Quý Khinh Chu chợt cảm thấy có chút mệt mỏi, buổi chiều cậu mới từ chối Thịnh Văn Hi, buổi tối cậu đã cùng Thịnh Văn Hi leo lên hot search rồi, không biết Thịnh Văn Hi có nghĩ bên cậu đã mua hot search để lăng xê lên không nữa.
“Gỡ xuống hết đi.” Cậu nói, “Tôi không nhận bộ phim này, như vầy không hay cho lắm.”
“Anh Chu đã gọi điện thoại xử lý rồi, anh ấy cũng nghĩ như anh vậy, mấy account marketing này càng nói nhiều, thì chỉ càng rước thêm phiền phức mà thôi.”
Quý Khinh Chu đang cân nhắc không biết có nên giải thích chuyện này với Thịnh Văn Hi hay không, vừa hay Chu Thành Phong đi tới hỏi, “Cậu nhìn thấy hot search chưa?”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Ừm anh cho người gỡ xuống chưa?”
“Ừ, gỡ xuống hết rồi. Lát nữa tôi sẽ giải thích với Thịnh Văn Hi, cậu không cần phải xen vào.”
“OK.”
Quý Khinh Chu nghe anh nói như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, cậu lấy điện thoại ra, vào xem các trang diễn đàn, quả nhiên chuyện này đã được lắng xuống, nhưng vẫn có người đăng bài nói bên cạnh quán cà phê hai người họ ngồi gần đó có một đoàn phim đang tiến hành quay chụp, tỏ vẻ vô cùng tò mò không biết có phải là đoàn phim của Thịnh Văn Hi hay không, có khi nào là đoàn phim đã bắt đầu quay luôn rồi hay không.
Mọi người cảm thấy có lý, nhiệt tình suy đoán lung tung, Quý Khinh Chu hận không thể khoác áo choàng lên nói với bọn họ, không phải đâu đừng đoán nữa. Thế nhưng lúc bấy giờ, bộ phim《Tại Nhân Gian》cậu đang quay chụp, sau khi đạo diễn và các ekip thảo luận một hồi, cuối cùng tất cả đều quyết định sẽ dựa theo độ hot lúc này, ngày mai chính thức thông báo tuyên truyền.
Mà ở khách sạn cách đó không xa, Thịnh Văn Hi đang chuẩn bị nghỉ ngơi, mắt nhìn các bình luận lần lượt trên weibo, sau đó lại quay sang nhìn nội dung tin nhắn của Chu Thành Phong, anh thầm nghĩ: Tốt nhất là không phải các người, bằng không, vừa từ chối anh nhưng cũng vừa kiếm anh để cọ nhiệt độ, cách thức làm việc như thế này, chẳng khác nào là lũ đi m.
Đương lúc anh đang nghĩ ngợi, trợ lý nhắn wechat hỏi anh, “Đạo diễn Thịnh, ngày mai chúng ta về hay sao ạ?”
Thịnh Văn Hi nghĩ, sau đó từ từ gõ năm chữ: Chờ thêm hai ngày đi.
Anh cầm điện thoại di động, bất chợt nhớ đến câu nói kia của Quý Khinh Chu – Không phải cá, làm sao biết cá không vui. Cá thì có gì để vui đâu? Không phải mục đích quay phim của các diễn viên là vì muốn đoạt được các giải thưởng, muốn được nổi tiếng hơn hay sao? Thật là nông cạn. Nhưng cố tình chính là một người nông cạn như vậy, lại có một đôi mắt rất đẹp, lại vô cùng thích hợp với tạo hình của nhân vật A Hành.
Thịnh Văn Hi cảm thấy phiền phức, sớm biết như vậy, anh đã không viết nên kịch bản này, thật phiền toái.
9 giờ sáng hôm sau, đoàn phim《Tại Nhân Gian》chính thức thông báo tuyên truyền, đăng lên các bộ ảnh tạo hình của Quý Khinh Chu cùng Khổng Ngôn đã sớm chụp xong từ trước. Fans Quý Khinh Chu vội vàng chia sẻ, bắt đầu rải lợi ích trên các weibo và diễn đàn.
Người qua đường ăn dưa cả đêm cuối cùng cũng không thể ngờ được sự tình lại chuyển biến như thế này, bọn họ có chút ngạc nhiên, sôi nổi cảm thán đây đúng là điều ngoài dự đoán. Tuy Ngô Huy không hot bằng Thịnh Văn Hi, nhưng cũng xem như là đạo diễn lâu năm, cũng từng tạo nên các bộ phim điện ảnh có tiếng, fans Quý Khinh Chu rất hài lòng với tài nguyên này, tuy các antifan có chút bất mãn, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể lén lút bàn luận ở trong các diễn đàn.
Sở Thành thấy cuối cùng đoàn phim cũng thông báo chính thức rồi, lúc này cũng không muốn che giấu nữa, anh chia sẻ ảnh chụp của Quý Khinh Chu, kèm với dòng chữ: Thăm đoàn nào.
Nháy mắt fan CP Thừa Chu liền bùng nổ, vừa rêu rao “Ăn đường ăn đường” trong siêu thoại, vừa chạy đến dưới weibo của anh tỏ vẻ, “Hu hu hu, cuối cùng cũng thấy anh đăng weibo rồi.”
Fan only Sở Thành quả thật rất mệt mỏi, không online không đăng weibo thì thôi, hễ vừa online là liền tung một quả bom to đùng ra như vậy, như này sao làm dữ liệu được? Chỉ bình luận không chia sẻ không nhấn like sao!
Vòng ngọt ngào: Hầy, cảm thấy tuyệt vọng.
Quỷ thời tiết chết tiệt: Hiện tại tâm tình của tôi giống hệt với thời tiết đang ở bên ngoài vậy.
Quý Khinh Chu hiếm khi được nghỉ ngơi, chợt thấy các em gái bắt đầu kêu trời khóc đất trong group, “Chời ơi sao anh tôi lại như thế này, đây là weibo của anh, không phải weibo của Quý Khinh Chu, anh có thể đăng các bài về anh được không? Mười lần đăng weibo thì hết chín lần là có liên quan đến Quý Khinh Chu rồi, như này sao mà làm fan only của anh được nữa.”
Cửu cửu đoàn viên: Nghĩ thoáng chút đi, nhìn bài đăng chứng thực ghim trên weibo của anh đi, chắc là anh nhà không muốn bước vào giới giải trí nữa, cho nên anh ấy mới không quan tâm đến mấy chuyện này, cũng vì có mối quan hệ tốt với Quý Khinh Chu, cho nên anh ấy mới làm như vậy, hy vọng mọi người có thể quan tâm đến bạn bè của anh ấy nữa.
Quý Khinh Chu yên lặng khoác áo choàng nói: Đúng vậy, anh ấy thực sự không muốn bước vào giới này đâu.
Vòng ngọt ngào: Tư chất tốt như vậy mà không muốn vào! Anh ấy không soi gương mỗi ngày hay sao! Cho dù là chỉ quay diễn chơi chơi, không thể diễn thêm mấy bộ nữa hay sao!
Chuyên gạch ngói: Từ phương diện này, phải nên cảm ơn Quý Khinh Chu mới phải, nếu không phải cậu ấy nhờ anh nhà đến cứu đoàn phim, phỏng chừng anh nhà sẽ không quay đâu, chúng ta cũng sẽ chẳng được nhìn thấy anh nhà trên màn ảnh.
Quý Khinh Chu nhìn id này, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tiền bên cạnh, Tiểu Tiền tỏ vẻ, “Uống nước phải nhớ nguồn, em phải nhắc nhở bọn họ mới được.”
“Là áp dụng cho tình huống này sao?” Quý Khinh Chu hỏi.
Tiểu Tiền ngẫm nghĩ, “Cũng tương tự nhau mà, không có anh, thì sẽ không có chuyện ngài Sở ra mắt công chúng, cho nên nói vậy cũng đúng mà.”
Quý Khinh Chu bật cười, cảm thấy Tiểu Tiền rất biết ngụy biện. Cậu đăng nhập weibo của cậu, chia sẻ lại bài đăng weibo kia của Sở Thành, kèm theo các icon vui vẻ.
“A a a a a tui đi chết đây, Chu Chu chia sẻ nè, còn kèm icon vui vẻ nữa!” Fans CP Thừa Chu tiếp tục gáy trong các diễn đàn.
“Hôm nay là ngày lành gì thế này, A Thành cùng Chu Chu liên tục phát đường, ngọt ngào quá đi, ui tình yêu thần tiên.”
“Mị còn tưởng Chu Chu sẽ không chia sẻ đó, không ngờ Chu Chu lại chia sẻ nhanh đến vậy!”
“Thành Thành là thần tượng của Chu Chu mà, sao Chu Chu có thể không chia sẻ được, huống hồ quan hệ của hai người bọn họ cũng tốt nữa.”
“Hu hu hu, hôm nay lại vì tình yêu thần tiên mà rơi lệ một ngày rồi.”
Fan only Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu chia sẻ, sau đó lại thấy fan CP rêu rao kịch liệt, thậm chí còn chạy đến dưới weibo Sở Thành kêu la: “Anh ơi, anh có thấy gì chưa? Chu Chu chia sẻ rồi kìa.”
Tức giận đến mức vội vàng bình luận để lắng các bình luận đó xuống, nhân lúc Sở Thành vẫn đang online, cả đám ồ ạt hỏi, “Anh à, anh thích fans của anh tên là Tường Thành hay là Điềm Chanh?”
*Tường Thành (城墙 – chéngqiáng)
*Điềm Chanh (甜橙 – tián chéng): quả chanh ngọt ngào
cả hai đều đồng âm với tên của Sở Thành (楚诚 – chǔ chéng): nhắc lại tên của anh Thành có nghĩa là chân thành.
Sở Thành nhìn bình luận này, thầm nghĩ, fans Quý Khinh Chu tên là Điềm Chúc (tián zhou), vậy không bằng fans của anh gọi là Điềm Chanh đi, có điểm chung là chữ “Điềm”, vừa khéo cũng đồng âm với fans cp Thừa Chu (chéng zhou).
Vì thế hiếm khi thấy anh trả lời lại rằng: “Gọi là Điềm Chanh đi.”
Nháy mắt fan hỏi chuyện đã kích động gào thét trong diễn đàn, “A a a a a anh nhà trả lời tôi kìa, anh ấy nói tên fan sẽ là Điềm Chanh.”
Quý Khinh Chu không ngờ Sở Thành lại trả lời câu hỏi của fan, cậu có chút kinh ngạc, thế nhưng Điềm Chanh cũng được, có chút tương tự với tên fan nhà cậu.
Các fans khác thấy Sở Thành trả lời bình luận, lập tức nhanh chóng bình luận gửi câu hỏi, thế nhưng sau đó, Sở Thành không trả lời nữa. Anh vừa xử lý xong các công việc đang tồn đọng, vừa vặn vừa đến cuối tuần, anh đang chuẩn bị đi thăm Quý Khinh Chu.
Thời điểm Quý Khinh Chu đang gọi video trò chuyện với anh chợt nghe thấy anh sắp sửa đến thăm cậu, cậu vô cùng vui vẻ nói, “Đến đây đi, nhưng có thể em sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh anh, anh đừng để ý nha.”
“Không sao, anh chỉ muốn được gặp em thôi.” Sở Thành nói, “Đúng rồi, chuyện Thịnh Văn Hi là thế nào?”
Nói đến Thịnh Văn Hi, Quý Khinh Chu vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái, vốn dĩ cậu nghĩ hôm đó cậu đã nói chuyện rõ ràng với Thịnh Văn Hi rồi, Thịnh Văn Hi sẽ rời đi. Thế nhưng không ngờ, Thịnh Văn Hi vẫn còn ở đây, mỗi ngày anh đều tới thăm đoàn phim, anh cũng không làm gì, chỉ ngồi ở khu nghỉ ngơi nhìn cậu từ xa. Thịnh Văn Hi nổi danh đang ngồi ở đó, nên đoàn phim cũng không ai dám đuổi anh đi, và cũng vì lần này anh đến là vì Quý Khinh Chu, nên Chu Thành Phong cũng không dám không quan tâm đến Thịnh Văn Hi, đôi khi anh sẽ hàn huyên vài ba câu với Thịnh Văn Hi, chú ý tình hình.
Quý Khinh Chu không hiểu, cậu lại đến nói chuyện với Thịnh Văn Hi lần nữa, lần này Thịnh Văn Hi không thẳng thắn mời cậu nhận vai nữa, anh bảo muốn xem cậu quay phim thế nào mà thôi. Quý Khinh Chu hết cách, diễn viên đóng phim dưới vô số ánh nhìn, cậu cũng không thể chạy sang nói Thịnh Văn Hi đừng nhìn cậu nữa được, vậy nên đành phải tùy ý anh.
Sau đó, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, có lần Thịnh Văn Hi chú ý đến thói quen của cậu, anh hỏi, “Cậu không uống rượu à?”
Quý Khinh Chu gật đầu.
Thịnh Văn Hi cảm thấy rất mới lạ, “Không ngờ vẫn còn có người không uống rượu trong giới này đấy.”
Quý Khinh Chu cười cười, Thịnh Văn Hi nhìn, sau đó cũng không nói lời nào khác.
“Ngài ấy muốn em nhận vai bộ phim mới của ngài ấy,” Quý Khinh Chu thành thật nói, “Em đã từ chối rồi, nhưng hình như ngài ấy vẫn còn cố chấp lắm.”
“Sao vậy?” Sở Thành tò mò, “Không phải anh ta là một đạo diễn nổi tiếng sao? Sao em lại từ chối?”
“Đề tài này không thích hợp với em, là tình yêu đồng tính, kết phim vai chính còn chết nữa, nên em không muốn quay.”
Sở Thành nghe vậy, sau đó liền hiểu rõ, “Em sợ nhập vai quá sâu à?”
Quý Khinh Chu gật đầu.
“Vậy thôi đừng nhận, đâu chỉ có mình anh ta là đạo diễn giỏi, sau này em sẽ có cơ hội gặp được những vị đạo diễn khác thôi, hơn nữa,” Sở Thành thẳng thắn thành khẩn nói, “Anh cũng thật sự không muốn em quay đề tài đồng tính.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, liền bật cười, “Em cũng đoán là anh sẽ không cho.”
Lúc cậu và nữ diễn viên hôn nhau, Sở Thành đã tức giận đến mức hai hàng lông mày nhíu lại với nhau rồi, hận không thể bắt ép biên kịch xóa bớt tình tiết này, nếu bây giờ lại tiếp tục quay cảnh thân mật, mà còn hôn môi với nam diễn viên khác, phỏng chừng Sở Thành sẽ hận bản thân không thể nhào vào đoạt vai thay thế luôn.
“Yên tâm đi,” Quý Khinh Chu nói, “Em cũng không muốn quay đề tài này, em không muốn quay mấy cảnh quá thân mật ở trên màn ảnh.” Cậu nghĩ ngợi một hồi, sau đó thành thật nói, “Có thể là vì em không có tinh thần hy sinh vì nghệ thuật.”
Quý Khinh Chu cảm thấy bản thân chỉ là một người bình thường, diễn kịch cũng chỉ xuất phát từ sự yêu thích, xuất phát từ chính thiên phú của cậu, không phải là điều mà cả đời này cậu phải nhất thiết theo đuổi. Cậu cực kỳ kính nể những người có thể hiến thân vì nghệ thuật, cảm thấy những nghệ thuật gia đó vô cùng đáng giá tôn kính, nhưng cậu không thể làm được như họ, cậu có tình cảm nho nhỏ riêng của cậu, cũng có tư tâm của chính mình, cậu hy vọng có thể luôn luôn tốt đẹp, có thể vui vui vẻ vẻ trải qua từng ngày, chỉ như vậy thôi là đủ rồi.
Thật ra Sở Thành cũng có hy vọng như thế, anh nhìn Quý Khinh Chu ở bên kia màn hình, nét mặt dịu dàng nói, “Em không phải người ta, em chỉ là em mà thôi, cho nên, em cứ làm theo những điều mà em muốn là được. Nếu muốn quay, thì cứ việc quay; nếu không muốn quay, thì không cần phải quay nữa. Anh không trông mong em sẽ làm nên tên tuổi trong giới nghệ sĩ, Tây Ngu cũng không cần em phải kiếm tiền về, em chỉ cần có một cuộc sống tốt là được, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Quý Khinh Chu nghe anh nói như vậy, trong lòng vô cớ có chút ngọt, đối với cậu mà nói, có lẽ cậu sẽ không để ý đến suy nghĩ cũng như ý kiến của những người khác, thế nhưng suy nghĩ của Sở Thành thì rất quan trọng, cậu hy vọng Sở Thành ủng hộ cậu, cũng hy vọng mặc kệ cậu làm gì, Sở Thành sẽ luôn đồng lòng với cậu. Mà hiện tại, đúng là Sở Thành đã làm như vậy thật.
“Khi nào anh sang đây?” Cậu hỏi, “Em nhớ anh.”
“Cái nhớ này của em cũng thất thường quá, không phải hôm qua em nói đang bận đóng phim, căn bản không kịp nhớ đến anh hay sao? Sao bây giờ đã thấy nhớ rồi?”
“Trước khác nay khác, em của bây giờ không phải em của ngày hôm qua.”
“Em đúng là càng ngày càng có tài ngụy biện.”
“Học anh đó, gần mực thì đen gần đèn thì sáng.”
Sở Thành lắc đầu, “Con trai lớn chẳng cần cha nữa rồi. Ngày mai đi, trưa mai anh sẽ đến.”
“Vậy để em bảo Tiểu Tiền đón anh, em không đi được, em vẫn còn cảnh quay.”
“Ừ.”
- -----oOo------