Hôm nay Vu Dập sáng sớm đã đến Hồng Hạc lâu, tại một gian bao sương trên lầu hai Hồng Hạc lâu chờ đợi Ngải Phong đến. Thế nhưng mà mãi cho đến giữa trưa, Ngải Phong cũng không có xuất hiện.
Vu Dập nội tâm không khỏi đập mạnh như trống, gia hoả kia như thế nào còn chưa tới, không phải là đã quên chứ. Này cũng sắp giữa trưa rồi, chẳng lẽ hắn đổi ý, sau đó liền chạy trốn, hay là xảy ra gì đó ngoài ý muốn?
Vu Dập càng nghĩ càng lo lắng, liền ly khai Hồng Hạc lâu, hắn muốn mau mau đến xem Ngải Phong đang làm cái gì, vì sao đến bây giờ còn chưa có xuất hiện.
Vu Dập vận dụng khinh công, bá bá* vài cái liền phi đến vùng ngoại thành, lại bá bá vài cái tới cửa phá miếu. Vu Dập hướng vào trong nhìn một cái, một khỏa tâm treo lơ lửng rốt cục buông xuống, hoàn hảo, người còn ở bên trong. [bá bá: vù vù]
Nhưng mà một giây sau, Vu Dập liền phẫn nộ. Bởi vì hắn chứng kiến Ngải Phong đang cùng một tên mập ôm ngủ chung một chỗ, hơn nữa tư thế lại là ái muội như vậy.
Cái tên Béo kia Vu Dập nhớ rõ, là tên gia hoả ngày hôm qua bị mình sửa chữa. Hình như là nhi tử của thành Trường An đệ nhất thủ phủ* Chu Vô Lực, tên gì hắn đã quên. [thủ phủ: nhà giàu nhất]
Chỉ là Vu Dập không rõ vì sao Ngải Phong và gã ở cùng một chỗ, lại còn mập mờ ngủ cùng một chỗ. Hắn lúc nào thì nhận thức tên Béo này, rồi lúc nào cùng một chỗ vậy, chính mình cư nhiên không biết, chẳng lẽ là chuyện sau khi mình rời đi hôm qua. Vu Dập có phần căm phẫn, gia hoả này thật đúng là nhanh a! Mình mới ly khai một hồi, liền quyến rũ người khác rồi. Vu Dập càng nghĩ càng sinh khí. (Không Thiệu: “Hình như người ta còn không nhận thức ngươi nữa? Ngươi sinh khí khỉ mốc a!”)
Kết quả là —
Người nào đó đi qua bá một cước đá vào trên thí thí* Chu Cổ Lực. Sau đó lặc — [thí thí: cái mông:”>]
A–
Tiếng kêu thảm thiết của mỗ Béo vang lên, thật sự là đinh tai nhức óc.
Chu Cổ Lực từ trên cỏ khô lăn xuống, bụm lấy thí thí của mình phẫn nộ nói: “Là tên hỗn đản nào đá ta.”
Vu Dập thanh âm lạnh như băng vang lên, “Là ta.”
Chu Cổ Lực lúc này mới phát hiện Vu Dập đứng ở một bên, ngẩn người sau đó hắc hắc cười ngây ngô, “Mỹ nhân cùng ta hẹn hò đi.” Ai! Mỗ Chu lại phạm hoa si rồi.
Ngải Phong bị Chu Cổ Lực hét thảm một tiếng giật mình tỉnh giấc, hoảng hồn không ổn định mà nói: “Béo chết tiệt, mới sáng sớm, ngươi hú cái mốc gì hả!”
Vu Dập ⊙﹏⊙b đổ mồ hôi, sáng sớm, cho xin đây cũng quá trưa rồi.
Chu Cổ Lực bưng lấy thí thí ủy khuất nhìn Ngải Phong: “Lão đại, là mỹ nhân đá ta đấy, chuyện không liên quan đến ta nga.”
Nói xong chỉ chỉ Vu Dập đứng ở một bên. Ngải Phong theo phương hướng ngón tay Chu Cổ Lực nhìn lại, nội tâm sững sờ.
Người này không phải mỹ nam mặt than hôm trước đánh nhau trong rừng cây sao? Hắn tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cũng là muốn tới nơi này ở hay sao? Cho xin, ngươi cho rằng người khác đều cùng mỗ Béo đồng dạng sao?
Ngải Phong không biết Vu Dập tới làm gì, nghi hoặc nói: “Mỹ nam mặt than, ngươi có chuyện gì sao?” [@[email protected] thằng này… nói chuyện có cần như vậy không?]
Vu Dập rút rút khóe miệng: “Mặt than—”
Ặc, Ngải Phong phát hiện mình nói sai rồi, người ta mỹ nam mặt than nhưng là một cao thủ, nếu như mình làm hắn sinh khí, hắn bá bá vài cái, mạng nhỏ của mình cũng chẳng còn. Ngải Phong mồ hôi lạnh không ngừng chảy, cười cười xấu hổ.
“Ngại quá, lỡ lời rồi, vị suất ca này xưng hô thế nào a? Tiểu đệ Ngải Phong.” Ngải Phong cố gắng tươi cười.
Vu Dập trừng mắt liếc mỗ Béo phạm hoa si nói: “Vu Dập.”
“Ha ha. Thật sự là tên hay.” Ngải Phong tươi cười ca tụng nói. (Không Thiệu: “Ta van ngươi, tên hay hay không hay ngươi hiểu biết à? Lại nói ngươi cười giả dối như vậy, ngươi cho rằng người ta là mỗ Béo hoa si ấy ư, nhìn không ra rồi.” Chu Cổ Lực: “Thân, ngươi gọi ta phải không?”)
Vu Dập nhìn Ngải Phong vẻ mặt tươi cười giả dối, cũng không có vạch trần hắn. Hỏi: “Ngươi không phải muốn đi Hồng Hạc lâu sao? Như thế nào còn ở lại chỗ này.”
Mỗ Phong rốt cục nhớ tới chính mình hôm nay phải đi Hồng Hạc lâu báo danh, nhìn nhìn trời bên ngoài, hiện tại hẳn là giữa trưa a! Vì vậy phẫn hận trừng mắt liếc mỗ Béo phạm hoa si, nếu không phải thằng này buổi tối không ngủ được, còn một mực làm phiền mình. Mình sẽ ngủ thẳng đến bây giờ sao, xong rồi, công việc đãi ngộ tốt như vậy không còn rồi.
Hi vọng người ở Hồng Hạc lâu tối hôm qua tăng ca, bây giờ còn chưa có rời giường, như vậy cũng không phát hiện mình ngủ quên mất. Hắc hắc. Ngải Phong trong lòng YY* lấy. Tới đạo sét đánh chết cái thằng này đi! Người ta lão đại Hồng Hạc lâu cũng đứng trước mặt ngươi rồi, còn chưa rời giường, mắc công ngươi nghĩ ra rồi. [YY: tự sướng, ảo tưởng]
“Ngải Phong, Ngải Phong, tỉnh lại.” Vu Dập ở trước mặt Ngải Phong vẫy vẫy tay.
Ngải Phong trong cơn thần du*: “Ách, có chuyện gì sao?” [thần du: bay bổng, mất hồn]
Vu Dập ⊙﹏⊙b đổ mồ hôi: “Ngươi là đi hay không đi Hồng Hạc lâu đây.”
Ngải Phong: “Đi, đương nhiên đi. Bất quá làm sao ngươi biết ta muốn đi Hồng Hạc lâu chứ?”
Mỗ Béo nghe được bọn hắn đang nói Hồng Hạc lâu liền sáp đến: “Mỹ nhân, ta thỉnh ngươi đi Hồng Hạc lâu ăn cơm được không nào?”
Nói xong liền hướng Vu Dập mạnh mẽ ôm đến. Đáng tiếc thời điểm cùng Vu Dập cách không đến 0.001 mét, bị Vu Dập một chưởng đập hôn mê luôn, té trên mặt đất, biến thành trư chết rồi. [chỗ ‘trư’ lại chơi đồng âm nha:”>]
Giải quyết Chu Cổ Lực xong, Vu Dập nhìn về phía Ngải Phong. Ngải Phong hoảng sợ rồi, thằng này thực cường, một chưởng là có thể đem người đập hôn mê. Ặc, hắn đang nhìn ta ư, ta hình như chưa đắc tội hắn mà? Ngàn vạn lần đừng đập ta à!
“Ách, cái đó, đại ca ngươi còn có việc sao, không có việc gì ta đi trước.” Ngải Phong yếu ớt mà nói.
“Là phải đi, chúng ta cùng đi đi.” Vu Dập nhìn Ngải Phong.
Ngải Phong: “Ách, cái đó, ta chính là tự mình đi thôi, sẽ không làm phiền ngươi.”
Vu Dập: “Ngươi không phải muốn đi Hồng Hạc lâu ư, tiện đường cùng nhau đi a.”
Ngải Phong: “Đại ca, chúng ta quen sao?”
Vu Dập: “Không quen.”
Ngải Phong: “—”
Vu Dập thấy Ngải Phong không có phản ứng, liền lôi kéo Ngải Phong đi ra miếu hoang.
Ngải Phong chỉ chỉ Chu Cổ Lực té trên mặt đất: “Hắn làm sao bây giờ?”
“Không cần phải quản hắn, sẽ có người tới tìm hắn thôi.”
Cũng không quay đầu lại lôi kéo Ngải Phong đi luôn. Vì vậy mỗ Béo bi ai trơ trọi nằm ngã tại đó.
Dọc đường đi Ngải Phong nội tâm thấp thỏm bất an, một mực suy nghĩ mỹ nam mặt than này là người nào, vì sao biết rõ chuyện của mình, còn tốt bụng như vậy mang mình đi Hồng Hạc lâu.
Mình cũng không nhận thức hắn, hôm nay mới là lần thứ hai gặp mặt đi. Ặc, lần thứ nhất hình như còn không tính gặp mặt a. Khi đó mình trốn ở phía sau cây, hắn hẳn là không biết a.
Hắc hắc. Bất quá mỹ nam mặt than này lớn lên thật đúng là đẹp mắt. Một đôi nhãn tình thanh tú xinh đẹp bên dưới lông mày anh khí, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi mỏng, ặc, hàn quang hốt lược* trong mắt hoà cùng mặt than thật đúng là suất ca số một a! [hốt lược: lơ đểnh, lơ là]
Nhìn thấy Ngải Phong thỉnh thoảng lén nhìn mình, còn thỉnh thoảng gật đầu. Vu Dập khóe miệng hóa thành một tia đường cong.
Ngải Phong sững sờ, hắn vừa mới cười, đúng không. Ngải Phong muốn xác định lại một cái, lén lút nhìn hồi lâu, vẫn là một trương mặt than, có hơi thất vọng lắc đầu, hẳn là mình nhìn lầm rồi a. Nhưng mà cảm giác vừa rồi là chân thật như thế. Nam mặt than cười rộ lên nhất định nhìn rất đẹp a.
Vu Dập cùng Ngải Phong một trước một sau đi trong rừng cây cùng ngoại thành, hướng phía nội thành chậm rãi mà đi.
Hết chương 9.