“Hỗn đản, dám đạp lão Đại ta, ta đạp chết ngươi.” Chu Cổ Lực giơ chân lên hung hăng dẫm nát chân Dạ Lam.
Một giây sau ——
“A —– ”
Chu Cổ Lực bay ra ngoài, còn bi thúc đâm vào tường nữa. Rơi trên mặt đất với hình dạng trư[1] chết. Mặc niệm cho hắn đi!
Lại một tên trâu bò a! Chân tên này không đau sao? Ngải Phong trong lòng cúng bái!
Dạ Lam vụng trộm xoay người vẻ mặt vặn vẹo thẳng nhếch miệng: “Tên Béo chết bầm này dám giẫm ta, còn dùng sức như vậy, đau chết ta rồi.”
Một giây sau, quay người lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ngải Phong. Định lực này thực không phải là dùng để trưng cho đẹp!
Ngải Phong thấy Dạ Lam một chưởng đã đánh bay Chu Cổ Lực, bây giờ còn nhìn mình, trong lòng sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn còn nhanh hơn.
“Đại hiệp, ta sai rồi, đây hết thảy đều là cái tên Béo kia bắt ta làm, chuyện không liên quan đến ta a! Đại hiệp, ngươi ngàn vạn lần đừng đập ta à! Ta từ nhỏ thân thể yếu đuối, đập một cái sẽ chết liền.” Ôm đùi Dạ Lam, Ngải Phong liều mạng mà vắt ra vài giọt nước mắt.
Dạ Lam khóe miệng quất thẳng tới, thằng này cũng quá vô sỉ đi à nha! Cư nhiên mở to mắt nói lời xạo! Ngạch, bất quá dáng dấp ngược lại không tệ, là một mỹ nhân. Ai! Tiếc là nhân phẩm kém một chút a!
Mỗ Béo trên mặt đất nằm như heo chết ngẩng đầu lên nói: “Ta chỉ là Béo, ta cái gì cũng không biết nga!” Tiếp theo lại khôi phục tình trạng heo chết.
Ngải Phong: “Ngươi tên này không phải đã chết rồi sao? Còn chơi xác chết vùng dậy gì nha!”
Tiếp theo tiếp tục vẻ mặt đáng thương ôm đùi Dạ Lam.
Dạ Lam hắc tuyến đầy mặt mũi, hai thằng thật đúng là nhân tài a! Đi cướp bóc thật sự là lãng phí!
Ngải Phong thấy Dạ Lam đang ngẩn người, liền nghĩ lén lút chuồn đi, vừa mới xoay người nâng lên chân phải còn chưa kịp buông xuống. Dạ Lam một tay xách cổ áo Ngải Phong.
Dạ Lam dùng thanh âm âm mấy chục độ nói: “Ngươi muốn đi đâu vậy?”
Ngải Phong bi phẫn, hối hận chưa cưng! Rơi lệ đầy mặt nói: “Đại hiệp, ta đi nhà xí.”
Dạ Lam trừng mắt nhìn Ngải Phong: “Nhịn đi.”
Cái này lại làm Ngải Phong lòng muốn chết cũng có luôn, vì cái mốc gì hôm nay tâm huyết dâng trào muốn ăn cướp a! Vì cái mốc gì đánh cướp còn bị một tên đại hiệp gặp được. Càng bi thúc chính là ăn cướp còn thất bại. Hôm nay phải bị hành hạ rồi, ta đây thân thể yếu đuối, này làn da kiều nộn mềm mại làm sao chịu được tàn phá như thế a! (Không Thiệu: ngươi cứ tiếp tục mắc ói đi!)
Sau đó Dạ Lam bắt đầu cùng Ngải Phong thuyết giáo, càng nói sắc mặt càng khó xem. Bởi vì Ngải Phong thần du mất tiêu, hoàn toàn không thấy Dạ Lam đang nói. Phớt lờ Dạ Lam sắc mặt xanh xám.
Dạ Lam bóp bóp nắm tay, trên trán tuôn ra mấy cái tiểu gân xanh. Xem ra đã không thể nhịn được nữa.
Thằng này thật sự là sẽ vờ ngớ ngẩn thế kia! Đủ vô sỉ, chết cũng không thừa nhận. Còn giả vờ ngây ngốc, thật sự là sĩ[2] có thể nhịn, thúc[3] không thể nhịn, thúc có thể nhịn, thẩm[4] cũng không có khả năng nhịn, phải hảo hảo sửa chữa thằng này.
Một giây sau —–
Ngải Phong cũng quang vinh bay ra ngoài, quang vinh đâm vô tường, còn quang vinh cùng mỗ Béo nằm cùng một chỗ theo hình dạng heo chết.
Chu Cổ Lực nhìn thoáng qua Ngải Phong nằm bên cạnh mình nói: “Lão đại, ngươi chậm quá nga! Ta chờ cũng đã lâu rồi a!” ”
Ngải Phong tức tới nội thương thổ huyết: “Ngươi như thế nào còn chưa có chết, mau chết đi.”
Chu Cổ Lực: “Nga.”
Dạ Lam mắt nhìn hai tên nào đó nằm trên mặt đất như heo chết: “Sau này còn dám khi dễ tiểu hài tử, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Sau đó hưu một phát bay mất.
Mỗ tiểu hài tử vẻ mặt sùng bái nói: “Thật là đẹp trai nga! Ca ca này cực giỏi, ta tương lai còn dài nhất định phải thú[5] nàng.” Sau đó cười hì hì đi luôn. [=.=||| ca ca… thú nàng???????]
Nơi đây chỉ còn lại có người nào đó hình dáng heo chết.
Chu Cổ Lực bò dậy, phủi phủi bụi trên người nói: “Rốt cục cũng đi, không cần giả bộ nữa.”
Thấy Ngải Phong còn nằm ở đó, liền đẩy đẩy Ngải Phong: “Lão đại, người đi hết rồi, có thể dậy rồi.”
Ngải Phong vẻ mặt thảm thương hề hề nói: “Thân, ta thật sự nội thương, không có gỉả bộ!”
Chu Cổ Lực vẻ mặt không tin chọc chọc trên người Ngải Phong, Ngải Phong đau thẳng nhếch miệng. “Béo chết bầm, ngươi muốn bị đánh đúng không?”
Chu Cổ Lực cười gian nói: “Hắc hắc. Lão đại, ngươi đã như vậy, còn đánh ai được?”
Ngải Phong tức thiếu chút nữa tự đánh chết chính mình. Chu Cổ Lực thấy thế vội vàng nói: “Lão đại, ngươi đừng nóng giận nga! Chờ ngươi khoẻ lại, hẳng đánh ta. Ta cõng ngươi trở về hen?”
Ngải Phong hất đầu nhếch lên: “Hừ!”
Chu Cổ Lực xem như Ngải Phong đồng ý, liền nâng dậy Ngải Phong nằm trên mặt đất, để hắn úp sấp trên lưng của mình. Cõng Ngải Phong lên, bắt đầu đi trở về.
Chu Cổ Lực trong lòng hạnh phúc tràn đầy. Mùi vị trên người lão đại thật dễ ngửi nga! Nếu như sau này mỗi ngày đều có thể cõng lão đại thì tốt rồi. Hắc hắc hắc. Đại hiệp kia vừa sửa chữa ta, ta sẽ không hận ngươi đâu, bởi vì không có ngươi, ta không thể cõng lão đại như vậy rồi. Ngươi sau này phải thường đến sửa chữa lão đại nga! Như vậy ta có thể cõng lão đại, hắc hắc. (Không Thiệu: “Ta nói ngươi đây là cái suy luận kiểu gì vậy?”)
Ngải Phong nếu biết rõ ý nghĩ của thằng này, phỏng chừng cũng có thể thổ một chén huyết đi à nha! Thổ hết huyết khả năng liền làm thịt thằng này một trận.
Dưới trời chiều, một tên Béo vẻ mặt hạnh phúc, lưng cõng một mỹ nam vẻ mặt củ kết, chậm rãi đi. Đương nhiên cái chậm rãi này là mỗ Béo cố ý, hắn đúng là thật vất vả mới có cơ hội này, đương nhiên muốn hảo hảo quý trọng. Không chừng lại để cho thằng này vác Ngải Phong đi một năm, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Vu Dập đang đi trên đường tới Hồng Hạc lâu, trông thấy một màn ấm áp này, trên mặt băng sơn hiện lên nộ khí. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người nào đó chậm rãi đi, nhất là chằm chằm vào mỗ Béo. Xem ra Vu Dập là ghen tị.
Lại là tên Béo này, lần trước ở trong miếu đổ nát Phong cùng với hắn mập mờ ngủ một chỗ, hiện tại lại để cho Béo này cõng hắn, bọn họ là quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ Phong thích hắn. Xem bộ dạng Béo kia cười ngu ngốc, thật muốn làm thịt hắn một trận.
Tên Béo chết tiệt kia tay ngươi hướng ở đâu sờ đấy? Đáng chết, dám ăn đậu hủ của Phong. Phong ngươi không phải có tiết tháo sao? Béo chết bầm này ăn đậu hủ ngươi ngươi còn cười ra tiếng, tức chết ta rồi, tức chết ta rồi. Phong ngươi chờ, trở về nhất định phải hảo hảo điều giáo điều giáo[6] ngươi. Vu Dập một bên trong lòng giận dữ nghĩ, một bên lặng lẽ đi theo Ngải Phong cùng Chu Cổ Lực.
_______________________________
[1] trư đồng âm chu (họ của béo) (đã đề cập nhiều, không nói nữa)
[2] sĩ: các bạn trai trẻ, trai tân
[3] thúc: chú, bác, theo tình huống ở đây thì là người bề trên, lớn hơn sĩ
[4] thẩm: vợ của thúc
[5] thú: cưới, lấy
[6] điều giáo: dạy dỗ, huần luyện. Hắc hắc, cứ thấy từ này ta liền nhớ cái đoản toàn H “Điều giáo”, ôi zời ạ, đọc mún xịt mấy lít máu!!! hơ hơ…
Hết chương 16.