Xuyên Về Năm 70

Chương 26

Thừa dịp cáo mới bắt được, La Gia Tề sưởi ấm người, vội vàng ăn chút cơm, dặn dò Nha Nha không cần sợ rồi khóa kỹ cửa, ôm con cáo đã bọc tốt đến nhà đội trưởng Triệu đầu thôn.


Đến nhà Đội trưởng Triệu, chỉ thấy người nhà họ Triệu đang vây quanh cái radio nghe phát thanh. Niên đại này người có radio chính là có vật hiếm lạ, trong thôn chẳng có bao nhiêu đứa nhỏ thấy qua. Khi còn bé La Gia Tề sống trong thành phố cho nên tương đối biết thứ này, trong nhà cậu còn từng có một cái, ông nội thường đặt ở đầu giường nghe, nhưng hiện tại không biết đã sớm vào túi ai rồi.


Gặp thằng nhóc thứ hai nhà họ La đến đây, Đội trưởng Triệu ngạc nhiên, anh ta chưa từng nghĩ đứa nhỏ này sẽ đến. Nhưng anh ta rất có thiện cảm với đứa nhỏ này như hai cụ già nhà họ Vương, vừa không gây chuyện, cũng không trộm cắp, bây giờ còn báo đáp ân huệ giúp đỡ nhà họ Đoạn chăm sóc đứa nhỏ, thật là một đứa trẻ tốt hiếm thấy, chỉ là gia đình nó? Ai… Nghĩ đến nhà họ La, anh ta không nhịn được thở dài trong lòng.


Có thể nói là bình thường La Gia Tề để lại cho người ta ấn tượng rất tốt, vì thế số ít lần ăn cắp vặt kia mọi người đều tự động đẩy lên người kẻ khác, chưa từng nghĩ sẽ là cậu.


“La Gia Tề, sao cậu lại đến nhà tớ? Tới tìm tớ chơi hả?” Triệu Thiết Sinh ở một bên vui mừng khi gặp La Gia Tề đến nhà mình, cảm thấy thực ngạc nhiên, cậu ta đã sớm hiếu kỳ đối với người bạn cùng lứa tuổi này, chỉ là hai người vẫn chưa từng tiếp xúc. Ba cậu ta là lãnh đạo trong thôn, tuy rằng tiền lương chỉ có vài đồng nhưng cậu ta chưa từng thiếu đồ ăn vặt và đồ chơi, cho nên trong số đám người đổi đồ với La Gia Tề chưa từng có cậu ta.


“Con tự chơi đi, con tưởng người ta giống thằng nhóc con sao, suốt ngày chỉ biết chơi đùa?” Cười mắng con trai nhỏ, trong giọng nói đội trưởng Triệu lại không không che dấu được yêu thương, sinh ba đứa con gái mới được thằng con trai, sao trong lòng anh ta không thương được?


Mắng con xong, anh ta quay đầu nhìn về phía La Gia Tề: “Đến tìm chú có việc hả? Đi, chúng ta vào phòng nói chuyện.” Cùng tuổi với con trai nhưng hiểu biết của hai đứa đã sớm khác nhau, không biết cưng chìu con như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu? Nhưng con trai còn có người cha là anh ta ở đây, dù thế nào đều không thể để nó chịu thiệt thòi.


La Gia Tề cười gật đầu với Triệu Thiết Sinh rồi cất bước đi theo.


Đến phòng phía tây, đóng cửa lại, Đội trưởng Triệu ngồi ở trên ghế cười hỏi: “Đến tìm chú có việc hay là có khó khăn gì? Tuy rằng hiện tại trong thôn quả thật rất khẩn trương, nhưng nếu thực sự có khó khăn gì không giải quyết được, cũng nên nói ra xem trong thôn có thể giúp đỡ một phen hay không.” Anh ta có thể lên tới vị trí bây giờ, chính là cho dù trong lòng có nhiều khinh thường đối phương, trên mặt vẫn không ngừng tươi cười. Đừng nhìn đối diện chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn, nhưng ai biết được sau này trưởng thành nó sẽ trở nên ra sao? Làm người không nên quá tuyệt tình.


La Gia Tề đứng giữa phòng, vẻ mặt băn khoăn, chỉ thấy cậu gãi đầu, lo lắng nói: “Không phải sắp tới năm mới rồi sao? Cháu đi lên núi muốn thử vận may, không ngờ vậy mà bắt được thứ này, nhưng thứ này đặt trong nhà cũng lãng phí, cháu nhớ mấy năm nay ở trong thôn chú rất chiếu cố cháu nên mang đến cho chú.” Nói xong, đặt con cáo trong tay xuống, mở ra cho đối phương xem.


Thấy con cáo nguyên vẹn không chút sứt mẻ, trong mắt đội trưởng Triệu xẹt qua một tia khϊế͙p͙ sợ, chủ yếu là không ngờ thằng nhóc này có thể bắt được một con cáo? Loài này rất giảo hoạt, người lớn muốn bắt đều không dễ dàng.


Gặp thằng nhóc nói như vậy, anh ta đắn đo, vẻ mặt khó xử mở miệng nói: “Gia Tề à, cháu cũng biết quả thật trong thôn có chiếu cố đặc biệt với các cháu, nhưng nếu muốn nhiều hơn thì thật sự không phù hợp với chính sách quốc gia, hiện tại trong thôn rất khó khăn.” Mấy đứa nhỏ choai choai ăn không uống không, ai muốn nuôi bọn chúng chứ?


“Cháu biết trong thôn đã rất săn sóc chúng cháu, nhưng chú cũng biết bây giờ Nha Nha đang sống với cháu, Nha Nha còn nhỏ, nếu em ấy bị nhức đầu hay sốt thì cháu đều không có tiền cho em ấy khám bệnh. Cháu không đòi hỏi gì khác, phiếu lương thực cháu đều không cầu, công việc trong đội sản xuất trong thôn nhiều, chú giúp cháu một công việc để cháu kiếm được nửa công điểm, thật sự không dám làm trong thôn có thêm phiền toái.” Cậu biết trong thôn có vài đứa nhỏ choai choai điều kiện gia đình không tốt nên đi ra ngoài kiếm nửa công điểm. Nhưng nói thật những đứa nhỏ này xác thực lớn hơn chính mình, nhưng không có cách nào, ai bảo cậu nhỏ chứ? Vì Nha Nha, cậu chỉ có thể thử xem.


Nghe điều kiện đối phương đưa ra, đội trưởng Triệu trầm mặc. Kỳ thật chuyện này không tính là quá phận, hiện tại khan hiếm nhất chính là các loại phiếu, nếu đứa nhỏ này chỉ muốn làm việc ở trong thôn kiếm nửa công điểm như đã nói, không phải là không thể được?


Nhớ tới đứa nhỏ này nói Nha Nha đang ở trong nhà nó, anh ta không khỏi nghĩ tới bà ngoại và mẹ Nha Nha. Lại nhìn bộ dáng khẩn cầu căng thẳng kia của đối phương, trong lòng dao động ba phần, cuối cùng anh ta gật đầu nói: “Ngày mai chú bàn bạc với mấy người chủ lực trong đội một chút, nếu bọn họ không có ý kiến thì sang xuân cháu sẽ vào đội làm việc. Nhưng phải nhớ làm việc thật tốt, không được trộm cắp giở trò làm mất mặt ông nội cháu, xét cho cùng ông nội cháu cũng là người già trong thôn chúng ta, nhưng cha của cháu, ai, không nói những chuyện này nữa. Con cáo này cháu cầm về đi, bản thân chú lớn như vậy sao có thể muốn đồ của hai đứa nhỏ các cháu? Nếu truyền ra ngoài, người ta nói chú thế nào? Mau cầm lại đi.” Đội trưởng Triệu ngồi ở trên ghế, chỉ vào con cáo nói với La Gia Tề không được.


“Cảm ơn chú, thật sự cảm ơn chú, lúc trước ông nội cháu đã nói tâm địa chú tốt nhất, có khó khăn cứ tìm chú không sai.” La Gia Tề không ngừng chà xát tay cười, sau đó khó xử nhìn con cáo nói, “Không phải cháu không muốn cầm lại, nhưng cầm lại cháu cũng không biết làm gì, thứ lớn như vậy cháu không đạp hư cũng làm dơ bộ lông của nó. Ban đêm, tối lửa tắt đèn cháu mới ôm đến đây, chú cứ giữ đi, bằng không con cáo đã chết oan.” Vẻ mặt rối rắm kia thật sự khiến người ta cảm thấy bản thân cậu đúng là nghĩ như vậy, cầm lại mới làm khó dễ cậu.


Đội trưởng Triệu bị pha trò ha ha cười, lấy tay chỉ vào cậu nói: “Thằng nhóc giảo hoạt này, nhớ kỹ khi làm việc không được láu cá như thế, buổi tối ngày mai đến chờ tin tức của chú. Đi thôi, cô bé nhà họ Đoạn chắc đang ở nhà một mình? Mùa đông phải đốt cả bếp lò và giường lò, trở về sớm một chút đi.” Đứa nhỏ này lúc nào đều khiến người ta yêu thích, chỉ hy vọng thằng bé này có thể làm việc thật tốt, không phụ một mảnh tâm ý chính mình.


Gặp đối phương cảm ơn rồi đi, đội trưởng Triệu mới cười đi đến chỗ con cáo, vuốt bộ lông màu vàng kim, trong lòng tính toán nếu con gái lớn kết hôn, dùng cái này cho con gái không còn gì tốt hơn?
—— ta là đường ranh giới ——


Ngày hôm sau, nhân lúc vài người chủ chốt trong đội bàn bạc kế hoạch cho mùa xuân sang năm, trước mặt mọi người đội trưởng Triệu nói chuyện La Gia Tề muốn đến trong đội làm việc. Có thể trở thành người chủ chốt trong thôn, ai mà không phải người có đầu óc, gặp đội trưởng Triệu đề suất thì nhất định là muốn làm như vậy, nhưng ngại đứng ra làm chim đầu đàn, trong nhất thời không ai lên tiếng trả lời.


Người đầu tiên lên tiếng chính là Triệu Kiến Quốc, anh ta nghe đối phương nói đến thằng nhóc thứ hai nhà họ La, đầu tiên nghĩ đến Đoạn Ngọc Trân đã ra đi được một năm. Lúc trước bản thân nhiều lần xin cha mẹ đến nhà họ Đoạn cầu hôn, nhưng người nhà đều ghét bỏ cơ thể đối phương yếu ớt, điều kiện gia đình không tốt, đến khi rốt cuộc người trong nhà đồng ý thì đối phương đã kết hôn với Tiêu Trung Thần từ thành phố xuống. Hiện tại người đã không còn, con gái cô ấy không ai nuôi nấng sống cùng với một đứa nhỏ chưa lớn, bây giờ giúp thằng nhóc La này cũng như giúp con gái cô ấy nhỉ? Nghĩ vậy, anh ta dẫn đầu mở miệng: “Thằng nhóc thứ hai nhà họ La kia nhìn không tệ, hai năm nay không gây rối hay tai họa gì, ấn tượng người trong thôn đối với nó cũng không sai. Bây giờ nó còn chăm sóc em nhỏ, tôi cảm thấy chúng ta nên giúp đỡ chúng, tuy rằng thành phần trong nhà nó không tốt. Nhưng như đội trưởng Triệu nói, chúng ta phải lôi kéo đám người lạc hậu cùng tiến bộ, để đứa nhỏ này trở lại thành đồng bào chúng ta, tôi đồng ý ý kiến của đội trưởng Triệu cho thằng nhóc thứ hai nhà họ La vào đội kiếm công điểm.”


Một người dẫn đầu trong thôn, ai cũng không muốn làm mất thể diện của anh ta, hiện tại có người đi đầu đồng ý, những người khác nhanh chóng toàn bộ giơ tay biểu quyết.


Thấy ý kiến bản thân được mọi người tán thành, đội trưởng Triệu cười vui vẻ, chuyện La Gia Tề đến đội làm việc, xem như hoàn toàn định rồi.


Đêm đó, La Gia Tề đến chờ kết quả được tin tức tốt đó, mừng rỡ không ngừng nói cảm ơn rồi một mạch hưng phấn chạy trở về nhà, vừa đến cửa nhà đã cất tiếng gọi: “Nha Nha, bọn họ đã đồng ý cho anh sang năm vào đội làm việc, anh có thể kiếm tiền cho Nha Nha rồi.”


Nha Nha rất nhanh chạy đến, nhìn bộ dáng hưng phấn của đối phương, vui vẻ chạy tới: “Thật sự? Bọn họ đồng ý cho anh vào đội làm việc rồi sao? Anh trai thật là lợi hại, sang năm có thể kiếm tiền rồi.” Miệng hoan hô, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót. Ở hiện đại, đứa nhỏ chín tuổi nào mà không phải tiểu bá vương trong nhà (kẻ ác bá, ngang ngược), nhưng anh ấy lại vì được vào đội làm việc mà phấn khích, thời đại này thật sự rất không công bằng.


“Đúng vậy, sang năm anh trai có thể kiếm tiền, sau đó thời điểm sang năm mới có khả năng mua kẹo, dây buộc tóc xinh đẹp cho Nha Nha rồi, thứ bọn họ có anh đều mua cho em.” Ôm lấy Tiểu Nha Nha chạy ào tới, La Gia Tề đắm chìm trong niềm vui sắp kiếm được tiền. Cậu cảm thấy đây là một hy vọng, hy vọng có thể làm cho hai người hạnh phúc hơn.


Sâu trong đáy lòng, còn có một tia thả lỏng bản thân cậu đều không phát hiện ra. Không ai hy vọng bản thân bị cô lập, cho dù cậu cảm thấy trong thâm tâm sắc mặt những người đó vô cùng đánh khinh, nhưng sau lần Nha Nha khóc tất cả đều thay đổi. Cậu vẫn hy vọng có người có thể giúp đỡ cậu một tay, cậu không sợ gian khổ, chỉ sợ Tiểu Nha Nha cậu để ý nhất thực sự có chuyện mà bản thân không thể chăm sóc tốt cho em ấy.


Vui vẻ ôm cô bé, hồi lâu sau cậu mới trở lại bình thường sau tâm trạng kích động, đứng dậy hỏi: “Nha Nha ở nhà làm gì đó? Mấy ngày nay tối nào anh cũng ra ngoài, Nha Nha có sợ hãi không?” Hai ngày nay cậu chỉ nghĩ đến chuyện kiếm công điểm, thế nhưng đã quên buổi tối cô bé ở nhà có sợ hãi hay không? Thật là đáng đánh đòn.


“Không sợ, anh khóa cửa nên người xấu không vào được. Anh, anh xem em cắt giấy dán cửa sổ nhìn được không? Sắp đến năm mới rồi, bà ngoại nói qua năm phải cắt hoa giấy dán cửa sổ.” Thời điểm năm trước bà ngoại cắt rất nhiều hoa dán cửa sổ, bé theo bà ngoại học rất nhiều kiểu hoa văn. Năm nay bà ngoại mất, sắp qua năm bé vẫn chưa quên cách cắt hoa, có lẽ thói quen này cả đời bé đều không quên được.


“Rất đẹp, Nha Nha cắt thật đẹp mắt, sáng ngày mai anh trai sẽ giúp em dán những thứ em cắt rồi lên cửa sổ, chúng ta chuẩn bị đón năm mới.” Số giấy đỏ này là cậu cố ý đổi về cho Nha Nha chỉ vì để cô bé có cảm giác năm mới. Bà ngoại mất, cậu vẫn luôn sợ lễ mừng năm mới Nha Nha sẽ thiệt thòi.


“Muốn năm mới tới thật nhanh, sang năm em sẽ năm tuổi.” Bé hận không thể vụt một cái lên mười lăm tuổi. Ít nhất có thể giúp đỡ cậu, không để cậu phải vất vả thế, không cần gánh vác tất cả vào mình.
“Đúng vậy, lễ mừng năm mới.” Năm mới, hẳn là sẽ có không khí mới.