Trước kia ở hiện đại, Nghiêm Thu thỉnh thoảng đi siêu thị cũng gặp qua loại gạo đóng thành túi này, mỗi túi khoảng mười cân. Mặt trên ghi là gạo hữu cơ chẳng hạn, còn vẽ thêm con cua. Lúc đó y rất tò mò, trở về nhà tìm hiểu xem là có chuyện gì, thế mới biết, hóa ra ruộng lúa có thể nuôi cua.
Đương nhiên, không phải cứ thả cua vào ruộng là xong, còn rất nhiều việc phải làm. Nghiêm Thu nghĩ lại, qua một hồi cũng có thể nhớ gần hết.
Thạch gia thôn khá hạn, rất khó trồng lúa nước. Lúc nào cũng tưới nước cho cây không phải là việc mà một, hai người có thể làm. Gạo ở thời đại này tuy bán giá cao, nhưng tiền công chăm sóc cũng cao, cho nên bán xong cũng không được nhiêu.
Nhưng nếu cùng nuôi cua trong ruộng thì sẽ khác. Bán gạo đồng thời cũng sẽ có cua bán, tính ra cũng đáng a!
Nghiêm Thu nhất thời phác họa một phen, càng nghĩ càng kích động, phố cũng không dạo nữa, kéo tay Thạch Hoài Sơn nói chuyện này ra.
“Nuôi cua trong ruộng lúa?” Thạch Hoài Sơn cũng chưa từng nghe qua, trừng to mắt không thể tin được, “Có thể sao?”
Nghiêm Thu đảm bảo: “Việc này tuyệt đối có thể làm được! Ta thấy chỗ khác người ta đã làm rồi, có điều chúng ta chỉ biết đại khái là như vậy, chi tiết cụ thể thì cần phải tự mày mò.”
“Ah, nếu có thể vào thành chơi mà còn bán được gạo và cua thì sẽ kiếm được nhiều tiền đó!” Thạch Chiêu Phúc nghe xong thực vui vẻ.
Thạch Hoài Sơn đương nhiên cũng nghĩ đến, nhưng hắn cũng lo lắng nhỡ đâu việc không thành, hậu quả sẽ như thế nào. Trong đầu vòng vo nghĩ mấy lần, hậu quả xấu nhất cùng lắm là ba mẫu ruộng thất thu thôi. Nếu như vậy, đến lúc đó hắn chỉ cần lên núi nhiều hơn, đánh nhiều con mồi, chống đỡ một năm như thế nào cũng không đến nỗi chết đói. Nghĩ vậy liền không hề do dự nữa, “Vậy chúng ta thử làm đi! Người ta có thể làm được, chúng ta cũng có thể làm!” Nghiêm Thu là người có học vấn, Thạch Hoài Sơn cảm thấy nghe lời tề quân của hắn khẳng định sẽ không sai được.
“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?” Thạch Chiêu Phúc xoa xoa tay, cái này phải bắt tay làm luôn.
Nghiêm Thu được ủng hộ liền rất vui, “Việc này trước không thể gấp gáp. Về nhà sửa sang lại, còn phải chuẩn bị cua bột.”
“Cua bột là gì?” Thạch Hoài Sơn hỏi.
“Chính là cua nhỏ.” Nghiêm Thu hoa chân múa tay, “Đại khái là nhỏ như thế này.”
Thạch Hoài Sơn buồn rầu, “Cái này thì đi đâu tìm?”
“Giờ còn chưa tới mùa, thông thường thì tháng năm mới có, có thể bắt ở trên sông.” Nghiêm Thu nhớ tới tư liệu đã tra lúc trước.
Nghe như vậy, Thạch Hoài Sơn buông lỏng ra, “Vậy đi, nếu gặp may thì có thể thành công. Vừa lúc đem chuyện hôn nhân của Chiêu Phúc làm xong trước đã.”
Nghiêm Thu gật đầu nói: “Uhm, việc này về nhà còn phải bàn bạc kỹ hơn. Hôm nay chúng ta cứ đi dạo phố trước.”
“Đúng! Còn phải mua sách nữa.”
Có mục tiêu, nhất thời tinh thần của mọi người liền phấn chấn lên rất nhiều. Ba người tiếp tục đi một hồi, nhìn thời gian đến lúc hẹn với Lưu tam thúc rồi mới ra khỏi cửa thành.
Giữa trưa, Thạch Hoài Sơn muốn dẫn Nghiêm Thu cùng Thạch Chiêu Phúc đến tiệm cơm ăn một bữa. Hai người này đều là lần đầu vào thành, lẽ ra phải được ăn bữa ngon. Nhưng hai người bọn họ cũng không phải là đi chơi, hiện tại đã mua hết nửa chỗ tiền mang đi, làm sao có thể tiếp tục tốn tiền trong tiệm ăn?
Xe lừa chạy chậm qua thôn, đi về đều thuận lợi. Lưu tam thúc còn nói, tuyết năm nay tan sớm hơn so với mọi năm.
Nghiêm Thu về nhà nghỉ ngơi một lúc, bắt đầu nấu cơm chiều. Giữa trưa cũng chưa ăn gì, buổi tối nên ăn sớm một chút.
“Việc kết hôn đã ổn rồi, sáng mai ta sẽ làm hỉ phục sớm, chữ hỉ cũng dễ làm. Chính là cỗ bàn làm như thế nào?” vừa ăn cơm Nghiêm Thu vừa nói.
“Bày trong viện của nhà Thạch Khang Toàn hai bàn. Lý gia cũng không có thân thích nữa, về phía chúng ta thì mời mấy vị trưởng bối trong thôn đến chứng kiến là được.”
Nghiêm Thu gật đầu, “Vậy việc ở riêng?”
“Cái này chưa cần vội, chờ Thạch Khang Toàn tự mình nói ra, chúng ta không thể để lão lợi dụng được!”
Thạch Chiêu Phúc ấp úng nói: “A phụ nói với ta, Lý gia tiểu ca nhi lớn hơn ta ba tuổi.”
Nghiêm Thu tấm tắc hai tiếng, “Bọn họ đúng là dám giấu tuổi. Cũng không phải không biết trong thôn ta còn có người từ thôn Đỗ gia đi sang sao, coi người khác là kẻ ngốc chắc?”
Thạch Hoài Sơn nói: “Hừ, cái lão này càng già càng hồ đồ.
“Phòng tân hôn chính là phòng Thạch Chiêu Phúc đang ở sao? Có cần sắp xếp lại không?” hai người bọn họ không có tiện đi tới tận nơi.
“Quân ca, ta tự dọn phòng được, ngươi giúp ta làm mấy chữ hỉ là được.”
Nghiêm Thu gật đầu, “Vậy ta làm thêm cho ngươi hai cái gối nữa.” Sau đó lại hỏi: “A cha của Lý gia tiểu ca nhi ở chỗ nào?” Cái này cũng không thể trông cậy vào Thạch Khang Toàn sắp xếp cho ông được.
“Hay là ở cái buồng nhỏ cạnh phòng ta?” Thạch Chiêu Phúc cũng không nghĩ ra cách.
Nghiêm Thu lắc đầu, “Không thích hợp, đó là phòng tân hôn của ngươi.”
“Hay là đón ông ấy đến ở với chúng ta vài ngày? Dù sao sẽ ở mau chóng ở riêng.” Thạch Hoài Sơn nói với Nghiêm Thu, sợ Nghiêm Thu không thích nhà có người ngoài đến ở. Tuy rằng hắn cũng không thích có người đến quấy rầy bọn họ, nhưng cái này đúng là không còn cách nào khác.
Nghiêm Thu vốn không phải là người thích so đo tính toán, thành thân rồi liền thành người nhà, đến ở vài ngày cũng không có vấn đề gì, “Được, vừa lúc ta muốn cho ông ấy thử phương thuốc cổ truyền kia.”
Thạch Hoài Sơn liền vui vẻ, cảm thấy được Nghiêm Thu thự tốt, thoải mái, cũng không giống như tiểu ca nhi nhà người khác không phóng khoáng.
Việc hôn nhân của Thạch Chiêu Phúc được quyết định vô cùng vội vã, tuy vậy cũng vừa may là lúc lo xong cày bừa vụ xuân, nên cũng không ảnh hưởng đến công việc nhà nông.
Hôm nay kết hôn, trong thôn xa gần có trưởng thôn cùng các trưởng bối đều đến đây.
Đây là lần đầu Thạch Hoài Sơn bước vào nhà họ Thạch từ sau khi cắt đứt quan hệ với Thạch Khang Toàn.
Thạch Khang Toàn ban đầu còn không muốn cho hắn vào cửa, nhưng chính là Thạch Hoài Sơn đi cùng trưởng thôn, trực tiếp được ông mời lên bàn ăn, gã cũng không làm khó dễ được. Tiếp đó, Nghiêm Thu cũng theo vào. Hiện giờ Nghiêm Thu chính là tâm phúc trong thôn, được mọi người kính trọng. Huống chi Nghiêm Thu dạy rất nhiều hài tử, gã cũng không dám đắc tội, còn muốn để cho A Khánh đi học một ít a. Cuối cùng, Thạch Khang Toàn đành nghiêm mặt chào hỏi khách khứa, một chút bộ dáng vui vẻ cũng không có.
Nhưng tề quân của gã lại không lộ vẻ gì, cố tình trưng cái bụng ra giả vội vã, một hồi thu xếp cái này, một lát dọn dẹp cái kia. Người không biết còn nghĩ thật đúng là một kế a cha lương thiện a!
Lý gia tiểu ca nhi được đón vào cửa, trước nhà đốt mấy quả pháo.
Hai người bái đường xong, Lý gia tiểu ca nhi vào phòng tân hôn đợi. Nghiêm Thu đi vào cùng y, vừa lúc thuận tiện trò chuyện. Còn nhờ Đại Thành a cha chăm sóc Lý gia a cha hộ.
Trong viện mới bắt đầu mang thức ăn lên, đồ ăn này đều là Nghiêm Thu cùng Đại Thành a cha vội vã làm, mệt mỏi từ sáng sớm.
Thạch Chiêu Phúc rất có bộ dáng hán tử, lên bàn kính rượu. Chính là ánh mắt thường thường liếc trộm về phía tân phòng một cái rồi vội vã thu về, bộ dáng nóng lòng.