Thế nhưng dù vậy Quý Khinh Chu cũng không nghĩ mọi chuyện lại dần dần phát triển thành tình huống như hiện tại, dựa theo những gì Nhậm Chân vừa mới nói ra, Tần Vị Minh chỉ cần nương theo bậc thang đó mà leo xuống thôi, kẻ muốn cho người muốn nhận, cậu chỉ là người ngoài cuộc, không cần phải nói ra làm gì.“Anh xin lỗi tôi làm gì, tôi nói rồi, anh không cần phải xin lỗi tôi, tôi chướng mắt anh, anh xin lỗi Dư An Nghi cùng Quý Khinh Chu ấy.” Sở Thành nói.
Tần Vị Minh hết cách, đành phải đi đến trước mặt Dư An Nghi nói, “Thật xin lỗi.”
“Thôi, tôi không nhận nổi đâu, tôi sợ mang tiếng kết bè kết phái ức hϊế͙p͙ anh lắm.”
Tần Vị Minh có chút xấu hổ, Nhậm Chân bất mãn trừng mắt nhìn Dư An Nghi, Dư An Nghi thấy thế cũng trừng mắt nhìn lại cô, “Trừng cái gì mà trừng, làm như có mình cô có mắt á.”
“Anh ấy đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào nữa?!”
“Anh ta xin lỗi tôi thì nhất định tôi phải tha thứ cho anh ta sao?! Trước đó anh ta nói dối, nói tôi là người không chịu được thua, vu khống tôi kết bè kết phái, hiện tại chỉ cần nói một câu “thật xin lỗi”, tôi phải nói là “thôi không sao đâu” với anh ta sao? Anh ta là chồng của cô, chứ không phải chồng của tôi, cô cảm thấy anh ta chịu nói lời xin lỗi là đã ghê gớm lắm rồi, nhưng tôi thì không! Tôi không có quen với cái tật xấu này của anh ta!”
Nhậm Chân có chút tức giận, Tần Vị Minh thì chỉ muốn chuyện này trôi qua thật nhanh, vì vậy anh ta quay đầu nhìn Nhậm Chân, kìm nén bực bội trong lòng nói: “Đừng nói nữa.”
Lúc này Nhậm Chân mới từ bỏ.
Tần Vị Minh quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, nói ra thì, nếu trong chuyện này anh ta là lửa, Dư An Nghi là kíp nổ, vậy thì Quý Khinh Chu chính là dầu khiến lửa bùng cháy dữ dội hơn.
Tuy cậu không nói gì nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng, cậu đều nói những yếu tố quan trọng, so với Dư An Nghi, Tần Vị Minh càng không muốn xin lỗi cậu chút nào, thế nhưng Quý Khinh Chu là người đã dẫn Sở Thành đến đây, điều này chứng tỏ nhất định quan hệ của hai người này không tồi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, anh ta đành cúi đầu nói, “Thật xin lỗi.”
“Không cần đâu.” Quý Khinh Chu nói, nói thật, ban đầu cậu cũng chỉ vui đùa nói ra câu kia, để người chủ trì kiểm kê số tiền, sau đó khi phát hiện số tiền của Tần Vị Minh không đúng, người chủ trì sẽ tùy tiện nói hai câu, trêu chọc tạo thành tiếng cười, chuyện này cứ thế mà qua thôi.
Thế nhưng không ngờ, Tần Vị Minh lại vì thế mà nhảy dựng lên, cả người nóng nảy, cho nên mới khiến tình huống càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Hiện tại Tần Vị Minh đã cúi đầu xin lỗi rồi, Quý Khinh Chu cũng không muốn nắm hoài không buông nữa.
“Chúng ta tiếp tục ghi hình đi.” Hiện tại Tần Vị Minh chỉ thật lòng muốn quay xong thật nhanh để được nhanh chóng trở về nhà, tránh bản thân khỏi sự xấu hổ này.
Quý Khinh Chu nhìn về phía Sở Thành, cậu thì không sao, nhưng không biết Sở Thành tính toán thế nào. Vừa rồi anh ầm ĩ với Tần Vị Minh muốn Tần Vị Minh rời khỏi chương trình này, vậy bây giờ có còn muốn anh ta ghi hình nữa không?
Sở Thành nhìn Dư An Nghi, trưng cầu ý kiến của cô. Anh không quan tâm đến Tần Vị Minh, có anh ta hay không cũng chẳng liên quan đến anh, nhưng anh để tâm đến cảm nhận của Quý Khinh Chu cùng Dư An Nghi, Quý Khinh Chu nói một câu “Không cần đâu” xem như là đã tiếp nhận lời xin lỗi của Tần Vị Minh rồi, nhưng dường như Dư An Nghi vẫn chưa muốn bỏ qua.
Dư An Nghi thấy Sở Thành nhìn cô, liền biết ngay anh đang muốn trao quyền quyết định lại cho cô. Tính cô thẳng thắn, nếu là ngày thường, chắc chắn cô sẽ mắng Tần Vị Minh một trận sau đó sẽ mắt không thấy tâm không phiền mà né đủ đường không muốn gặp lại anh ta. Thế nhưng Liên Cảnh Hành chuẩn bị chương trình này từ rất lâu rồi, rõ ràng là anh ký thác rất nhiều kỳ vọng vào chương trình này. Hiện tại Tần Vị Minh cúi đầu nhận sai, tức là anh ta muốn tiếp tục được ký hợp đồng với chương trình, nếu cô đuổi người rời đi, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng danh tiếng của tổ chương trình bị tổn hại mới là chuyện lớn, rất uổng phí tâm huyết của Liên Cảnh Hành.
Vì thế Dư An Nghi nén giận nhìn Tần Vị Minh, cô mở miệng nói, “Tiếp tục ghi hình đi, đừng giở trò nữa là được.”
Liên Cảnh Hành không ngờ cô lại nói như vậy, anh còn tưởng rằng với tính cách của Dư An Nghi, cho dù không đuổi Tần Vị Minh đi, cô cũng sẽ làm lơ anh ta, không ngờ, cô lại nói với anh ta như thế.
Sở Thành thấy vậy, bèn nói với Liên Cảnh Hành, “Vậy tiếp tục ghi hình dựa theo quy tắc mà cậu đã nói đi.”
Anh vừa nói xong, chợt thấy Tần Vị Minh đi đến trước mặt anh, đưa điện thoại qua nói, “Chú có chuyện muốn nói với anh.”
Sở Thành tiếp nhận, Tần Song ở bên kia điện thoại cũng nghe được tình huống đại khái lúc bấy giờ, biết Tần Vị Minh đã xin lỗi rồi, cũng biết phía Sở Thành cũng không muốn làm lớn mọi chuyện nữa, bèn nói, “Tiểu Thành à, hiện tại Vị Minh cũng đã xin lỗi cậu rồi, các cậu cũng quyết định tiếp tục ghi hình, vậy chuyện này cứ thế mà qua đi ha. Tôi rất coi trọng chương trình giải trí này, chuyện đầu tư vẫn cứ để tôi đi, cậu cứ chơi vui vẻ là được rồi, OK không? Tôi bảo đảm, Vị Minh sẽ không gây chuyện nữa đâu.”
“Được.” Sở Thành cũng không để tâm lắm, “Vốn dĩ tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, tôi chỉ không thích nhìn Tần Vị Minh lấy ngài ra để dọa tổ chương trình mà thôi.”
“Vị Minh không hiểu chuyện, cậu đừng để tâm đến nó, về nhà tôi sẽ dạy dỗ nó ngay, cậu yên tâm.”
“Được.”
“Vậy cậu ghi hình đi, chơi vui vẻ ha.”
Sở Thành cười khẽ, “Mượn lời của ngài.”
Anh vừa nói xong, liền cúp máy trả điện thoại lại cho Tần Vị Minh.
Tần Vị Minh nhìn anh, biểu tình có chút kỳ quái, vừa bất mãn mà cũng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng xoay người rời đi.
Tần Song nói chuyện điện thoại với Sở Thành xong, liền gọi cho đạo diễn, nói rằng sau khi trao đổi với Sở Thành, ông sẽ không cắt đầu tư nữa, Sở Thành cũng sẽ không đầu tư, vô cùng xin lỗi về chuyện hôm nay, sau này sẽ không như thế nữa.
Đạo diễn thấy màn kịch này xem như đã kết thúc rồi, bèn vội vàng đáp, “Dạ được.”
Thần tiên đánh nhau, chỉ có dân chúng dưới trần như bọn ông mới kinh hồn táng đảm nhất, tuy ông biết thân phận của Sở Thành không bình thường, nhưng ông nghĩ chắc anh cũng giống như Tần Vị Minh mà thôi, một công tử nhà giàu ăn chơi lêu lổng, cho nên mới rảnh rỗi sinh nông nổi đến tham gia chương trình giải trí này, ấy thế mà cuối cùng Sở Thành lại là người chiến thắng.
Xem ra, không xuất hiện dưới núi sương mới là đại phật chân chính.
*Ý nói một người có tài năng, có ưu điểm nhưng khiêm tốn, không phô trương
Rất nhanh đạo diễn đã tiến vào trạng thái làm việc, bảo các nhóm camera khởi động máy, khi các khách mời điều chỉnh trạng thái xong rồi, liền bắt đầu tiến hành ghi hình một lần nữa.
Người chủ trì đi về phía trước, kiểm kê từng số tiền mà mỗi đội có được, trong lúc đó còn hỗ trợ pha trò với các khách mời, vừa gia tăng tiếng cười trong chương trình, mà cũng vừa khiến các khách mời thả lỏng tâm tình. Cuối cùng khi đi đến bên cạnh Tần Vị Minh, Tần Vị Minh đưa tiền ra, người chủ trì đếm một hồi, cuối cùng cũng hiểu được vì sao anh ta lại muốn nói dối, đúng là ít hơn những người khác rất nhiều, mọi người đều nói ra một con số trên 40 đồng, nhưng chỉ có đội của Tần Vị Minh là 38 đồng, đúng là con số này quá ít.
“38.” Người chủ trì công bố số tiền.
Nhậm Chân nghe vậy bèn cười nói, “Tôi quay phim thì được, chứ bán hoa quả thì tôi đành chịu thôi.”
Người chủ trì nghe vậy liền tiếp lời, hai người kẻ xướng người hoạ, thoạt nhìn cũng xem như hài hòa.
“Vậy đội về cuối của nhiệm vụ lần này chính là Nhậm Chân cùng Tần Vị Minh.”
Nhậm Chân tự giễu, “Chẳng lẽ tôi là hố đen các trò chơi của chương trình này rồi sao?”
Quý Khinh Chu cảm thấy Nhậm Chân thật lợi hại, cho dù vừa rồi trải qua một chuyện chẳng mấy vui vẻ gì với mọi người, nhưng cô điều chỉnh trạng thái tâm tình rất nhanh, không những có thể làm ra vẻ như chưa phát sinh chuyện gì, mà còn tự dán loại hình nhân vật “Hố đen trò chơi” cho chính mình. Quả thật, cô rất thích hợp trong giới giải trí này.
“Được rồi, hiện tại các đội đến nhận nguyên liệu nấu ăn cho buổi chiều hôm nay đi, thật đáng tiếc, đội của Nhậm Chân sẽ không có gì cả. Nhưng không sao, tôi sẽ cho hai vị thêm hai quả táo.”
Nhậm Chân tiếp nhận hai quả táo, nói lời cảm ơn.
Liên Cảnh Hành đi lên cầm lấy phần nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, Quý Khinh Chu cũng đi sát theo sau, mọi người cũng dựa theo thứ hạng nhiệm vụ vừa rồi bắt đầu lấy phần nguyên liệu nấu ăn của chính đội mình, tới lượt Dư An Nghi, cô cầm hai cái bánh bao lên, chợt cảm giác như không thể cắn một ngụm nổi.
“Hiện tại, các vị có thể trở về chuẩn bị bữa cơm chiều cho ngày hôm nay, sau bữa cơm chiều, chúng ta sẽ có một bữa tiệc tối bên cạnh lửa trại, hoan nghênh các vị tham gia.”
Mọi người “Yeah” một tiếng, sau đó cầm nguyên liệu nấu ăn trở về nhà.
Quý Khinh Chu thấy Dư An Nghi cùng Quản Hạ Vân chỉ có hai cái bánh bao, vì vậy liền nói, “An Nghi, hay là hai người đừng về nhà, qua nhà tôi ăn cơm đi.”
Dư An Nghi còn đang lo không biết ăn cái bánh bao này có no không, đột nhiên nghe được lời này của cậu, lập tức liền hết lo lắng, “Thế thì hay quá.”
Cô đưa bánh bao cho Quý Khinh Chu, “Cho cậu, tiền cơm.”
Quý Khinh Chu nhận lấy, “Vừa khéo, tôi sẽ chiên bánh bao lên cho cậu ăn.”
“Được.” Dư An Nghi vui vẻ nói.
Quản Hạ Vân thấy vậy, cũng ngại ngùng mỉm cười nhìn Quý Khinh Chu, cô khẽ nói, “Cảm ơn.”
Sở Thành nhìn cô, không nói gì.
Bốn người một hàng về tới nhà của Quý Khinh Chu cùng Sở Thành, Quý Khinh Chu rửa sạch tay, cậu mở tủ lạnh, lấy một vài nguyên liệu nấu ăn ra.
“Để tôi giúp cậu rửa rau.” Quản Hạ Vân nói.
“Được, nhờ cô rửa nguyên liệu nhé.” Quý Khinh Chu bỏ các nguyên liệu cần rửa vào thau.
Quản Hạ Vân bưng thau lên, múc nước vào, sau đó bắt đầu rửa rau, còn Quý Khinh Chu thì bắt đầu vo gạo.
Nhà hai người họ không có nồi cơm điện, vậy nên muốn nấu cơm phải nấu ở trên bếp lò. Hiện tại Quý Khinh Chu chưa muốn nhóm lửa, nên cậu cũng không đặt nồi cơm lên trước, chờ Quản Hạ Vân rửa nguyên liệu xong, cậu bắt đầu xắt rau.
“Cậu tính làm món gì?” Quản Hạ Vân hỏi.
“Với các nguyên liệu này, có thể làm cà chua xào trứng gà, đậu que xào cà tím, ớt xanh xào thịt, gỏi khoai tây thái sợi chua cay.” Cà tím, ớt xanh và thịt đều là nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong tủ lạnh, “À đúng rồi, còn có bánh bao chiên nữa.”
“Được, để tôi phụ cậu, giúp cậu xắt nguyên liệu ra.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì.” Quản Hạ Vân nói xong, chợt nghĩ đến điều gì đó liền nở nụ cười, thoạt nhìn cả người vô cùng xinh đẹp dịu dàng, “Chúng tôi cũng ăn ké nhà các cậu mà.”
Lúc nói câu này, cô nói rất nhẹ nhàng, cảm giác rất thoải mái, Quý Khinh Chu cảm thấy tuy tính cách của cô và Dư An Nghi khác nhau nhưng cả hai lại bổ sung cho nhau, khó trách hai người lại có thể trở thành bạn bè của nhau. Cậu đưa trứng gà cho Quản Hạ Vân, nhờ cô đánh trứng lên, còn cậu thì gọt vỏ khoai tây, chuẩn bị thái sợi.
Kỹ thuật xắt rau của Quý Khinh Chu không tồi, Quản Hạ Vân nhìn một loạt động tác của cậu, bèn nhịn không được mở lời khen ngợi, “Cậu cắt khoai tây còn giỏi hơn cả tôi luôn đó.”
“Luyện nhiều là được thôi.”
“Vậy về nhà tôi sẽ luyện thử xem.” Quản Hạ Vân cầm một quả cà chua lên, “Tôi cắt cà chua giúp cậu nha.”
“Được.” Quý Khinh Chu nói.
Căn nhà này không có bàn bếp, vậy nên Quý Khinh Chu đành đặt thớt lên trên chiếc bàn, bắt đầu xắt rau. Vốn dĩ Sở Thành cũng muốn phụ giúp cậu, nhưng Quản Hạ Vân vô cùng tự nhiên tiếp nhận chuyện này, hơn nữa rõ ràng còn làm tốt hơn cả anh, vậy nên anh đành khoanh tay đứng dựa tường nhìn vào bên trong.
Anh yên lặng nhìn Quản Hạ Vân cùng Quý Khinh Chu vừa xắt rau vừa nói chuyện phiếm, có thể nhìn thấy được mỗi lần Quản Hạ Vân nhìn Quý Khinh Chu, ngoài lấp lánh ra chính là trong mắt toàn là hình ảnh của Quý Khinh Chu.
Sở Thành nghĩ ngợi một hồi, bèn xoay người nói với Dư An Nghi, “Đi, tôi dẫn em đi xem nhà bếp.”
Dư An Nghi không nghi ngờ gì liền đi theo anh ra ngoài, Sở Thành kéo Dư An Nghi qua một bên, sau đó nói nhỏ với camera-man, “Chúng tôi có việc cần nói, cho tôi hai phút.”
Nói xong, liền kéo Dư An Nghi đi đến phía sau cây lê trong sân.
“Anh muốn nói gì với em? Làm gì bí mật thế?” Dư An Nghi tắt micro, cũng thuận tay tắt đi micro của Sở Thành, cô nghi hoặc hỏi.
Sở Thành hỏi cô, “Quản Hạ Vân thích Quý Khinh Chu đúng không?”
- -----oOo------