“Thư Lân!”
La Lăng Vũ thoáng đứng hình, khi anh nhấc chân đuổi theo thì hai người kia đã chạy được một quãng. Hành lang cũng ngắn nên chốc lát đã chạy xuống lầu, các y tá bưng dĩa thiếc đựng một vài dụng cụ y khoa đang đi lên, La Lăng Vũ thiếu chút nữa va vào người các cô. Anh vừa giải thích vừa bước nhỏ chạy đi, trong lòng không biết tại sao lại thấy hoang đường đến lạ.
Phải giải thích sao đây? Phải giải thích cái gì?
Từ chỗ này tới phía cổng sau bệnh viện là những gốc cây đại thụ san sát thuộc khu nội trú, chính giữa là những vùng cỏ dại, thi thoảng có người đẩy xe lăn đi ngang qua, trông khá là quạnh quẽ.
Tiếng cửa kính bị đẩy phát ra âm thanh kèn kẹt, rất là vang dội. Đồng thời, tiếng bước chân vội vàng trước sau của hai người kia ngừng lại.
“Tiểu Lân, đợi đã, chuyện không giống như em đã thấy đâu!”
Giọng nói của Thẩm Thư Kỳ từ góc khuất trước mặt truyền đến.
“Vậy thì nó là gì?” Thẩm Thư Lân mỉa mai chất vấn: “Chờ tới lúc anh ôm lấy hắn ta và bảo anh yêu em mới chịu à?”
“… Chỉ một nụ hôn bình thường.” Thẩm Thư Kỳ bình tĩnh trả lời, men theo tầm nhìn dần trở nên rộng mở, từ góc này, La Lăng Vũ có thể thấy hắn đang nắm lấy tay của Omega, và ôm em trai mình vào lòng, thoáng cúi đầu, yêu thương hôn lên mái tóc mềm, “Em cũng đã hôn anh ta đấy thôi?”
“—— Sao lại so sánh như vậy được hả?” Omega đẩy phăng anh trai mình ra, gương mặt đầy nước mắt uất ức, “Em chỉ nể tình hắn ta yêu em như thế,” Thẩm Thư Lân cười khinh bỉ, “bố thí chút tình thương cho hắn thôi mà.”
La Lăng Vũ thoáng dừng chân, đứng cách họ một bức tường.
“Còn anh thì sao?” Omega bỗng lại khóc nấc lên, “Tại sao anh lại hôn hắn ta? Em tưởng nụ hôn của anh sẽ mãi chỉ dành cho riêng một mình em, không phải mình đã nói chắc rằng La Lăng Vũ chỉ là một thứ công cụ thôi ư?”
Nước mắt của cậu rơi vào lòng bàn tay Thẩm Thư Kỳ nóng bỏng cùng cực.
“… Xin lỗi em, về sau không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Alpha nói, lại giang hai tay ôm chầm lấy em trai.
Omega nức nở ngẩng đầu, “Anh nói thật chứ?”
“…” Thẩm Thư Kỳ đáp lại bằng một nụ hôn triền miến ngấu nghiến. Hai gương mặt đẹp đẽ dính sát vào nhau, đằm thắm thắm thiết, trông không khác gì đóa hoa song sinh quấn quýt nảy nở trong đêm. La Lăng Vũ từ tốn cất di động, anh sờ thân máy có chút nóng rồi lùi bước về phía sau.
Anh không còn thấy rõ hình dáng của họ nữa, nhưng tiếng nói thì vẫn nghe rõ mồn một.
“Anh hai không được thích tên đó…”
“Anh hai chỉ có thể thuộc về một mình em thôi…”
“Anh hai, anh có yêu em không?”
“Anh yêu em.”
“Thế còn Lăng Vũ thì sao?”
“Hắn chỉ là… một công cụ.”
La Lăng Vũ lùi ra sau một bước, một bước, rồi thêm một bước, để toàn bộ dáng hình chìm vài bóng tường nghiêng mình u ám. Bước lùi của anh ngày một gấp rút, rồi anh quay phắt người, vội vã chạy như bay rời khỏi chỗ này.
—— Mày còn mong chờ thêm gì nữa? Mày tưởng mình sẽ nghe được những gì chứ? Mày nghĩ mày là cái thá gì? Đừng đê hèn như vậy La Lăng Vũ ạ! Beta giáng bạt tại thẳng vào mặt mình, cái tát đau đớn làm anh thoát khỏi mớ tình cảm rối ren trong lòng. Anh giương mắt nhìn người đàn ông có gương mặt tái nhợt, đôi mắt âm u và tuyệt vọng trong gương bồn rửa tay.
Những khung cảnh giao cấu mấy ngày qua bỗng từng đoạn, từng khắc hiển hiện trong đầu anh.
Bỗng dưng anh cất tiếng cười vang.
Tiếng cười đơn độc vọng khắp nhà vệ sinh trống trải.
Thú vị quá sức! Hoang đường quá sức! Không phải từ đầu đã biết chắc sẽ như thế rồi ư? Vậy mà tới giờ lại cảm thấy canh cánh trong lòng, quả thật hài hước đến nực cười.
Anh giơ bàn tay lên nhìn những đường vân tay của mình.
Bàn tay này hôm qua hãy còn mơn trớn làn da trơn láng của Omega, dư âm tuyệt vời tưởng như còn đọng lại.
Cơ mà thì sao chứ?
Công cụ chừng nào sẽ bị vứt bỏ? Đương nhiên là tới lúc công cụ hư hỏng. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, cuộc đời của anh sẽ còn chút hy vọng gì ư? Nếu cứ tiếp diễn, có phải tới lúc anh cạn kiệt dương tinh, yếu sinh lý, thậm chí đóng bỉm người lớn không còn sinh hoạt bình thường được nữa mới có thể được bố thí tự do? Nhưng tự do ấy còn nghĩa lý gì nữa?
—— Vì thá gì?
Vì thá gì anh phải ngồi đó trông chờ sự thương xót của kẻ độc tài, chờ đợi hắn ta theo thời gian mà mất dần hứng thú với anh? Hoặc anh chỉ còn cách tổn thương sức khỏe của mình để trả thù kẻ thù? Đừng nói giỡn!
Ảo tưởng ngu ngốc nhất trên đời chính là việc người thấp cổ bé họng lại đi trông chờ cường quyền tha cho mình một con đường sống, cứ hoang tưởng không thực tế một cách bị động như vậy cuối cùng chỉ có nước bản thân tự xói mòn!
“Không phải mày đã biết rõ như thế rồi à?” La Lăng Vũ hỏi mình trong gương, cười châm chọc: “Mày còn đang mong đợi cái gì? Quyến luyến cái gì? Thẩm Thư Lân mấy hôm nay đúng là chăm lo cho mày tận răng đấy, nhưng cũng chỉ nhằm để giữ gìn công cụ thôi. Vì chút ban ơn ít ỏi mày lại hoang tưởng nữa rồi, La Lăng Vũ —— Đừng sống tới mức đến cả bản thân mày cũng coi thường chính mày!”
Anh đấm thẳng vào gương làm mặt gương phát ra tiếng vang.
“Lăng Vũ ——”
“La Lăng Vũ?”
Bên ngoài hành lang thấp thoáng có tiếng người kêu anh, La Lăng Vũ lập tức trốn vào buồng vệ sinh.
Tiếng nói ngày một gần.
Cửa buồng vệ sinh bị đẩy ra.
Có người thò đầu vào xem.
“Buồng này cũng không có ai.”
Là giọng nói vương chút hương vị niên thiếu của Omega.
“Vậy thì đi nào.” Alpha tiếp lời ngay sau đó.”Chắc trong phòng bệnh của Tiểu Trần đấy.”
Họ vừa đi vừa nói, tiếng chân ngày một xa.
La Lăng Vũ lẳng lặng chờ đến khi âm thanh của họ mất hút hoàn toán. Bỗng nhiên anh ý thức được giờ là thời cơ thích hợp nhất để trốn chạy. Không ai sinh ra đã muốn trở thành công cụ nối tiếp của người khác, cũng không có ai vừa chào đời đã chấp nhận vì tiền bạc mà bán rẻ thân thế của mình cả. Đừng bảo tám tháng, thực sự thì mười ngày thôi anh đã chịu không nổi rồi.
Nếu muốn thoát khỏi vũng bùn ấy thì giờ là thời cơ thích hợp nhất.
Lái xe có quản gia chăm sóc, anh có công họ chủ nên Thẩm gia sẽ không bạc đãi anh, chưa kể dự án M&A vừa mới bắt tay vào làm, anh chưa kịp góp công gì thì ra đi đúng lúc cũng không dẫn tới hệ quả xấu nào. Bệnh viện đông đúc ồn ào, không có người quen biết anh. Chiều nay ba giờ công ty có cuộc hợp, nhưng vì tai nạn bất ngờ, hiển nhiên phải có thông báo điều chỉnh, ắt hẳn là dời lại chứ không thể nào sớm hơn. Hành lý, đồ dùng cá nhân đều ở Thẩm gia, nhưng mấy món đồ ngoài thân đó về sau mua lại cũng được, huống chi quản gia Thẩm gia thì ở bệnh viện, người hầu kẻ hạ trong Thẩm gia xem anh như không khí. Giấy căn cước, thẻ tín dụng anh đều bỏ trong ví, tùy thân mang theo.
Liệt kê riêng lẻ như vậy khiến La Lăng Vũ phát hiện những mối ràng buộc của mình với cái thành phố này xem ra còn ít ỏi hơn mình tưởng.
Mới được điều tới trụ sở chính một tuần, anh cũng không quen đồng nghiệp nào, đúng hơn là chưa có cơ hội làm quen với nhiều đồng nghiệp khác, nên chưa nhận ra ai với ai. Công việc của anh không nhiều mấy, bàn giao dễ dàng. Hiện đang là tháng thử việc, hồ sơ vẫn còn ở thành phố cũ, La Lăng Vũ cũng không cần phải điền giấy chứng nhận nghỉ việc. Cái gì nên điền thì điền, cái gì nên bàn giao thì bàn giao, anh đưa đơn từ chức cho Chung Hà Quân cùng một câu “Bảo trọng”, rồi anh cầm lấy laptop của mình, tới phòng Nhân Sự làm xong tất cả thủ tục thì rời đi.
Anh mua vé máy bay loại full-price cho chặng tiếp theo. Điểm đến là thành phố duyên hải gần đây rất nổi tiếng mà hôm qua phó giám đốc Lưu lúc ngồi ăn có nhắc tới.
Nằm tít phía chân trời, góc bể.
10 phút trước khi máy bay cất cánh, anh tìm số điện thoại của Thẩm Thư Kỳ rồi anh gửi đoạn video clip anh quay được ở bệnh viện cho anh. Anh tin đoạn video clip này còn kinh thiên động địa hơn những tấm hình dâm dục của anh nhiều.
Hai anh em hôn nhau say đắm, thề thốt lời thương tiếng ngọt, những việc này đủ để ban lãnh đạo Phi Tấn lên hẳn tiêu đề mặt báo. Có trách thì trách hai người họ ban nãy quá mất nông nỗi thôi. Nhược điểm ấy mà, có qua có lại mới toại lòng nhau chứ.
La Lăng Vũ hờ hững nghĩ rằng: A và O, Thẩm Thư Kỳ là một người thông minh, hắn sẽ biết phải nên làm gì.
Các người khiến tôi mắc ói.
Vĩnh biệt, không bao giờ gặp lại.
Nếu không muốn đôi bên cùng thân bại danh liệt thì đừng làm những chuyện vớ vẩn.
Gõ xong những lời này, nhấn nút gửi đi, La Lăng Vũ rút thẻ sim ra và bẻ gãy, quẳng thẳng vào túi vệ sinh trước băng ghế ngồi, bỏ luôn số điện thoại này.
Rồi sau đó anh đóng máy.