Buổi sáng, Bộc Dương Tuyên Cầu vừa mở mắt, quả nhiên đã thấy trên bàn một quyển sổ, trong đó ghi lại thu chi của một hiệu thuốc và tên của những cung nhân tần phi trong cung đến lấy thuốc, ngay cả Tĩnh Tâm điện cũng có.
Bộc Dương Tuyên Cầu với tay lấy nhìn, bên trong rớt ra một mảnh giấy ghi rõ ràng cách điều chế độc Bộc Dương Ứng Khế bị trúng. Sau khi đối chiếu với số dược liệu mà các cung tần nơi hậu cung mua về, y ngay lập tức đã chứng minh được hung thủ chính là vị tần phi kia.
Trên tờ giấy còn viết rõ, vị An quý nhân kia là thân thích với mẫu phi của Bộc Dương Tuyên Cẩn, là biểu muội xa của Bộc Dương Tuyên Cẩn. Nắm tay Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ dùng sức, tờ giấy lập tức biến thành tro bụi trên bàn.
Khẽ gõ gõ nhẹ thái dương, Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ mỉm cười, sự lãnh khốc tản ra khiến người ta không rét mà run.
Sau khi bồi Tạ Đông Quân và Bộc Dương Ứng Khế dùng sáng xong, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi lâm triều. Không đợi các đại thần phát biểu, Bộc Dương Tuyên Cầu đã đem bản ghi chép kia ném lên bàn khiến các đại thần không hiểu có chuyện gì.
– Đây là bản ghi chép của hiệu thuốc, bên trong ghi rõ ràng có vị phi tần có lấy dược liệu tại đây, điều chế thành độc dược mà Khế nhi trúng phải.
Lời Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói ra khiến vài người bên dưới mặt xanh như tóc, cả người run lẩy bẩy như cái sàng. Thực rõ ràng, bọn họ đều có quan hệ An quý nhân nên mới hốt hoảng như vậy. Chuyện này không chỉ liên quan tới An quý nhân mà ngay cả bọn hắn cũng bị tai ương; bởi trong chuyện này bọn hắn cũng có nhúng tay vào.
Giữa điện đứng chật người, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy. Lập tức, có kẻ chịu không nổi áp lực, rầm một cái quỳ xuống đất, không ngừng dùng sức lạy.
– Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!
Không nghi ngờ, đó chính là người của An gia. Thấy hắn ta cầu xin tha thứ, nhóm thần tử bên phía An gia cũng nhanh nhảu quỳ rạp xuống đất, bên khóc bên run cầu xin tha thứ.
– Lôi hết bọn chúng xuống dưới. – Bộc Dương Tuyên Cầu gầm lên một tiếng, bọn thị vệ nhanh chóng vây quanh. Đầu tiên là tháo mũ quan trên đầu từng người rồi sau đó tha đám người An gia đang kêu khóc run rẩy ra khỏi đại đường.
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương vẫn còn văng vẳng khi bóng người đã khuất; đám thần tử còn lại đều trắng mặt, một chữ cũng không dám phát ra.
– Đem An quý nhân đưa tới lãnh cung, trong vòng tam tộc xử trảm, một người cũng không tha cho trẫm! – Bộc Dương Tuyên Cầu trầm giọng nói, lập tức có người lĩnh mệnh rời đi.
Tuy tức giận thật nhưng nguyên nhân Bộc Dương Tuyên Cầu không tru di cửu tộc là vì Bộc Dương Tuyên Cẩn và An quý nhân có quan hệ huyết thống. Tuy làm vậy có hơi áy náy với Bộc Dương Tuyên Cẩn nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu biết với bị huynh đệ kia mà nói chuyện này căn bản không quan trọng.
Bộc Dương Tuyên Cẩn là một người không đặt nặng tình cảm, năm đó mẫu phi hắn đi về cõi tiên mà hắn cũng không có phản ứng gì kích động; cùng lắm chỉ lưu một giọt lệ mà thôi. Mà hắn cùng với người thân bên mẫu phi mình cũng không có quen biết, nói vậy chắc chắn hắn cũng sẽ không vì bọn họ mà đi cầu tình.
Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn xuống đám đại thần, khuôn mặt vẫn không hề hòa hoãn chút nào.
– Sao? Trẫm chẳng phải sớm nói qua, Đông Quân tuyệt đối sẽ không làm chuyện này rồi chứ? – những lời này là nhằm tới Thường thượng thư; Thường thượng thư nghe cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhắm mắt.
– Nếu đã hiểu rồi thì sau này ít quản chuyện của trẫm và Đông Quân đi…
– Hoàng thượng.
Bộc Dương Tuyên Cầu mới nói được một nửa thì Thường thượng thư lớn mật quỳ xuống, ngắt ngang lời y.
– Hoàng thượng cho rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan tới Tạ thị nhân sao?
– Ngươi có ý gì? – hàng mày kiếm của Bộc Dương Tuyên Cầu nhăn chặt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Thường thượng thư.
– Ý của thần là, sở dĩ chuyện Ứng Khế điện hạ trúng độc nếu nói một cách chính xác thì vẫn là từ Tạ thị nhân mà ra. – Thường thượng thư tiếp tục nói, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.
– Bởi vì hoàng thượng chuyên sủng Tạ thị nhân cho nên khiến các tần phi quý nhân khác đố kị, bất mãn. Sự hiện diện của Ứng Khế điện hạ, đã chứng minh hoàng thượng không phải không có hứng thú với nữ nhân; nhưng vì sự tồn tại của Tạ thị nhân mà bọn họ lại mất đi cơ hội được sủng hạnh. Việc này nói các nàng sao có thể chịu được?!
– Trẫm đối với các nàng không có hứng thú! – Bộc Dương Tuyên Cầu lớn tiếng nói; nhưng sức thuyết phục dường như không đủ. Bởi trong thâm tâm y biết, những điều Thường thượng thư nói hoàn toàn đúng.
– Hoàng thượng có hứng thú hay không không còn quan trọng, vấn đề là … đó là nghĩa vụ mà hoàng thượng cần thực hiện. Nếu ngài thân là hoàng đế, còn có một nghĩa vụ nữa đó là duy trì huyết mạch hoàng thất cho đời sau. Nếu cứ thế này thì chuyện kia nhất định sẽ còn tiếp diễn!
Một câu cuối cùng của Thường thượng thư như tiếng sét đánh vào lòng Bộc Dương Tuyên Cầu. Trong đầu y lập tức hiện lên hình ảnh Tạ Đông Quân bị xích sắt trói lại, cả người đều là máu thịt lẫn lộn.
Bất kể như thế nào, y cũng không muốn thấy Tạ Đông Quân bị bất kỳ thương tổn nào nữa. Từ khi gặp mình, trên người Tạ Đông Quân không thiếu một vết thương nào; mà đa số nguyên nhân đều vì Bộc Dương Tuyên Cầu y.
Trong lòng y hiểu rõ, nếu muốn tốt cho Tạ Đông Quân thì nên để Tạ Đông Quân rời đi nhưng y vĩnh viễn làm không được.
Vì bảo vệ Tạ Đông Quân, chuyện gì y cũng làm được. Nhưng mà…
Sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu trầm xuống, cuối cùng cũng không còn lòng dạ nào tranh cãi cùng Thường thượng thư. Một cái phất tay, tất cả mọi người đều lui ra, buổi lâm triều qua loa chấm dứt. Chúng thân im lặng nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ còn lại Bộc Dương Tuyên Mộ đứng đó, nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn ngồi yên không nhúc nhích trên long ỷ.
– Hoàng thượng….
Bộc Dương Tuyên Cầu ngẩng đầu nhìn Bộc Dương Tuyên Mộ, trên mặt như đeo một tấm mặt nạ, nhìn không ra hỉ giận, giọng nói hơi run rẩy.
– Thất ca, ngươi nói trẫm nên làm thế nào đây?
Bộc Dương Tuyên Mộ muốn nói lại thôi. Kỳ thực, đáy lòng hai người bọn y đều hiểu được phương pháp tốt nhất là gì; nhưng chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Giống như, chỉ cần không nói ra thì không cần phải đối diện với chuyện này nữa.
Cuối cùng, Bộc Dương Tuyên Mộ lên tiếng. Hắn thuyết phục chính mình cần làm hết trách nhiệm của một thần tử. Hắn nhất định phải cho Bộc Dương Tuyên Cầu một lần lựa chọn quyết định cụ thể nhất.
– Hoàng thượng… Nói cho Tạ thị nhân đi. Hắn nhất định có thể hiểu được. Hoàng thượng cũng nhất định phải thực hiện nghĩa vụ lưu giữ huyết mạch hoàng thất, cho dù đã có Ứng Khế hoàng tử cũng vậy.
– Trẫm đương nhiên biết hắn sẽ hiểu và thông cảm, trẫm cũng biết hắn nhất định sẽ đồng ý nhưng mà… – Bộc Dương Tuyên Cầu chống hai tay lên bàn, tỳ mạnh rồi đem mặt vùi vào hai khuỷu tay, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
– Nhưng hắn nhất định sẽ đau lòng. Trẫm không đành lòng thấy bộ dáng đau lòng của hắn…
Bộc Dương Tuyên Mộ trầm mặc. Hắn hiểu Tạ Đông Quân nhất định sẽ bi thương, và Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thế. Chuyện này rõ ràng là chuyện tốt đối với mọi người, thậm chí còn cả Đại Hạo nào nhưng rốt cuộc vẫn phải hy sinh hai người bọn họ.
Bọn họ rõ ràng chưa từng thương tổn một ai, Đại Hạo thậm chí vì có Tạ Đông Quân mà giàu mạnh đến mức này… Tại sao mọi người lại nhìn không tới?
Ông trời sao đối với bọn họ bất công như thế? Bộc Dương Tuyên Mộ nhịn không được mà than thầm trong lòng.
—
Sau khi Bộc Dương Tuyên Mộ đi, Bộc Dương Tuyên Cầu đứng ở đại sảnh một lúc lâu rồi mới nện từng bước nặng nề ly khai.
Bước ra ngoài cửa, Bộc Dương Tuyên Cầu mới phát hiện thì ra đã chạng vạng tối. Bất tri bất giác hắn đã ngồi đó gần nửa ngày trời.
Trở lại Tĩnh Tâm điện, xa xa Bộc Dương Tuyên Cầu đã thấy Bộc Dương Ứng Khế đứng trước cửa đại điện nhìn ngó xung quanh. Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu trở về, Bộc Dương Ứng Khế lập tức chạy vào trong. Chắc là Tạ Đông Quân thấy lo lắng lại không thể xuống giường nên mới cho nó ra nhìn xem Bộc Dương Tuyên Cầu đã về chưa.
– Sao hôm nay về muộn như vậy? Ngươi đến ngự thư phòng luôn sao? Cho dù công việc có nhiều thế nào thì vẫn nên thay quần áo đã, mặc vậy rất nặng và ngột dễ bị bệnh sởi đó.
Sau khi về, thói quen của Bộc Dương Tuyên Cầu chính là vào phòng nhìn Tạ Đông Quân một cái. Mới chỉ bước vào phòng, những lời lo lắng quan tâm của Tạ Đông Quân như đạn liên thanh bắn ra, hình như vết thương trên lưỡi đã không còn ảnh hưởng gì tới khả năng nói của hắn.
– Ừm, việc nhiều quá nên cũng không để ý tới quần áo. – khẽ mỉm cười, Bộc Dương Tuyên Cầu bắt chính mình phải nói chuyện thật bình thường nhưng y phát hiện mình chẳng thể nào bình thường mà nhìn thẳng vào mắt Tạ Đông Quân.
Không biết Tạ Đông Quân có chút ý thấy sự kỳ lạ của y không, chỉ gật gật gật đầu nói thêm cái gì đó. Ngược lại, Bộc Dương Ứng Khế đứng một bên liền phát hiện ra không khí bất thường giữa hai người họ, nghi hoặc nhìn qua nhìn lại.
Bộc Dương Tuyên Cầu xoay người đi thay triều phục, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Cũng vì thế mà y không hề chú ý thất Tạ Đông Quân nằm trên giường đang dùng ánh mắt u buồn, muốn nói lại thôi mà nhìn y.
Bữa tối, Tạ Đông Quân vẫn phải dùng trên giường. Lưỡi bị thương tuy đã gần lành nhưng hắn vẫn chỉ được ăn một ít cháo hoa. Lúc này hắn đang dựa vào thành giường, chầm chậm ăn từng thìa cho do Bộc Dương Tuyên Cầu bón.
– Đã nói là ta có thể tự mình ăn, ta cũng không phải là bị thương ở tay… – Tạ Đông Quân bất đắc dĩ nói, nhưng hắn vẫn không thể lay chuyển được Bộc Dương Tuyên Cầu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để cho y đút.
Bộc Dương Ứng Khế cũng ngồi bên giường cầm thìa ăn bát cơm của mình, bởi vì vẫn chưa quen nên thỉnh thoảng vài hột cơm rơi xuống đất. Mấy ngày nay Bộc Dương Ứng Khế vẫn luôn ở bên cạnh Tạ Đông Quân, đại khái vì chuyện ngày đó khiến cho nó sợ hãi. Thế nên, phần lớn thời gian nó đều ngoan ngoãn ở bên Tạ Đông Quân, nói thế nào cũng không chịu rời. Bộc Dương Tuyên Mộ tìm tới rủ đi chơi mà nó cũng cự tuyệt, tình nguyện cả ngày chơi trò chơi trí tuệ mà trước kia Bộc Dương Tuyên Cầu thường chơi và cũng không chịu cho Tạ Đông Quân xuống khỏi giường.
Nếu không phải Bộc Dương Tuyên Cầu nổi giận thì Bộc Dương Ứng Khế chắc ngay cả buổi tối cũng muốn ngủ ở Tĩnh Tâm điện luôn.
Dùng xong bữa tối, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chỉ nếm qua vài miếng, tiếp đó là thời gian thay thuốc. Lúc này thì Bộc Dương Ứng Khế được Thiền Nhi mang ra ngoài. Do tuổi nó còn nhỏ, Tạ Đông Quân nghĩ nếu để cho nó thấy thì không tốt lắm cho nên mới dỗ dành nó trở về Vọng An điện, hoặc ít nhất là rời khỏi phòng.
– Hôm nay vội cái gì vậy?
Nghe thấy Tạ Đông Quân hỏi, động tác tay bôi thuốc của Bộc Dương Tuyên Cầu dừng một chút. Nhưng chỉ là tạm dừng trong chốc lát, Bộc Dương Tuyên Cầu lại tiếp tục động tác, vẻ mặt giả bộ không có chuyện gì.
– Không phải vẫn như bình thường sao, chỉ là thêm chút việc vặt thôi. Ngươi cũng biết tên Thường thượng thư kia luôn thích làm quá mọi chuyện lên mà.
– ừm… – Tạ Đông Quân không yên lòng đáp lời. Hắn cũng không phải muốn hỏi mà chỉ là muốn tìm để tài gì đó để mở miệng thôi.
Cả hai người đều có tâm sự, nhưng lại giả bộ không có gì để tránh đối phương phát hiện. Mà chính vì trong lòng thấy loạn nên bọn hắn cũng chưa phát hiện ra dị trạng của đối phương.
– Chuyện kia….
– Ta …. – sau một hồi trầm mặc, hai người đồng thời mở rồi rồi lại đồng thời dừng lại.
– Ngươi … ngươi nói trước đi. – Tạ Đông Quân chủ động nói chuyện, miệng miễn cưỡng nở nụ cười. Bởi vì lời nói vừa rồi không thuận tiện nói ra khiến cho sự dũng cảm vất vả lắm hắn mới có được bị sụt giảm hơn phân nửa.
– Ừm… o
Cúi đầu nhắm mắt, Bộc Dương Tuyên Cầu thầm sắp xếp lời nói trong lòng. Y không ngừng thuyết phục chính mình nhất định phải nói ra, thuyết phục chính mình phải bỏ qua sự đau đớn đang sôi sục trong ngực cũng như trái tim đang trầm luân trong vực sâu không đáy… Thuyết phục chính mình cần phải tỉnh táo lại.
Nhưng vừa mới nâng mắt lên, đối diện với tầm mắt Tạ Đông Quân thì mọi lời định nói ngạnh cứng trông cổ họng.
– Xảy ra chuyện gì, ngươi muốn nói gì vậy? – thấy Bộc Dương Tuyên Cầu hiếm khi nào lại do dự như thế này nên Tạ Đông Quân lấy làm lạ, hỏi.
Sau một hồi lưỡng lự, Bộc Dương Tuyên Cầu cúi đầu, nhìn sàn nhà, nhỏ giọng nói:
– Ta … ta đã nghĩ rất lâu … Hôm nay, việc ngươi bi thương đều là lỗi của ta. Bởi vì ta chỉ chuyên sủng một mình ngươi cho nên khiến hậu cung đố kị…
– Cho nên … Cho nên ta nhất định phải kết thúc nghĩa vụ hoàng đế. Ta nhất định … ta nhất định…
Nói tới đây, rốt cuộc Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không thể nói tiếp được nữa. Đầu y cúi thấp tới không thể thấp hơn, bởi vì y cảm thấy mình nói ra những lời này thì không còn mặt mũi nào đối diện với Tạ Đông Quân nữa.
Rõ ràng, ngay từ đầu là y cường ngạnh yêu đương, dây dưa muốn Tạ Đông Quân đồng ý ở bên cạnh mình; cũng chính y vừa yêu cầu vừa bắt buộc Tạ Đông Quân không được phép rời khỏi mình; và người hại Tạ Đông Quân bị mọi thương tổn lâu nay không phải ai khác ngoài y.
Mà hiện tại… Dù miệng nói toàn lời yêu thương Tạ Đông Quân nhưng phải ôm ấp nữ nhân khác lại cũng chính là y.
Bộc Dương Tuyên Cầu gục bên giường, lòng ngập tràn sự chán ghét với chính mình.
Nhưng vào lúc y đang hung hăng tự trách mình thì Tạ Đông Quân lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu y. Bộc Dương Tuyên Cầu bật người ngẩng đầu lên thì nhận được nụ cười thông cảm và bỏ qua của Tạ Đông Quân.
Nụ cười ấy bao hàm cả câu trả lời nhưng cũng chứa đầy sự chua sót.
– Không sao, ta có thể hiểu. Kỳ thực, vừa rồi ta cũng định nói chuyện này với ngươi.
– Ngươi…?
Tạ Đông Quân gật đầu:
– Ta cũng đã quá tham lam rồi. Chuyện này đã nói rõ ràng một chuyện, ngươi là một hoàng đế, ngươi nhất định phải thực hiện nghĩa vụ của mình. Còn ta… Ta cũng không muốn ngươi biến thành một hôn quân trong mắt thế nhân.
Tạ Đông Quân một bên đè nén sự chua sót trào lên trong họng, một bên buộc chính mình không được thể hiện ra bộ dáng khó sống… Thế nên dù run rẩy thì hắn vẫn bảo trì ý cười bên khóe miệng mình.
– Ngươi không cần áy náy với ta, cũng không cần lo lắng cảm nhận của ta. Ngươi thân là người hoàng thất, thời điểm ta yêu thương ngươi cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Ta chỉ … chỉ cần biết ngươi vẫn yêu thương ta là đủ rồi.
Túm lấy bàn tay của Tạ Đông Quân nãy giờ vẫn để trên tay mình, Tạ Đông Quân dùng má cọ xát lòng bàn tay của hắn, trên mặt tràn ngập sự đau lòng và áy náy.
– Ta xin lỗi…. Ta thực lòng xin lỗi ngươi… Ta xin lỗi … Ta yêu ngươi … Cuộc đời của ta chỉ yêu mình ngươi mà thôi…
– ừm… Ta cũng yêu ngươi.
Lúc nói ra những lời này, Tạ Đông Quân không cẩn thận làm một giọt nước mắt hạ xuống. Hắn nhanh chóng thừa dịp Bộc Dương Tuyên Cầu không phát hiện liền nhanh chóng dùng cánh tay kia lau sạch đi.