hỏi “Đại phu, ta có bệnh gì không a?” ngươi thế nào cũng phải nói một tiếng chứ.

“Ngươi còn khỏe hơn cả trâu, có thể có bệnh gì chứ!” Cổ đại phu trừng mắt.

“Thật a?” Thạch Hoài Sơn cao hứng, nhưng lại thực khẩn trương cho Nghiêm Thu, sợ đại phu khám ra bệnh gì. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay Nghiêm Thu.

Nghiêm Thu một tay níu lấy y phục, chính y cũng không yên a.

“Uhm… hơi có nội hỏa, vấn đề không lớn. Đừng quan tâm nhiều việc quá, chuyện trong nhà để cho hán tử làm đi.” Cổ đại phúc tiếp tục nói: “Không có vấn đề gì, thả lỏng một chút, ta đảm bảo không quá ba tháng liền có thể mang thai.”

“Thật ư?!” Nghiêm Thu cùng Thạch Hoài Sơn vẻ mặt kích động, thật giống như mang bầu đến nơi rùi ý.


Cổ đại phu hừ một cái, nói với Nghiêm Thu: “Còn một điều, chuyện phòng the không nên làm quá thường xuyên. Ngươi đừng có chiều hán tử quá mà không để ý bản thân.”

Nghiêm Thu lập tức liền nóng ran mặt mày, xấu hổ không ngẩng được đầu lên.

Cổ đại phu liền hướng về phía Thạch Hoài Sơn mắng: “Ngươi có nghe không? Phải biết thương tề quân, đừng có cả ngày chỉ biết thoải mái cho bản thân mình!”

Thạch Hoài Sơn tủi thân lầm bầm: “Lúc nào ta chả thương a.”

“Hừ, đó là đương nhiên.” Cổ đại phu lại nói, “Được rồi, hai người đều khỏe, không cần uống thuốc. Chờ bao giờ có bệnh thì lại đến cho ta xem.”

“Vâng vâng, cảm ơn đại phu.” Thạch Hoài Sơn liên tục không ngừng nói.

Cổ đại phu không kiên nhẫn vung tay, đuổi bọn họ ra ngoài.

Lúc đến hồi hộp muốn chết, lúc về lại thả lỏng cả người. Ngay cả đại phu đều nói không có việc gì, Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu hoàn toàn không có áp lực.

Lưu tam thúc ở phía trước đánh xe, còn quay đầu lại nhìn: “Nhìn hai người như vậy, hẳn là có chuyện tốt đi!”

Thạch Hoài Sơn liền cười hắc hắc, “Săp rồi sắp rồi.” Đại phu nói không đến ba tháng liền có, khẳng định không sai được!

Nghiêm Thu trừng mắt lườm hắn một cái, khóe miệng cũng không cưỡng được mà tươi cười lên.


Buổi tối, Thạch Hoài Sơn sờ soạng cọ cọ lại đây, bị Nghiêm Thu kiên quyết nói lời cự tuyệt: “Đại phu nói không được thường xuyên quá.”

“Đừng nghe đại phu nói, làm thường xuyên mới có thể mang thai!” Thạch Hoài Sơn không tha, ôm Nghiêm Thu hôn nhẹ.

“Bậy nào, đại phu nói mà có thể không nghe sao? Thế sao đại phu bảo trong ba tháng có thể có thì ngươi lại tin?” Nghiêm Thu gẩy rụng móng vuốt của Thạch Hoài Sơn, còn sờ thêm chút nữa, chính y cũng không nhịn được.

“Vậy… ngươi nói bao lâu làm một lần thì không tính là thường xuyên?”

Nghiêm Thu nghĩ nghĩ: “Như thế nào cũng phải cách năm ngày đi?”

“Gì?!” Thạch Hoài Sơn rống to lên, “Năm ngày?! Không được! Ta thấy hai ngày đã là dài rồi!”

“Tránh qua một bên, hai ngày khẳng định không được! Bằng không bốn ngày nhé?”

Thạch Hoài Sơn không đồng ý, “Ba ngày! Nhiều nhất là ba ngày, không thể hơn được nữa.”

Nghiêm Thu nhìn Thạch Hoài Sơn, “Được rồi, ba ngày vậy.” Y cảm thấy nếu còn không đồng ý, Thạch Hoài Sơn sẽ trực tiếp nhào lên luôn.

Hai người mặc cả nửa ngày, rốt cục định ra ba ngày làm một lần. Đêm nay Thạch Hoài Sơn đành chỉ có thể buồn bực mà thành thực ngủ.

Cứ như vậy qua một tháng, mùa hè vừa tới không bao lâu đã lại sắp trôi qua.

Ở nơi này mùa hè rất ngắn, cảm giác còn chưa kịp nóng thì đã muốn lập thu, ngay cả mưa cũng không có mấy trận.

Nghiêm Thu vẫn là thỉnh thoảng ra ruộng nhặt mấy con cua què về nấu ăn cho đỡ thèm.


Có điều Đại Thành a cha đã nói, chuẩn bị mang thai vẫn nên ăn ít cua một chút, lão nhân nói thứ này có thể làm hài tử không đến được.

Lời này có vẻ dọa người nhưng Nghiêm Thu hiểu được nguyên nhân. Đại khái cua là đồ ăn hàn tính, không tốt cho người mang thai.

Nghĩ là như vậy nhưng y lại không nhịn được cơn thèm, dù kiêng cũng phải nấu chút canh uống.

Kết quả vừa tới cạnh ruộng, chưa kịp nhặt cua, chỉ là ngửi mùi cua tanh thôi, trong bụng liền một trận quay cuồng, ào ào ói ra. Còn chưa ói hết, đầu cũng quay mòng mòng.

Đại Thành cùng hai nhi tử của Lưu tam thúc đang tưới nước cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này liền giật mình, nhưng bọn họ là hán tử, không tiện tiến lại giúp đỡ. Đại Thành liền để cho con trai Lưu tam thúc nhanh chóng về nhà gọi a cha hắn tới.

Nghiêm Thu ói một hồi, dạ dày trống không nên cũng đỡ nhiều, nhưng vẫn là không đứng được lên, đầu choáng váng chân mềm nhũn, liền đặt mông ngồi bên cạnh ruộng lúa, trên mặt đất có bùn đất cũng không quan tâm nữa.

Đại Thành a cha một lát sau liền chạy tới, “Làm sao rồi?”

Nghiêm Thu choáng váng nói: “Không biết a, dạ dày khó chịu, đầu còn choáng.” Cái này giống ngộ độc thức ăn a.

Mắt Đại Thành a cha sáng lên: “Hay là có rồi?”

Nghiêm Thu phản ứng chậm hai nhịp, “Có, có?!” ngẫm lại nói: “Không phải bình thường hai ba tháng mới ói sao? Từ lúc xem bệnh về mới có một tháng, làm sao liền ói lợi hại vậy?

“Cái này cũng không hẳn, tùy người thôi. Mau đứng lên đừng ngồi ở chỗ này, đất bẩn lắm.” Đại Thành a cha vội vàng nâng Nghiêm Thu dậy, đưa y về nhà.

Thạch Hoài Sơn đi săn thú còn chưa trở về, Đại Thành a cha giúp Nghiêm Thu cởi quần áo bẩn, làm cho y bát chè uống, để y nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt.

Nghiêm Thu sao lại nằm thế kia? Cái này là có rồi sao? Hắn còn bị vậy giữa khiếp sợ tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng chờ tới hôm nay thực sự biết tin này vẫn là có cảm giác trở tay không kịp.