Omega có lẽ cũng biết hôm qua mình có chút quá đáng nên khi trời sáng, lúc tự mình làm bữa sáng cho anh trai, cậu vừa ngân nga vừa sẵn tiện chiên một cái trứng cho La Lăng Vũ. Oái ăm là La Lăng Vũ đã hạ quyết tâm không ăn bất kì thứ gì do Thẩm Thư Lân nấu nữa, thành thử trứng chiên đành nằm trong bụng cậu.
La Lăng Vũ đanh mặt dùng bữa rồi đứng dậy đi lấy túi công văn, Omega thấy anh sắp đi thì rướn tới hôn lên má anh, không quan tâm vùng miệng vì ăn trứng nên dính đầy dầu của mình. La Lăng Vũ muốn tránh đi, đáng tiếc vẫn chần chừ, chậm một bước, bởi vậy trên mạnh dính nguyên một vết dầu.
Chùi vết dầu trên mặt đi, La Lăng Vũ lặng im nhìn Thẩm Thư Lân miệng đầy dầu mỡ hôn lên mặt anh trai mình, Thẩm Thư Kỳ không nói năng gì hết, chỉ lấy khăn giấy nâng mặt em trai lên và dịu dàng lau chùi, sau đó đặt lên đôi môi yêu kiều mềm mại một nụ hôn, “Đi đi, đừng vẽ lâu quá nhé.”
“Em biết rồi anh hai,” Thẩm Thư Lân cười vui vẻ đáp, hoặc giả vì dạo này kì phát tình được thỏa mãn nên trông cậu tươi tắn hơn xưa nhiều, “Hôm nay em chỉ vẽ một bức thôi à. Chủ thớt fandom ThorKi hối em suốt ngày~”
Dứt lời liền liếng thoắng chạy lên lầu.
La Lăng Vũ không hiểu gì hết, bèn hỏi Alpha: “Em ấy nói fandom gì vậy? Hối cái gì?” Không biết vì sao thấy dáng vẻ tươi vui của Omega, cục tức trong bụng anh cũng vơi đi.
“Hoạt họa giải trí của trẻ con thôi.” Thẩm Thư Kỳ đáp rồi mặc áo khoác vào, đi ra cửa, lái xe cùng quản gia đã đứng chờ sẵn.
Thấy hắn ta nói chuyện như ông cụ non, La Lăng Vũ chau mày: “… Các người là anh em sinh đôi nhỉ?” Anh đi theo sau.
“Thì sao?”
Thẩm Thư Kỳ cũng không quay đầu lại.
Ngồi vào trong xe, La Lăng Vũ lại nhớ tới một chuyện: “… Thư Lân còn biết vẽ tranh cơ à?”
“Ừ.” Thẩm Thư Kỳ ậm ừ đáp xong thì lấy xấp hợp đồng chi tiết trong bộ tài liệu ra xem.
La Lăng Vũ ngoảnh đi chỗ khác. Anh bỗng nhớ tới thời điểm khi mới vừa theo đuổi Thẩm Thư Lân, anh có hỏi cậu thường ngày thích làm gì, có sở thích gì không, Thẩm Thư Lân nói thích xem điện ảnh, ăn gì cũng được miễn là ngon. Vì thế, anh dẫn Thẩm Thư Lân đi xem mấy bộ phim doanh thu đứng đầu, nhưng cậu cứ không có hứng thế nào ấy. Thấy vậy, La Lăng Vũ bèn dẫn cậu đi ăn, Thẩm Thư Lân lúc bình thường có chút hống hách, nếu người lạ bắt chuyện với cậu, cậu sẽ xụ mặt vờ như không nghe. Còn sau khi quen rồi thì cậu mở miệng là châm chọc người ta, đương nhiên đối tượng cậu nói xấu không phải là bạn thì nghe ra vẫn thấy thích đấy. Bởi vì cậu nói chuyện thẳng thắn, súc tích, còn rất thích đâm thọc người khác. Ngồi trong rạp, cậu sẽ bới lông tìm vết trong đống plot hole của bộ phim vừa coi, bới đến mức khiến La Lăng Vũ cảm thấy mình coi phim này đúng là lãng phí thời gian nên về sau dần không đi xem phim nữa. Sau đó là những ngày hai người ăn cơm xong thì đi tản bộ, bàn những chuyện trên trời dưới đất, La Lăng Vũ thấy cũng vui vẻ. Trong suy nghĩ của anh, anh cảm thấy cậu đã được nuông chiều từ tấm bé, ngoại trừ tính cách hơi chảnh chọe, nói chuyện thẳng thắn, không thích những chỗ ồn ào ra, không gì là không tốt cả.
Sáng nay thấy Thẩm Thư Lân nũng nịu với anh trai mình, La Lăng Vũ mới hay rằng thì ra cậu còn có bộ mặt khác nữa. Thì sao chứ, anh nhìn ra phía cửa xe tự giễu: Mày chưa bao giờ là người mà em ấy chọn, mày chỉ là thứ công cụ em ấy đã chọn thôi.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, bác tài họ Trần, gần ba mươi tuổi, do quản gia Thẩm gia giới thiệu vào nên không thuộc hệ thống nhân sự của công ty. Quản gia họ Châu, La Lăng Vũ mới biết hôm trước vì nghe thấy Thẩm Thư Lân gọi ông là chú Châu. La Lăng Vũ đoán rằng những người đó đều biết chuyện mờ ám của mình và hai anh em họ Thẩm, nhưng không nói thôi. Giờ anh ốc không mang nổi mình ốc, rãnh đâu quan tâm cái nhìn của người khác.
Bước vào đoạn cao tốc, băng qua thêm một con đường hai chiều thì vào thành phố.
La Lăng Vũ thấy đèn đỏ, mũi tên xanh sáng lên, đầu xe quẹo qua một khúc cua chạy vào phía bên phải của đường hai chiều, anh chợt thấy bên trái đang có một chiếc container lao nhanh tới, chiếc xe đó không ngó ngàng đèn đỏ trên con đường, cứ thế mà chạy, đường hai chiếu vốn chật chội, chưa kể vạch kẻ đường màu vàng có cũng như không, chiếc container đó lấn luôn sang bên phía vạch phải.
Một tiếng còi dài vang lên, đèn xe container đã ập vào tầm mắt bên trai của La Lăng Vũ, “—— Nằm sấp xuống ngay!” Thẩm Thư Kỳ ngồi bên trái cứ như đã sợ điếng người, trợn mắt nghênh đón đèn xe. La Lăng Vũ thấy mình kêu vô ích, vội vàng kéo hắn ngã về phía bên ghế mình.
Nói thì chậm chứ xảy ra thì nhanh, “Rầm” một tiếng, cửa kính bên trái nứt vỡ, miếng kiếng văng vào trong xe, La Lăng Vũ cảm thấy bờ vai nhói đau, chắc bị đâm trúng mất rồi. Một tiếng két dài inh ỏi từ lốp xe do thắng gấp phải ma sát mạnh với mặt đất, đằng trước đâm thẳng vào đảo phân làn.
Cả con xe lắc lư khựng lại, La Lăng Vũ lập tức ngẩng đầu kiểm tra tình hình, túi khí ô tô ở buồng lái bung ra, tài xế đã ngất xỉu. Cũng may tay lái của anh ta vững, phản ứng kịp thời. Chất lượng xe cũng tốt, dù bề ngoài có nát thế nào thì phần cứng vẫn xịn, phần xe bên trái trừ cửa xe bị lõm và cửa kính vỡ vụn thì không có vấn đề gì to tát. Anh lại nhìn về phía Thẩm Thư Kỳ, bởi vì La Lăng Vũ hộ giá thỏa đáng, trừ mái tóc có chút rối, cổ áo bị bung hai nút thì không bị gì nặng. La Lăng Vũ xoay người xuống xe thì thấy chiếc container kia cũng ngừng lại, bánh xe trượt gần trăm mét, La Lăng Vũ lập tức lấy điện thoại chụp lại biển số xe, sau đó gọi cảnh sát tới.
Tên đầu sỏ thấy anh tiến tới, phản ứng đầu tiên là co giò bỏ chạy, nhưng La Lăng Vũ nổi giận dí theo “Chạy gì mà chạy!”, quặp tay hắn ta lại, “Gọi cho công ty bảo hiệm của mày mau!”
Anh giận điên người nên quát lớn, làm tên đầu sỏ sợ méo cả mặt: “Để tôi gọi, để tôi gọi.”
Đầu sỏ và công ty bảo hiểm đàm phán với nhau, còn La Lăng Vũ gọi điện thoại cho xe cấp cứu. Ban nãy anh có coi qua tình trạng của tài xế, thấy anh ta vẫn còn đang thở anh bỗng thở phào nhẹ nhõm, không dám đụng vào người anh ta nữa. Chốc lát sau, xe cảnh sát đến, xe cứu thương đến, người trong công ty đến, xe tải cứu hộ cũng đến. Vốn ban sáng có hai cuộc họp cần chủ tịch tham dự, nhưng giờ xem ra cuộc họp đầu tiên chắc chắn không tham gia được rồi, La Lăng Vũ hỏi Thẩm Thư Kỳ có muốn tham gia cuộc họp lúc 10 giờ không, Thẩm Thư Kỳ không trả lời, La Lăng Vũ thấy hắn có vẻ không ổn, đành tự quyết định dời luôn cuộc họp thứ hai. Người trong công ty hay tin chạy về thông báo, có vài người thì ở lại hỗ trợ giải quyết hiện trường.
Tài xế bị nâng lên cáng cứu thương, cấp cứu tại chỗ trước rồi đưa lên xe. La Lăng Vũ cho lời khai xong thì cũng khom người đi vào. Anh thấy Thẩm Thư Kỳ vẫn còn ngẩn ngơ như người trên mây, ngồi chờ thời như một đại gia, anh tức tối bật cười, “Giờ cậu có đi bệnh viện không hả? Không đi tôi kêu họ đưa cậu về nhà đó.” Anh nói xong thì gọi đồng nghiệp phòng Tổng Hợp lại.
Thẩm Thư Kỳ cứ như tỉnh lại vì giọng nói của anh, hai mắt bình tĩnh dần dà có thần, “Đi.” Hắn khẽ nói rồi lên xe, ngồi vào bên cạnh La Lăng Vũ.
Cửa xe cứu thương cứ thế đóng lại, nhân viên cấp cứu ngồi một hàng, hai người họ ngồi một hàng, cáng cứu thương ở giữa, ai cũng lặng im. Bỗng có một nhân viên cấp cứu mở miệng: “Nạn nhân bị gãy ba xương sườn, các người đã thông báo cho gia đình nạn nhân chưa vậy? Có lẽ cần tới họ ký tên đấy.”
La Lăng Vũ hỏi Thẩm Thư Kỳ, mà hắn ta giống như lại bắt đầu “suy ngẫm về triết lý cuộc đời” nữa rồi, cả người ngơ ngơ ngác ngác, kêu cũng không thèm trả lời. La Lăng Vũ bó tay, cũng may anh còn nhớ số điện thoại của Thẩm Thư Lân nên anh gọi thẳng cho cậu, kêu cậu đưa quản gia Châu nghe máy. Vì giọng điệu của anh nghiêm túc hơn thường ngày, Thẩm Thư Lân không hỏi nhiều, trực tiếp xuống lầu đưa điện thoại cho chú Châu. La Lăng Vũ nói ngắn gọn địa chỉ bệnh viện và nơi ở đại khái liền thôi. Sau khi cúp máy, La Lăng Vũ chợt nhớ tới mười năm trước cũng có một tai nạn giao thông liên quan tới Phi Tấn, vợ chồng chủ tịch khi đó tên gì ấy nhỉ? Hình như cũng họ Thẩm, họ đã qua đời ngay trong tai nạn ấy.
Dù La Lăng Vũ vào công ty sau, nhưng cũng có nghe phong thanh về tai nạn đó, chính tai nạn đó đã dẫn tới cuộc cải tổ trong bộ máy hội đồng của Phi Tấn, bấy giờ mới có danh xưng “Giám đốc cứng rắn, chủ tịch giỏi giang”.
Nghĩ vậy, anh lại thấy xót xa, anh ngoảnh nhìn Thẩm Thư Kỳ và tự dưng chợt nghĩ, cậu ta cũng chỉ bằng tuổi Thẩm Thư Lân, ấy mà đã gánh quá nhiều trách nhiệm trên vai, thế là anh bất giác nắm lấy tay hắn.
“Đừng sợ.” La Lăng Vũ lên tiếng, thấy bàn tay mình đang nắm khẽ run, anh bèn an ủi: “Còn tôi ở đây mà.”
Thẩm Thư Kỳ nghe vậy rùng mình, vẻ mặt vẫn bình lặng nhìn về phương xa, nhưng bàn tay lại lật lên nắm lấy bàn tay của La Lăng Vũ, siết đến mức muốn bóp vụn tay anh.