Thấy Dạ Lam si ngốc nhìn chằm chằm Yến Vô Song, Âu Dương Diệu trong lòng hiểu rõ, nguyên lai hắn thích Yến Vô Song a! Ân, quả nhiên thật tinh mắt, Yến Vô Song này cùng Phong quả là có một kiểu na! Ngạch, có vẻ như Yến Vô Song này hình như không thích Lam a! Nhìn dáng vẻ của y hình như thích Dập a! Mà Dập lại thích Phong, ha ha, Phong đương nhiên là thích ta rồi. (Không Thiệu —-⊙﹏⊙b đổ mồ hôi: “Vô sỉ như vậy, tự kỷ như vậy, ngươi là như thế nào lên làm Tể Tướng vậy?” Âu Dương Diệu: “Ách, cái này ư? Là việc riêng của người khác nga! Ta có quyền bảo trì trầm mặc.”)
Đẩy đẩy Dạ Lam đang đờ ra: “Lam, ngươi xem nước miếng đều chảy ra rồi.” Sau đó chỉ chỉ người trên giường: “Kia chính là Phong a! Hắn đúng là một mỹ nhân, so với Yến Vô Song của ngươi thế nhưng mà đẹp hơn nhiều, hắc hắc, còn là Dập nhặt về đó nga!”
Mắt liếc Âu Dương Diệu: “Ngươi không phải đang kêu oan sao? Sao lúc này cười vui vẻ xảo trá vậy. Có phải Vu huynh ném không đủ xa?” Trong nội tâm cũng tò mò đến tột cùng là mỹ nhân như thế nào, lại khiến cho Vu Dập lộ ra vẻ mặt như thế.
Âu Dương Diệu: “Xía ~, không thèm để ý tới các ngươi cái đám người trọng sắc khinh bạn này nữa, ta tự đi uống rượu.”
Nhìn thấy mặt của Ngải Phong. Dạ Lam sững sờ bật thốt lên: “Là hắn.”
Âu Dương Diệu vừa mới chuẩn bị tiếp tục uống rượu, nghe được Dạ Lam kinh hô. Đi tới, nghi hoặc nhìn Dạ Lam: “Làm sao, ngươi nhận thức Phong, ha ha, xem ra mị lực của Phong không nhỏ a! Gây đào hoa khắp nơi, ta sau này phải hảo hảo quản quản hắn rồi.”
Ánh mắt sắc bén của Vu Dập lướt qua Âu Dương Diệu: “Muốn quản cũng là ta quản, có quan hệ gì với ngươi. Đi chỗ khác chơi.” Đang nhìn hướng Dạ Lam, trong mắt mang theo ánh nhìn dò hỏi.
Dạ Lam nhìn về Vu Dập có chút bất đắc dĩ: “Còn nhớ rõ hồi sáng ta đi tìm ngươi, ngươi có việc không gặp được, ta liền đi trở về, trên đường gặp được hắn và một tên béo ăn cướp của một đứa bé. Liền ra tay sửa chữa hai người bọn họ. Cũng coi như từng gặp mặt qua một lần a! Lúc ấy ta còn đáng tiếc một mỹ nhân như vậy lại đi ăn cướp. Hiện tại xem ra hắn là rảnh rỗi nhàm chán nên đi ăn cướp chơi ni?”
Vu Dập lần này cuối cùng minh bạch lời Ngải Phong, hắn gặp được một đại hiệp qua đường, bị sửa chữa là chuyện xảy ra kế tiếp. Thằng này thật đúng là có chút vô sỉ, rõ ràng ăn cướp tiểu hài tử, chả trách không dám nói thật với mình, vậy mà ta còn muốn báo thù cho hắn. Nguyên lai đều là thằng này tự tìm lấy.
Thế nhưng dẫu sao Ngải Phong bị sửa chữa, nội tâm cũng có chút trách Dạ Lam: “Ngươi muốn sửa chữa thì sửa chữa cái tên kia là được rồi. Hắn da dày, sửa chữa thoáng một phát là không có chuyện gì nữa, làm gì sửa chữa Phong, không biết Phong đụng một cái sẽ vỡ sao?” [Đao: *rưng rưng* nga~~ em thít anh zòi nha~~]
Dạ Lam vẻ mặt hắc tuyến, ta làm sao biết hắn là người của ngươi, trên mặt hắn lại không có viết, đừng mang bao che như vậy chứ, ngoài miệng trả lời: “Ách, vậy sao? Lần sau ta sẽ chú ý.”
Vu Dập trầm mặt: “Lần sau, như thế nào ngươi còn muốn sửa chữa Phong sao?”
“Ách, nói bậy rồi, tuyệt đối không có lần sau.” Lau bả mồ hôi lạnh, thằng này tuyệt đối là bao che, cũng may, ta chỉ là hơi sửa chữa hắn một phát như vậy, nếu ta ra tay độc ác, thằng này còn không phế luôn ta.
Mộng Ảnh không hiểu ra sao nhìn Vu Dập bọn hắn, này là cái gì cùng cái gì, chẳng lẽ này là một cái mỹ nhân dẫn tới huyết án trong truyền thuyết. Nghạch, hình như cũng không có ai chảy máu a! Ai! Đáng tiếc cái cửa gỗ khắc hoa tốt nhất kia của ta, cứ như vậy hy sinh.
Nhìn về phía Âu Dương Diệu, nhịn không được rút rút khóe miệng, thằng này vừa nãy có bị ném sao? Trong không khí quỷ dị như vậy, cư nhiên còn có tâm tình uống rượu, ngưu nhân a! Cái này khôi phục năng lực, cái này định lực thực không phải là dùng để trưng cho đẹp. [ngưu nhân: người mà như trâu bò, có lực mạnh]
Âu Dương Diệu thấy Mộng Ảnh nhìn hắn, biểu tình trên mặt còn không ngừng biến hóa, hướng y vứt ra cái mị nhãn: “Lâu chủ, ngươi nhìn người ta như vậy, người ta sẽ thẹn thùng đó.”
Mộng Ảnh ác hàn. Cười khan vài tiếng: “Ha ha, Âu Dương công tử thực biết nói đùa, người ta là thấy rượu Âu Dương công tử uống sắp hết, đang suy nghĩ đi lấy ni?”
Âu Dương Diệu vẻ mặt cười quyến rũ nói: “Lâu chủ thật sự là khéo hiểu lòng người a, rượu của ta vừa vặn uống hết, vậy lâu chủ đi lấy đi a! Nhớ kỹ phải lấy vò lớn a, ba người chúng ta đêm nay phải hảo hảo uống một phen.”
“Hảo, ta đi ngay lập tức, nga, không, là hiện tại mới đi.” Nhanh chóng biến mất trong phòng, y cũng không muốn ở lại tại gian phòng hào khí quỷ dị này. Sẽ khiến người mao cốt tủng nhiên đấy. Vẫn là tranh thủ thời gian chuồn thì tốt hơn.
Âu Dương Diệu cười nhẹ: “Chúng ta cũng không ăn thịt người, chạy nhanh như vậy làm gì.”
Dạ Lam tìm vị trí ngồi xuống, cười nói tiếp: “Còn không phải bị biểu tình buồn nôn kia của ngươi hù doạ sao.”
Âu Dương Diệu lắc lắc bầu rượu rỗng, mắt liếc Dạ Lam: “Người ta biểu tình vũ mị câu hồn như vậy, ngươi còn nói người ta buồn nôn. Ta rất thù dai đó nha, sẽ trả thù ngươi đó.” Sau đó ha ha cười rộ lên.
Dạ Lam bị buồn nôn tới nổi da gà, gặp Âu Dương Diệu còn cười như thể không tâm không phế, nghĩ thầm thằng này xong rồi, hết thuốc chữa rồi. Nhìn về phía Vu Dập: “Vu huynh, ngươi không cùng uống sao?”
Vu Dập liếc nhìn Dạ Lam, suy tư một hồi, vẫn là quyết định đi qua: “Hừ, đừng tưởng rằng ta ngồi xuống, liền tha thứ ngươi rồi.” Hung hăng trợn mắt liếc Âu Dương Diệu. Ngồi vào bên cạnh Dạ Lam.
Âu Dương Diệu bị Vu Dập trừng mắt, lập tức dừng tiếng cười, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, quyệt miệng nhỏ giọng phàn nàn: “Người ta vừa rồi không có làm gì, ngươi sinh khí lớn như vậy làm chi?”
“Ngươi nói cái gì?” Liếc Âu Dương Diệu một cái.
“Ách, không có a! Ta có nói cái gì đâu? Ha ha, ngươi nghe lầm rồi.” Âu Dương Diệu gượng cười hai tiếng.
“Vậy sao?” Vu Dập trầm mặt.
“Ân ân” Âu Dương Diệu tươi cười lấy.
“Hai người các ngươi xong hết chưa, tốt rồi rượu đến rồi, chúng ta uống tới không say không về được chứ, cho nên việc không hài lòng liền dùng rượu giải quyết đi!” Dạ Lam bất đắc dĩ nhìn hai kẻ làm mình làm mẩy này, hoà giải nói.
Sau khi Mộng Ảnh nâng ly đưa tới, một giây kế tiếp liền nhanh chóng tiêu thất. Không khí giữa mấy người này đúng là khá quỷ dị a! Sau đó ba người liền lấy tiếng đàn ưu thương của Yến Vô Song, vẻ mặt buồn bực thống khoái mà uống.
Hết chương 25.