Quý Khinh Chu không ngờ anh còn chuẩn bị quà Tết cho cậu, cậu nhìn chiếc hộp màu xanh lam trên tay Sở Thành, kinh ngạc hỏi, "Quà cho tôi à?"
"Ừ." Sở Thành kéo tay cậu lại, đặt hộp vào, "Em mở ra xem đi."
Quý Khinh Chu nhìn hộp quà trong tay mình, áy náy ngẩng đầu lên nhìn anh, "Nhưng mà tôi không có chuẩn bị quà cho anh."
"Không cần đâu." Sở Thành đáp, "Đâu ai quy định được tặng quà thì nhất định phải tặng lại."
Quý Khinh Chu vẫn thấy hơi ngại, cậu nghĩ mình không nên gì hết, Sở Thành nhớ chuẩn bị quà Tết cho cậu mà cậu lại không nhớ chuẩn bị quà Tết cho anh, thật sự là rất không nên.
"Tôi tặng cho anh sau vậy." Cậu nói.
Sở Thành không để ý mấy cái này, anh tặng quà dựa trên tâm trạng không có ý gì khác, nhưng thấy Quý Khinh Chu cứ ngại ngại, bất đắc dĩ nói, "Cũng được, em muốn tặng thì tặng đi."
Quý Khinh Chu nghe vậy mới có tâm trạng mở chiếc hộp trong tay ra. Chiếc hộp này không lớn, ngay ngắn chỉnh tề, Quý Khinh Chu cảm giác bên trong là một món trang sức, đúng như dự đoán, trong hộp là một sợi dây chuyền.
Đó là một sợi dây chuyền màu đen đơn giản, mặt dây chuyền làm bằng ngọc bích được chế tác tinh xảo, không có vật trang trí nào khác, đơn giản mộc mạc. Quý Khinh Chu cầm lên nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc khẽ rung động, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì? Phải trái gì đó không? Trái hạnh à? Hay là trái đào? Chắc chắn không phải táo."
Chẳng trách cậu không nhìn ra được, hình dáng của mặt dây chuyền này quả thật có chút đặc biệt, khác với những hình dáng thông thường trên thị trường, mặt dây chuyền ngọc này được chạm khắc thành hình quả đang mọc trên cành lá. Người thợ chạm khắc rất giỏi, lá có vân rõ ràng, có thể nhìn thấy cả đường gân, quả ẩn dưới lá có màu xanh trong, rất đẹp.
Sở Thành nghe cậu hỏi vậy, nhịn cười nói, "Em nghĩ là cái gì?"
"Tôi không nhìn ra, cảm giác chắc là trái hạnh, thanh hạnh à?"
Sở Thành thấp giọng cười, cầm dây chuyền đeo lên cho cậu, "Đúng là trái hạnh cũng là thanh hạnh, thanh hạnh đại biểu cho sự non nớt vẫn còn đang trưởng thành, rất giống em."
Quý Khinh Chu nghe anh nói vậy, gật đầu, cúi xuống nhìn mặt dây chuyền trên cổ mình, "Anh tìm thợ khắc à?"
"Ừ."
"Cảm ơn anh, tôi rất thích."
"Thích lắm à?" Sở Thành ghé sát vào hỏi.
Quý Khinh Chu gật đầu, "Nhìn rất đẹp, hơn nữa cũng không bị trùng."
Sở Thành nghe vậy thì cười cả buổi.
Quý Khinh Chu nhìn anh, càng nhìn càng kỳ lạ, cậu thấy dáng vẻ hiện giờ của Sở Thành cứ sai sai, giống như đang giấu cậu cái gì. Quý Khinh Chu vừa nhìn vừa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, "Anh gạt tôi phải không!"
Cậu nhìn Sở Thành, "Gì mà thanh hạnh đại biểu cho sự non nớt vẫn còn đang trưởng thành rất giống tôi! Cái này là hồng hạnh xuất tường đúng không!
*Ngoại tình
Quý Khinh Chu thực sự bị anh chọc cho dở khóc dở cười, "Sao anh không lấy hồng ngọc mà khắc ấy! Cho đúng màu!"
Sở Thành thấy cậu cuối cùng cũng nhận ra, cười nhìn Quý Khinh Chu, thấy cậu có vẻ giận mới dịu giọng dỗ dành, "Giận rồi à? Đừng giận mà, tôi có nói em là hồng hạnh xuất tường đâu nào, rõ ràng là hồng hạnh đầu cành xuân ý nháo, tượng trưng cho vẻ đẹp của mùa xuân, cũng ngụ ý rằng tương lai của em sẽ tốt đẹp như cảnh ngày xuân."
*Ý xuân náo động đầu cành hoa hồng hạnh.
Quý Khinh Chu hừ lạnh một tiếng, "Anh nghĩ tôi tin không?"
Sở Thành ôm lấy vai cậu, "Tất nhiên là tin chứ, tôi tốt với em như thế, chỉ hy vọng tương lai của em tươi sáng rực rỡ, phồn hoa tựa gấm giống như ngụ ý này."
Còn khuya Quý Khinh Chu mới tin anh, cúi đầu nhìn mặt dây chuyền trên cổ mình.
Sở Thành nhìn theo ánh mắt của cậu, cảm thấy mặt dây chuyền này rất đẹp, "Em không thích à?" Anh hỏi Quý Khinh Chu, "Cái này là tôi tự tay thiết kế rồi tìm thợ điêu khắc đấy."
Quý Khinh Chu liếc mắt dò xét, Sở Thành hôn cậu một cái, "Đáng yêu mà."
Quý Khinh Chu cúi đầu nhìn, không thể không thừa nhận là mặt dây chuyền này trông rất đáng yêu. Cậu nhẹ giọng cười cười, nghĩ Sở Thành cũng hay thật, lúc ăn giấm thì gọi cậu là "A Hạnh", giờ đi khắc dây chuyền hình trái hạnh cho cậu luôn, đúng là... Có hơi đáng yêu.
*Ghen
Quý Khinh Chu quay đầu nhìn anh, "Có phải từ sáng đến tối anh đều lo tôi hồng hạnh xuất tường không?"
"Dĩ nhiên không phải, có điều xét thấy tiền án lúc trước của em thì thỉnh thoảng tôi cũng phải nhắc nhở em một tí."
Quý Khinh Chu lắc đầu, "Tôi mà thành tinh thì sẽ là cây hạnh, còn anh mà thành tinh chắc sẽ là bức tường, tôi đạo cao một thước thì anh ma cao một trượng, khoá tôi lại trong bức tường của anh."
Sở Thành cười cười, "Thế chẳng phải vừa khéo à."
"Ừ phải, A Tường." Quý Khinh Chu nói xong, đột nhiên nở nụ cười, cậu nhìn Sở Thành, lúc này mới phát hiện, "Sở tường, xuất tường. Ha ha ha, Sở Thành anh toang rồi, nếu mà như anh nói tôi là hồng hạnh thì tụi mình ghép lại chính xác là hồng hạnh xuất tường đấy, anh thảm ghê luôn."
Sở Thành:...
*Đồng âm
Sở Thành thấy Quý Khinh Chu cười không ngừng được, nghĩ đúng là trùng hợp thật, không ngờ lại còn suy ra được như vậy, bị Quý Khinh Chu phản dame. Sở Thành có chút dở khóc dở cười, cảm thấy cái họ này của anh hố thật.
"Buồn cười tới vậy à?" Sở Thành bất lực hỏi.
Quý Khinh Chu gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay cố nhịn cười để cho nghiêm túc chút, "Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để mình không xuất tường."
Cậu lắc lắc mặt dây chuyền trên cổ, "Dù sao, tôi vẫn chỉ là thanh hạnh."
Sở Thành bị cậu chọc cười, nhìn dây chuyền trên cổ cậu, nhẹ giọng nói: "Thế em phải nhớ kỹ lời mình nói hôm nay đấy."
Quý Khinh Chu ra dấu OK, "Don"t worry."
Sở Thành tặng quà xong thì nhớ tới sủi cảo anh mang theo cho Quý Khinh Chu, anh đi qua lấy đưa cậu, "Đây là sủi cảo nhà tôi gói, mai em khỏi phải gói nữa, bỏ cái này vào lo vi sóng hấp lên là ăn được rồi, đỡ cực cho em. Tôi nhớ lò vi sóng chỗ này có chế độ hấp sủi cảo đúng không?"
Quý Khinh Chu gật đầu, "Đúng là có chế độ này."
Cậu không ngờ Sở Thành còn mang sủi cảo cho mình, nhất thời có chút cảm động, "Cái này do anh làm à?"
"Tôi cán da với mẹ, bố tôi với anh tôi gói lại."
"Anh cầm đi vậy bố mẹ anh không nói gì sao?"
"Không nói gì hết." Sở Thành để sủi cảo lên bàn, "Tôi nói Thiệu Vĩnh thất tình phải đi an ủi cậu ta, sẵn mang đồ ăn cho cậu ta luôn thì mẹ tôi đồng ý."
Quý Khinh Chu nghe vậy bật cười, "Anh nói thế Thiệu Vĩnh biết không?"
"Đương nhiên cậu ta biết, tụi tôi bàn rồi."
Quý Khinh Chu nghe anh nói thế bỗng cảm thấy hơi chua chát, người nhà Sở Thành không biết đến sự tồn tại của cậu, Sở Thành đi gặp cậu cũng phải dùng danh nghĩa của bạn anh, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người họ thật ngắn ngủi cũng chẳng để ai biết được.
"Trong nhà anh có ai biết tôi không?" Cậu dò hỏi.
"Anh tôi biết, em là nghệ sĩ công ty anh ấy mà, ít nhiều gì cũng có biết chút chút."
"Vậy anh trai anh có nói gì không?" Quý Khinh Chu nhỏ giọng hỏi.
Sở Thành lắc đầu, "Không có."
Anh nhìn Quý Khinh Chu, "Em hỏi cái này làm gì? Lo anh ấy kiếm chuyện với em à? Không có đâu, anh tôi không phải người như vậy, yên tâm đi."
Quý Khinh Chu gật đầu, nhất thời cũng không nói lên được đây là cảm giác gì. Cậu nhìn sủi cảo Sở Thành để trên bàn, mẹ Sở Thành nghĩ anh mang số sủi cảo này cho Thiệu Vĩnh, nhưng thật ra không phải vậy. Bố mẹ của Sở Thành mãi mãi chẳng hề biết số sủi cảo mà họ làm lại để ở chỗ cậu, cũng như bọn họ mãi mãi không biết bên cạnh Sở Thành đã từng có một người như cậu.
Bao dưỡng chưa bao giờ là chuyện có thể nói trên bàn tiệc, Sở Thành sẽ dẫn cậu đi gặp bạn anh nhưng mãi mãi sẽ không đưa cậu đi gặp người nhà. Cậu chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong sinh mệnh dài đằng đẵng của Sở Thành, tựa như phù dung chớm nở cùng anh trải qua một năm, rồi từ đây không còn liên quan gì nữa.
*Cách nói
Thế nên, cậu cũng giống như hoa quỳnh chỉ có thể nở trong đêm, không thấy được ánh sáng.
Quý Khinh Chu chớp mắt, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, dẹp bỏ những cảm xúc tiêu cực. Không có gì phải buồn hết, cậu nghĩ, từ đầu cậu đã rõ ràng quan hệ giữa hai người rồi nên chẳng có gì để so đo cả. Sở Thành mang sủi cảo cho cậu cũng không phải vì muốn cậu nghĩ mấy thứ này.
Cậu quay đầu nhìn Sở Thành, mỉm cười nói, "Ừ, tôi biết rồi. Cảm ơn sủi cảo của anh, thế thì tôi không gói nữa."
Sở Thành không biết chỉ trong thời gian nói một câu mà cậu đã nghĩ nhiều như vậy, nên chỉ đáp, "Không cần gói, tôi lấy nhiều lắm chắc đủ cho em với mẹ em ăn đấy."
"Anh chu đáo thật."
"Chứ sao."
Quý Khinh Chu nhìn anh, cảm thấy tổng thể đêm nay vẫn rất vui, sự xuất hiện của Sở Thành đã đủ để khiến cậu vui vẻ. Cậu lấy điện thoại ra xem đồng hồ, đã 11 giờ 40, sắp 12 giờ.
Quý Khinh Chu đợi đúng giờ, nói với Sở Thành, "Năm mới vui vẻ."
Cậu nói xong nhích lên hôn Sở Thành một cái, Sở Thành đè cậu lại hôn, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng nói, "Em cũng vui vẻ nhé."
"Ừ." Quý Khinh Chu cười trả lời.
Cậu tách ra một chút, nhìn anh, nhẹ giọng nói, "A Thành, cảm ơn anh đã đến đón giao thừa với tôi, tôi vui lắm."
Sở Thành cười không nói.
"Xét thấy tôi chưa có quà gì để tặng lại anh, tôi phát cho anh một tấm thẻ trước vậy." Quý Khinh Chu nói, "Tấm thứ 5."
"Đã 5 tấm rồi à?" Sở Thành không ngờ đã nhiều như vậy, "Thế chỉ còn 2 tấm, cảm giác ngày gom đủ không còn xa nữa."
"Anh đã nghĩ ra anh muốn gì chưa?"
"Em làm khó tôi rồi, tôi muốn gì đây nhỉ?" Sở Thành cau mày nghĩ thử.
"Nếu anh thực sự không nghĩ ra được, vậy thì làm theo lời anh nói lúc mới bắt đầu đi."
"Mới đầu tôi nói gì cơ?" Sở Thành đã hoàn toàn quên mất.
Quý Khinh Chu nhìn anh, có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nói ra, "Anh nói, nếu gom đủ 7 tấm thì chúng ta lái xe."
Sở Thành cả kinh, "Mới đầu tôi nói vậy á?" Anh nói xong thì nhớ ra hình như lúc đó anh có nói thế thật, "Nhưng em không đồng ý mà?"
"Nhưng anh cũng có muốn gì khác đâu?"
"Cũng phải ha."
Ếu phải! Phải gì mà phải! Lúc đó em có đồng ý đâu sao giờ lại đồng ý! Sự kiên trì của em đâu! Hàng ngàn con chữ chạy trong đầu Sở Thành, anh quay lại thì thấy Quý Khinh Chu đang nhìn mình với đôi mắt trong veo.
°
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thành: Em đừng nhìn anh như thế! Em đang dụ dỗ anh phạm tội đấy biết không!