Quý Khinh Chu không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, ngơ ngẩn nhìn anh.
Ứng Niên cười cười, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, anh nói, “Quý Khinh Chu, nếu cậu thích một người, nhất định phải thật nghiêm túc tự hỏi bản thân rốt cuộc hai người có kết quả hay không. Đừng để bản thân làm ra chuyện cậu phải hối hận, hiểu không?”
“Anh hối hận sao?” Quý Khinh Chu hỏi lại anh.
Ứng Niên lắc lắc đầu, “Không có gì phải hối hận, tôi chính là một người bình thường nhất trong số những người bình thường khác, có nghiêng ngả chật vật, có vui buồn tan hợp, có vui vẻ, cũng có không vui, tôi tự thân quyết định cuộc đời mình, mặc kệ kết quả như thế nào, tôi sẽ luôn luôn đón nhận. Tôi không hối hận.”
“Tôi cũng sẽ không hối hận.” Quý Khinh Chu nói, “Chỉ cần hiện tại tôi sống vui vẻ là được rồi, chuyện tương lai, ai biết sau này tôi sẽ gặp phải chuyện gì đâu, cho nên bây giờ tôi muốn sống cho thật tốt.”
Ứng Niên muốn khuyên bảo cậu, khuyên cậu đừng chỉ lo trước mắt, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, mỗi người đều trải qua tình cảm không giống nhau, nhưng khi thích một người nào đó thì trái tim vẫn luôn giống nhau. Khi bạn yêu một người, bạn sẽ bị che đi đôi mắt, giấu đi lỗ tai, không thấy và cũng không nghe, chỉ một lòng hướng đến người đó. Đây là dáng vẻ khi yêu của con người, không người nào có thể can thiệp vào được, chỉ có thể nhìn bạn trải qua.
Anh đã từng trải qua rồi, vết thương chồng chất, thương tích đầy mình, thế nên mới muốn buông tay. Nhưng Quý Khinh Chu vẫn chưa trải qua những chuyện này, cho nên cậu vẫn luôn khao khát về một tình yêu, Ứng Niên không muốn mang những gì anh từng trải phủ lên người cậu. Chuyện này không thích hợp, anh và Quý Khinh Chu không giống nhau, Sở Thành và Đường Dục cũng không giống nhau. Cho nên, không cần thiết.
“Mong cậu không gặp phải chuyện khiến cậu hối hận.” Anh nói.
Đối với anh mà nói, cuộc sống khi anh sinh ra vô cùng bấp bênh, phải đi rất nhiều con đường, phải cố gắng rất nhiều, mới đi khỏi sơn thôn nhỏ bé ấy, đi đến thế giới rộng lớn bên ngoài. Thế nên, anh đã quen với những thăng trầm, và cũng quen với sự vô thường của những lợi ích và mất mát, nhưng Quý Khinh Chu lại khác, thoạt nhìn cậu không phải loại người nếm qua đau khổ, cậu trưởng thành không có sầu lo, nên có lẽ cậu vẫn sẽ tiếp tục thuận buồm xuôi gió đi về phía trước.
Lỗ Tấn nói: Bi kịch chính là hủy diệt những thứ tốt đẹp cho người ta xem. Ứng Niên không thích bi kịch, anh cảm thấy những thứ tốt đẹp vẫn nên tốt đẹp mới phải, tựa như thiên tài phải luôn luôn ở trên đỉnh cao vậy, tỷ như Thẩm Kiều, tỷ như Quý Khinh Chu.
Tháng sáu, Dư An Nghi đến thăm Quý Khinh Chu, đưa khối ngọc đã được điêu khắc xong cho cậu.
“Sắp đến sinh nhật anh Thành rồi, vừa khéo, cậu có thể tặng quà sinh nhất cho anh ấy.”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Hai ngày nay tôi còn đang suy nghĩ xem nên tặng cho anh ấy cái gì, cậu đúng là đến rất đúng lúc.”
“Đương nhiên rồi.” Dư An Nghi rất đắc ý nói, “Đúng rồi, năm nay cậu có muốn tổ chức sinh nhật cho anh Thành cùng chúng tôi không? Năm nào anh ấy cũng làm sinh nhật ở nhà một lần, rồi lại cùng chúng tôi một lần, cậu có muốn đến không?”
Đương nhiên Quý Khinh Chu muốn đi rồi, thế nhưng, “Anh ấy không nói với tôi.”
“Chuyện này còn cần anh ấy phải nói sao? Cậu là bạn trai của anh ấy, đương nhiên sinh nhật của anh ấy, cậu muốn tới rồi. Khác nhau chính là, cậu tính hai người trải qua cùng nhau, hay muốn trải qua cùng chúng tôi mà thôi? Tôi cảm thấy tất cả cùng nhau trải qua đi, đông người sẽ càng náo nhiệt, cậu cũng có thể thân thuộc với mọi người hơn một chút.”
“Vậy để tôi hỏi anh ấy một chút.” Quý Khinh Chu nói.
“Ừm.”
Dư An Nghi đưa ngọc xong, vốn dĩ tính toán trở về, nhưng đạo diễn thấy cô tới, nào thả cô đi dễ dàng như vậy, nhất định phải cho cô một nhân vật khách mời mới được. Dư An Nghi nể mặt Sở Thành và Quý Khinh Chu nên cũng dễ dàng đáp ứng, trong vô số vai phụ không có nhiều suất diễn, chọn một vai mà cô thích nhất. Sau khi hóa trang, Dư An Nghi liền chụp một tấm hình đăng lên weibo: Đoán xem tôi đang ở đâu nè? Ngày mai công bố đáp án.
Ngày hôm sau, Dư An Nghi đúng hẹn công bố đáp án: #Chá Cô Thiên, đến thăm Quý Khinh Chu, thuận đường làm khách mời một phen, đàn em cố lên nha!
Quý Khinh Chu liền chuyển phát đáp lại weibo cô: Cảm ơn đàn chị [ngoan ngoãn].
Fan CP Tức Ngư không kịp phòng bị đột nhiên ăn phải ngụm đường, ngọt đến mức kêu ngao ngao lên, cả đám hô hào phải đi ôn lại tập một tập hai của 《Quyết Chiến 48 Giờ》mới được. Fans Dư An Nghi không ngờ cô lại làm khách mời cho phim của Quý Khinh Chu, thật sự rất bất ngờ, cả đám cũng kéo nhau để lại lời nhắn dưới weibo của Quý Khinh Chu: Đàn em phải thay chúng tôi chăm sóc An Nghi đó nha.
Quý Khinh Chu trả lời “OK”, thành công nhận được vô số câu cảm ơn từ fans Dư An Nghi.
Bên này bởi vì Dư An Nghi làm khách mời, nên trên weibo và các diễn đàn đều gia tăng lượt thảo luận, bên kia La Dư Tân thầm muốn đối đầu với Quý Khinh Chu, vì thế lập tức liên hệ với Phương Diệu Tuyên, bảo Phương Diệu Tuyên cũng đến làm khách mời một phen.
Lần này lực lượng hai bên lại một lần nữa ngang nhau, quần chúng ăn dưa đứng xem tỏ vẻ: Hay, hay lắm, hay là làm thêm mấy hiệp nữa đi?
Nhưng Quý Khinh Chu nào có tâm tư đi so đo với anh ta, rất nhanh sẽ đến sinh nhật của Sở Thành, Quý Khinh Chu cân nhắc, không biết có nên phát thẻ người tốt cuối cùng vào đúng ngày này cho anh luôn không? Cậu có chút do dự, bởi vì cũng sắp đến sinh nhật của cậu rồi, không phải sinh nhật của Quý Khinh Chu bản gốc, mà là sinh nhật của chính cậu, nên chọn sinh nhật của Sở Thành hay chọn sinh nhật của cậu đây, đây đúng là một vấn đề nan giải khiến người ta rối rắm.
Sở Thành nhìn 《Chá Cô Thiên》đã quay vào quỹ đạo, cộng thêm việc Mạnh Thịnh bên kia luôn gọi điện thoại hối thúc anh trở về, nên khi Dư An Nghi rời đi, anh cũng chuẩn bị rời đi cùng cô luôn.
Quý Khinh Chu nghe vậy, kinh ngạc một chút, “Anh phải đi rồi sao?”
“Ừ, bên phía công ty còn có việc cần phải xử lý, tôi cũng không thể ở chỗ này mãi được, vừa lúc An Nghi về, tôi cũng về cùng em ấy luôn.”
“Vậy sinh nhật của anh, tôi có thể tham gia cùng với đám người An Nghi hay không?” Quý Khinh Chu hỏi.
“Có gì mà không thể, hôm đó cậu cứ xin nghỉ phép trước, tôi sẽ tới đón cậu, nếu hôm đó tôi bận, thì cậu cứ về nhà trước.”
“Được.” Quý Khinh Chu nói.
“Đóng phim cho tốt, có chuyện thì cứ gọi điện cho tôi.” Sở Thành dặn dò.
“Tôi biết rồi, anh cũng vậy, cố gắng làm việc.”
“Được.” Sở Thành cười nhìn cậu, “Nếu tôi không cố thì nào có tiền để nuôi cậu chứ.”
Quý Khinh Chu thấy vậy, vội vàng nói, “Vậy tôi sẽ nuôi anh, hiện tại tôi cũng kiếm được tiền rồi.”
“Thôi đừng, với chút tiền ấy của cậu, cậu vẫn nên giữ lại cho bản thân tiêu vặt đi.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, vô thức thở dài trong lòng, cậu vẫn luôn có suy nghĩ sẽ trả tiền cho Sở Thành. Nghĩ cho dù không trả hết toàn bộ, nhưng được chừng nào thì hay chừng đó, nhưng hình như Sở Thành không muốn như vậy. Quý Khinh Chu có chút sầu, làm sao để kim chủ ba ba của cậu vứt bỏ tôn nghiêm của một người cha, nhận lấy phụng dưỡng từ đứa con trai này đây, đây đúng là một câu hỏi khó!
Sở Thành đi không được bao lâu, một vị khách không mời mà đến bước vào đoàn phim, đó là Đường Dục.
Lúc ấy, Quý Khinh Chu đang tập diễn với Ứng Niên, đột nhiên nghe được có người gọi Ứng Niên một tiếng, ngẩng đầu lên liền thấy được người gọi là một người đàn ông vẻ mặt vô cùng bất thiện. Người nọ rất trẻ, thoạt nhìn cũng chạc tuổi Ứng Niên, gương mặt rất anh tuấn, người nọ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ánh mắt nhìn Ứng Niên, có vài phần không kiên nhẫn và không hề kiêng kị.
Ứng Niên không ngờ Đường Dục lại đến, nhìn anh ta, rồi lại nhìn thời gian vẫn chưa đến suất diễn của anh, vì thế nói với Quý Khinh Chu, “Tôi đi ra ngoài một chút, có việc cậu cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Anh nói xong, xoay người nói với Đường Dục, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Đường Dục xoay người đi ra ngoài trước, Ứng Niên buông kịch bản cất bước đi theo. Quý Khinh Chu nhìn bóng dáng hai người, không biết vì sao có chút lo lắng. Cậu cảm giác được dường như tính tình của Đường Dục không được tốt cho lắm, cậu sợ anh ta nói chuyện với Ứng Niên không hợp, sẽ vung tay đánh nhau. Quý Khinh Chu muốn chạy theo xem, nhưng kế đó cậu còn có suất diễn, thế nên cậu đành chờ ở trong đoàn phim, tính toán chờ quay xong rồi lại nói.
Rất nhanh Ứng Niên đã quay trở lại, Quý Khinh Chu còn chưa quay xong, anh đã trở lại rồi. Kết thúc cảnh quay, Quý Khinh Chu ngồi xuống bên cạnh anh, cậu hỏi, “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Ứng Niên cười cười, “Đừng lo lắng.”
Quý Khinh Chu do dự một hồi cuối cùng vẫn hỏi, “Có phải đó là người anh thích không?”
Mấy ngày nay khi đóng phim, cậu vẫn luôn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Ứng Niên vang lên không ngừng, thế nhưng Ứng Niên vẫn không bắt máy, người đại diện của Ứng Niên cũng không ngừng nói với anh rằng “Cậu chủ Đường đang rất tức giận”, Quý Khinh Chu nhớ đến những lời Ứng Niên nói trước kia, mơ hồ đoán được có lẽ cậu chủ Đường này chính là người yêu của Ứng Niên.
Ứng Niên cũng không giấu diếm, hào phóng gật đầu, sau đó còn dặn dò, “Đừng nói cho người khác biết.”
“Yên tâm, tôi sẽ không nói đâu.” Quý Khinh Chu bảo đảm.
“Có phải hai người đang cãi nhau không?” Cậu hỏi.
Ứng Niên cảm thấy với tình hình của anh và Đường Dục bây giờ không thể dùng hai từ cãi nhau để hình dung được, anh nghĩ ngợi một hồi rồi nói, “Tôi muốn chia tay với anh ấy, nhưng anh ấy lại không đồng ý.”
Đột nhiên Quý Khinh Chu nhớ đến ngày lễ tình nhân hôm đó, nhớ đến Ứng Niên đã đặt bàn và đồ ăn từ trước, nhớ đến anh nói với cậu rằng “Nhất định phải thật nghiêm túc tự hỏi xem rốt cuộc hai người có kết quả hay không”. Xem ra, Ứng Niên và người yêu của anh……không có kết quả.
Nhất thời cậu không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể nói, “Không phải anh rất thích người đó sao? Vì người đó mà bước vào giới minh tinh.”
“Đúng là vậy,” Ứng Niên nói, “Nhưng bây giờ đã không còn thích nữa rồi. Trước kia, khi anh ấy tới đoàn phim thăm tôi, tôi sẽ cảm thấy rất vui sướng, nhưng bây giờ khi thấy anh ấy đến thăm, tôi chỉ cảm thấy rất mệt mà thôi, cảm thấy hà tất gì phải làm như vậy.” Ứng Niên thở dài.
“Người đó đã làm gì có lỗi với anh sao?” Quý Khinh Chu hỏi.
Ứng Niên cười cười, không nói gì, anh nhìn về phía Quý Khinh Chu, giống như đang truyền đạt kinh nghiệm bản thân mà nói với cậu, “Khinh Chu, nếu cậu thích một người, nhất định không được biểu hiện quá rõ ràng, nếu cậu biểu hiện quá rõ ràng, đối phương sẽ không quý trọng cậu nữa.”
Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, “Thế nhưng, nếu như biểu hiện không rõ ràng, thì làm sao đối phương biết được?”
“Không cần phải biết, khi người đó không biết thì sẽ đoán, sẽ vì muốn cậu biểu hiện, mà đặt hết tâm tư lên trên người cậu, một khi cái gì cũng biết hết rồi, cậu sẽ không còn sức hấp dẫn với người đó nữa.”
Quý Khinh Chu cảm thấy lời này không đúng, “Nếu người đó biết rồi, người đó không dành hết tâm tư cho anh, anh cũng không hấp dẫn người đó được nữa, như vậy chỉ chứng minh được, vốn dĩ người đó không phải là một người lâu dài. Tình yêu phải đến từ hai phía, nếu thích thì phải luôn biểu hiện ra là thích, đừng nói hôm nay hay ngày mai, chẳng lẽ cả đời sau này anh cũng không tính nói ư? Nhưng nếu nói ra sẽ mất đi, thì chỉ có thể nói lên rằng, sớm muộn gì anh cũng sẽ mất, vấn đề không phải nằm ở nói hay không nói, biểu hiện hay không biểu hiện, vấn đề nằm ở chỗ người đó. Vốn dĩ người đó sẽ không lâu dài với anh.”
Ứng Niên nhìn cậu, yên lặng trầm tư hồi lâu, đột nhiên cười nói, “Cậu nói rất đúng.” Anh nói, “Vấn đề nằm ở chỗ anh ấy, vốn dĩ anh ấy không phải là một người yêu lâu dài.”