La Lăng Vũ hết hồn ngẩng phắt đầu lên nhìn, khuôn mặt y đúc ấy bỗng cho anh lỗi giác “Cậu ta là Thẩm Thư Lân”, nhưng Thẩm Thư Lân thật vẫn nằm dưới thân anh với sắc mặt hồng hào, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt say mê vương chút khó chịu đang gắn kết mật thiết với mình.
“A! Anh hai~”
Thẩm Thư Lân híp mắt nhìn về phía người tới, tiếng rên rỉ tiết lộ thân phận của kẻ này.
La Lăng Vũ bỗng chốc nhận ra là dẫu gương mặt tuấn tú giống y hệt, vẫn mày kiếm mắt sáng, nhưng chớ nói tới vóc dáng cường tráng hơn, chỉ mỗi khí thế áp bức cũng đã ấn định rõ ràng đấy là hai người khác nhau. Nếu hình dung Thẩm Thư Lân là chú nai có cặp sừng có thể tấn công cơ mà xinh đẹp ôn hòa, thế thì người này tựa như con sói đầu đàn khoác lên mình bộ lông đẹp đẽ, đằng sau đôi mắt màu nâu nhạt trong suốt là ánh mắt của thú dữ khi bị gã thợ săn đánh giá, làm La Lăng Vũ ớn cả óc.
Mẹ nó, mới làm có một nửa mà anh vợ đã về rồi!
Anh vừa nhận thức được liền tay mắt lanh lẹ cầm áo đắp lên hai người,chân cũng muốn nhũn cả ra.
Nhưng cùng lúc đó, cái cương bên trong cơ thể nóng ấm của Thẩm Thư Lân không hề có khuynh hướng xìu xuống, trái lại bởi vì mấy hồi thít chặt bất ngờ của cậu mà to lên vài bận, nó bị khóa chặt vào phần thịt bên trong, không nỡ rút ra phần nào, còn tiến sâu hơn theo bản năng dẫn đến vang lên tiếng ướt nhớp.
La Lăng Vũ thấy da mặt mình dày cỡ nào cũng đầu hàng rồi, “Anh, anh thấy mình có nên vào phòng ngồi một chút không?” Hắn thở gấp hỏi, cảm thấy nếu lỡ cha mẹ mình mà bắt gặp chuyện này, chắc chắn sẽ xông tới đánh người, nhưng giờ tên đã lên dây, không thể ngừng lại được, “Tôi có chút không tiện lắm.”
Nhưng chàng trai giống y đúc người trong lòng của anh bỗng cười khẽ, và nói một câu, “Khỏi cần quan tâm tôi, hai người tiếp tục đi.”
Dứt lời, ánh mắt rất hứng thú lượn qua lượn lại trên người La Lăng Vũ, ánh nhìn sỗ sàng khiến La Lăng Vũ đổ mồ hôi lạnh.
Rồi sau đó, hắn lấy cái áo che kín bộ phận của hai người ra, nhìn chằm chằm chỗ giao hợp một hồi rồi từ tốn gọi, “Tiểu Lân.”
La Lăng Vũ không kịp can ngăn, thanh niên bên dưới anh đã lả lơi vươn tay về phía hắn, “Anh hai~”
Hẹn hò biết bao lâu rồi mà La Lăng Vũ cũng chưa từng nghe Thẩm Thư Lân dùng giọng điệu này gọi mình, anh lập tức thất thần, suýt nữa đã bắn cả ra.
Gã đó cũng vì vậy mà cầm lấy bàn tay vươn tới của cậu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay ấy.
Có ngu ngốc thế nào, La Lăng Vũ bấy giờ cũng thấy có chút sai trái, “Các, các người…”
“Chính là hắn ta đó à?” Hắn hỏi lại một lần nữa.
Thẩm Thư Lân bị La Lăng Vũ đâm tới mức thở không ra hơi, ngắc ngứ trả lời, “Đúng, đúng vậy, em thích anh ta nên không muốn thay đổi.”
Nghe đối phương dùng từ thích bày tỏ với mình, trong lòng La Lăng Vũ vừa cảm thấy hoảng hốt vô cùng lại xen lẫn chút vui mừng, vừa cảm thấy bất an thấp thỏm.
Cơ mà vào lúc này, đàn ông chính là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới nên La Lăng Vũ cũng không ngoại lệ, bởi vì bên trong Thẩm Thư Lân lại bắt đầu kịch liệt nắn bóp, co giật dẫn tới tràn ra dịch thể nóng hổi từ phía sâu, do các thớ thịt co thắt quá mức mà chất lỏng hầm hập như bọt nước bám lên quy đầu đã căng trướng cùng cực nãy giờ của anh, khoảnh khắc ấy, gì mà luân thường đạo lý, gì mà nguy cơ tứ phía, toàn bộ đều trở thành không khí. La Lăng Vũ tíc tắc phê tới bến, tinh quan chợt thất thủ, anh gầm lên rồi bắn vào trong cơ thể Thẩm Thư Lân. Đến khi anh phục hồi tinh thần sau khi đạt cao trào thì đã có một đôi tay to lớn, lạnh lẽo sờ soạng lên phần lưng trần của anh, đồng thời dùng thứ sức mạnh áp bức đè anh xuống dưới, sự uy hiếp ở cấp bậc cao hơn xuyên qua tin tức tố truyền thẳng tới trung khu đầu não của anh khiến anh không thể cựa quậy mảy may.
Hoảng loạn trước giờ chưa từng có bấu lại cổ họng anh, anh cố gắng vươn mình ngồi dạy, “Này, anh, anh làm gì thế! Dừng tay! Buông ra!!”
Đáp trả anh là động tác đè ép nặng nề hơn nữa pha lẫn khí thế áp chế độc đoán.
“Tránh ra! Mẹ kiếp, tránh ra ngay có hiểu không hả!” La Lăng Vũ đỏ mặt quát, cánh tay chống đỡ nửa người tạo nắm đấm đấm về phía đối thủ, ấy mà như đấm vào cây gậy sắt làm anh đau đớn. Thẩm Thư Lân hơi ưỡn lưng khiến phía trước anh chợt thấy thích mê, giãy giụa cũng vơi một nửa.
Cùng lúc đó, đối phương mặc kệ mà dùng ngón tay lạnh lẽo leo thẳng xuống phía dưới, chạm đến bờ ranh trước giờ chưa từng có ai đụng tới, La Lăng Vũ giống giật bắn cả mình, “Mẹ kiếp! Cút đi! Làm gì đó hả! —— Đừng động vào tao!”
Phần hông của anh bỗng nhiên bị đè nặng khiến anh còn khó dùng sức hơn, có thứ gì lành lạnh bôi lên cửa mình của anh, La Lăng Vũ biết đó là cái gì, chính là dịch thể của anh và Thẩm Thư Lân để lại trên sô pha. La Lăng Vũ cảm thấy khó chịu không sao tả được nên càng thêm vùng vẫy tránh thoát, nhưng đều phí công. Ngón tay phía sau bá đạo xộc vào, cưỡng ép khai thác.
“A a a a ——” La Lăng Vũ bật ra tiếng rên như động vật gần bờ vực tử vong, nhưng mà Thẩm Thư Lân dưới thân lại quấn lên mình anh như con rắn chặn hết nẻo đường thoát ly của anh.
“Đừng nhìn anh! Đừng nhìn anh mà Thư Lân!” Anh bối rối che kín ánh mắt người yêu vì không muốn chuyện đáng xấu hổ của mình lọt vào tầm mắt của cậu, trong lòng tràn ngập thống khổ và phẫn nộ, anh liều mạng bò về phía trước, hai tay siết chặt mép sô pha, phần dưới lại bị hai chân của người yêu và gã đàn ông phía sau ghìm lấy, anh tựa như con mồi bất lực lọt vào mạng nhện, đã dùng hết toàn bộ năng lực của mình.
“Đừng——!”
Ngón tay linh hoạt tiến vào trong cơ thể anh rồi bỗng ấn vào nơi nào đó, như đang mở ra cánh cổng ẩn mật không muốn ai hay biết.
La Lăng Vũ đột nhiên ngửa đầu kêu lên, âm thanh có một chút biến điệu lạ kì.
Gã phía sau cười nhạo.
“Chỗ này à?”
Bởi vì chỗ đó bị chạm tới mà khúc thịt vốn có chiều rũ xuống, sắp rời khỏi người Thẩm Thư Lân lại đột nhiên cương trở lại, La Lăng Vũ bắt đầu căm ghét hạ thân khó lòng khống chế của mình, tại sao còn cương lên chứ hả! Tâm trí từ chối và thân thể khoái lạc tựa như khổ hình rút cạn cả linh hồn, tra tấn lên phần lý trí ít ỏi còn sót lại của anh.
Thẩm Thư Lân lẳng lặng nhìn chăm chú anh một hồi mới vươn tay ôm lấy cổ của anh, cậu ưỡn người lên hôn bờ môi run rẩy môi, chậm rãi nhấm nháp nhằm an ủi người tình có chút gắt gỏng. Hương thơm ngọt ngào lại tràn tới.
Làm nhòe đi ý thức vừa thanh tỉnh vừa đau đớn của La Lăng Vũ.
“Nhịn chút nào.”
Anh nghe thấy gã sau lưng bật ra tiếng cười nhẹ bẫng. Sau đó hàm răng bén nhọn xuyên qua một lớp da trên vai của anh, trong nỗi đau đớn khôn cùng, có cái gì đó hình như đang từng chút một rót vào máu của anh, làm cho anh bất giác ưỡn thẳng người, kéo theo khúc thịt bán cương của anh tiến thẳng vào cửa mình ẩm ướt kề sát anh của Thẩm Thư Lân, cứ như lập tức chìm vào bể nước ấm, hoàn toàn không còn khả năng khống chế, chỉ còn khao khát tiến sâu vào.
“A… ha…” La Lăng Vũ thở hồng hộc, cảm giác nóng bỏng khi hàm răng chạm vào làn da biến mất, bầu không khí giống như đã có gì đó thay đổi, anh càng nhận thức sâu sắc sự áp bức bao phủ khắp nơi đến từ phía sau, nó quấn chặt tứ chi của anh, ý chí muốn chống trả cứ như bị sự tồn tại khổng lồ nào đó đè nén.
“Đáng tiếc chỉ có thể dấu hiệu tạm thời,” hắn ta hình như lại nói gì đó với Thẩm Thư Lân, “Nhưng vậy cũng đủ rồi.”
Vài nụ hôn vụn như thể đang an ủi rơi lên lưng anh mang tới cảm giác nóng hổi. La Lăng Vũ nghe thấy đối phương lại hỏi: “Tiểu Lân, hắn ta có biết lần này mình bị em lôi kéo, lọt vào phát tình giả không?”
Dù cho tầm mắt dần mông lung, La Lăng Vũ vẫn là có thể nhìn thấy Omega bên dưới anh một mặt dùng phía dưới mút lấy anh, một mặt lại lộ ra nụ cười dịu dàng, dùng giọng điệu có chút châm chọc và khinh miệt đáp, “Sao mà biết được. Anh ta đến cả đường sinh sản của em ở đâu còn chẳng biết, ấy mà tính làm em mang thai nữa kìa.”
Đôi môi xinh đẹp tuôn ra những lời bạc bẽo.
Bọn họ… đang nói gì vậy?
La Lăng Vũ nghe hai người họ nói mà chẳng hiểu ra sao.
“Lời cho anh rồi.”
Hắn ta cắn lỗ tay anh, cười khẽ.
Thành thử khi bị lưỡi dao sắt nóng phỏng tay từng bước ập vào, tư duy của La Lăng Vũ vẫn đang hỗn loạn, nên đã bỏ lỡ cơ hội tránh thoát tốt nhất.
“Mày làm gì thế ———— A!”
Nỗi đau thấu xương khi thân thể xé toạc ra xông thẳng lên thần kinh não, anh tựa như con cá sống bị người vớt lên, lập tức lại liều lĩnh vùng vẫy,ngặt nổi phía bên dưới đằng trước khóa chặt trong cơ thể của Omega, phần thịt bị siết cứng ngắc, phía sau thì bị một nguồn sức mạnh vượt trội hẳn so với mình ghìm chặt thắt lưng, từng tấc, từng tấc một, anh cứ như bị đóng đinh trên tấm thớt gỗ, bị con dao bổ ra thành hai khúc.
Hai mắt La Lăng Vũ gần như tối sầm.
Người phía sau ngừng lại vai giây, thoáng rút ra, khi La Lăng Vũ nghĩ rằng mình đã có chút không gian để thở, hắn ta bỗng lại nói một câu “Làm anh đấy!”, rồi dũng mãnh xộc thẳng vào sâu thêm vài tấc. La Lăng Vũ bị đâm tới choáng váng, đau run cả người.
“Thít quá .”
Hắn ta rất sỗ sàng vỗ mạnh lên bờ mông anh, tạo ra tiếng chát vang dội. Anh nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không dám nhìn tới ánh mắt của Thẩm Thư Lân, nhục nhã đến mức ước gì được chết đi cho xong.
“Anh hai, anh tìm tuyến tiền liệt của anh ta đi.”
Giọng nói của Thẩm Thư Lân vang lên bên tai anh, hai chân cậu tách ra gác ở trên lưng La Lăng Vũ, bởi vì từng chút bị va chạm mà cậu thở đứt quãng, hai tay quàng lấy cổ của La Lăng Vũ.
La Lăng Vũ hoảng hốt nhìn mặt cậu, anh muốn biết cậu đã dùng vẻ mặt gì để nói ra những lời đó, nhưng mà bấy giờ cậu đang đặt cằm lên vai anh, mặt hướng ra phía sau anh nên La Lăng Vũ chỉ có thể nghe được tiếng cười của gã phía sau khi nghe cậu nói vậy, “Biết rồi.”
Ngay khi đó, anh cảm nhận được vật cứng trong cơ thể chậm rãi rút ra ngoài rồi thay đổi góc độ khác mà xông vào. Hắn thúc nhẹ vài lần, không biết đã thúc vào chỗ nào mà La Lăng Vũ chỉ cảm thấy xương sống tê rần, phần cứng chôn bên trong người phía dưới bỗng nảy lên, Thẩm Thư Lân dùng chất giọng mát lạnh nói với gã phía sau, “Anh ta có cảm giác rồi đó.”
“Thật à?” Không rõ gã đó có phải đang cười hay không nhưng ngữ điệu không còn hờ hững như thuở ban đầu, hơi thở phà lên làn da mới nãy bị cắn của anh, khoái cảm như thủy triều, chất chồng rồi ào tới, La Lăng Vũ tránh cũng không thể tránh, chỉ còn lại bất lực và sợ hãi sau cơn phẫn nộ: “Dừng tay —— Đừng tiếp ——”
Không ai lắng nghe mong muốn của anh.
Khúc thịt nóng hổi khổng lồ thoáng rời khỏi, lại đâm mạnh vào, đâm thẳng tới điểm giới hạn bên trong, vươn đến chỗ nào đó nằm tít sâu bên trong trực tràng của La Lăng Vũ, một luồng điện xọc lên sóng lưng, một khoái cảm khác hẳn với phía trước bị bao bọc lấy, làn da để trần của La Lăng Vũ nổi đầy da gà, anh bất giác rợn rùng mình.
“Anh, anh rể, đừng làm vậy, là em sai, ” trong tình cảnh hoang đường và khủng khiếp này, La Lăng Vũ không cách nào phản kháng nên tuyệt vọng đặt mình vào thế thấp hèn van nài, “—— Em không, không nên làm vậy với Thư Lân ở ngay nhà các anh —— Tha cho em đi, em không dám nữa đâu!”
“Anh gọi tôi là gì cơ?” Gã không hề có ý tha cho anh, lần sau thúc tới còn mạnh hơn lần trước, kéo theo La Lăng Vũ bị động va vào thân thể của Thẩm Thư Lân, hạ thân không ngừng bị bao bọc là một cảm giác rất tuyệt. Phía trước bị kích thích làm giảm bớt sự đau đớn phía sau. Tuyến tiền liệt liên tục bị mát xa với cường độ cao khiến khoái cảm không tài nào ngừng được, cũng làm cho cơ thể nóng rực vì tình dục trở nên càng thêm mẫn cảm, thậm chí có thể phân biệt rõ ràng sự khác biệt tỉ mỉ ở phía trước và phía sau —— phía trước được bọc gói chặt chẽ, giống mấy khối thịt được chia ra mấy khúc lần lượt ép tới, phía sau lại bị nhồi đầy kín kẽ, căng trướng khó chịu, và anh đắm mình bên trong như một con thuyền nhỏ sắp sửa bị giông tố nuốt chửng.