Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 170

Năm mới đầu tiên sau khi Quý Khinh Chu cùng Sở Thành công khai, Sở Thành đề nghị hai nhà ăn tết cùng nhau. Quý Khinh Chu cảm thấy chuyện này không quan trọng, bởi vì tuy hai người đã gặp mặt trưởng bối hai bên gia đình, nhưng hai người vẫn chưa tiến hành kết hôn. Thế nhưng Sở Thành lại cứ khăng khăng mong muốn chuyện này, anh hỏi Quý Khinh Chu, “Em không muốn ăn tết cùng với anh sao?”


Chỉ một câu hỏi này thôi, Quý Khinh Chu đã muốn thua rồi, đương nhiên là cậu rất muốn ăn tết cùng với Sở Thành rồi, căn bản là nghĩ cũng không cần nghĩ.
“Vậy, hai nhà chúng ta ăn tết cùng nhau được không em?” Sở Thành hỏi lại lần nữa.


“Nếu cha mẹ anh và mẹ em đều tỏ vẻ đồng ý thì được.” Quý Khinh Chu nhường một bước.
Sở Thành rất có niềm tin vào chuyện này, “Yên tâm đi, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý.”


Thế nhưng, điều khiến Quý Khinh Chu cùng Sở Thành không ngờ được chính là, chưa kịp nói chuyện cùng nhau ăn tết với cha mẹ hai bên, Quý Khinh Chu đã nhận được lời mời tham gia chương trình đêm gala mùa xuân. Thời điểm Chu Thành Phong gọi điện thoại nói chuyện này với Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu đang cầm điện thoại chợt sửng sốt hai giây.


Đi thì cũng được thôi, bởi vì sẽ không có bất kỳ một minh tinh nào lại từ chối trình diễn trong chương trình đêm gala mùa xuân cả, chỉ là khi nghĩ đến không thể cùng ăn tết chung với Sở Thành, Quý Khinh Chu cảm thấy có chút không nỡ.


“Cũng không hẳn là thế.” Chu Thành Phong nhìn ca khúc mà tổ chương trình đêm gala mùa xuân đã sắp xếp cho Quý Khinh Chu, anh nói, “Nếu lịch trình cậu biểu diễn sớm, sau khi diễn xong cậu rời đi luôn cũng được, vẫn có thể ăn tết cùng với cậu chủ Sở mà.”


“Dù vậy cũng không được, từ trước đến nay Sở Thành đều ăn tết cùng với người nhà, nếu phải khiến anh ấy vì tôi mà phải cất công bay từ thành phố X đến thành phố B, tôi cảm thấy không được thích hợp cho lắm.”


Chu Thành Phong nghe vậy, kinh ngạc nói, “Tôi chưa nói với cậu sao? Cậu không cần phải đến hội trường chính ở thành phố B, cậu chỉ cần ghi hình ở hội trường phụ thành phố X là được rồi.”


Thế thì tốt quá rồi, Quý Khinh Chu vui mừng khôn xiết, “Anh Chu, lần sau mấy chuyện quan trọng thế này, nhất định phải nói sớm một chút nha, cảm ơn anh.”
Chu Thành Phong: “Thế là tôi chưa nói à?”


Quý Khinh Chu nhìn vẻ mặt đắn đo của anh, thầm cân nhắc xem liệu có nên mua một ít hạt óc chó cho người đại diện hay quên của mình không nhỉ?


Thời điểm Uông Phương biết Quý Khinh Chu sẽ tham gia ghi hình đêm gala mùa xuân, bà kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đã nói không nên lời, cả đời này của bà đều trải qua một cách bình thường, có lẽ sân khấu lớn nhất mà bà từng bước lên chính là sân khấu nhận thưởng của trường khi bà còn đi học. Bà chưa bao giờ nghĩ tới con trai của bà, lại có thể bước lên sân khấu của đêm gala mùa xuân, Uông Phương hưng phấn khó nén được sự kích động trong lòng, Quý Khinh Chu vừa mới rời đi, bà liền nhịn không được bắt đầu lải nhải khoe khoang cùng với Tiểu Tần, thậm chí còn dặn dò Tiểu Tần, đến lúc đó nhất định phải mở TV lên xem.


Tiểu Tần cảm thấy bà vui vẻ thế này, dường như bệnh cũng tốt hơn rất nhiều, lập tức liền vỗ ngực nói, “Dì yên tâm, cả nhà cháu mỗi khi ăn tết đều xem đêm gala mùa xuân hết ạ, đợi cháu về cháu cũng sẽ nói cho tất cả mọi người trong nhà cháu biết, anh Quý chính là sếp của cháu.”


“Thế thì không cần đâu.” Uông Phương có hơi xấu hổ, bởi vì dù sao thì, Sở Thành mới là sếp của Tiểu Tần.


Đối với chuyện Quý Khinh Chu sẽ tham gia ghi hình đêm gala mùa xuân này, Sở Thành không hề kích động giống như Uông Phương, tuy biểu diễn ở hội trường phụ, nhưng đâu ai biết là có bao nhiêu tiết mục chương trình đâu, nếu về trễ quá, chắc chắn Quý Khinh Chu sẽ không thể cùng anh đi về nhà lớn, anh đã lập kế hoạch này từ lâu rồi, đến nay bỗng dưng có nguy cơ sắp phải thất bại, đương nhiên sẽ có một chút buồn buồn trong lòng. Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là một chuyện tốt, vì thế khi Sở Thành về nhà, anh liền mở một chai champagne tổ chức tiệc mừng cho Quý Khinh Chu.


Đương nhiên Quý Khinh Chu biết rõ kế hoạch trong lòng anh, cậu mở lời thương lượng, “Nếu anh không ngại, anh có thể chở mẹ em qua trước, chờ em quay xong rồi, em sẽ đi thẳng đến nhà anh luôn, như vầy thì vẫn có thể ăn tết cùng với người nhà của anh.”
“Tiết mục của em vào lúc mấy giờ?” Sở Thành hỏi cậu.


Quý Khinh Chu lắc đầu, “Vẫn chưa có lịch sắp xếp cụ thể, hơn nữa hiện tại tiết mục của em vẫn đang ở vòng xét duyệt chương trình, cũng không biết liệu có bị cắt hay không, nếu bị cắt thì sẽ không tham gia nữa.”


“Vậy hy vọng là sẽ được duyệt.” Sở Thành nói, tuy anh muốn ăn tết cùng với Quý Khinh Chu, nhưng mỗi năm đều có một cái tết đi qua, còn đêm gala mùa xuân thì đâu dễ gì mà được bước lên sân khấu trình diễn, vậy nên, rõ ràng sự nghiệp của Quý Khinh Chu quan trọng hơn.


“Em hy vọng thời gian biểu diễn của em sẽ sớm hơn một chút. Thế thì chúng ta sẽ được ăn một bữa cơm chung với nhau.”
Sở Thành khẽ xoa đầu cậu, “Yên tâm, cho dù em có biểu diễn sau 0 giờ, chúng ta cũng sẽ được ăn một bữa cơm chung với nhau.”
Quý Khinh Chu cười cười, lại gần hôn anh.


Cuối cùng thì trời cao cũng độ cho hai người họ, màn trình diễn của Quý Khinh Chu cùng dàn hợp xướng thành công thông qua vòng xét duyệt của chương trình, hơn nữa tiết mục này còn được sắp xếp trình diễn vào lúc 8 giờ rưỡi tối.


Thời điểm Quý Khinh Chu nhận được tin tức này, cậu hưng phấn tới mức lập tức gọi điện thoại cho Sở Thành, nói, “Chúng ta có thể ăn tết cùng nhau rồi, tiết mục của em lúc 8 giờ 30, một bài hát ba phút, em hát xong có thể rời đi luôn, thời gian rất dư dả.”


Sở Thành cảm thấy thật quá may mắn, nếu hiện tại Quý Khinh Chu đang đứng ở trước mặt anh, có lẽ anh sẽ ôm chầm lấy Quý Khinh Chu, hung hăng hôn cậu một cái, chúc mừng vận may của cả hai rồi.


Hai người thương lượng một hồi, cuối cùng là sẽ chở Uông Phương về nhà họ Sở trước, Quý Khinh Chu hát xong, Sở Thành sẽ chở cậu đi thẳng về nhà họ Sở luôn, người nhà hai bên sẽ cùng nhau ăn tết ở nhà họ Sở.


Đương nhiên cha Sở mẹ Sở không có ý kiến gì về chuyện này, mẹ Sở lương thiện, bà cảm thấy tâm tư Sở Thành rất tinh tế, “Tiểu Chu phải tham gia ghi hình đêm gala mùa xuân, để lại người mẹ cô đơn một mình ở bệnh viện như vầy, cảm thấy có chút đáng thương, thế thì không bằng qua đây ăn tết cùng với chúng ta, tết nhất mà, càng đông người thì càng náo nhiệt.”


“Quyết định vậy đi ạ.” Sở Thành nói, “Thế nhưng tiết mục của Chu Chu cũng tương đối sớm, con đến hậu trường chờ em ấy, chờ em ấy quay xong, chúng con sẽ trở về ngay, cha mẹ xem thử xem là ăn cơm trước hay là chờ chúng con về rồi ăn cơm chung?”


“Vậy ăn chung với tụi con luôn đi.” Mẹ Sở nói, “Nếu tụi con có thể về kịp, đương nhiên sẽ ăn chung rồi.”
“Dạ.”


Bên phía Sở Thành thuận lợi là thế, nhưng ngược lại bên phía Quý Khinh Chu lại có chút phiền phức, Uông Phương có chút xấu hổ khi đi ăn tết ở nhà họ Sở, “Tết nhất mà phải đi sang nhà người ta, làm phiền người ta quá.”


“A Thành đâu phải người ta ạ.” Quý Khinh Chu khuyên bà, “Mẹ, mẹ như vậy A Thành sẽ không vui đâu.”
Uông Phương thở dài, “Quan trọng là hiện tại mẹ như thế này, đi cũng không giúp được gì, nói không chừng, còn sẽ khiến người nhà họ Sở không thích con luôn.”


“Sẽ không đâu ạ,” Thời điểm giữa năm, Quý Khinh Chu đã từng gặp qua mẹ Sở một lần, cậu cảm thấy mẹ Sở và mẹ cậu cũng có chút giống nhau, dịu dàng thông tuệ, nhưng mẹ Sở thì lại thích cười hơn mẹ cậu một chút, vì vậy cậu có ấn tượng rất tốt về bà.


“Con đã gặp người nhà anh ấy rồi, rất tốt, mẹ nhìn A Thành là cũng có thể nhìn ra được, một gia đình có thể bồi dưỡng nên một người có tính cách tốt như anh ấy, chắc chắn cha mẹ cũng là những người có học đàng hoàng.”


Uông Phương nghe cậu khuyên một hồi, cuối cùng mới bất đắc dĩ gật đầu, chỉ thầm hy vọng, đến lúc đó bà đừng kéo chân sau của Quý Khinh Chu là được.
Sắp xếp cha mẹ hai bên xong, Quý Khinh Chu cứ thế mà yên tâm đi ghi hình chương trình đêm gala mùa xuân, hát mừng ca khúc năm mới cùng với các minh tinh khác.


Uông Phương ngồi ở trên sô pha nhà họ Sở, cùng cha mẹ Sở và Sở Tín xem Quý Khinh Chu biểu diễn.
“Tiểu Chu hát thật dễ nghe.” Mẹ Sở nói với Uông Phương.
Uông Phương cười cười, “Đúng vậy, khi còn nhỏ nó không thích ca hát cho lắm, không ngờ lớn lên rồi lại hát dễ nghe như thế.”


“Lớn lên cũng đẹp nữa, tôi thấy, trong số các minh tinh đang đứng trên sân khấu này, Tiểu Chu là đẹp nhất đó.”
“Tiểu Thành cũng đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Thành, tôi còn tưởng Tiểu Thành là một minh tinh đấy.”


Hai người mẹ liên tục mở lời khen ngợi con trai của nhau, ngược lại lại khiến cuộc trò chuyện này diễn ra vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Fans của Quý Khinh Chu đã ngồi canh ở trước màn hình TV từ sớm, ngay khi cậu vừa xuất hiện, các fans liền kích động chỉ vào màn hình TV nói với cha mẹ, “Mẹ, bạn trai con đó.”


Người mẹ nghe vậy liền tức giận đến mức hận không thể xách lỗ tai cô lên, mắng, “Người ta là minh tinh, ở đâu ra mà bạn trai của mi, đừng có nói nhảm nữa, mi có biết hiện tại mi bao nhiêu tuổi rồi không? Khi nào mới có thể nói được mình đang có được một đối tượng thích hợp đây hã?”


“Ầy mẹ đừng có thúc giục con nữa, Tết nhất mà sao cứ nói đến chuyện lấy chồng thế? Mấy chuyện đối tượng này cũng đâu có dễ dàng đâu, cứ từ từ mà tới thôi.” Ngoài miệng thì nói thế, nhưng tay vẫn không quên lướt một vòng trên khắp weibo, quả nhiên sau đó cô gái liền thấy được một vòng thảo luận mới về idol nhà mình, thậm chí trên diễn đàn còn bắt đầu mở hình thức bình chọn, hỏi trong số các dàn minh tinh đang hát lúc này, ai là người đẹp nhất, cô gái liền vội vàng bình chọn cho Quý Khinh Chu, vừa mới chọn xong, rất nhanh, kết quả bình chọn liền được hiển thị lên, quả nhiên, Quý Khinh Chu đang chễm chệ đứng ngay hàng đầu.


Cô gái rất hài lòng, năm nay cũng là một năm thật tốt nha.
Quý Khinh Chu hát xong, nói một tiếng với Chu Thành Phong, sau đó liền đi thẳng ra ngoài hậu trường, trước khi đi còn đặc biệt nói với Chu Thành Phong một câu, “Năm mới vui vẻ nha anh Chu, anh cũng nên về với người nhà sớm một chút đi nha, sang năm gặp lại.”


Chu Thành Phong cười, “Năm mới vui vẻ.”
Quý Khinh Chu rời khỏi hậu trường, thay đổi quần áo, chạy thẳng một mạch đến chiếc xe của Sở Thành, kéo cửa ra và ngồi vào trong, “Hô, có lẽ chưa trễ lắm đâu nhỉ?”


Sở Thành thấy cậu còn chưa kịp tẩy trang, bèn cười nói, “Vẫn chưa, nhìn em cuống hết lên kìa.”
“Em không muốn để anh chờ quá lâu,” Quý Khinh Chu nói, “Đi thôi, chúng ta về nhà đi.”
Sở Thành nghe vậy, liền khởi động xe.


Cha mẹ Sở và Uông Phương thấy hai người đã quay trở lại, lúc này mới dọn bàn cơm lên, mẹ Sở cười nói, “Chúng ta vừa mới nhìn thấy Tiểu Chu trên TV đấy, Tiểu Chu hát thật dễ nghe nha.”
Quý Khinh Chu có chút ngượng ngùng, cậu khiêm tốn nói, “Cũng tạm thôi ạ.”


Sở Thành giúp cậu cởi áo khoác, mọi người ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, kế đó dì giúp việc liền lần lượt mang các món ăn lên.


Hai ngày trước mẹ Sở có ủ một bình rượu trái cây, mắt thấy bầu không khí hôm nay náo nhiệt, bà liền bảo dì giúp việc mang bình rượu ra, rót cho mỗi người một ly, nhờ mọi người nếm thử xem có ngon hay không.
Quý Khinh Chu nếm thử, kế đó liền khen cổ vũ, “Ngon lắm ạ.”


Mẹ Sở thấy cậu thích, liền rót thêm một ly cho cậu, Quý Khinh Chu nghĩ có lẽ cậu uống hai ly thôi sẽ không say đâu, hơn nữa, ăn tết mà, say thì cứ say thôi, vì thế liền thoải mái uống thêm một ly nữa.


Đương lúc mẹ Sở lại muốn rót thêm một ly cho cậu, Sở Thành thấy thế, bèn lên tiếng ngăn cản, “Em ấy uống ba ly sẽ say đấy, mẹ cho em ấy uống thêm, không khéo một lát nữa thôi, em ấy sẽ đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi luôn mất.”


Mẹ Sở nghe vậy, thầm nghĩ lát nữa vẫn còn có vài tiết mục nữa, nên lúc này mới thu bình rượu về, bà nói với Quý Khinh Chu, “Vậy Tiểu Chu à, cháu uống những thức uống khác đi ha.”
“Dạ được.” Quý Khinh Chu gật đầu.


Rượu trái cây này có nồng độ cồn thấp, tuy Quý Khinh Chu chỉ mới uống có hai ly, nhưng cũng khó mà duy trì được ý thức thanh tỉnh, cậu vui vẻ cười nói với người nhà họ Sở và cả Uông Phương, vui vẻ trải qua một bữa cơm đoàn viên này.


Bởi vì thân thể Uông Phương vẫn chưa được tốt, nên khi vừa cơm nước xong, mắt thấy thời gian đã đến thời gian bình thường bà hay nghỉ ngơi, lúc này bà liền khách khí nói một tiếng với mẹ Sở, sau đó về phòng nghỉ ngơi trước.
Quý Khinh Chu đưa bà về phòng, Sở Thành cũng đi cùng với Quý Khinh Chu.


“Mẹ, mẹ có vui không?” Quý Khinh Chu hỏi.
“Vậy con có thấy vui không?” Uông Phương hỏi ngược lại.
Quý Khinh Chu gật đầu.
Uông Phương cười cười, “Vậy thì mẹ cũng rất vui.”


Quý Khinh Chu đợi Uông Phương đi vào giấc ngủ, sau đó mới rời khỏi phòng. Sở Thành thấy trên mặt cậu vẫn còn lớp phấn trang điểm, liền dẫn cậu vào phòng anh, chuẩn bị tẩy trang cho cậu.
“Anh có dung dịch tẩy trang ư?” Quý Khinh Chu hỏi.


“Đừng có xem thường anh, anh không có, nhưng mẹ anh có đó.” Sở Thành nói xong, liền ra ngoài nói vài câu với mẹ Sở, sau đó liền không hề có chút khách khí bước vào phòng ngủ của cha mẹ, cầm nước tẩy trang và một loạt các dung dịch dưỡng da linh tinh ra đưa cho Quý Khinh Chu.
- -----oOo------