Sao khi nắm tay với cô bồ hiện tại được hai tháng, cả hai đặt tiền đề là đám cưới để vào khách sạn, khi tìm bao cao su, tâm trạng của La Lăng Vũ còn có chút khẩn trương, ấy mà tới khi cả hai trần trụi chung dụng, anh lại bị hù nhảy cẩng ra cửa!
Anh chờ biết bao lâu, mong biết bao nhiêu, nào hay biết phía dưới của cô gái lại có thêm cẳng chân thứ ba đâu!
“Cú có gai á!”
La Lăng Vũ run rẩy chỏ ngón tay quát lên một câu rồi tháo chạy, tất nhiên sau khi phát hiện chuyện ấy thì thằng em của anh không còn cứng nổi nữa rồi, nhưng vấn đề quan trọng hơn nằm phía sau, bạn gái hiện tại bởi vì một câu của anh mà òa khóc nức nở bảo anh là thằng cặn bả, tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa, tình trường của anh coi như đi tong.
“Beta, Alpha ai cũng đều có ba chân mà,” Lưu Thành khó bề tưởng tượng nhìn anh, không có chút thông cảm nào, “Omega nam cũng có, chỉ riêng Omega nữ là không, thế nên rất nhiều người không thích O nữ, chịu thôi, nhìn nó giống như bệnh ung thư dương v*t thời kỳ cuối ấy. Chỉ có chú là quái dị, đi theo đuổi một O nữ suốt ba năm trời. “
“…” La Lăng Vũ há mồm, không nói được một lời, anh thấy mình chắng cách nào hiểu cho nổi, từ chối hiểu, đành nói, “… Tôi muốn tìm một Omega nữ.”
“Cậu hết thuốc chữa rồi.” Lưu Thành kết luận.
Tuy nói như thế, nhưng Omega rất hiếm, càng đừng nói đến La Lăng Vũ chỉ muốn tìm Omega nữ còn hiếm nữa.
Thế là La Lăng Vũ lại chăn đơn gối chiếc thêm hai tháng, dự án hiện tại cũng hoàn thành được một cái, nhưng O nữ mà anh mong mỏi vẫn chẳng thấy đâu. nhìn chỗ nào cũng toàn thấy Beta, mà với La Lăng Vũ thì họ không phải đàn ông thì cũng là cú có gai, ức chế quá đi mất. Hôm nay lãnh đạo xuống kiểm tra, sếp Mạnh nói với họ rằng người dẫn đầu là một người rất có tiếng tăm, căn dặn phải hầu hạ đàng hoàng. Do đó La Lăng Vũ dẫn theo cả nhóm người thấp thỏm suốt cả buổi, tiễn chân hết tốp người từ trụ sở chính này tới tốp người ở trụ sở chính khác vẫn không thấy người nào tiếng tăm lẫy lừng cả, làm cả đám cấp dưới ngày thường toàn tăng ca đêm ngáp lên ngáp xuống.
“Sếp ơi, hôm nay ra về sớm được không ạ?”
Cô em trong tổ mỹ thuật, Lý Song Song, hỏi anh với đôi mắt nhỏ nhắn thâm quầng trông rất là tội nghiệp.
La Lăng Vũ giơ tay nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp tới giờ, bèn bảo, “Vậy hôm nay tới đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi!” Sau đó anh giải tán các cô cậu trẻ tuổi.
Sau đó có người bảo sếp lớn của cả bọn là Mạnh Vinh tìm anh, La Lăng Vũ lập tức đi tới phòng của ông ta, khi bước vào anh mới biết giám đốc nhân sự cũng có mặt: “Chị Trương”, Trương Ngọc Xuân mặc đầm đỏ mỉm cười với anh. “Vậy mọi người bàn nhé, em đi trước đây, Thư Lân, có gì cứ call chị.” Cô vừa nói vừa ra dấu điện thoại với chàng trai đang đứng bên cạnh cửa sổ, sau đó mang cao gót cộp cộp đi ra. Cửa kính sau lưng La Lăng Vũ khẽ vang lên tiếng khép.
Anh nhìn dáng vẻ cậu trai dựa vào cửa sổ có hơi quen mắt, nhưng vì đứng ngược sáng nên không thấy rõ nét mặt lắm, và rồi anh tiếp tục nhìn sang sếp Mạnh Vinh của mình. Trong phòng thoang thoảng một mùi hương thơm ngát.
“Sếp tìm em có chuyện gì thế?”
La Lăng Vũ hỏi.
“Tiểu La, không phải cậu muốn tìm một trợ lý à? Có trợ lý cho cậu đây, thấy sao?” Mạnh Vinh cười và giới thiệu về thanh niên đứng kế cửa sổ, “Cậu đây là…”
“Chào anh, tôi là Thẩm Thư Lân. “
Thanh niên mặc đồ Tây màu trắng tiếp lời, vươn tay về phía La Lăng Vũ.
Dự án trước vừa xong thì một chủ quản của La Lăng Vũ đã nhảy qua ăn máng khác, nhân sự đột nhiên thiếu thốn, mới nãy anh còn muốn nhắc lại chuyện này, nào hay Mạnh Vinh bảo sẽ đưa qua anh một trợ lý. La Lăng Vũ chăm chú nhìn cậu trai này, anh thấy mình đã gặp cậu ở đâu đó rồi, nhưng không nhớ ra. Anh tay bắt mặt mừng, cười với cậu, “Trông cậu bảnh phết đấy, sao không đi đóng quảng cáo cho sướng thân mà lại muốn tới chỗ tôi chi cho cực vậy?”
Thanh niên mở miệng, ánh mắt rạng ngời, đoan chính đáp lại, “Sao La tiên sinh lại biết tôi đến đây để chịu cực chịu khổ vậy nhỉ?”
La Lăng Vũ nghe cậu nói vậy, không biết sai ở đâu mà anh cứ thấy lỗ tai ngưa ngứa, “Vậy em nhận bạn này nhé.” Nhận lấy lý lịch và tài liệu của cậu trong tay Mạnh Vinh, cũng không dày lắm, chỉ vài trang giấy ít ỏi, anh lật một chút liền đoán ra được cậu trai này ắt hẳn là con trai của vị lãnh đạo cấp cao nào đó cử tới để học hỏi rồi, Mạnh Vinh cũng nhắc nhở anh, “Tiểu Thẩm không đùa được đâu, rút lại những nanh vuốt của mình đi nhé.”
La Lăng Vũ không vui khi nghe thế, bèn bé giọng hỏi nhỏ cấp trên, “Thế bao giờ cậu ta đi?”
Mạnh Vinh khó lòng trả lời, chỉ đành khục khặc vài tiếng rồi ra dấu ám chỉ về sau tính. La Lăng Vũ hiểu ý, dẫn trợ lý mới đang đứng im lặng kế bên ra khỏi phòng, cả hai yên lặng đi trên hành lang một hồi, La Lăng Vũ hỏi, “Tiểu Thẩm hồi trước có từng làm về mạng xã hội chưa?”
“Có chút kinh nghiệm.” Thẩm Thư Lân đáp.
La Lăng Vũ đoán chừng là lính mới ra trường nên anh cũng không kỳ vọng gì về trình độ nghiệp vụ của cậu, chẳng qua là không thể hiện ra mặt, anh còn niềm nở dẫn cậu đến nơi làm việc, “Có căn phòng này còn trống, cậu ở trước đi, một lát thấy thiếu gì cứ nói với Tần Hiểu.” Tần Hiểu là một chủ quản khác của anh, mấy nay bận bù đầu bù cổ, mới vừa nghe tin nay được tan làm sớm đã vội vàng về nhà ngủ bù mất rồi. Vì ngọn đèn trong đây hơi ám, La Lăng Vũ ngoảnh đầu nhìn, bỗng lóe lên một suy nghĩ, “Là cậu!” Rốt cuộc anh cũng cảm thấy nó sai ở đâu rồi, “Cậu là… Omega bữa trước đó hả?”
Thẩm Thư Lân mỉm cười một cách xã giao, “Đúng đấy, xin hỏi La tiên sinh có gì chỉ giáo?”
“Uầy… Đừng gọi La tiên sinh, tôi họ La, tên Lăng Vũ, cậu gọi tôi là anh La hoặc là quản lý La đều được. “
Thẩm Thư Lân nghe theo, “Anh La. “
La Lăng Vũ nhìn dáng vẻ dịu ngoan của thanh niên xinh đẹp này, không hiểu sao nhớ lại quyển sách phổ cập khoa học ABO mà anh đọc hai ngày trước, trong đó có một câu thế này, mặc kệ O là nam hay nữ, tỉ lệ sinh dục đều rất cao… Mẹ nó, không phải chứ! Lúc này La Lăng Vũ đã bị cái giả thiết “Nam nam sinh tử” này đánh lật ngửa mình, đêm hôm khuya khoắt bỗng cứu được một người nên không để ý, bây giờ gặp lại, anh kiểu gì cũng thấy lạ lùng… Hễ nghĩ tới đằng sau vẻ ngoài xinh đẹp của cậu ta là một cơ thể bí ẩn không thể để ai biết, hoặc là giống như một người phụ nữ nằm rên rỉ dưới thân một người đàn ông khác — Hơi thở của La Lăng Vũ lập tức hỗn loạn, cả người nóng ran.
“Cậu, cậu có muốn đi toilet không?” Trên đường đi qua sáu cái nhà vệ sinh xa hoa, La Lăng Vũ bỗng quỷ tha ma bắt hỏi một câu như vậy, “Chuyên dụng cho Omega ấy.”
Nói xong thiếu điều muốn cắn lưỡi, La Lăng Vũ vội vàng bổ sung, “Ha ha, tôi đùa thôi”, không dám nhìn vào ánh mắt quái lạ của cậu, anh quẳng đó một câu: “Về sớm đi, nhớ chú ý an toàn.” rồi bay biến, trông kiểu gì cũng thấy anh như đang chạy trối chết.
Phía sau anh, Thẩm Thư Lân yên lặng cười một lúc, lấy điện thoại di động ra gửi một đoạn tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ: Tìm được rồi.