Xuyên Việt Chi Đào Hoa Trái

Chương 12: Mỗ Béo

Âu Dương Diệu nhìn thấy Vu Dập bị tức đến mặt vặn vẹo, nội tâm vui vẻ. Dập cũng có một mặt như vậy a, trước kia như thế nào cũng không có phát hiện? Hắc hắc — về sau sẽ càng ngày càng chơi vui đây.

“Ngươi thế nào tìm được cái bảo bối như vậy đấy.” Âu Dương Diệu mong đợi hỏi.

Vu Dập bình phục tốt tâm tình của mình lạnh lùng nói: “Nhặt đấy.”

Âu Dương Diệu: “Thế nào nhặt được, nói cho ta biết, ta cũng đi nhặt một cái.”

Vu Dập khóe miệng rút tới: “Ngươi liền đi lượm ve chai chứ? Nghĩ muốn nhặt liền nhặt, không có đâu.”

Âu Dương Diệu vẻ mặt thất vọng: “Không có sao? Vậy ngươi đem Phong cho ta đi.”

Vu Dập: “Nghĩ khá lắm.” Trong lòng oán thầm lấy: chính mình nhặt bảo bối, mình còn chưa có ăn tươi, cho ngươi, ngươi nằm mơ đi.

Vì vậy Âu Dương Diệu đong đưa cánh tay Vu Dập dùng thanh âm xốp giòn tận xương ỏn ẻn ỏn ẻn mà nói: “Dập ··· bắt hắn cho ta được không, được hay không?” [ta nói thêm: cái “được hay không?” trong nguyên văn là “hảo bất hảo mạ?”, ta thấy mình biên ra vậy đúng nghĩa rồi nhưng mà lại mất đi tính chất ỏn ẻn ở đây, haiz, thường thường coi phim hay nghe mấy bạn ỏng ẻo “hảo bất hảo mạ” thỉnh bà con tự liên tưởng ^o^, túm lại là bạn Diệu đang rất  a~~]

Vu Dập bị thanh âm Âu Dương Diệu dọa thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, run lẩy bẩy trên người nổi da gà nói: “Hảo — ”

Âu Dương Diệu: “Thật sự?”

Vu Dập: “Thật là khó đấy!”

Âu Dương Diệu kéo góc áo Vu Dập ném lấy mị nhãn nói: “Dập ··· ngươi đã đáp ứng người ta rồi.”


Vu Dập rùng mình một cái: “Ngươi có thể buồn nôn hơn chút nào nữa không, ngày hôm qua ăn gì cũng muốn nhổ ra rồi. Được rồi đừng náo loạn nữa, nói, ngươi tới làm gì.”

Âu Dương Diệu thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, cùng vừa nãy tưởng như hai người khác nhau, cẩn thận nói: “Lần trước, người ám sát ngươi, có manh mối rồi.”

Vu Dập: “Là ai?”

Âu Dương Diệu: “Đại hoàng tử.”

Vu Dập tối giác[1] hiện ra một vòng cười lạnh: “Hừ, quả nhiên là hắn, xem ra hắn có điểm ngồi không yên rồi sao?”

Âu Dương Diệu: “Ngươi định làm như thế nào.”

“Tĩnh quan kì biến.”[2] Vu Dập cười cao thâm khó lường.

Sau đó hai người nhìn nhau cười, nâng chén. Hiển nhiên hai người là bất mưu nhi hợp[3] rồi.

Tại cái địa phương nào đó ở vùng ngoại thành trong miếu đổ nát nào đó, mỗ quản gia cùng vài hạ nhân đang vây quanh một con heo (Chu)[4] nằm trên mặt đất, nga, không phải, là người ngủ trên mặt đất.

Mỗ quản gia: “Thiếu gia, thiếu gia, tỉnh tỉnh, trời đã tối rồi, nên rời giường.”

Hạ nhân giáp: “Thiếu gia cũng ngủ quá tài rồi, chúng ta gọi cũng đã một giờ, còn không tỉnh.”

Mỗ quản gia đồng ý gật đầu nói: “Ân, thiếu gia không hổ là họ Chu (heo),ngay cả tập quán sinh hoạt cũng cùng heo đồng dạng.”


Chúng hạ nhân: “Ân, thừa nhận.”

“Không có biện pháp rồi chỉ có thể ra tay độc ác thôi.” Quản gia ánh mắt kiên định nói.

Chúng hạ nhân: “Ân, đồng ý.”

Kết quả là —–

Trong miếu đổ nát nào đó vùng ngoại thành, một đám người đang quần ẩu[5] một tên béo, nga — không đúng, là gọi một tên béo rời giường.

Rốt cục, mỗ Béo không phụ sự mong đợi của mọi người thức dậy. Sau đó quản gia cùng các hạ nhân khác rơi lệ đầy mặt nói: “Thiếu gia, ngươi rốt cục tỉnh rồi, cảm động quá.”

Chu Cổ Lực vừa động một cái, “A —- đau quá a! Tên hỗn đản nào đánh ta.”

Quản gia cùng các hạ nhân khác đều lắc đầu: “Không biết, không thấy được.”

Chu Cổ Lực sờ sờ mặt phẫn nộ: “Đánh ta vậy thì thôi, cư nhiên còn đánh vào mặt. Mặt ta như hoa như ngọc đều bị hủy, nếu để cho ta biết là ai đánh, ta nhất định phế đi cả nhà của hắn.”

Quản gia ứa ra mồ hôi lạnh. Chúng hạ nhân trong lòng đều nói, may mà ta không có đánh mặt, không cần phế cả nhà.

Chu Cổ Lực nhìn quản gia nói: “Quản gia ngươi thiệt nhiều nước a!”


Chúng hạ nhân: “Đó là đổ mồ hôi!”

Chu Cổ Lực: “Ách — quản gia ngươi rất nóng sao?”

Quản gia xoa xoa mồ hôi lạnh trong lòng khẩn trương nghĩ, thiếu gia sẽ không phát hiện là ta đánh đi, sẽ không cần phế đi cả nhà ta đi! Hẳn là sẽ không đâu, thiếu gia lúc nào thông minh như vậy, ha ha — sẽ không đâu, sẽ không đâu.

Ngoài miệng hồi đáp: “Thiếu gia, hôm nay ánh trăng thật sáng đấy, hơi nóng.”

Chu Cổ Lực nhìn ra bên ngoài gật gật đầu: “Ân, thật là sáng.”

Chúng hạ nhân: “Ta ngược lại.”

Cho xin đi hiện tại mới là chạng vạng tối có được không, ánh trăng người còn chưa có đi ra đây này. Ánh trăng cái gì a!

Chu Cổ Lực đột nhiên nhớ tới mình không phải là muốn ôm mỹ nhân sao, vì cái gì ngủ rồi, nhìn nhìn bốn phía, rốt cục phát hiện có chỗ không đúng. “A —, lão đại đâu? Mỹ nhân đâu? Thế nào lại không thấy rồi.”

Chu Cổ Lực từ trên mặt đất đứng lên, vội vàng ở trong miếu đổ nát bắt đầu tìm kiếm, ngay cả bên trong phá bình[6] cũng không tha, lại nói chỗ đó có thể giấu người sao?

Tìm cả buổi cũng không có phát hiện lão đại mỹ nhân, nước mắt trong mắt Chu Cổ Lực sắp vỡ đê rồi.

“Lão đại cùng mỹ nhân đi nơi nào, vì cái gì tìm không thấy bọn họ” Chu Cổ Lực khóc nức nở nói.

Quản gia sợ nước mắt Chu Cổ Lực sẽ giống như hồng thủy tràn lan một phát không thể cứu vãn vội vàng nói: “Bọn hắn đi ăn cơm rồi, chúng ta cũng trở về ăn cơm đi, ăn xong thì có thể thấy bọn hắn rồi.” [giống dỗ con nít quá =.=|||||||| “ngoan ngoan bố thương, nói hoa đi con” – “con heo”]

Chu Cổ Lực thu hồi nước mắt sắp vỡ đê nói: “Thật sự.”


Quản gia liền vội vàng gật đầu: “Thật sự, thật sự.”

Trong lòng oán thầm, quỷ mới biết được có phải thật vậy hay không, bọn hắn đi nơi nào ta làm sao biết. Lát nữa là thời gian ăn cơm, nói bọn hắn đang dùng cơm hẳn là đúng đi! Mặc kệ, trước tiên đem thiếu gia gạt trở về rồi nói tiếp, bằng không thì lão gia sẽ phế đi ta đấy. Ai! Đầu năm nay hạ nhân không dễ làm a!

Chu Cổ Lực gặp quản gia nói như vậy, suy tư một chút nói: “Đúng nga, lão đại bọn họ muốn đi Hồng Hạc lâu kia mà, ta đi Hồng Hạc lâu thì tốt rồi, ha ha — ta như thế nào thông minh như vậy chứ!”

Quản gia khóe miệng trực trừu, chúng hạ nhân đổ mồ hôi ⊙﹏⊙b.

Vì vậy Chu Cổ Lực mang theo quản gia cùng các hạ nhân khác hấp tấp hướng Hồng Hạc lâu mà đi. Ngải Phong đang lau bàn đột nhiên mí mắt không ngừng nháy, “Ách, như thế nào mí mắt của lão nháy, chẳng lẽ là tối hôm qua ngủ không ngon, ân, nhất định là như vậy rồi, tối hôm qua bị tên Béo chết bầm kia làm phiền cả đêm, ngủ ngon mới lạ a.” Ngải Phong nhu nhu mắt nói.

Ngải Phong đáng thương nếu biết rõ buổi tối hôm nay phải cùng mỗ Béo dính lại một chỗ, có phải hay không có xúc động muốn chết đây?

______________________

[1] giúp ta với, không hiểu 于熠最角浮现出一抹冷笑

[2] tĩnh quan kì biến: yên lặng theo dõi kì biến

[3] bất mưu nhi hợp: không cần bàn cũng biết ý nhau

[4] nguyên văn là “Chu 朱” (họ của mỗ Béo), cùng với “trư 猪” (là con heo) có cùng phát âm /zhū/

[5] quần ẩu. Quần: đám người, nhóm, đàn; ẩu: ẩu đả, đánh. >> tụm lại đánh

[6] phá bình: bình bể, mẻ, nát…

Hết chương 12.