"Gần đây tôi có xem qua mấy dự án truyền hình với điện ảnh rồi, không có cái nào thích hợp với cậu ấy, với cả tôi mới đầu tư vào một bộ phim của cậu ấy cách đây không lâu, giờ lại đưa thêm một bộ khác có khi Quý Khinh Chu không muốn nhận đâu, lần trước lúc mới đầu tư cậu ấy cũng không đồng ý lắm vì sợ tôi sẽ mất tiền." Sở Thành nói, "Lần sau có tài nguyên phù hợp tôi sẽ đưa cho cậu ấy, lần này tặng thứ gì đơn giản chút đi."
"Hay tặng phòng đi?" Dư An Minh thấy cái này cũng rất thích hợp.
"Giờ tặng phòng thì sớm quá, mới giáng sinh thôi mà, phía sau còn nguyên đán, tân niên, lễ tình nhân, ầy, hai người các cậu có đón lễ tình nhân không? Như này thì phải tặng bao nhiêu ta?"
Sở Thành thấy 3 chữ lễ tình nhân, dứt khoát nói, "Không đón! Hai người tụi tôi đâu phải tình nhân."
"Nhưng Quý Khinh Chu là bé tình nhân của cậu mà, nói vậy xem ra cũng hợp lý đấy." Diêu Tu Viễn nói.
Đây lần đầu Sở Thành thấy có người lý giải về lễ tình nhân như thế, cạn lời gửi cho Diêu Tu Viễn meme bịt miệng.
Bàn một hồi, cuối cùng mọi người vẫn cảm thấy tặng xe là ok nhất, Sở Thành suy nghĩ một chút, đúng là Quý Khinh Chu không có cái xe nào, cũng đến lúc mua cho cậu ấy một phương tiện đi lại rồi.
"Vậy cái này đi."
"Bàn xong rồi à?" Diêu Tu Viễn hỏi anh.
Sở Thành "Ừ" một tiếng, "Tan họp."
Lúc này mọi người mới tản đi, tiếp tục làm việc của mình.
Anh hơi tò mò không biết Quý Khinh Chu chuẩn bị quà gì cho anh, hỏi Dư An Nghi hết mấy bận nhưng miệng Dư An Nghi còn chặt hơn nắp lon, cạy mãi không ra nên cũng đành thôi.
°
Trong lúc Sở Thành còn đang tò mò, Quý Khinh Chu đã trở lại sau khi quay xong chương trình.
Cậu không về nhà gấp mà đi siêu thị mua một cái lọ thủy tinh hình tròn, đựng sao mình gấp vào trong. Quý Khinh Chu vốn định mua lọ hình sao 5 cánh nhưng loại đó thì không lấp đầy bình được, nhìn hơi trống nên mua hình tròn nhìn cho đẹp.
Cậu cũng đặt cây bút chiếu tia cực tím lấy được trong mật thất vào trong lọ, cây bút này được tổ tiết mục cho mang đi sau khi quay xong chương trình. Quý Khinh Chu nhìn lọ thủy tinh trước mặt, cẩn thận gói lại để vào trong ngăn kéo, mong là hôm giáng sinh Sở Thành sẽ thích nó.
°
Dư An Nghi về nhà, cầm miếng ngọc Quý Khinh Chu nhìn trúng đi tới công ty Sở Thành, đưa cho anh, "Tiểu bảo bối của anh thích miếng này."
"Em nói với cậu ấy rồi?"
"Làm gì có, bộ em là người không biết bất ngờ là gì à? Em chỉ hỏi ảnh miếng nào đẹp, thích miếng nào thì ảnh chọn miếng này."
Sở Thành gật đầu, "Thế thì được. Bao nhiêu tiền? Anh gửi tiền cho em."
"Khỏi đi," Dư An Nghi nhấp hớp trà sữa, từ chối nói, "Coi như em tặng anh."
"Vậy không được." Sở Thành nhìn cô, "Nếu là mấy thứ khác, em tặng anh thì ok thôi. Nhưng miếng ngọc này anh định đem đi tặng, em lại tặng cho anh rồi anh đi tặng lại cho người khác, này là như nào, mượn hoa hiến phật à?"
Dư An Nghi nghĩ anh cũng tích cực ghê, "Thế anh bắn 200 qua Wechat em đi, vậy được chưa."
"Đại tiểu thư, em không rõ ý của anh, ý anh là, sở dĩ anh mua miếng ngọc này từ em là vì những thứ em có đều là đồ tốt, anh cũng chỉ muốn mua thứ tốt. Vì vậy, anh muốn trải qua quy trình bình thường, mua là mua đứt luôn, giống mua bán bình thường, không liên quan gì đến người bán, không dùng giá hữu nghị của em. Không thì mỗi lần anh nhìn thấy miếng ngọc này, sẽ nghĩ tới đây là thứ em bán giá hữu nghị tặng anh, vậy chẳng phải tương đương với em tặng cho Quý Khinh Chu à?"
Dư An Nghi nghĩ anh nào phải tích cực không thôi, cực kỳ tích cực mới phải, cô chịu rồi, đành báo cho Sở Thành một con số, giờ Sở Thành mới bằng lòng, "Lát anh gửi tiền qua thẻ em."
"Tùy anh, mà anh tặng quà gì cho Quý Khinh Chu đấy?"
"Em không nói anh biết cậu ấy tặng quà gì cho anh mà muốn anh nói em biết à."
"Sao anh bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li thế."
Sở Thành cười cười, "Chi li thế đấy."
Dư An Nghi cũng kệ anh, nghĩ thầm lát về hỏi anh mình, trong lòng hơi tiếc nuối, "Thật ra miếng ngọc này khắc xong là vừa hay làm quà giáng sinh được luôn, nhưng tiếc là đưa anh hơi trễ."
Nhưng ngay sau đó cô cũng sực nhớ ra, "Phải rồi, anh lấy làm quà lễ tình nhân được mà, lễ tình nhân anh tặng cho ảnh."
Sở Thành hết hiểu nổi, sao ai cũng nghĩ anh muốn đón lễ tình nhân với Quý Khinh Chu vậy, anh có định đón lễ tình nhân với Quý Khinh Chu đâu!
"Em nghĩ nhiều rồi."
"Em nói trúng tim đen anh rồi chứ gì." Dư An Nghi tưởng anh mạnh miệng, hết sức tự tin hỏi.
Sở Thành cười một tiếng, "Đã nói em nghĩ nhiều rồi. Đi thôi, anh đưa em về."
°
Đêm giáng sinh, Sở Thành tan làm sớm đến bệnh viện đón Quý Khinh Chu tới thăm Uông Phương, anh tự khuyên mình, không có gì bất ngờ xảy ra thì qua mấy ngày nữa anh sẽ nhắc Quý Khinh Chu giữ khoảng cách với mình, tới đó chắc chắn Quý Khinh Chu sẽ buồn lòng. Nên giờ cậu ấy vui thì cứ để cậu ấy vui đi.
Quý Khinh Chu thấy Sở Thành đến đón cậu, quả nhiên rất vui, "Hôm nay anh về sớm thế?"
"Không phải cậu muốn đón lễ à?" Sở Thành hỏi ngược lại cậu.
Quý Khinh Chu cười cười, trong lòng có chút ngọt ngào, lúc một mình cậu ít khi nào đón mấy ngày lễ này, ấn tượng với lễ giáng sinh cũng chỉ là đông người, táo tây bán giá trên trời cùng với ông già noel râu bạc. Lúc này đột nhiên biến thành hai người, Quý Khinh Chu cũng không biết nên sắp xếp như thế nào, không thể làm gì khác hơn là hỏi Sở Thành: "Vậy chúng ta đón thế nào?"
Câu này làm Sở Thành đơ ra, đám bọn họ không thích thú gì mấy ngày lễ lắm, phần lớn đều là ăn bữa cơm, tìm chỗ chơi. Loại hình chỉ hai người với nhau, Sở Thành mới đón lần đầu, anh suy nghĩ một hồi, thảy vấn đề lại cho Quý Khinh Chu, "Cậu muốn đón lễ mà? Cậu muốn đón như nào?"
Quý Khinh Chu thấy anh thảy vấn đề lại cho mình, ngồi trên ghế phó lái suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói, "Vậy đi xem phim đi, mọi người đều đón thế mà?"
Đó là vì người ta là người yêu, nếu không ai lại đi xem phim ngay dịp lễ lớn bao giờ, vé xem phim không đắt à? Sở Thành thầm thở dài trong lòng, cảm thấy bé tình nhân của mình đúng là sẵn sàng vượt rào bất cứ lúc nào.
Quý Khinh Chu quyết định xem phim, lên mạng mua vé, tự mình lọc ra trước rồi đọc từng cái tên cho Sở Thành chốt.
Sở Thành chọn một bộ phim hài, lễ mà, anh thấy thích hợp để thư giãn.
Quý Khinh Chu mua vé, nhớ tới lần trước Sở Thành đến tham ban mời cậu đi xem phim, nhẹ giọng nói, "Lần này tôi mời anh, trả lễ lại."
" D luôn à?" Sở Thành nhớ tới lần trước cậu bị 4D doạ cho sợ, cố ý nói.
Quý Khinh Chu hừ một tiếng, lạnh lùng nói: " D!"
Sở Thành cười cười, "Cậu như này gọi là một lần bị rắn cắn sợ dây thừng mười năm."
"Tôi như này gọi là ngã một lần khôn ra thêm, không ngã một chỗ hai lần."
Sở Thành lắc đầu cười, hỏi cậu địa chỉ, lái xe tới rạp chiếu phim.
Hai người mua bắp nước, đi vào sảnh nhỏ, Quý Khinh Chu nhìn ghế đôi trước mặt mình, hơi ngạc nhiên, "Sao lại là ghế đôi?"
Sở Thành nói trong lòng, làm bộ đê, cậu cứ làm bộ đê, tự cậu chọn mà không biết là ghế đôi à?
Quý Khinh Chu không biết thật. Giáng sinh hầu hết các rạp đều kín chỗ, không kín chỗ thì chỗ cũng không đẹp. Lúc đó cậu lo chọn chỗ cho 2 người, chỉ lo coi vị trí có đẹp không, không để ý ghế gì. Quý Khinh Chu hơi xấu hổ nhưng ngay sau đó cậu phát hiện trong sảnh cặp nam có cặp nữ có, vì vậy quay đầu lại, thành khẩn nói: "Thấy không, đâu phải người yêu cả đâu."
"Lỡ đâu người ta là một đôi thì sao? Gay, lesbian."
"Đâu ra xác suất cao vậy được, đồng tính luyến ái vẫn là số ít đấy được không?" Quý Khinh Chu nhìn về phía ghế trống bên trong, lại nhìn qua Sở Thành, "Hay chúng ta đổi ghế đi?"
"Cậu muốn đổi à?"
"Tôi sao cũng được." Quý Khinh Chu nói.
Sở Thành chẳng tin, hiện tại anh cảm thấy Quý Khinh Chu một lòng muốn vượt rào, nghĩ sao cũng thấy là Quý Khinh Chu cố ý chọn sai, muốn ngồi ghế đôi với mình. Thôi, Sở Thành tự động viên bản thân, dù sao 2 ngày nữa anh cũng sẽ nhắc Quý Khinh Chu, mấy này cũng hết cả, coi như quà giáng sinh cho cậu ấy, cậu ấy muốn ngồi đây thì ngồi đây đi.
"Ngồi đây đi, đừng để ý nữa, phim sắp chiếu rồi."
Quý Khinh Chu gật đầu, hai người đi lên bậc thềm để tìm chỗ ngồi.
Quý Khinh Chu cảm thấy dường như có một cô gái đang nhìn bọn họ, lo người khác hiểu nhầm họ là một cặp, nên cố ý giả vờ nói: "May cho cậu nhá, nếu không phải tối nay bạn gái tôi phải tăng ca thì làm gì tới lượt cậu ngồi đây, lát nhớ trả tiền ăn đấy."
Sở Thành:
"Ngồi đi." Quý Khinh Chu vỗ vị trí cạnh mình.
Sở Thành nhìn cậu rồi ngồi xuống bên cạnh, "Bạn gái?"
Quý Khinh Chu tới gần anh nói nhỏ, "Không thấy có người nhìn tụi mình à, tôi không viện cớ người ta tưởng tụi mình là một đôi sao."
Không phải cậu muốn thế hả? Sở Thành thầm nghĩ, vừa muốn cùng đón lễ vừa đòi xem phim, lại còn ngồi ghế đôi, chẳng phải là để người khác nghĩ chúng ta là một đôi à?!
"Ánh mắt gì đấy?" Quý Khinh Chu hỏi.
Ánh mắt nhìn thấu nội tâm của cậu, Sở Thành nghĩ thầm.
Quý Khinh Chu còn tưởng anh không hài lòng với lý do mình vừa nói, cậu suy nghĩ một chút, cũng phải, hình như trong mắt người ngoài kim chủ với tình nhân cũng xem là một đôi. Do đó, cậu nhẹ nhàng an ủi Sở Thành, "Tuy hai ta miễn cưỡng cũng coi như một đôi, nhưng ở ngoài đường vẫn nên tém lại tí."
Sở Thành:...
Sở Thành thấy anh nên sớm ngả bài với bé tình nhân của mình, bé tình nhân của anh giờ đã nghĩ hai người họ là một đôi luôn rồi! Một đôi cái gì? Vế đôi à? Vế trên: Có tiền không có tình, vế dưới: Mua thận không mua tim, hoành phi: Xin đừng vượt rào!
Sở Thành duỗi tay đút bắp rang cho Quý Khinh Chu, "Xem phim đi." Hắn nói, "Phim chiếu rồi."
Quý Khinh Chu "Ò" một tiếng, bốc bắp ăn, ăn xong tiện thể nhấp một hớp coca, nói với Sở Thành, "Bốc tôi miếng nữa."
Sở Thành:...
Sở Thành đưa hộp bắp cho cậu, "Tự bốc đi."
Quý Khinh Chu tốt tính nhận lấy, vừa xem phim vừa ăn, còn tiện tay đút cho Sở Thành, Sở Thành không thích cũng không ghét bắp rang, Quý Khinh Chu đút một miếng anh ăn một miếng, Quý Khinh Chu không đưa đến bên miệng anh, anh cũng không chủ động lấy.
Đợi đến khi hết phim, hai người cũng đã ăn hết bắp, Sở Thành hỏi cậu, "Phim hay không?"
Quý Khinh Chu lắc đầu, "Về sau tục quá."
Sở Thành cười, "Hài kịch giờ toàn thế."
"Nên thôi sau này không xem phim hài nữa."
"Vậy cậu thích xem phim gì?"
"Điều tra tâm lý tội phạm." Quý Khinh Chu đáp, "Nhưng quay ổn thể loại này không nhiều."
"Cậu yêu cầu cao thật."
Quý Khinh Chu cười cười, đi cạnh anh, hỏi, "Giờ mình đi đâu, đi ăn không?"
"Muốn ăn gì?"
Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, "Hay ăn cơm tây đi?"
"Sao cậu không nói bữa tối dưới ánh nến luôn đi?" Sở Thành quay đầu nhìn cậu.
"Anh muốn vậy cũng được." Quý Khinh Chu thấy sao cũng được, "Bữa tối dưới ánh nến toàn cơm tây không mà?"
Sở Thành thấy cậu đúng thật là lòng Tư Mã Chiêu, không che giấu tí gì, còn dám nói thế nữa, bộ sợ anh không nhìn ra tấm lòng muốn vượt rào của cậu à? Sở Thành cảm thấy cái tên Quý Khinh Chu này đã không gánh vác nổi dã tâm và can đảm của cậu nữa rồi, phải đổi tên thành Tư Mã Chu mới tương xứng với hành vi hiện tại!
°
Tác giả có lời muốn nói: 【 Tiểu kịch trường 1 】
Sở Thành: Cùng đón lễ với nhau, ghế đôi, bữa tối dưới ánh nến, hah, lòng Tư Mã Chu, người người đều biết!
Chu Chu: Tuy chẳng hiểu sao lại chọn sai chỗ ngồi, có hơi lúng túng nhưng cùng đón lễ vẫn rất là vui ~~
Chu Chu vẫn suy nghĩ theo logic bình thường, Sở Thành đã bay xa rồi [ che mặt ]
【 Tiểu kịch trường 2 】
Sở Thành: Tôi thật sự không muốn đón lễ với Chu Chu tí nào
Chu Chu: Tối gặp không
Sở Thành: Cậu chờ ở bệnh viện đi, tôi về sớm qua đón cậu
Chu Chu: Xem phim không
Sở Thành: Ok
Chu Chu: Ăn cơm tây đi
Sở Thành: Được
Chu Chu: Về tới nhà tôi tặng quà cho anh
Sở Thành: Khéo quá, tôi cũng có chuẩn bị quà cho cậu
Chu Chu: Vui ghê (*^▽^*)
Sở Thành: Tôi thật sự không muốn đón lễ với Chu Chu tí nào