La Lăng Vũ cười ngập ngừng.
“Tính cách không hợp. Có tôi thì không có cậu ta, có cậu ta thì không có tôi.”
Chỉ với một câu như vậy, Trương Như Bằng bỗng nhận ra đây là một nan đề khó giải. Gã hiểu La Lăng Vũ, với tư cách là một HR, mỗi ngày gã đều phải trao đổi với rất nhiều sếp lớn sếp nhỏ, tính nào thì sẽ hợp với lính nào, lính nào thì sẽ hợp với sếp nào để khi làm việc thì hiệu suất tăng cao, mấy chuyện đó cũng khó chẳng kém gì mai mối cho người ta. Nói toẹt ra là một đợt tuyển dụng thành công đồng nghĩ với một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Mà chưa kể hai ngày trước hai người này còn “Như keo như sơn”, cứ ngỡ như mới hưởng “Tuần trăng mật”, thế mà chớp mắt cái đã thành ra thế này?
Chắc không phải là do La Lăng Vũ muốn theo đuổi người ta, mà bị người ta thẳng thừng từ chối đấy chứ? Trương Như Bằng vừa nghĩ thế liền lập tức phủ nhận, gã biết La Lăng Vũ không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, bằng không cũng sẽ không có kẻ nào suốt ngày đi sau anh gọi anh “Trưởng phòng”. Cá nhân gã cũng thích La Lăng Vũ nhất ở điểm đó là tính cách rộng lượng, “Có phong thái của một đại tướng”.
Cơ mà lần này gã thực sự không hiểu lý do vì sao, đành đánh tiếng xoa dịu anh trước, rồi đi tìm quản lý phòng của họ, Mạnh Vinh, để cầu cứu.
Nghe thấy sếp kêu, La Lăng Vũ tất nhiên biết vì chuyện gì, Trương Như Bằng hiểu anh thì anh há lại không rõ ý định của gã ta. Chuyện này anh chắc chắn không thể qua mắt được sếp mình, bất quá cần thông báo trước một tiếng thôi.
Bởi vậy vừa vào văn phòng của Mạnh Vinh, anh liền nói thẳng, “Thưa sếp, Thẩm Thư Lân khi nào rời đi?”
Chắc Mạnh Vinh cũng không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, đang kí tên cũng giật mình quẹt lỗi một đường. Ông vò nát tờ nháp bỏ vào trong thùng rác, ngẩng lên nhìn anh, tay quay bút, “Tiểu Thẩm chẳng phải được việc lắm à, tại sao lại đòi đuổi cậu ta?”
La Lăng Vũ cay đắng nhắm mắt, về mặt công việc, cậu thực sự là một nhân viên mới có biểu hiện xuất sắc, ai có mắt nhìn đều thấy cả, mới đầu còn có những sai lầm cơ bản khi mới vào, nhưng bây giờ thì nói thật chỉ cần cho cậu thời gian thì cậu sẽ có tiềm năng phát triển rất cao.
“Cậu và cậu ta có ân oán riêng gì tôi không quan tâm. Nhưng cậu không nên để nó ảnh hưởng tới việc chính được.” Mạnh Vinh nghiêm túc nói, đặt chiếc bút đang quay xuống, “Tôi không mong cậu sẽ trở thành một kẻ công tư bất phân.”
Câu này có chút nghiêm trọng. Nhưng La Lăng Vũ cũng không vì vậy mà nhượng bộ, anh cũng không thích lừa cấp trên đã từng đề bạt mình, bởi vậy chỉ nói, “Có cậu ta ở đây, tôi không thể nào chuyên tâm công tác.”
Mạnh Vinh phì cười, “Trời ạ, tức là cậu đang yêu người ta hả?”
La Lăng Vũ khó chịu nghiêng đầu, trên mặt đầy vẻ sỉ nhục và phẫn nộ. Mạnh Vinh thấy có gì đó không ổn nên ngừng cười.
“Cậu ta không đi thì để tôi đi.” La Lăng Vũ biết nói như vậy tức là đang đe dọa ông nhưng phóng lao theo lao nói, “Xin anh đấy sếp, cho tôi qua phòng khác đi.”
Mạnh Vinh vốn tính hóng chuyện thôi mà thấy cấp dưới mình nghiêm túc như vậy, ông cũng có chút dao động, bắt đầu suy xét thế nào, song không biểu lộ ra ngoài mặt.
“Hiểu rồi, cậu về trước đi, để tôi kêu người gọi Tiểu Thẩm qua đây nói chuyện.”
Nói xong liền khoát tay, ý bảo cuộc trò chuyện chấm dứt.
La Lăng Vũ biết ông đã cho mình sự bao dung lớn nhất rồi, Thẩm Thư Lân có chống lưng, không phải người anh có thể đụng được. Anh cúi mình chào Mạnh Vinh, thể hiện lòng biết ơn.
Vừa xoay người mở cửa, anh liền thấy có người đang ôm tài liệu đứng bên ngoài, dùng ánh mắt tối sầm nhìn đăm đăm vào anh. Nhân vật chính câu chuyện ban nãy của họ đây mà.
Không phải Thẩm Thư Lân thì còn là ai.
“Cậu..!”
La Lăng Vũ chợt hốt hoảng, thư ký đứng sau mặt mũi đen thui, hiển nhiên muốn giữ cậu mà giữ không được. Thẩm Thư Lân rất sỗ sàng đẩy anh ra, bước thẳng vào trong phòng, “Anh khỏi cần đi, để tôi đi.”
Dứt lời, cậu vứt hết đống tài liệu lên bàn Mạnh Vinh, cười lạnh, “Thế, mấy người vừa lòng chưa?”
Mạnh Vinh vốn có lòng tốt muốn khéo léo giảng hòa mà bị vả một cú đau thế này, ông cũng bắt đầu thấy giận, nghĩ thầm, người muốn cậu đi là La Lăng Vũ, cậu giận chó đánh mèo làm cái mẹ gì! Ông mở miệng, lạnh lùng nói, “Tạm biệt, không tiễn.”
Thẩm Thư Lân nghe thế, liếng thoắng lướt qua đám người tới đưa tài liệu sẵn tiện hóng chuyện và bỏ đi một mạch. Ngó cái bóng từ từ mất hút, La Lăng Vũ rợn người, cậu ta từ chức dứt khoát như thế tự dưng khiến anh cảm thấy mình như tiểu nhân đê tiện.
Anh lưỡng lự một chốc rồi đuổi tới chỗ làm việc của cậu, Thẩm Thư Lân rất mau lẹ, giờ cậu đang dọn dẹp đồ của mình, vì cũng chưa làm lâu nên vật dụng không nhiều, chỉ cần bỏ laptop vào túi thì đi được rồi. Thẩm Thư Lân ngẩng đầu nhìn gặp La Lăng Vũ, châm chọc, “Sao nữa? Chưa vừa lòng nữa à?”
Anh thấy áy náy trong lòng, việc đã đến nước này, không thể cứu vãn. Anh chỉ có một câu, “Chúc em và anh trai em… hạnh phúc.”
“Tụi này tất nhiên sẽ hạnh phúc.” Thẩm Thư Lân nheo mắt đáp, khi đi ngang qua La Lăng Vũ, ghé vào tai anh nói, “Anh đừng có mà hối hận.”
“…”
La Lăng Vũ ngó cậu rời đi, không quá để tâm những lời nói ấy. Anh biết cậu có chút gia thế, cũng đã chuẩn bị sẵn cho việc trả thù, cùng lắm thì từ chức đổi việc thôi. Nhưng chỉ có lần này là có cơ hội công báo tư thù, dù để lại ấn tượng “Công tư bất phân” cho cấp trên, về sau phải nỗ lực gấp đôi để chuộc tội vậy.
Dù sao thì một cuộc tình nữa lại kết thúc rồi. Đối với La Lăng Vũ, cuộc tình này không hẳn là dài lâu, nhưng nó quả thật là ghi lòng tạc dạ, vì người đó đã dạy cho anh một bài học, một cơn ác mộng để đời.
Mượn rượu giải sầu xưa rồi, giờ là làm việc bù đầu để quên đi mối tình kia. Cá nhân anh tăng ca để đuổi kịp tiến độ công việc khiến không những cả phòng ban kêu khổ không thôi, mà Lưu Thành phòng bên cũng không thể chịu nổi, bèn tranh thủ cuối tuần bá vai anh rủ anh đi giải khuây, “Đi, đi nào! Khung giờ vàng để nhậu đó chú em!”
La Lăng Vũ giật nảy mình, đẩy tay hắn ra “Đừng đụng vào tôi!”
“Không đụng thì không đụng,” Lưu Thành mất mặt như thế, cũng không còn chịu nhỏ nhẹ với anh nữa, “Không đi thì thôi!”
Nói xong trực tiếp đi ra ngoài. La Lăng Vũ bấy giờ mới nhận ra mình phản ứng thái quá, vội vàng đuổi theo, “Ai, ai nói không đi chứ! Đợi tôi nữa!”
Các thành viên trong phòng ban nhìn nhau, cùng lúc thở hắt ra, hoan hô đứng lên.”Giải phóng bây ơi!”
Bên kia, La Lăng Vũ cố đè nén cảm giác dị hợm khi cùng người khác tiếp xúc da thịt để quàng vai bá cổ Lưu Thành song hành. Nhờ phước của người yêu cũ nên giờ anh ABO giới tính nào cũng không ưa , chưa kể để lại một trong các di chứng là khi bị đàn ông chạm vào còn thấy ớn gai óc. Nhưng dù thế nào cũng không thể biểu hiện ra mặt được, may mắn Lưu Thành phóng khoáng, đùa giỡn một hồi là quên sạch chuyện mới nãy. La Lăng Vũ thừa dịp không chú ý liền rút tay về, rồi lén lút chà tay lên áo vest mới khiến anh dễ chịu hơn.
Bù đầu bù cổ suốt hai tuần liền, thư ký của Mạnh Vinh báo với anh quản lý có việc tìm anh, La Lăng Vũ hoang mang vì vẻ mặt nghiêm trọng của thư ký, nghĩ bụng rằng Thẩm Thư Lân cũng ra tay trả đũa rồi. Anh âm thầm tính xem số dư trong tài khoản mình, vẫn chống chọi được thêm ba tháng, chỉ cần trong ba tháng tới tìm được chốn dung thân, chắc vẫn sống nổi. Hít sâu một hơi, anh đẩy cửa phòng Mạnh Vinh, lần gần nhất hai người chạm mặt cũng đã hai tuần trước, vì chuyện anh kiên quyết muốn đuổi Thẩm Thư Lân mà hai bên đều không vui.
Mạnh Vinh giờ không giống trước kia, không xoay bút mà hai tay đan vòa nhau đặt trên bàn, bắt chéo chân dựa ra sau ghế, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh bước vào.
“Sếp tìm tôi à?”
La Lăng Vũ hỏi. Mạnh Vinh không lập tức trả lời.
La Lăng Vũ bị lặng im nhìn cả buổi, ánh mắt sâu sắc khiến anh nổi hết da gà , bỗng anh nghe ông ta lên tiếng, “Chúc mừng cậu thăng chức.”
La Lăng Vũ ngỡ ngàng chỉ vào mặt mình, “Tôi thăng chức á?”
Hình như vẻ mặt cậu rất giải trí nên cơ mặt ông cũng giãn ra, thoáng cười trả lời, “Cơ mà không phải ở đây mà là bên trụ sở chính.”
Mạnh Vinh hỏi: “Tới trụ sở chính làm trợ lý của chủ tịch. Thế nào, có làm nổi không?”
“Tôi, tôi làm trợ lý của chủ tịch hả?”
La Lăng Vũ thiếu điều bị ổ bánh lớn từ trên trời rớt xuống đè té xỉu.
Phi Tấn là công ty công nghệ đi lên từ việc thiết kế mạng lưới xã hội, nó vốn là một doanh nghiệp gia đình đã kinh qua hơn năm mươi năm lịch sử, thay đổi tám vị chủ tịch, năm tổng giám đốc, hiện tại có rất nhiều app trò chơi, video clip, mạng xã hội vân vân thuộc về công ty này, không ngoa với danh xưng một trong các doanh nghiệp hàng đầu trong nước. Năm nay đang thử nghiệm, chuẩn bị triển khai dự án cổng thương mại điện tử, đó cũng là nhiệm vụ trọng tâm mà nhóm La Lăng Vũ phụ trách.
Mặc dù người đời hay bảo, giám đốc Phi Tấn là con người cứng rắn, là một chủ tịch dịu dàng, hai đời sau của người sáng lập chỉ dựa vào cổ phần để nhận hoa hồng mỗi năm, kể từ trận tai nạn giao thông mười năm về trước thì rất ít lộ diện, rất là thần bí.
Nhưng đây cũng là một cơ hội, Mạnh Vinh nhìn cấp dưới do mình một tay đề bạt ngơ ngác hoảng hồn, sau khi cười to thì quả thật cảm thấy trong lòng phức tạp, “Ráng làm đi, biết đâu chừng về sau trở lại thì ngang hàng với tôi rồi.”
“Anh mãi mãi là sếp của tôi mà!”
La Lăng Vũ nắm tay ông tha thiết nói.
Mạnh Vinh dù biết đây chỉ là những lời bồng bột của anh, vẫn có chút cảm động, “Thôi không cần đâu. Tôi hiểu thành ý của cậu là được.” Ông cầm lại tay anh, vỗ lên mu bàn tay đó mà không nhận ra sự giật mình thoáng qua của anh, tiếp tục nói, “Đi rồi thì cố gắng làm việc, đừng làm chi nhánh Đông Đại tụi này xấu hổ, về sau gặp còn có thể nhìn mặt nhau.”
La Lăng Vũ gật như trống bỏi, Mạnh Vinh còn căn dặn thêm vài chuyện anh cần chú ý trong công việc, rồi dứt khoát vung tay, để anh ra đi.
Sau khi trở về, La Lăng Vũ vẫn còn lâng lâng chưa tỉnh, bên Nhân Sự gần như ngay khoảnh khắc anh bước vào phòng quản lý liền lập tức ban hành công văn thông báo, cho nên đồng nghiệp nào cần biết đều đã biết cả rồi. La Lăng Vũ cười hì hì nhận những lời chúc mừng của mọi người, lẫn vào đó là các vẻ mặt ngưỡng mộ, ganh ghét, khâm phục, thật lòng vui cho anh, anh bắt tay hết tất cả mọi người, vừa chịu đựng gai óc dựng lên khi tiếp xúc với người khác vừa nghĩ thầm, ông trời quả nhiên ưu ái mình, tuy không có tình yêu, song sự nghiệp ít nhiều cũng khởi sắc hơn.
Trụ sở chính yêu cầu tới đó điểm danh trước thứ Hai tuần sau, vì thế đồng nghiệp cùng phòng đã làm tiệc chia tay anh vào thứ Năm. Anh uống quá nhiều nên say bí tỉ, thấy có ai đó đụng vào mình liền khua tay quát: “Chưa say mà!”
Không biết là ai mà khẽ cười “Say mèm như vậy còn la chưa say”, giọng điệu dịu dàng và quen thuộc, La Lăng Vũ chỉ cảm thấy bóng đêm từng chút bao trùm như được quay trở lại bên trong tử cung của mẹ, vô cùng an tâm.
Ngày hôm sau, anh mang chìa khóa trả lại chủ nhà, cái gì cần cũng đã đóng gói xong, đang trên đường ra sân bay, cả người nhẹ tên bước lên máy bay. Đau đầu do say rượu hoàn toàn không ảnh hưởng tâm trạng tốt đẹp của anh. Bên ngoài cửa số hai lớp là khung trời xanh lóa mắt, tươi không cần tưới, đụn mây trắng hiện về, trời đất bao la vô ngần. Thành phố anh sống mấy năm qua men theo tiếng động cơ ngày càng xa xôi, ngày càng thu nhỏ, các tòa lầu chọc trời từ đó hóa thành các mô hình đồ chơi, cuối cùng khuất mình về phía sau đám mây.
Cứ như thể quá khứ đáng sợ, u ám cũng theo đó mà trôi đi mất.
Không cần phải dối diện nó nữa —— Không cần phải nhớ về nó nữa ——
La Lăng Vũ kéo rèm, mỉm cười nhắm mắt.
Tương lai sẽ là một ngày hoàn toàn mới.