Vũ hội lần này do phòng trực tuyến đứng ra tổ chức, với lý do APP của mình vượt ngưỡng 100 triệu người dùng, ban giám đốc mừng rỡ duyệt ngay chi phí. Chung Hà Quân dẫn La Lăng Vũ làm quen với mọi người, bấy giờ anh mới phát hiện cô gái này quan hệ rộng vô cùng, với ai cũng thân thiết được, gồm có cả phó tổng giám đốc phòng Offline Lưu Thành Lễ, một người Hong Kong với tên tiếng Anh là Ken, ai nấy đều gọi là A K. Hắn ta cũng đang mang chiếc mặt nạ che nửa phần trên khuôn mặt như anh, gương mặt rất dễ phân biệt. Cơ mà chỗ của mấy người đó có khá nhiều Alpha, La Lăng Vũ lâu lâu gặp thì không sao, chứ như giờ một đống A tụ tập với nhau, cảm giác áp bức càng hiển hiện rõ ràng, nếu chỉ vỏn vẹn là khí thế áp bức thì cũng được đi, nhưng nó xuất phát từ nguyên tố pheromone cứ làm La Lăng Vũ nhớ tới những chuyện không hay. Vì thế anh nhắn với Chung Hà Quân đang nói chuyện hăng say với các sếp lớn rằng mình đi tìm gì đó ăn rồi đánh bài chuồn.
Bàn ăn bày biện đủ loại thức ăn, nào là lạp xưởng, thịt nướng, cá tuyết rán, rau cải, điểm tâm đa dạng phong phú, La Lăng Vũ là động vật ăn thịt, anh liếng thoắng gắp một đống thịt lên dĩa, rót thêm ly bia, tìm một chiếc sô pha trống ngồi xuống, vừa nhai thịt vừa lướt điện thoại xem tin tức liên quan Phi Tấn.
Chuyện gì cũng công khai cả rồi nên anh lướt hết trang này tới trang khác vẫn không thấy có gì hay ho mới mẻ, toàn là người này ăn chia với người kia, người này té xuống người khác bước lên, rồi thì ai tạo ra sóng gió như phim, người nào phát biểu, cơ mà ngồi lướt thời sự cả buổi, La Lăng Vũ cuối cùng cũng tìm được vài điều thú vị.
Cơ bản chỉ cần không dính dáng tới B, chuyện của AO đều do bọn họ tự thương lượng giải quyết. AO tuy là thiểu số, nhưng dù sao cũng có công hiến cho dân số thế giới và sự tiến bộ của nhân loại. Từng có B cảm thấy AO không được tính là nhân loại bình thường, bởi vì so với mối tình đồng giới BB, AO là mối tình khác giới đích thực! Trong cái thời đại tăm tối, những mối tình khác giới nên bị thiêu sống, nhiều B điên rồ đã nảy ra kế hoạch diệt chủng, nhưng bởi vì A bẩm sinh đã có khả năng kiềm chế pheromore của OB, nên có càng nhiều B ủng hộ sự cai trị của A, gã B tên Hitler chưa gì đã gục ngã thảm hại, dùng cả mạng sống của mình để hình thành thế chân vạc cho ba giới ABO.
B hiện tại giống những người hàng xóm rảnh rỗi ngồi lê đôi mách hơn, họ thường hóng hớt chuyện nhân quyền gì đó. Đối với họ, AO chẳng khác gì con nhà người ta, chỉ cần không liên lụy đến lợi ích đôi bên, đừng làm gì quá đáng thì họ rất dễ chung sống. Huống chi chuyện của O cơ bản đều do tụi A quản lý, đối tượng tranh cãi của Ủy Ban Nhân Quyền O chủ yếu đều là A, trên mạng có một câu hot-trend thế này, AO tố nhau khi nào dứt , B ngồi ngoài hít drama.
Anh nghiên cứu hàng đống tin tức cùng miếng thịt nướng chảy mỡ, mềm dai, hương vị ngon miệng, cộng thêm vị bia ngọt lành, sảng khoái. Một miếng thịt nướng, một ngụm bia, tận hưởng khoảnh khắc an nhàn hiếm hoi, La Lăng Vũ híp mắt, bỗng anh nghe thấy giọng nam, giọng nữ cười đùa vọng tới, anh quay đầu nhìn thì thấy đó là một cặp AO, trai xinh gái đẹp. Cô gái nắm lấy cà vạt trên cổ A, tựa hẳn nửa thân trên vào lòng anh chàng cười nghiêng ngả, bàn tay của A cà rỡn vuốt ve một hồi thì luồn vào trong lớp váy lộ lưng trần của cô ta. Thấy sắp xảy ra chuyện bất nhã, La Lăng Vũ sợ gặp phải phiền phức, tức tốc cầm chén đĩa chuồn lẹ.
Vừa khéo Chung Hà Quân cũng đang tìm anh, “Anh chạy đâu thế kia? Xém lỡ mất vũ hội rồi nè!”
“Anh đói bụng, buổi tối chưa ăn gì.” La Lăng Vũ chỉnh lại mặt nạ trên mặt mình, nói với cô, “Bất quá chỗ này AO nhiều thật, mấy chỗ khác đâu có nhiều AO vậy chứ.”
“Chứ gì nữa?” Chung Hà Quân cười, “Không thì sao gọi là thủ đô được?”
Vừa nói thì MC tuyên bố khai tiệc, hai người dùng tư thế múa tiêu chuẩn với tinh thần giao hữu bước vào sàn nhảy, kỹ năng khiêu vũ của La Lăng Vũ chỉ ở tầm bình thường, may là nhạc mở màn thường không quá sôi động, anh cũng ráng theo nhịp được. Chờ mãi mới hết nhạc, những tưởng cuối cùng cũng được giải thoát, MC trên khán đài chợt đếm một, hai, ba, rồi tắt đèn, cả sảnh bỗng tối sầm.
Các khách mời còn chưa định hình được xảy ra chuyện gì thì tiếng micro của MC vang lên, có thể nghe ra là tiếng cười: “Tiếp theo sau đây, chúng ta sẽ chơi một trò chơi mang tên: “Trời se duyên”.”
Sau đó lại giải thích quy tắc trò chơi, mọi người buông ra bàn tay của bạn nhảy hiện tại, sinh nhật ngày chẵn thì bước lên phía trước, sinh nhật ngày lẻ bước lùi về phía sau, số chẵn sau đó bước qua bên trái rồi bước lùi một bước. Đi vòng qua vòng lại một hồi, vị trí ban đầu đã thay đổi hẳn, đèn trần đột nhiên sáng lên, MC mang chiếc mặt nạ lộng lẫy, đôi môi đỏ rực hé mở: “Mời khách mời có số chẵn nhảy với người đứng bên trái của bạn.”
Cô ta còn chưa nói xong, một khúc nhạc Tây Ban Nha dồn dập đã vang lên.
“Ha ha ha gì vậy nè!” Có người cười mắng, thì ra là hai Omega phải làm bạn nhảy bất đắc dĩ.
La Lăng Vũ không còn thấy Chung Hà Quân đâu, giờ anh cũng không biết làm sao, bạn nhảy bên tay trái anh vừa nhìn là biết dân thể hình, vóc dáng cường tráng, cao hơn anh nửa cái đầu, pheromore áp bức nồng nặc, khỏi cần nhìn cũng biết là một A từ trên xuống dưới, nom khá là cục súc. La Lăng Vũ cười mỉm chi: “Anh bạn, hay tụi mình thôi đi nhé?”
Gã đó khẽ cười, bởi vì đeo chiếc mặt nạ che 3/4 khuôn mặt như vở kịch Bóng Ma Trong Nhà Hát nên trông vừa xinh đẹp vừa xa cách, những lời hắn nói cũng chả khách sao gì cả, “Sao vậy, sợ à?”
La Lăng Vũ bị khiêu khích, hiếu thắng hừ khinh bỉ: “Tôi sợ gì chứ!” rồi anh kéo lấy tay hắn bước lên vũ đài.
Nhưng chưa nhảy bước mấy bước đã gặp vấn đề, hai người đều nhảy bước nam thì kì cục lắm, “Anh bạn nè, hay anh nhảy bước nữ nhé?” Anh vốn tính nói vậy, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị của đối thương anh đành thôi.
Cũng may là không phải chỉ mỗi mình họ là nam, phải nói là cả nam nam, nữ nữ đều có. Có một cặp AA vừa chửi vừa đạp chân nhau xối xả. So với cặp đôi ồn áo đó thì cặp La Lăng Vũ coi như khá mờ nhạt. Mà bạn nhảy thì tư thế chuẩn mực, còn anh, tiết tấu nhạc vừa nhanh một cái thì lúng túng đạp vào chân người ta mấy lần, thi thoảng còn giẫm liên hoàn, anh nhìn mà đau giùm. Gã đó dù không nói gì cả, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, nhưng anh cảm giác được bầu không khí lạnh toát bao bọc xung quanh hắn ta. Mí mắt La Lăng Vũ giật lên giật xuống nhảy xong bài nhạc, anh ngại đến mức vừa kết thúc liền rối rít xin lỗi: “Thật sự xin lỗi nhé, tôi mời anh bạn uống rượu đền tội.”
Thấy người ta lần lữa không đáp, La Lăng Vũ còn tưởng hắn sẽ phất tay đi một mạch. Anh nghĩ vậy cũng đúng, thế nên khi hắn ta gật đầu tỏ vẻ sao cũng được, La Lăng Vũ ngược lại sản sinh lỗi giác kiểu như “Mẹ ơi! Có thật không vậy”, mình đang vinh dự được đối phương “Hạ mình” nữa cơ á. Nhưng miệng anh vẫn cười toe toét, “A ha ha, theo tôi nào.”
Cơ mà nói là mời rượu, La Lăng Vũ cũng chỉ đưa cho người ta loại rượu vang miễn phí trong buổi tiệc.
Hắn ta âm thầm nhìn anh cười rồi đón lấy ly rượu, lặng yên huơ ly, nhấp một ngụm. La Lăng Vũ ngó thế cũng thấy ngại, “Ngon miệng không? Để tôi thử.”
Rồi anh cũng nhấp một ngụm trong ly của mình.
Thường ngày anh thích uống bia, không thì khi về quê uống với chú bác sẽ nhấp vài ngụm rượu đế, chứ còn rượu vang thì ít khi đụng đến, cũng chẳng thấy có gì ngon lành. Nhưng vì đang ở công ty, anh bèn bấm bụng khen, “Thơm ghê, đúng là trụ sở chính có khác.”
Gã kia đáp: “Bordeaux ủ năm 2008 vẫn còn hơi chát. Quá nhiều nước mưa, không đủ ánh nắng, vẻ ngoài bắt mắt cũng như không.”
La Lăng Vũ hai mắt sáng bưng, “Anh bạn biết phẩm rượu nữa hả?”
Hắn thản nhiên đáp: “Có sưu tầm vài chai ở nhà.”
La Lăng Vũ nghĩ thầm, có hai kệ rượu cũng đỡ hơn mình chẳng có cái nào, “Vậy được, ” Anh hí hửng đi một vòng, bưng lên một chiếc dĩa để đầy ly rượu, bắp buộc người ta mỗi loại đều nếm thử, còn nhân đó học hỏi bí quyết phẩm rượu.
Hắn ta cũng rất kiên nhẫn cầm ly làm mẫu cho La Lăng Vũ xem, “Đầu tiên phải xem màu sắc.” Nói xong, ngón tay thuôn dài đẹp đẽ cầm chân cốc để nghiêng nhẹ với ánh đèn, ánh sáng xuyên qua chất lỏng trong suốt màu đỏ, ánh lên tía sáng chói mắt, “Màu rượu phản ánh được tuổi thọ của rượu vang. Loại nào có mùi vị rõ ràng thì màu càng tươi thì càng mới, loại nào mùi vị đều đều thì màu càng đậm càng lâu đời. Sau đó phải coi nó có bám ly không. Theo lý thì hàm lưỡng đường trong rượu có ảnh hưởng tới độ bám ly của rượu, nhưng cũng có khi do ly chưa được vệ sinh sạch sẽ.”
Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, câu nào ra câu nấy, tiếng nói ôn hòa nịnh tai, La Lăng Vũ càng nghe càng nể phục.
“… Rượu vang bình thường thì giữ được 10 năm cũng không vấn đề gì. Có vài rượu vang được ủ bằng các thùng với chất liệu gỗ khác nhau, vì để hương gỗ hòa quyện vào trong, tạo nên hương thơm ngọt ngào, nhắm tăng độ thơm tho của rượu,” hắn nhấp môi, qua vài giây nói, “Chắc đây là rượu nho Cabernet Sauvignon. Anh thử đi.”
Rồi hắn đưa ly cho La Lăng Vũ. Anh cẩn thận nhận lấy, xoay ly nửa vòng đặng tránh mép ly hắn vừa uống qua, rồi anh vờ vĩnh nhấp một ngụm. Giọng của đối phương lại vang lên, “Khoan hãy nuốt xuống, ngậm trong miệng đã để vị giác nơi đầu lưỡi của anh thức tỉnh, rồi nghiêm túc cảm nhận hương vị của loại rượu này… Từ từ thôi, từ từ thôi, không cần phải cấp…”
La Lăng Vũ nghe lời hắn, từ tốn đưa rượu xuống họng, khoảnh khắc nuốt hết ngụm rượu, một mùi thơm độc đáo xộc lên.