Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 26: 26: Chương 25

Lâm Tuyết Nhi đã vào thẳng bài viết của Mê Ghép Ảnh bình luận tỏ ý mình không thích hình ảnh cá nhân bị mang đi sử dụng cho mục đích như vậy.


Phạm Gia Huân nhìn thấy bình luận của nữ chính, nào có dám làm lơ như không thấy, liền nhanh chóng viết trả lời: "Chỉ đùa thôi mà, bình thường bạn cũng hay tự ghép ảnh mình với các thần tượng để khoe lên trang cá nhân còn gì.


Thần tượng của bạn cũng đâu có vào trang cá nhân của bạn yêu cầu gỡ ảnh"
Lâm Tuyết Nhi hoàn toàn không phản bác được gì.
Những hình cô tự ghép thì kỹ thuật không cao, người ta nhìn vào một cái là nhận ra liền, thậm chí còn từng đi đầu trào lưu u mê idol.


Nhưng mà trình độ của Mê Ghép Ảnh thì không thể soi mói được cái gì, nếu ai không biết nhìn vào thì sẽ thật sự nghĩ cô và đại thiếu gia kia là một đôi, đang hẹn hò và thuê người chụp lại những khoảnh khắc hẹn hò.


Mà giờ sao? Không lẽ cô lại trả lời rằng đó là do trình độ ghép ảnh của người ta cao siêu sao, rồi để người ta phản bác rằng ủa rồi tài năng hơn người thì có tội à hay gì.


Một bên dùng nick Mê Ghép Ảnh vừa chờ bình luận đáp trả của nữ chính vừa xem người ta bình luận dưới bài, một bên Phạm Gia Huân lại dùng nick chính nhắn tin với Dương Kha.
Nhận được một album ảnh khoe cơ khoe múi của Dương Kha, Phạm Gia Huân suýt nữa muốn tràn máu mũi, mặt cũng đần ra trông thấy.


Chẳng phải hai người mới quen nhau không lâu sao, làm sao lại gửi một đống ảnh thế này? Muốn sắc dụ hay gì?
Nếu thật sự là sắc dụ thì xin chúc mừng, Dương Kha đã thành công rực rỡ.
Sau vài giây, Dương Kha lại nhắn tin lại rằng y gửi nhầm.
Đó là hình y chụp để tự so sánh trong quá trình tập luyện.


Ờ, gửi nhầm sao lại không gỡ đống ảnh đó xuống luôn đi, cứ để đống ảnh đó chễm chệ trên khung chat làm gì?
Phạm Gia Huân nghĩ nhiều lại không muốn nghĩ nhiều.
Muốn nam sắc của người ta nhưng lại sợ bản thân mình đang ảo tưởng.


Đâu đó trong lý trí hắn vẫn mách bảo hắn rằng có thể y trượt tay bấm "xóa" thay vì "gỡ" cũng nên.
Lại thêm mấy ngày, Phạm Gia Huân nhận được tin nhắn của nam chính Lãnh Hàn Thiên yêu cần hắn dừng ngay việc ghép ảnh vô bổ kia lại.


Như cũ, Phạm Gia Huân phát huy nhuần nhuyễn skill anh hùng bàn phím luôn luôn soi mói, cắt câu lấy nghĩa, cãi chày cãi cối, trả lời rằng: "Chỉ đùa thôi mà, làm gì mà căng thế!", "Hai người cũng đã có gì với nhau hay với ai đâu mà sợ", "Nếu hai người yêu nhau, tôi sẽ tặng luôn cho một bộ ảnh cưới, muốn ghép đến danh lam thắng cảnh nào tôi cũng cân hết",…


Phạm Gia Huân càng nhắn tin trả lời, nội dung tin nhắn càng sai lệch chuyện từ lạ thành quen, cơ duyên đưa ta đến với nhau, gần ba mươi phút sau, Lãnh Hàn Thiên không còn nhắn tin với phong cách sặc mùi thuốc súng như lúc ban đầu nữa; có vẻ hắn đã tẩy não thành công rồi!


Vừa ăn mừng cho thành công của mình, Phạm Gia Huân lại giống như phát hiện ra Lãnh Hàn Thiên thật sự rất dễ lừa, rất dễ bị dắt mũi và cho vào tròng.
Để hình dung Lãnh Ngạo Thiên, thì câu ngu nhưng thích tỏ ra nguy hiểm là hợp nhất.


Cái gì cũng cho rằng mình đúng, tin vào mắt nhìn, tai nghe của chính mình nhưng lại quên sự hiện hữu của bộ não và tư duy.
Bảo sao bị nữ phụ, nam phụ dùng chút thủ đoạn đã tin sái cổ.
Phạm Gia Huân có chút thương cảm cho nữ chính.


Có một người yêu, một người chồng suốt ngày mắc bẫy tiểu tam, dễ bị xã hội tác động như vậy; cuộc sống của Lâm Tuyết Nhi đúng là không dàng tí nào.
Ừm, trong nguyên tác thì cô ấy cũng không dễ dàng thật.
Thương cảm thì thương cảm như vậy nhưng Phạm Gia Huân lại không ngăn cản.


Kịch bản đã định sẵn là như vậy, hắn lại chỉ là một pháo hôi chuyên lạch cạch dạo bàn phím dắt mũi dư luận.
Trong một câu chuyện thì mỗi nhân vật có một phận sự riêng, hắn lo làm cho tốt công tác tư tưởng cho người qua đường là được rồi.


Nhìn hai khung đối thoại trên hai trình duyệt trên máy tính, thấy trạng thái của Dương Kha đang viết tin nhắn, Phạm Gia Huân liền chuyển qua tiếp tục tẩy não nam chính:


"Cậu xem, cậu đẹp trai tài giỏi lại có tiền như vậy, đi cùng với hoa khôi của trường không phải rất có mặt mũi hay sao? Hai người đều giỏi, đẹp, đến với nhau không phải xứng đôi quá còn gì? Cậu nói có phải không?"
"Cậu nói thử xem trong trường có ai học giỏi lại đẹp hơn Lâm Tuyết Nhi?"


"Nói cho cậu biết, tôi đây là một người nhan khống, thích nhất ngắm nhìn tuấn nam mỹ nữ, đâu phải tự nhiên tôi ghép ảnh hai người chứ không phải ai khác"
"Gia thế của Lâm Tuyết Nhi đúng không bằng cậu, không môn đăng hộ đối.


Cậu cũng thử nhìn lại xem trong cả cái trường này có ai có gia thế hơn cậu, không có đúng không? Ngay cả tương đương còn khi có thì ai bằng? Cho dù có thì sao, có ai lại có tính cách dịu dàng phong cách thanh lịch hơn Lâm Tuyết Nhi?"


"Chẳng phải Lâm Tuyết Nhi rất được người ta săn đón hay sao? Cậu có được cô ấy không phải là ưu việt hơn những nam sinh còn lại à?"
Cứ thế một câu lại thêm một câu, nam chính Lãnh Hàn Thiên bắt đầu lung lay, bắt đầu hỏi này hỏi kia rồi tân sự tỉ tê những chuyện tuổi hồng.


Phạm Gia Huân nhắn lại: "Cậu tin tôi đi, nếu cậu tỏ tình lần đầu thì Lâm Tuyết Nhi không đồng ý đâu.
Biết tại sao không? Bởi vì cậu quá nhiều fan nữ, cô ấy sợ nếu đồng ý hẹn hò với cậu thì sẽ bị fan của cậu vùi dập không thương tiếc"
Lãnh Hàn Thiên: "Thật không đó?"


Phạm Gia Huân: "Thật, tôi lừa cậu làm gì.
Nếu tôi thích Lâm Tuyết Nhi thì đã tự ghép ảnh mình với cô ấy rồi, ghép cậu làm gì? Cậu không tin thì thử tỏ tình xem Lâm Tuyết Nhi có đồng ý hay là vừa khen cậu vừa từ chối để fan nữ để cho cô ấy yên!"


Phạm Gia Huân: "Tôi đây là nhìn trên tình hình thực tế mà chia sẻ thật lòng đấy.
Với cả cậu đừng xin lời khuyên hay nghe lời khuyên của những người chưa từng yêu đương.
Biết sao không? Một là mấy người đó chưa từng yêu đương, lời khuyên của họ hữu ích được bao nhiêu chứ.


Hai là cậu có chắc những người đó thật lòng đưa ra lời khuyên cho cậu hay là cũng mến mộ Lâm Tuyết Nhi"
Nhấn nút gửi đi, Phạm Gia Huân nhìn màn hình mà cười khẩy, một lần nữa hắn khẳng định nam chính rất dễ cho vào tròng.


Với mấy câu này, hắn tin chắc Lãnh Hàn Thiên sẽ chỉ làm theo ý mình, không ngừng cho Lâm Tuyết Nhi hi vọng cũng đồng thời tổn thương cô ấy.
Thương thay cho một nữ chính truyện ngược luyến tàn tâm.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu nữ chính lý trí và dứt khoát thì đã chẳng dây dưa với nam chính.


Cứ dứt áo mà đi thì có khi đã không đau khổ.
Nhưng nếu Lâm Tuyết Nhi thật sự quyết đoán chia tay, quyết liệt rẽ con đường khác thì nội dung đã không còn là cẩu huyết mà sẽ phát triển thành "cặn bã quay đầu".


Cứ theo tiến trình này, hai người đến với nhau là Từ Minh Khoa, vì hắn dây dưa mà cũng vì hắn mà đau khổ.
Khởi nguồn của đắng cay là hắn cứ còn ai.
Sáng hôm sau, Phạm Gia Huân tỉnh dậy trong trạng thái như chưa bao giờ được ngủ, ai bảo hôm qua hắn ráng thức đến ba giờ sáng chứ.


Dù sao thân thể này cũng là thiếu niên, chưa từng trải qua thức khuya và thức trắng đêm bao giờ, làm sao mà chỉ cần ngủ trong vài tiếng mà tỉnh táo cho được..