Tiểu Tiền nghe vậy, đoán được Quý Khinh Chu đang ở cạnh anh, bởi vậy yên tâm trả lời, "Vâng Sở thiếu, chỉ cần anh Quý đồng ý, tôi khẳng định không nói dối anh."
"Cậu ấy không đồng ý thì cậu cũng phải nói với tôi."
Tiểu Tiền cười hê hê, không trực tiếp trả lời lại.
Sở Thành nói xong, cúp điện thoại.
"Anh trắng trợn gài gián điệp bên người tôi vậy à." Quý Khinh Chu nhìn anh, "Cũng không biết che giấu một chút."
"Thế cậu muốn tôi nói những lời này với Tiểu Tiền sau lưng cậu à?" Sở Thành hỏi cậu.
"Dĩ nhiên không phải."
"Vậy là được rồi." Sở Thành rất có đạo lý của chính mình, "Tôi làm người quang minh chính đại như thế, cũng không phải là làm gì việc không muốn để cho người khác biết, còn cần che giấu sao?"
Quý Khinh Chu nói không lại anh, không thể làm gì khác hơn là đổi đề tài, "Anh muốn chặt đứt con đường IP cải biên của Trần Ký Nguyên à?"
"Không được sao?"
Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, cảm thấy dựa theo tính cách của Sở Thành, cũng không có gì lạ. Anh không thích Trần Ký Nguyên, dĩ nhiên không muốn để Trần Ký Nguyên tham diễn IP cải biên trong tay anh, càng không muốn Trần Ký Nguyên dựa vào IP cải biên trong tay anh mà nổi lên, chỉ là, "Tuy rằng Tân Văn Hóa là bá chủ IP, nhưng trừ Tân Văn Hóa ra còn có những công ty khác có bản quyền IP, anh muốn chặt cũng không tiện chặt đi?"
"Này có gì khó," Sở Thành cười một tiếng, "Mọi người đều là người quen cũ, thông báo một câu là được rồi, cũng không cần tôi tự đi nói, chỉ cần thả ra chút tiếng gió là đủ, một tên Trần Ký Nguyên mà thôi, đáng giá để người khác vì hắn đối nghịch với tôi ư?"
Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, cũng phải, trên tay Sở Thành không chỉ có Tân Văn Hóa, còn có Tây Ngu cùng tập đoàn Sở thị phía sau lưng, anh muốn chặt đứt con đường IP cải biên của Trần Ký Nguyên, xác thực không phải chuyện gì khó.
"Anh thực sự định để hắn xối hết 1 tiếng à?" Quý Khinh Chu hỏi anh.
"Cậu thấy sao?" Sở Thành hỏi ngược lại.
"Tôi thấy hẳn là anh đang doạ hắn." Quý Khinh Chu nghi ngờ nói, "Anh biết tính cách của hắn không thể chịu để xối lâu như vậy được, cho nên mới nói như vậy, cố ý doạ hắn."
"Cậu thông minh hơn Trần Ký Nguyên nhiều." Sở Thành tựa lưng vào ghế, khích lệ nói, "Dựa vào bộ dạng không cam tâm đó của hắn, sao mà thật sự chịu xối hết 1 tiếng chứ, cùng lắm là được nửa tiếng. Mà thật ra," Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu, "Chỉ cần hắn đứng được nửa tiếng, tôi sẽ gọi cho Tiểu Tiền, bảo cậu ấy nói nhân viên công tác tắt nước. Tôi là muốn dạy dỗ hắn, không phải muốn hại chết hắn, mọi việc đều có giới hạn của nó, tôi không định vì hắn mà vượt qua giới hạn, nhưng tự hắn không có thành ý thì cũng không trách tôi được."
"Trần Ký Nguyên nếu biết anh nghĩ như vậy, nhất định hối hận muốn chết, hận không thể quay ngược thời gian lại, đứng cho đủ nửa tiếng."
"Đó là cậu," Sở Thành nói, "Còn hắn mà biết tôi nghĩ vậy, sẽ cảm thấy tôi đang đùa bỡn hắn, hận không thể đánh tôi một trận, bắt tôi quỳ xuống gọi hắn là ba."
Quý Khinh Chu cười, "Vậy hắn thật đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi."
Sở Thành lắc đầu, "Dạng như hắn, lúc đi học tôi thấy nhiều lắm."
"Hỏi anh thêm một chuyện nữa." Quý Khinh Chu đột nhiên nghĩ đến, "Sao bọn họ đều gọi anh là Tiểu Sở tổng thế? Là vì anh trai của anh à?"
"Ừ." Sở Thành đáp một tiếng, "Bọn họ đều gọi anh tôi là Sở tổng, vì vậy bình thường gọi tôi hay thêm chữ Tiểu vào."
Quý Khinh Chu gật đầu, quả thế.
Sở Thành thấy cậu không có vấn đề mới, lần hai đạp chân ga, "Hỏi cũng hỏi xong rồi, bây giờ tôi dẫn cậu đi **."
Quý Khinh Chu lúc này mới nhớ ra kim chủ papa của cậu một lòng muốn dẫn cậu đi đoàn tụ với con riêng, trong nháy mắt liền thấy rầu rĩ.
Chờ xe dừng trước khách sạn, Quý Khinh Chu tai nghe mắt nhìn, dò xét tứ phía, Sở Thành thấy cậu cẩn thận đề phòng, hỏi cậu, "Cậu làm gì đấy?"
"Phòng ngừa anh đột nhiên kéo tôi vào **."
Sở Thành trực tiếp lôi cậu đến bên cạnh mình, "Cậu phòng được à? Không phải tôi muốn tóm là tóm được luôn đây sao."
Quý Khinh Chu nỗ lực giảng đạo lý, "Anh mang tôi theo cùng không thích hợp đâu."
"Sao lại không?"
Quý Khinh Chu thở dài, "Tôi là con trai anh nuôi trong nhà, còn người trong kia giống như con riêng anh nuôi bên ngoài sau lưng tôi, hôm nay anh vừa mới nói không tìm thêm anh chị em cho tôi, quay đầu lại chuẩn bị dẫn tôi đi gặp anh trai lưu lạc bên ngoài? Như vậy thích hợp ư?"
Sở Thành nghe vậy, sửng sốt một chút, lập tức không nhịn được cười ra tiếng, "Sao lúc trước tôi không phát hiện cậu đáng yêu vậy nhỉ, cậu ví dụ hình ảnh sinh động như thế, cô dạy văn của cậu biết không? Cô ấy nhất định rất tự hào khi có học sinh như cậu."
"Tôi thay cô dạy văn của tôi cảm ơn anh."
"Không khách khí," Sở Thành vỗ vỗ vai cậu, "Yên tâm đi cục cưng, nói cho cậu làm độc đinh thì chính là độc đinh."
"Vậy anh còn muốn đi ** cái gì?"
Sở Thành nở nụ cười, kéo cậu vào thang máy.
Quý Khinh Chu mơ hồ cảm thấy có phải là mình hiểu nhầm rồi không, cậu nhìn Sở Thành, "Có phải tôi nghĩ nhiều rồi không? Anh không phải là có ý đó đúng không?"
"Không, đúng là tôi định dẫn cậu đi gặp anh trai cậu đây."
Quý Khinh Chu, "..." Papa rác rưởi, quá plastic, tình phụ tử plastic*!
*Plastic: ngôn ngữ mạng ý chỉ sự giả dối
Sở Thành nhìn tức giận trên mặt cậu, nhịn không được cúi đầu cười khẽ, Quý Khinh Chu quay sang nhìn anh, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như mình nghĩ.
Thang máy mãi cho đến tầng cao nhất mới dừng lại, Quý Khinh Chu cùng Sở Thành đi về phía trước, lúc này mới phát hiện tầng cao nhất là nơi thư giãn, giải trí tích hợp massage và quán trà. Sở Thành mang theo Quý Khinh Chu đi vào, Quý Khinh Chu nhìn anh, "Đây chính là ** anh nói?"
"Không ** sao?" Sở Thành tự hỏi tự trả lời, "Xoa bóp khiến người ta **."
Quý Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm, "Chắc chắn là anh cố ý."
"Không phải tôi cố ý, là cậu quá đen tối." Sở Thành lắc đầu, "Lúc thường thấy cậu ngây thơ như thế, không ngờ cũng là xe lửa nhỏ*."
"Anh mới là xe lửa nhỏ đấy."
"Tôi vẫn luôn thế." Sở Thành phóng khoáng nói, "Trước giờ tôi có che giấu tâm tư muốn ngủ cậu đâu, không phải sao."
*Xe lửa sẽ phát ra âm thanh đồng âm với từ bẩn thỉu = ô ô ô khi vào ga tàu, vì vậy nó được dùng để mô tả một người "bẩn thỉu", tức là suy nghĩ của anh ta bẩn thỉu và xấu xa, với cảm giác chế giễu.
Quý Khinh Chu thấy anh không xấu hổ ngược lại còn tự hào, nhất thời nói không lại anh, đơn giản quay đầu đi không để ý tới anh nữa.
Sở Thành chào hỏi với ông chủ, quen cửa quen nẻo dẫn Quý Khinh Chu vào phòng bên trong.
Ông chủ hỏi anh, "Sở tổng, đây là ai vậy?"
Sở Thành quay đầu lại nhìn Quý Khinh Chu một cái, Quý Khinh Chu nhìn anh, có hơi hiếu kỳ anh sẽ nói thế nào, liền nghe thấy Sở Thành trả lời, "Em trai tôi."
Cậu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Sở Thành tiếp tục nói, "Hôm nay dẫn em ấy đến gặp anh trai em ấy."
Quý Khinh Chu:...
Ông chủ hơi ngây ra, "Anh trai?"
Quý Khinh Chu tiến lên kéo Sở Thành, "Đi nhanh đi."
"Sao vậy, gấp gáp muốn gặp anh trai cậu tới vậy à?"
Quý Khinh Chu cạn lời, "Anh trai anh đấy."
"Anh tôi là ông chủ của cậu."
Quý Khinh Chu "Hứ" một tiếng.
Sở Thành nghe tiếng "Hứ" này, cảm thấy cậu còn rất đáng yêu, anh liếc mắt nhìn bốn phía, thấy hành lang không có ai, giữ Quý Khinh Chu lại, đem người kéo vào trong lồng ngực, ôm hôn một cái.
Quý Khinh Chu không ngờ anh bạo thế, sửng sốt một chút, nhìn bốn phía, thấy không có ai, lúc này mới yên tâm.
"Gì đấy?" Cậu hỏi.
"Không gì, nhìn cậu thấy thích, hôn miếng."
Quý Khinh Chu không làm gì được anh, nhéo ngay eo anh một cái, cũng không dùng sức, thấp giọng nói, "Anh là teddy à."
Sở Thành cảm thấy cậu không hiểu gì về teddy hết, "Biết teddy là như nào không?" Anh nói, rồi gia tăng thêm lực tay, Quý Khinh Chu bị ép kề sát lên người anh.
"Biết tôi sắp làm gì không?" Sở Thành hỏi cậu.
Quý Khinh Chu cơ hồ trong nháy mắt liền phản ứng lại, đẩy tay anh ra, lui về sau.
Sở Thành cười ha ha, Quý Khinh Chu bị anh cười đến có chút ngượng, chỉ có thể phô trương thanh thế nói: "Ban ngày ban mặt còn muốn lái xe, lưu manh."
"Manh chi si si, bảo bố mậu ti, phỉ lai mậu ti, biết tôi đến để làm gì không?*"
Quý Khinh Chu: " Sao đột nhiên chuyển qua kênh thơ cổ vậy?"
"Đoán xem?"
"Khẳng định không phải đến tức ngã mưu*." Quý Khinh Chu rất khẳng định.
Sở Thành cười cười, ghé sát vào cậu, "Đến để ngủ với cậu."
Quý Khinh Chu:...
Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
*Manh chi si si, bảo bố mậu ti, phỉ lai mậu ti, lai tức ngã mưu:
Một ngã ngơ ngáo không biết gì,
Ôm tiền đi mua tơ,
Chẳng phải đến mà mua tơ,
Đến là để mua tính với em việc vợ chồng. - Thơ của Khổng Tử
Cậu không nói gì, nhéo nhẹ eo anh một cái.
Sở Thành bất lực, "Cậu nhéo tới nghiện rồi à, eo đàn ông có thế nhéo hử? Nhéo hỏng rồi sau này cậu làm sao đây?"
Quý Khinh Chu nở nụ cười, "Có thể dùng eo của tôi nha."
Sở Thành bị câu nói gan to bằng trời này của cậu trấn trụ, thực sự là hổ phụ không sinh khuyển tử, con trai nhỏ của anh lại có tham vọng như thế, quả thực làm người cha già này kinh ngạc đến ngây người.
"Lá gan cậu không nhỏ ha." Sở Thành vừa nói vừa vươn tay nhéo ngược lại cậu, Quý Khinh Chu nhanh chân chạy đi.
Sở Thành thấy cậu còn dám chạy, liền cất bước đuổi theo. Quý Khinh Chu vừa cười một vừa chạy về phía trước, Sở Thành đuổi theo cậu, không nhịn được cảm khái nói, không nhìn ra đấy, con trai nhỏ của anh đánh nhau thì bình thường thôi nhưng chạy thì rất nhanh. Mãi cho đến khi chạy tới cuối hành lang anh mới bắt được Quý Khinh Chu, ôm lấy cậu từ phía sau.
Quý Khinh Chu cũng không giãy dụa, ngược lại còn ở trong lồng ngực anh cười đến không ngậm miệng lại được.
"Cậu còn cười." Sở Thành xoay cậu lại, đối diện với anh.
Quý Khinh Chu không giấu được ý cười trên mặt, cho dù đối diện anh cũng không nhịn được, cứ cười không ngừng, Sở Thành có chút dở khóc dở cười, "Lá gan cậu lớn đấy, còn muốn nổi dậy vùng lên à?"
Quý Khinh Chu vội vàng xin anh khoan hồng, "Tôi sai rồi, tôi không dám nữa."
"Tôi thấy cậu dám lắm đấy chứ, giờ cái gì mà cậu chẳng dám."
"Nào có," Quý Khinh Chu cười, vỗ vỗ lên ngực anh, "Yên tâm đi, tôi vẫn còn loanh quanh trong Ngũ Chỉ Sơn của anh đây."
Sở Thành một phát bắt được tay cậu chuẩn bị rút về, nắm lấy niết tới niết lui, Quý Khinh Chu yên tĩnh để cho anh niết, vẻ mặt hết sức ngoan ngoãn.
Sở Thành thấy cậu làm bộ ngoan ngoãn, bất đắc dĩ thở dài, "Cậu lúc này mới có thể ngoan ngoãn trở lại."
Quý Khinh Chu mỉm cười.
Sở Thành buông tay ra, kéo cậu quay trở lại, đi về phía một căn phòng bên ngoài, "Đi thôi, mang cậu đi thả lỏng chút."
Lâu rồi Quý Khinh Chu không có mát xa, trước khi xuyên qua đây, mẹ của cậu rất thích đi spa mát xa nên đôi khi cậu cũng được hưởng ké, không nghĩ tới, lần đầu đi mát xa sau khi xuyên qua là đi cùng với Sở Thành.
Hai người tắm sạch sẽ, mặc áo tắm vào, nằm lên giường.
Nhân viên chờ đợi đã lâu liền nhanh chóng mát xa cho cậu, Quý Khinh Chu nằm úp sấp, nhắm hai mắt, yên tĩnh hưởng thụ.
Sở Thành câu được câu không trò chuyện với cậu, nói được một lúc, cảm giác giọng Quý Khinh Chu nhỏ dần rồi không nói gì nữa, một lát sau, anh nhẹ giọng gọi, "Quý Khinh Chu?"
Quý Khinh Chu không có trả lời.
Sở Thành lại gọi một tiếng, nhân viên mát xa của Quý Khinh thấy vậy, cũng hỗ trợ kêu một tiếng, thấy cậu vẫn không đáp lại, lúc này mới nói, "Cậu ấy ngủ rồi."
Sở Thành thầm nghĩ, xem ra mấy ngày nay cậu ấy thật sự rất mệt.
Anh đuổi 2 nhân viên mát xa đi, xuống giường đi tới bên cạnh Quý Khinh Chu, ôm cậu lên. Quý Khinh Chu bởi vì động tác này mơ hồ tỉnh lại, hàm hồ hỏi anh, "Mát xa xong rồi à?"
"Xong rồi," Sở Thành nói, "Không có chuyện gì, cậu ngủ tiếp đi."
Anh nói xong, ôm Quý Khinh Chu đi vào phòng, Quý Khinh Chu đúng là có hơi mệt, thời gian đóng phim mấy ngày không có quy luật, khiến cậu vừa tỉnh dậy lại buồn ngủ tiếp. Cho nên không nói gì nữa, cũng không bảo Sở Thành thả cậu xuống, lần thứ hai nhắm mắt lại ngủ.
Sở Thành ôm cậu vào phòng đặt lên giường, nằm xuống cạnh cậu. Anh nhìn Quý Khinh Chu, khó giải thích được có hơi đau lòng, cảm thấy cậu cũng thật cực khổ, nhịn không được nghiêng người về phía trước hôn cậu một cái. Quý Khinh Chu ngủ say, không có động tĩnh gì. Sở Thành thấy vậy, lại hôn thêm cái nữa, sau đó ôm cậu vào lòng, nhắm mắt lại, dự định cũng nghỉ ngơi một lát.
Lúc Quý Khinh Chu tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối, Sở Thành đang uống trà ở bàn trà cách đó không xa, thấy cậu đã tỉnh, hỏi, "Tỉnh rồi?"