Xuyên Về Năm 70

Chương 30

Gieo bắp xong, hai đứa trẻ về nhà trời đã rất khuya, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Nha Nha vì được ăn khoai tây. Bé vung tay nhỏ, chỉ huy La Gia Tề gọt vỏ khoai tây, bản thân lại nhanh nhẹn cắt khoai tây, xào khoai tây chiên. Kỳ thật món ăn bé thích nhất là gà hầm khoai tây, nhưng gà lấy ở đâu.


A, có lẽ ngày mai có thể luộc chút khoai tây trộn với tương ăn, trong thôn nhà nào cũng tự làm một vại tương lớn. Hai người Nha Nha không có làm, nhưng không ảnh hưởng, dù sao có bà Vương ngày càng quan tâm bọn họ ở đây, cái khác bà Vương không có nhiều, nhưng chắc tương thì có đủ.


Nói đến hai ông bà Vương, họ đối xử với hai đứa nhỏ không tệ, nhà hai cụ không có con trai, có một đứa con gái thì đã gả đến thôn bên cạnh, về nhà một chuyến đều không dễ dàng. Ngày thường trong nhà không có trẻ con, tuy rằng trong lòng còn chút kiêng kị về lời đồn kia nhưng họ vẫn quan tâm chuyện của hai đứa nhỏ? Nha Nha nói chuyện ngọt ngào, La Gia Tề cần cù chịu khó, từ sau khi phát hiện bà lão có điểm mềm lòng với Nha Nha, hai đứa trẻ rảnh rỗi làm đồ gì đều không quên mang cho hai ông bà một phần. Lòng người đều làm từ thịt, thấy hai đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, trong lòng hai cụ cũng nhớ thương bọn họ, sửa quần áo, làm mũ đều không thành vấn đề.


Đêm đó ăn cơm xong, một đêm yên tĩnh, ngày hôm sau La Gia Tề ăn sáng xong, như thường ngày đến đội sản xuất làm việc.


Mấy thằng nhóc kia hôm nay không dám vênh váo hống hách nữa, ngày hôm qua khi La Gia Tề đi rồi Đội trưởng Triệu còn nghiêm khắc giáo huấn bọn họ một hồi, nghiêm nghị nói cho dù không có La Gia Tề, bọn họ cứ làm việc trong trạng thái này thì vĩnh viễn đừng hy vọng lấy được công điểm hoàn chỉnh. Mới bây lớn đã ra ngoài lao động, làm gì có đứa nào nhà giàu có dư dả? Vì sớm ngày lấy được số công điểm hoàn chính, hôm nay mấy đứa không dám lười biếng giở thủ đoạn, vội vàng hết sức làm việc, không dám bất mãn gì với La Gia Tề nữa. Người duy nhất luôn liếc trộm La Gia Tề chính là Trụ Tử, bởi vì nó chưa từ bỏ ý định, luôn muốn biết đối phương giấu đống khoai tây kia ở đâu? Tối hôm qua nó đã lục lọi toàn bộ vườn rau vẫn không tìm thấy, nếu hiện tại không tìm được sẽ thật sự bị trừ công điểm.


Đi đâu rồi? La Gia Tề nhìn ánh mắt khó hiểu của đối phương, trong lòng buồn cười, đống khoai tây kia rất tốt, đều vào trong bụng cậu và Nha Nha, một ít mầm thì cậu gieo xuống trong sân vườn nhà mình, muốn tìm khoai tây? Cứ từ từ tìm đi.


Tưới nước cho rau cải trong vườn xong, La Gia Tề lau mồ hôi đi vào phòng uống nước, nhìn thấy lão Thôi ngồi ở trước bàn đối chiếu sổ sách.


Lão thôi coi như nửa chủ quản của vườn rau này, mỗi ngày thu hoạch bao nhiêu rau cải, gieo bao nhiêu hạt giống ông đều ghi chép lại, gặp đối phương đánh bàn tính đánh đồm độp, cậu đầy thích thú đến xem. Tuy rằng mấy năm trước có một lượng lớn người làm công tác văn hoá, người trong thôn nào có hiểu chút văn hóa đều được đãi ngộ tốt nhất. Lão Thôi này chính là một trong số đó, nếu ông không có bản lĩnh ghi sổ sách gảy bàn tính này thì sao người khác làm việc ngoài ánh mặt trời, còn ông ấy ở trong phòng uống nước lạnh?


Gặp đối phương vẫn còn tính toán sổ, ánh mắt La Gia Tề khẽ nhúc nhích, sau đó thực tự nhiên đến chỗ bình nước múc ly nước, ừng ực uống vài miếng. Tiếp đó cậu rót một ly nước trà, đi đến bên người lão Thôi, đặt ly trà trước mặt ông ta, quan tâm nói: “Bác Thôi, uống nước đi, cháu thấy chú đã tính toán cả buổi rồi, nghỉ uống nước đi.”


Đang lúc lão Thôi tính toán đến nỗi đầu choáng váng hoa mắt, gặp có người bưng ly nước cho mình trong lòng thoải mái, vừa thấy, chính là La Gia Tề ngày hôm qua bởi vì mình suýt nữa bị xử oan, càng vui vẻ, ông cười nói: “Tưới nước xong rồi hả? Thằng nhóc cháu làm việc rất tốt, khó trách Đội trưởng Triệu luôn khen ngợi.” Nói xong, ông bưng ly nước lên uống vài miếng.


“Ha ha, đó là do Đội trưởng Triệu mềm lòng, ở trong mắt chú ấy, vốn không có ai không phải người tốt, kỳ thật người cháu hâm mộ nhất chính là bác Thôi ngài, nhiều thứ như vậy đều có thể ghi nhớ vào đầu, quả thực rất lợi hại nha.” Sự sùng bái trong mắt cậu khiến mặt lão Thôi đỏ lên, trong lòng lại thầm vui vẻ.


Ông để ly trà xuống cười nói: “Đâu có thần kỳ như thằng nhóc cháu nói? Còn đều nhớ đến trong đầu? Vậy đầu bác Thôi này phải làm bằng gì đây? Đó đều là do bác ghi chép, khi rảnh rỗi thì dùng bàn tính tính toán, bằng không cháu thực sự cho rằng cái đầu này của bác có thể nhớ kỹ nhiều thứ như vậy?”


“Bàn tính?” Vẻ mặt La Gia Tề tò mò nhìn bàn tính trong tay đối phương, sau đó dường như sợ làm hỏng dùng tay lau một chút, rồi ngượng ngùng rút trở về.


Lão Thôi ở một bên xem cười ha ha, đưa tay đẩy bàn tính qua: “Xem dáng vẻ dè dặt của cháu kìa, bàn tính cậu sờ cái là dễ hỏng vậy sao? Này, xem kỹ đi.”


La Gia Tề cầm bàn tính lật qua lật lại hết nhìn lại xem, sau đó tò mò hỏi: “Chú Thôi, bên trong này không có nhiều hạt châu a, làm sao có thể tính ra nhiều số như vậy?”


Lão Thôi tìm được cảm giác của người làm thầy, cười đưa bàn tính cho đối phương, sau đó từ từ giảng giải: “Xem, cái này đại biểu một, cái này lại đại biểu mười…” Ông giảng rất chậm, La Gia Tề cũng nghe chăm chú. Một lát sau, chút kiến thức đơn giản nhất về món đồ này La Gia Tề đều học xong, cậu càng tò mò nhiều hơn.


Lão Thôi gặp đứa nhỏ này ham học, người lại thông minh, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, quả thật có chút có lỗi với thằng bé, lập tức cười nói, “Nếu cháu cảm thấy hứng thú với thứ này, ngày mai có thời gian thì đến đây học với bác, lão Thôi này bản lĩnh không lớn nhưng dạy một đồ đệ thì không tệ.” Đứa nhỏ này biết tri ân báo đáp, thông minh, nếu dạy tốt thì sau này trong đội có thể có thêm chủ lực, chuẩn không sai.


La Gia Tề nghe xong lập tức hưng phấn hành lễ: “Cảm ơn bác Thôi, cảm ơn bác Thôi, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ học thật tốt, về sau sẽ cố gắng làm việc tốt hơn nữa.” Nếu như sau này có bản lĩnh tính toán sổ sách, lại nhân cơ hội nhận thức nhiều chữ nổi. Cho dù có một ngày không sống được trong đội sản xuất này, cậu có thể dẫn Nha Nha lên huyện kiếm cơm ăn, kỹ năng học nhiều không có hại, học được chính là có bản lĩnh.


Được cảm ơn bản thân lão Thôi cũng rất cao hứng. Kỳ thật lão Thôi làm người không tệ, coi như là lão nhân trong đội sản xuất, gặp trong đội có nhiều đứa nhỏ tài năng, ông đều thấy vui vẻ hơn ai khác.


Cứ như vậy, từ hôm nay La Gia Tề làm việc càng ra sức, mỗi ngày cậu tranh thủ làm xong việc rồi đến chỗ lão Thôi luyện tập gảy bàn tính. Sợ người khác dòm ngó, vì dụ dỗ vị thầy giáo này, mỗi ngày cậu đều bưng nước, quạt mát, cả quần áo lao động của đối phương đều hai ngày giặt một lần, khiến lão Thôi thấy mỹ mãn, cho rằng bản thân đã tìm được học trò tốt, nếu không phải bản lĩnh bản thân quá ít không thể nhận học trò thì ông muốn trực tiếp nhận học trò này rồi.


Từ đó La Gia Tề thật sự được xem như một phần ở đội sản xuất, người trong đội không nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng chán ghét nữa, bình thường gặp mặt đều nói nói cười cười. Trong đội có chuyện gì đều không thiếu cậu, ai nhìn cậu đều cảm thấy đây là một đứa bé tài giỏi, về sau sẽ là người lão luyện trong đội sản xuất.


Vợ chồng Đoạn Vĩnh Quý cũng làm việc trong đội, đối với Chu Tiểu Mẫn mà nói, chỉ cần con sao chổi Nha Nha không trở về nhà cô ta, không ảnh hưởng đến cuộc sống bọn họ, hiện tại nó ở chung với ai, tốt hay xấu cô ta đều không quan tâm, cho nên nhìn thấy La Gia Tề thường xuyên qua lại đều xem như không thấy. Tuy rằng bà cụ đã nói muốn gả Nha Nha cho đối phương, nhưng hai đứa nhỏ này mới bao lớn, bát tự còn chưa coi, cho dù thành, cháu gái cô ta còn không muốn nhận nói chi là cháu rể?


Trong lòng Đoạn Vĩnh Quý lại phức tạp, hắn cảm thấy nếu mẹ nói đây là chồng tương lai của Nha Nha, hơn nữa bây giờ Nha Nha còn ở chung với đối phương, thằng nhóc này xem như cháu rể tương lai. Vì thế hắn luôn cảm thấy bản thân người làm cậu này nên giúp một phen, nhưng trong đội hắn chỉ là một người làm việc thành thạo, rất nhiều chuyện không ra mặt, cho nên vẫn hữu tâm vô lực (có lòng mà không có sức).


Nói tóm lại, ba người này rõ ràng ở trong một đội sản xuất, lại rất ít lui tới, nước sông không phạm nước giếng. Cứ như vậy, một năm vội vã trôi qua…


Thời điểm cuối năm, rốt cuộc La Gia Tề nhận được tiền của mình. Nhìn tiền giấy trong tay không nhiều lắm, trong lòng cậu lại rất thỏa mãn. Có thứ này, cậu có thể mua đồ ăn ngon cho Tiểu Nha Nha, tựa hồ cậu có khả năng thấy được dáng vẻ vui sướng khi nhìn thấy thứ tốt của cô bé.


Tết năm nay tốt hơn Tết năm trước, ít nhất hai người không cần lo lắng bột mì không đủ để gói sủi cảo. Ngày năm mới, La Gia Tề dẫn Nha Nha cầm quà tặng tới nhà ông bà Vương chúc mừng, điều làm hai người vui vẻ chính là lần đầu tiên bọn họ nhận được tiền lì xì? Tuy rằng một người chỉ hai xu nhưng hai đứa nhỏ vẫn rất vui mừng, Nha Nha muốn giao cho anh trai nhưng La Gia Tề đẩy lại cho bé, nói bé đây là lộc, có thể phù hộ bé sống lâu trăm tuổi. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Nha Nha cảm thấy trong lòng ấm áp, một năm này cứ từ từ trôi qua trong bầu không khí ấm áp…


Trời ấm, Nha Nha bắt đầu lên núi hái rau cải. Bé đột nhiên phát hiện không thấy mấy đứa nhỏ thường xuyên nghịch ngợm phá phách trong thôn, không, không phải không thấy, là ít thấy, bình thường rất ít xuất hiện, chỉ có một hai ngày chúng tập trung ra ngoài hóng mát. Lúc này bé mới biết, hóa ra, chế độ thi vào đại học của quốc gia đã khôi phục, bắt đầu coi trọng giáo dục học tập, những đứa nhỏ này đều đi học.


Đi học? Tin tức bất thình lình này khiến bé sững sốt. Nói thật, đời trước bé học tập không tệ, nhưng bé không phải thích học tập đến thế, học nhiều năm như vậy đã sớm học đủ rồi, huống chi bé vừa ra trường mới vài năm? Nhưng đời này nếu không học, chẳng lẽ phải ở lại nông thôn này cả đời sao? Cả đời trông nom ngọn núi này? Cả đời mỗi ngày cày cấy làm ruộng?


Hoảng hốt trở về nhà, bé để rổ xuống, cuộn mình trên giường lò. Kỳ thật, đây không phải là nói trong lòng bé khát vọng có cuộc sống tốt hơn, nếu mọi người đều không có cơ hội, bé sẽ gắt gao chèn ép yêu cầu xa xỉ này đến đáy lòng, cả đời không để nó bùng nổ. Nhưng hiện tại không phải, chỉ cần thông qua học tập, bé hoàn toàn có cơ hội thoát ly khỏi cuộc sống lưng hướng hoàng thổ ( ) mặt hướng lên trời, nhưng bé… Vẫn phải đè ép xuống đáy lòng, bởi vì hiện tại bé không có điều kiện, bây giờ bé dựa vào một đứa nhỏ ăn uống không lo, nếu yêu cầu quá đáng, bé đều sẽ khinh bỉ bản thân.


Ủy khuất trong chốc lát, bé thầm khuyên chính mình, không có cũng không sao, những đứa nhỏ này học gì chưa chắc mình không biết? Chờ thêm vài năm, bé lớn hơn, chính sách trong thôn tốt hơn, bé kiếm được tiền có thể học nhảy lớp, dù sao bé chỉ muốn bằng cấp, qua mấy năm đều được. Đến lúc đó chẳng những bản thân đến trường, bé còn muốn học tập cùng La Gia Tề, bọn họ đã ước hẹn muốn ở cùng nhau vĩnh viễn, chỉ cần đối phương không bội ước, bé vẫn sẽ tuân thủ ước định cả đời.


Rửa mặt, bé soi sương trên tủ quần áo trong nhà, gặp bản thân không có gì khác thường mới bắt đầu chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm. Bé biết La Gia Tề rất quan tâm mình, nếu đối phương thật sự phát hiện bản thân bởi vì đứa nhỏ khác đến trường mà thương tâm, ngày mai cậu có thể đập nồi bán sắt để cho chính mình đến trường. Nhưng bé thật sự không thể lại liên lụy đứa nhỏ kia, hai năm nay cậu đã đủ mệt mỏi rồi.