Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 213: 213: Chương 212

Mười Năm Thất Bát giận rung màn hình, kể mà có thực thể, nó sẽ tẩn Phạm Gia Huân một trận nên thân.
À không, bây giờ nó vẫn có thể biến thành con vật gì đó để đánh ký chủ ngu xuẩn.


Tất nhiên không phải là bây giờ bởi cái tên Hứa Mạc Phàm này có một thân thủ thuộc dạng đẳng cấp giang hồ là thiếu chủ ma giáo.
Có khi nó vừa xuất hiện, còn chưa kịp làm gì đã bị Hứa Mạc Phàm đem đi làm hệ thống bảy món.


Tự nhắc bản thân phải bình tĩnh, Mười Năm Thất Bát phải lựa thời điểm khác thuận lợi hơn để trả thù.
Dù không khiến cho Phạm Gia Huân quay về với kịch bản thì ít nhất bản thân nó cũng hả giận.


Không hiểu sao cái tên Hứa Mạc Phàm này ôm được mỹ nam rồi thì không ngủ đi mà cứ nhìn về khoảng không làm gì không biết.
Mười Năm Thất Bát trong cái khoảng không ấy vội dịch chuyển cái màn hình của nó lên trên đầu ký chủ ngu xuẩn.
Ánh mắt của Hứa Mạc Phàm dõi theo.


Mười Năm Thất Bát: "..." Thật sự cái tên này chỉ nhìn đến mấy sợi tóc của Phạm Gia Huân đúng không? Có đúng không? Hả?
Cái tên Hứa Mạc Phàm này chỉ đơn thuần là nhạy cảm thôi, đúng không? Đúng không?


Một lúc sau, Hứa Mạc Phàm vẫn ôm Phạm Gia Huân vào lòng, tư thế so với lúc đầu còn gần nhau hơn.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát nóng mặt, với tư thế lợn chết không sợ nước sôi, nó liền tạo cho ký chủ ngu xuẩn một giấc mơ.


Nội dung cũng không có gì ngoài hai chữ kinh dị, hình ảnh được lược lại từ những thứ mà nó thu thập được ở thế giới mạt thế vừa rồi.
Muốn có bao nhiêu zombie, bao nhiêu kinh hoàng và sự hoảng loạn sẽ có bấy nhiêu.


Thời điểm bây giờ cũng tương đối đẹp rồi, cứ nhét vào đầu Phạm Gia Huân mỗi khi hắn ôm Hứa Mạc Phàm ngủ là ổn.
Cứ cho ngày một ngày hai hắn còn bất chấp trụ lại, đến cả tháng sau xem hắn có còn muốn ôm cái tên ấy mà ngủ nữa không!


Hệ thống Mười Năm Thất Bát rất đắc ý với thành quả của mình.
Ngày thứ nhất, Phạm Gia Huân sống chết ôm lấy Hứa Mạc Phàm.
Ngày thứ hai, Phạm Gia Huân sợ ngủ một mình nên ôm lấy Hứa Mạc Phàm từ trước lúc đi ngủ.
Ngày thứ ba, hệ thống mất kết nối gián đoạn!


Mười Năm Thất Bát: "..." Chữ Loading này là sao ấy nhỉ? Nó và ký chủ liên kết với nhau đâu có bị ảnh hưởng bởi sóng hay từ trường gì đâu, sao lại "Loading"?
Đột nhiên nó nhớ ra bên trong cái tên Hứa Mạc Phàm này cũng có thể là cái thằng Hoạ Kính Đình mà Phạm Gia Huân chưa bao giờ ưa.


Ám hắn từ kiếp trước đến kiếp này, đến cả làm nhiệm vụ cũng tung tăng chạy đến trước mặt là sao?
Y nhảy nhót trước mặt Phạm Gia Huân thì cũng thôi đi, cớ sao cứ phải phá hết nhiệm vụ? Hệ thống Chín Chín Năm Không Tắm kia có biết thăng cấp khó đến thế nào hay không?


Với tình trạng mất kết nối gián đoạn thế này, hệ thống Mười Năm Thất Bát dám khẳng định điều này có liên quan tới cái hệ thống Chín Chín Năm Không Tắm kia.
Nó đang suy nghĩ bản thân có nên kéo linh hồn của Phạm Gia Huân về hiện thực luôn không.


Đằng nào số nhiệm vụ thất bại cũng quá nhiều, thà rằng nó từ bỏ ký chủ này để dành thời gian đi kèm ký chủ khác thì có lợi hơn nhiều.
Dòng thông báo "Bạn có một tin nhắn từ Hệ không 99508" hiện lên, Mười Năm Thất Bát mở ra xem.
Nội dung tin nhắn như sau: "À tôi có cái này muốn thương lượng"


Muốn thương lượng cái gì hay hỏi cái gì thì viết hết ra đi, nhắn tin nửa vời để nó phải trả lời lại "Có chuyện gì?" rồi mới hỏi là sao.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát bật chế độ khó ở lập tức chặn luôn Chín Chín Năm Không Tắm.
Hệ thống 99508 bị chặn: "..."
...


Thoa Thục Quyên đã nghe tỏng hết kế hoạch dựng ra màn kịch của các anh chị em của mình.
Bởi mấy ngày nữa là mừng thọ của cha nàng, các anh chị em đã chuẩn bị quà tặng hoặc tiết mục gì đó để biểu diễn.


Vừa lấy lòng trưởng bối cũng là vừa tăng giá trị của bản thân so với những người cùng trang lứa.
Thoa Thục Quyên vốn chẳng quan tâm đến điều này, dù sao nàng cũng chỉ có một loạt tai tiếng chứ có lấy một phân danh tiếng nào đâu.


Cơ mà anh chị em muốn nhân cơ hội này để hạ bệ nàng thì hơi mệt với nàng đấy.
Dương Lăng nhìn đến vị sư tỉ chưa vào giờ lọt khỏi danh sách "bất hảo" dù có là trên giang hồ hay không, trong lòng cũng chập chờn không yên.


Nhìn cái bản mặt suy tư kia là biết Thoa Thục Quyên đang âm mưu bón hành cho ai đó rồi.
Chẳng qua cũng chỉ là một cái lễ mừng thọ thôi mà, lấy đại một món gì đó đặt lên bàn là loè được cả thành rồi còn gì.


À không, không được Thoa Thục Quyên vốn có danh là phế vật mà, phế vật thì làm sao sở hữu được quá nhiều tài vật như vậy.
Cũng không thể bảo sư tỉ múa may gì được, nàng ta chỉ biết khua kiếm qua cổ kẻ khác thôi.


Với những người như Thoa Thục Quyên, những chuyện có thể dùng bạo lực giải quyết luôn là những chuyện đơn giản, không đáng nhắc tới.
Còn chuyện nội bộ đấu đá với nhau thế này, nàng ta không có bao nhiêu khả năng đáp lại.


Nhiều khi Dương Lăng cũng không hiểu tại sao nàng ta có thể lăn lộn trong giới buôn bán lâu đến như vậy.
Đã vậy Thoa Thục Quyên muốn nghĩ đối sách thì nghĩ một mình đi, cần gì thì gọi hắn hỗ trợ, tại sao lại bắt hắn ngồi đây cùng nghĩ cách.


Nàng ta thừa biết hắn từ nhỏ đã tới ma giáo, vốn tránh được lục đục trong cung, không có trải qua cung đấu, làm sao hắn nghĩ được cái gì hay ho mà còn bắt hắn nghĩ cách? Nàng ta chán bón hành trên thể xác nên mới bón hành trên tinh thần hắn đúng không?


Biết đến bao giờ Thoa Thục Quyên mới rời đi để hắn còn gặp Trường Khanh nữa!
Người trong phủ đã sớm nhìn cái cảnh Thoa Thục Quyên trên cơ Vương gia nên cũng chẳng nói năng gì, bọn họ thấy đĩa bánh của nàng gần hết thì lặng lẽ dâng lên một đĩa khác.


Cứ ngồi như thế được một buổi cũng chưa nghĩ ra được cái gì hay ho nhưng có lẽ là do ăn no nên Thoa Thục Quyên hơi buồn ngủ.
Sao một lúc ngáp lên ngáp xuống, ngáp dài ngắn, nàng ta cũng về phòng để ngủ rồi.


Dương Lăng lật tức bật ngón cái với người hầu, nhất định hắn sẽ tăng lương cho mấy người này.
Sau đó hắn cũng không đi tìm Khúc Trường Khanh liền bởi lúc định đi thì hắn chợt nhớ ra bản tính máu chiến của Thoa Thục Quyên.


Bản thân mà không nghiêm túc suy nghĩ gì mà nhân lúc này chạy đi chơi thì kiểu gì Thoa Thục Quyên tỉnh lại cũng sẽ bón hành cho hắn.
Vậy nên hắn gọi thêm quản gia và mấy người khác đến ngồi đó, kể về rắc rối của sư tỉ mình để họ nghĩ giúp..