Người trước tiên giơ cờ trắng là Thẩm Thư Lân, cơ địa của Omega nhạy cảm nhất trong ba loại giới tính, trong lúc ba người điên cuồng giao hợp, lỗ bẹn yếu ớt bị đâm thọc dồn dập, chất nhầy tràn ra qua mức chảy khắp bắp đùi, và cậu là người đầu tiên bị nắc xuất tinh. Ngay khi phía trước bắn tóe dịch thể trắng đục, phía sau cậu cũng liên tục co thắt, siết chặt như muốn bẻ gãy dương v*t nằm bên trong, thành ra người tiếp theo xuất tinh là La Lăng Vũ. Anh bị tầng tầng thớ thịt mịn màng, ấm áp quấn bện, dục vọng nóng bừng lan từ quy đầu đến phần cuối dương v*t, cùng với tuyến tiền liệt bị ma sát không ngừng, khoái cảm hai cực đang lên đỉnh gặp nhau, thổi bùng lên như ngọn núi lửa phun trào, cả tầm nhìn của La Lăng Vũ chỉ còn là một màu trắng xóa, cảm giác tê dại như luồng điện giật lên tận ót khiến anh vô thức nghểnh cao cổ, ồ ạt xuất tinh bên trong người Omega. Và khi anh đang cao trào, các bắp thịt căng chặt lại, đường ruột núng nính co quắp giống vô vàn bàn tay tí hon đang giành nhau nắn bóp phần thân của Alpha, cảm giác điên loạn tái tê quá đỗi mãnh liệt khiến Thẩm Thư Kỳ khao khát có thể đóng cả người Beta lên trên người Thẩm Thư Lân, và thế là hắn đã bị anh thắt chặt đến mức xuất tinh.
Cả ba gần như lần lượt lên đỉnh, xuất tinh một hồi rồi vẫn còn thấy lâng lâng, trong phòng ngủ chỉ vọng lại tiếng thở khẽ khàng, bọn họ nước sữa hòa quyện, dạo bước trong thứ cảm giác đê mê diệu kỳ. Thẩm Thư Lân nép vào lồng ngực ấm áp của La Lăng Vũ hòng bình ổn lại hơi thở dồn dập, còn Thẩm Thư Kỳ thì ôm La Lăng Vũ từ phía sau, bàn tay vân vê ngực Beta, nhẹ nhàng lướt qua đầu ti trước vòm ngực rắn rỏi, trìu mến hôn lên phần ót của anh, trông có vẻ hắn vẫn còn vấn vương lắm.
Alpha ám chỉ rõ ràng muốn làm thêm lần nữa, nhưng La Lăng Vũ lại không mấy hứng thú. Anh đẩy hai người ra, dứt khoát xuống giường đi về phía nhà tắm, đến cả Omega cũng cảm thấy sau khi xuất tinh rồi, anh trở nên lãnh đạm rất nhiều.
“Tôi tắm trước, các người xếp hàng đi.”
Kéo cửa chặn đứng hai người đang tính đi tới, nửa khuôn mặt La Lăng Vũ để lộ tại khe cửa đang nở một nụ cười không chút nào là chân thật, sau đó ‘cạch’ một tiếng, anh thẳng thừng kéo sầm cửa lại.
Trong nhà tắm vang lên tiếng nước rì rào.
La Lăng Vũ xả nước ấm một hồi liền trở ra. Anh khoác áo tắm, mái tóc ưỡn sũng dựng lên, có vài sợi hỗn loạn xõa xuống trán. Giọt nước trên tóc dọc theo cần cổ, chảy xuôi đến vùng xương quai xanh, thấm vào khuôn ngực khỏe khoắn, trần truồng lộ bên ngoài áo khoác. Không biết do nước quá nóng hay vẫn chưa vơi dư vị tình ái mà khóe mắt anh đỏ ửng, lẫn với hơi nước bốc lên từ nhà tắm khiến anh trông rất chi là hấp dẫn.
La Lăng Vũ lấy chiếc áo khoác rơi trên nền nhà lên, giũ một cái, lấy một hộp thuốc lá và bật lửa máy ra, rút điếu thuốc để lên miệng, sau đó, anh ngẩng đầu nhìn hai người đang nằm trên giường. Omega cầm di động sà vào lồng ngực Alpha, cậu thấy anh nhìn, vén chăn lên dợm đi tới.
“Tôi hút điếu thuốc, các cậu ngủ trước đi.”
La Lăng Vũ cười, không chờ bọn họ trả lời đã đẩy cửa bước đi.
Trong ánh sáng nhạt nhòa hắt từ ngọn đèn đường đơn độc vọng lên tiếng chân người đi đường.
La Lăng Vũ xuống phòng bếp trước, mở tủ lạnh khổng lồ nhìn từ trên xuống dưới, đoạn lấy ngay lon bia. Người làm dúi mắt nhập nhèm từ gian phòng kế bên bước ra, chưa hỏi gì thì La Lăng Vũ đã mỉm cười, giơ một ngón tay ý bảo chớ lên tiếng. Kêu người làm trực đêm rời đi rồi, Beta lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, đi về phía ban công sảnh.
Đêm đông, nhiệt độ không khí bên ngoài xuống thấp, nhưng vì mới vận động kịch liệt nên ngọn gió phà tới mang theo khá nhiều nhiệt độ trên người anh khiến anh cảm thấy vừa đủ mát lành.
Anh trải chiếc ghế nằm đặt tại ban công ra, để hộp thuốc lá, gạt tàn, máy bật lửa qua một bên, tiếp đó, anh thả lỏng mình, tựa người lên ghế, điếu thuộc kẹp giữa ngón trỏ, bật lon bia và nhâm nhi.
Bia tràn vào cổ họng, bọt bia lành lạnh lan khắp đầu lưỡi.
La Lăng Vũ thích thú híp mắt, ngắm nhìn bầu trời đêm trải dài vô ngần, anh thấy sau khi ái ân mặn nồng sung sướng, tuôn thêm một hớp bia lạnh quả thật sẽ khiến toàn bộ lỗ chân lông giãn nở, sảng khoái gì đâu.
Cho hai hớp bia vào bụng, La Lăng Vũ để lon bia sang một bên, cầm bật lửa châm điếu thuốc lên rít một hơi. Mùi thuốc lá cay xè thơm nức phả vào trong mũi, anh hít sâu rồi phà ra, chứng kiến làn khói uốn lượn tan biến trong đêm, trong lòng nghĩ, quả nhiên cuộc đời phải nên như vậy, tình với chả yêu đều chẳng là gì, con người sinh ra để hưởng thụ, thích thì nhích, hết thích thì thôi, cần gì phải băn khoăn quá nhiều. Đàn ông con trai chỉ sợ không có sự nghiệp chứ sợ chi không có bạn đời?
Anh của quá khứ đúng là vừa vớ vẩn vừa ngu xuẩn. Nghĩ vậy, La Lăng Vũ mỉm cười, một bàn tay kê trên đầu gối nhích gạt tàn lại gần mình, gõ nhẹ đầu thuốc xong rít thêm một hơi, mở miệng hát vang: “Hỡi ôi dòng sông tuôn về phía Đông xa, cuốn trôi mất chàng phong lưu ban thuở ——”
Bài hát này lời nhạc từ trích từ bài thơ của Tô Đông Pha, còn âm nhạc được một thính giả trên Tide phổ lại gần đây, rất có ý thơ, anh đón gió ngân lên điệu nhạc này ấy mà điểm tô thêm vài phần cởi mở bạt ngàn.
Nếu bảo là làm phiền tới hàng xóm thì La Lăng Vũ xung quanh mười dặm gần đây anh đều quen biết, anh cũng mặc kệ, có gì tính sau. Sống trên đời ấy mà, miễn mình vui được. Khi anh đang tự mình vui lấy mình, vừa hút thuốc vừa ca hát, cửa kính đằng sau vang lên âm thanh ‘bạch bạch’.
Chắc mẩm có người. La Lăng Vũ xoay lại nhìn, mới đầu thì chẳng thấy ai, dời tầm nhìn xuống mới thấy có một bé bi uốn éo sà mình vào cửa ban công, gò má bầu bĩnh dính sát rạt lên tấm kính, đôi mắt tròn xoe ngó anh chằm chằm, giơ tay đập lên cánh cửa một cái ‘bạch’ lần nữa.
La Lăng Vũ dập tắt điếu thuốc, đứng dậy mở cửa, dùng một tay bồng thằng bé lên, nghiêm mặt hỏi: “La Tiểu Bảo, sao con còn chưa ngủ nữa hả?”
Tiểu Beta mới đầy một tuổi, chập chững tập đi còn chưa xong thì nói gì đến phát âm chữ cái, nó chỉ biết bập bẹ “Papa,” nhướn về phía khuôn mặt La Lăng Vũ và trao cho anh một nụ hôn dính đầy nước miếng của nó.
La Lăng Vũ cũng làm biếng thắc mắc vì sao thằng bé xuất hiện ở đây được, anh một tay thì bồng nó, một tay lau đi nước miếng dính trên mặt mình, đi thẳng về phía phòng dành cho trẻ nhỏ. Vú em hiện đang lo sốt vó, sắp khóc tới nơi thì thấy La Lăng Vũ lại gần, cô như thấy được cứu tinh giáng lâm, lúng túng đón lấy La Tiểu Bảo: “Xin lỗi anh La, xin lỗi anh La… tôi không biết tại sao Tiểu Bảo lại…”
“Ừ.” La Lăng Vũ cắt lời của cô, mỉm cười: “Mau đi ngủ đi.”
Anh xoay người, vừa dợm đi thì bị vịn lại. La Tiểu Bảo bấu chặt lấy tay áo choàng tắm của anh, hai con mắt tròn xoe nhìn anh chòng chọc. Đôi mắt thằng bé đẹp lắm, không biết là giống ai, chắc giống Thẩm Thư Lân nhiều hơn.
Vú em dỗ một hồi La Tiểu Bảo vẫn không chịu thả tay ra. La Lăng Vũ bèn ôm thằng bé vào lòng, nói với vú em kia: “Thôi, cô đi ngủ trước đi.”
Vú em lắp bắp hỏi: “Vậy, vậy… có được không á?”
La Lăng Vũ cười: “Đi đi, ngủ ngon.”
Anh sải bước vào phòng trẻ nhỏ, ngả lưng lên giường rồi vỗ La Tiểu Bảo: “Ngủ lẹ đi.” Có lẽ do lời của người cha có uy nên chỉ chốc lát sau, cả hai người đều lăn quay ra ngủ ngon lành.
Do đó khi Thẩm Thư Kỳ và Thẩm Thư Lân đi tìm anh, lần mò tới phòng con nít thì trông thấy cảnh tưởng như thế này: Beta với dây lưng áo tắm lỏng lẻo, cổ áo dạng rộng đang nằm ngửa trên chiếc giường chật hẹp ngủ li bì, chiếc chăn chỉ đắp tới phần bụng, ngoài trừ khuôn ngực phơi hớ hên, một cẳng chân cũng để lộ ra ngoài. Anh ngủ rất ngông nghênh, gương mặt ngủ say không chút phòng bị như một đứa trẻ con. Còn La Tiểu Bảo ngày thường phải náo động một hồi mới chịu ngoan ngoan ngủ nay lại yên tĩnh dựa vào khuỷu tay của anh, cuộn tròn như trái banh say giấc nồng.
Chiếc đèn bàn nhỏ nhắn vẫn lóe ánh sáng nhập nhòe chưa tắt, ngòn đèn hiu hắt rọi lên gương mặt của hai người ấy khiến Thẩm Thư Kỳ nhớ về quá khứ xa xôi thuở nào, những hồi ức cũ kĩ vụn vặt nằm yên trong tâm trí, thổi bùng khát vọng tha thiết nhất ngủ sâu trong đáy lòng của hắn, nỗi quyến luyến trồi lên trong tim. Hắn kiềm không đặng vươn cánh tay ra, nhưng hãy chưa kịp đặt tay lên gò má của anh đã bị ai đó giành trước mất. Đó là Thẩm Thư Lân. Omega dém chăn đàng hoàng cho cả hai người, sau đó khụy xuống, khom người đặt một nụ hôn lên vầng trán của La Lăng Vũ, sau đó thì tới La Tiểu Bảo.
“Anh hai.”
Thẩm Thư Lân đứng lên, quàng tay, tựa đầu lên vai hắn dịu dàng bảo: “Đi thôi anh.”
“…” Thẩm Thư Kỳ lặng người, tầm nhìn vẫn dán chặt lên người Beta cho đến tận khi Thẩm Thư Lân tắt đèn, kéo lê hắn rời đi.
Hôm sau, La Lăng Vũ cùng Thẩm Thư Kỳ đi làm. Công ty của hai người nằm ở hai hướng khác nhau, La Lăng Vũ trước giờ đều tự mình lái xe, không cần đến tài xế. Thực ra công ty anh có thuê một tài xế, nhưng chỉ để công ty xài, chắc giờ đang lái xe buýt đón các nhân viên nữ đi làm.
Sáng sớm, suốt quá trình ăn sáng, Thẩm Thư Kỳ không nói không rằng gì hết cứ nhìn chằm chằm La Lăng Vũ, ăn xong liền bỏ đi trước, không ai biết hắn đang có tính toán gì. La Lăng Vũ cũng mặc kệ, hoặc có thể nói, bất kì cảm giác nào của bọn họ anh đều không buồn bận tâm, bởi vì thật lòng không màng đến nên trông anh rất phóng khoáng và thoải mái. Thẩm Thư Lân bồng La Tiểu Bảo đứng trước cửa gara tiễn anh, nhắn với anh: “Về nhà sớm anh nhé.” Cậu còn giơ tay La Tiểu Bảo lên, dỗ thằng bé: “Bye bye ba đi con.”
La Lăng Vũ cầm cặp công văn, thơm má hai người, khi La Tiểu Bảo bập bẹ cười tỉ tê “Đi, đi,”, anh lập tức lên xe, mở khóa, không ngoái đầu lại dù chỉ một lần, chỉ để tay lên cửa xe vẫy vẫy rồi đạp chân ga phóng đi.
Nụ cười trên môi Beta không lẫn chút tạp chất, như thể với anh, mọi chuyện trong quá khứ đã tan thành mây khói, anh đã không còn để trong lòng nữa. Anh làm được những gì anh đã hứa, trở thành một người cha tốt, đối xử với Thẩm Thư Lân cũng rất chan hòa, săn sóc, ngoại trừ niềm vui, anh như vậy còn làm Thẩm Thư Lân cảm thấy bất an hơn.
Có lẽ con người chính là như vậy, được voi đòi tiên, tham lam vô độ.
Bởi vì cậu đã từng chứng kiến dáng vẻ say đắm nhất của anh, bởi vì thái độ khi rời đi ban nãy của anh quá mức dứt khoát —— dứt khoát đến nông nỗi nếu ngay giây tiếp theo cậu đề nghị chia tay, anh cũng không hề níu kéo, nói đi là đi ngay, không một chút lưu luyến.