“Lần đó là anh Thành bảo tôi đi, tôi chỉ nói bâng quơ ngoài miệng thế thôi, không tính, lần này mới tính, cho nên cậu đừng lo, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, để Phương Diệu Tuyên cho tôi.”
“Cảm ơn cậu.” Quý Khinh Chu nói.
Dư An Nghi cúp máy, cô tính gọi cho Phương Diệu Tuyên, nhưng sau đó cô chợt nghĩ đến điều gì đó, quyết định gọi cho người đại diện của cô trước, “Chị Trình, chị gọi cho các kênh truyền thông, nói với bọn họ nếu mấy ngày tới có tin tức gì liên quan đến Quý Khinh Chu, thì hãy d xuống hết, bất cứ chuyện gì cũng không được tung ra ngoài, cậu ấy chọc phải tên tiểu nhân, tuy phía Chu Thành Phong có làm mấy chuyện này rồi, nhưng em sợ mọi chuyện vẫn chưa được chu toàn, cho nên chị sắp xếp chuyện này giúp em nhé.”
Tuy Trình Lâm không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao đây cũng là yêu cầu của Dư An Nghi, cô liền trả lời, “OK em.”
“OK chị, chị bận việc của chị đi.” Dư An Nghi nói xong, liền cúp điện thoại chạy ra khỏi phòng ngủ.
Dư An Minh đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên thấy Dư An Nghi đẩy cửa ra, vừa gọi “Anh” vừa chạy tới trước mặt.
“Làm sao vậy?” Anh hiếu kỳ hỏi.
Dư An Nghi ngồi xuống giường, cô kéo tay Dư An Minh nói, “Xảy ra chuyện rồi anh ơi, Quý Khinh Chu đâm Phương Diệu Tuyên một nhát, vết thương không nặng, nhưng tên cặn bã Phương Diệu Tuyên này muốn dùng cớ đó để đi tố cáo Quý Khinh Chu.”
“Em nói cái gì?” Dư An Minh khϊế͙p͙ sợ.
“Vừa rồi Quý Khinh Chu có gọi điện thoại cho em, cậu ấy sợ Phương Diệu Tuyên dùng thủ đoạn, nên cậu ấy hy vọng em có thể giúp đỡ cậu ấy, cậu ấy cũng không cho em nói chuyện này cho anh Thành biết.”
“Hồ đồ.”
“Đúng đó, em cũng cảm thấy vậy, sao có thể không nói chuyện này cho anh Thành biết được, cơ mà em vẫn đáp ứng cậu ấy là em sẽ không nói với anh Thành.”
“Em đã biết vậy rồi mà còn……”
“Ây nha,” Dư An Nghi cắt ngang lời anh, “Em đáp ứng cậu ấy, là em sẽ không nói chuyện này với anh Thành, là em nè!” Dư An Nghi chỉ chính bản thân cô, “Anh hiểu hông?”
Dư An Minh hiểu rồi, anh có chút dở khóc dở cười, “Vậy nên em mới chạy qua đây tìm anh.”
“Chứ sao nữa?” Dư An Nghi cười cười, “Được rồi, giờ em sẽ đi gọi điện cho cái tên tâm thần Phương Diệu Tuyên kia, anh biết anh nên làm gì rồi đúng không?”
“Biết rồi, đại tiểu thư.” Dư An Minh cưng chiều xoa đầu cô, “Sao em có thể đáng yêu như vậy chứ.”
“Trời sinh đã vậy rồi.”
Dư An Nghi nói xong, liền đứng lên, cầm điện thoại lên chạy ra ngoài, lúc đóng cửa lại cô vẫn không quên nhắc nhở anh, “Anh mau làm đi nha.”
Dư An Minh bất đắc dĩ cầm điện thoại lên quơ quơ trước mặt cô, lúc này Dư An Nghi mới yên tâm rời đi.
Khi Sở Thành nghe Dư An Minh kể rằng Quý Khinh Chu đã đâm Phương Diệu Tuyên một nhát, anh sợ đến mức ngây người, “Cậu ấy đâm người? Cậu ấy kiếm đâu ra lá gan lớn như vậy!”
“An Nghi còn nói, vết thương không nặng.”
“Vô nghĩa, ngày thường cậu ấy chẳng đánh nhau với ai bao giờ, đâm người ta một nhát là đã lợi hại lắm rồi, sao có thể đâm nặng hơn được nữa.”
Sở Thành đau đầu ấn huyệt thái dương, anh cảm thấy như đang có một nỗi tức giận xông thẳng vào đầu anh vậy, xảy ra chuyện lớn thế này, mà phản ứng đầu tiên của Quý Khinh Chu lại là đi tìm Dư An Nghi, cậu không hề tính báo chuyện này cho anh biết! Quý Khinh Chu, cậu giỏi lắm!
Sở Thành cúp máy, anh gọi cho Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu vừa mới rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ, thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại gọi đến. Hai má của cậu bị Phương Diệu Tuyên niết khi đó, đến giờ vẫn còn rất đỏ, đồng thời cũng có chút nóng rát, cậu nhìn hai chữ Sở Thành đang hiển thị trên màn hình điện thoại, hai má càng muốn nóng hơn.
Cậu vừa bắt máy, thì liền nghe thấy Sở Thành vừa bất đắc dĩ vừa áp chế cơn giận nói, “Bây giờ cậu xảy ra chuyện gì cũng không tính nói cho tôi biết hết đúng không? Cậu tình nguyện tìm An Nghi giúp đỡ chứ không hề muốn nhờ đến tôi sao?”
“An Nghi nói với anh rồi à?”
“An Nghi không nói với tôi, em ấy đã đáp ứng cậu thì tự nhiên em ấy sẽ không nói cho tôi biết, thế nhưng sao em ấy có thể giấu được anh trai của em ấy, Dư An Minh cũng chẳng đáp ứng cậu rằng sẽ không nói cho tôi biết.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, nháy mắt liền hiểu ra mọi chuyện, quả thật Dư An Nghi không nói với Sở Thành, cô chỉ chơi chữ với cậu mà thôi, hèn gì trước đó cô không chịu đáp ứng, nhưng về sau đột nhiên lại đồng ý rất nhanh, đúng là thông minh.
“Đúng vậy, tôi tìm An Nghi giúp đỡ, cậu ấy cũng đã đáp ứng với tôi rồi, cho nên anh không cần phải bận tâm đâu.”
“Tôi không cần phải bận tâm ư?” Sở Thành tức giận đến mức bật cười, “Sao tôi có thể không bận tâm cho được? Phương Diệu Tuyên đã làm gì với cậu? Tôi hiểu rõ tính tình của cậu như thế nào, nếu chỉ khắc khẩu hay đánh nhau, nhất định cậu sẽ không động đến dao làm gì, anh ta đã làm gì với cậu? Cậu lấy dao ở đâu? Sao cậu lại dám đâm anh ta một nhát như vậy? Sao cậu vừa đâm anh ta xong liền làm ra vẻ như bản thân không hề có chuyện gì, chẳng nói chẳng rằng gì với tôi hết vậy! Tôi đã nói rồi, cậu gặp phải chuyện gì cậu cũng có thể tới tìm tôi, lúc ấy cậu cũng đã đáp ứng tôi rồi, nhưng hiện tại cậu đang làm thế nào hã!”
Quý Khinh Chu Chu nghe anh nói xong, cảm giác lòng buồn đến mức sắp thở không nổi nữa, cậu hé miệng hổn hển hồi lâu, sau đó mới điều chỉnh lại hơi thở nói,“Tôi không muốn cãi nhau với anh, bây giờ tôi hơi mệt, tôi muốn được nghỉ ngơi trước, được không?”
Sở Thành nghe vậy, chợt cảm thấy nỗi giận trong lòng càng lúc càng tăng, anh tận lực đè nén cơn giận của mình, nghĩ đến Quý Khinh Chu làm ra chuyện này, chắc hẳn cậu cũng đang rất kinh hoảng, anh liền bình ổn tâm tình nói, “Không sao đâu, đừng sợ, không phải chuyện gì lớn, tôi sẽ xử lý giúp cậu, cậu nghỉ ngơi đi, hãy ngủ một giấc thật ngon, đừng sợ.”
“Nhưng tôi không muốn anh nhúng tay vào chuyện này,” Quý Khinh Chu nói nhỏ, “Sở Thành, tôi tìm An Nghi mà không tìm anh, là vì tôi hy vọng anh sẽ không nhúng tay vào chuyện này, anh hiểu không? Anh đừng động tay vào chuyện này nữa được không?”
“Cậu nghỉ ngơi trước đi, ngoan, đi ngủ đi.”
“Sở Thành……”
“Quý Khinh Chu,” Sở Thành cắt ngang lời cậu, anh thở dài, vô cùng kiên nhẫn dỗ cậu, “Tôi sẽ không động vào, cậu yên tâm, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, cậu đi ngủ đi.”
“Sở Thành, anh nghe tôi nói,” Quý Khinh Chu bình tĩnh nói, “Tôi biết có lẽ tôi sẽ nhận phải một trong các kết quả sau, thứ nhất, An Nghi ra tay, giải hòa thành công với Phương Diệu Tuyên, chuyện này sẽ giải quyết riêng, đây là kết quả tốt nhất; thứ hai, Phương Diệu Tuyên không muốn giải quyết riêng, anh ta muốn công khai chuyện này, chúng tôi sẽ theo thủ tục pháp lý bình thường, toà án phán tôi phòng vệ chính đáng, tôi sẽ không có chuyện gì, kết quả này cũng không tồi; kết quả thứ ba, đó là tôi bị phán phòng vệ không có chính đáng, nếu phải chịu án phạt thì tôi cũng sẽ chịu. Còn, nếu bị phán thành cố ý gây thương tích……” Quý Khinh Chu dừng một chút, “Đây là kết quả xấu nhất, nhưng tôi dám làm, thì tôi sẽ dám chịu. Sở Thành, tôi biết tôi đang làm gì, tôi có thể tiếp nhận được những hậu quả sắp tới sẽ xảy ra.”
“Tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng đây là con đường tôi nhất định phải đi qua. Kể từ lúc chúng ta tách nhau ra, tôi đã rời khỏi sự bao bọc của anh, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi. Gặp chuyện có thể tự giải quyết được, tôi sẽ tự mình giải quyết; Nếu tôi không thể tự giải quyết được, tôi sẽ nhờ bạn bè bên cạnh đến hỗ trợ xử lý giúp tôi, An Nghi là bạn bè của tôi, nên tôi mới tìm đến cậu ấy. Nếu có thể giải quyết được, đương nhiên đó là điều tốt nhất, còn nếu giải quyết không được, thì anh hãy để tôi tự mình gánh vác đi, tôi không muốn anh phải nhúng tay vào, không phải tôi không nhớ tôi đã từng đáp ứng anh chuyện gì, mà là anh hãy để cho tôi trở thành một người độc lập tiến về phía trước.”
“Tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, cả đời này có thể gặp được bao nhiêu chuyện đâu, có khi đây sẽ là chuyện tệ nhất trong cuộc đời của tôi không chừng, nếu tôi có thể tự mình vượt qua được chuyện này, vậy thì sau này, có chuyện gì mà tôi không thể tự mình đối mặt và giải quyết được đâu? Tôi không thể cứ dựa vào anh, chờ anh giải quyết mọi chuyện cho tôi mãi được, anh cũng không thể che chở cho tôi cả đời này được, vậy nên anh đừng bận tâm về chuyện này nữa, cứ để nó phát triển tự nhiên đi. Có thể làm được gì, thì tôi cũng đã làm rồi, chỉ còn chờ nó phát triển và có kết quả nữa mà thôi.”
“Có ai trưởng thành mà không phải chịu vấp ngã? Anh tin tôi đi, tôi sẽ không gặp phải chuyện gì tệ hơn chuyện này nữa đâu, nếu loại người có bối cảnh như Phương Diệu Tuyên mà tôi còn vượt qua được, thì sau này, tôi sẽ không còn lo sợ chuyện gì nữa, anh cũng sẽ không cần phải luôn lo lắng cho tôi như vậy nữa. Tôi muốn độc lập tiến về phía trước, cho nên, anh đừng lo lắng cho tôi nữa, có được không?”
Sở Thành không nói gì, từ lúc anh và Quý Khinh Chu bắt đầu ở bên nhau, anh đã xem anh như là người bảo vệ của Quý Khinh Chu, anh lớn hơn Quý Khinh Chu vài tuổi, có địa vị xã hội cao hơn, hơn nữa anh còn có quyền chủ đạo chính trong mối quan hệ này, vì vậy anh đã nghĩ rằng anh nên là người bảo vệ cậu, cho dù sau này Quý Khinh Chu dọn ra khỏi nhà, tìm một căn hộ khác, từ chối săn sóc của anh, anh cũng chỉ cảm thấy Quý Khinh Chu đang bướng bỉnh với anh mà thôi.
Nhưng hiện tại anh đã biết, không phải như vậy.
Cả hai đều là hai người độc lập bình đẳng, có lẽ Quý Khinh Chu sẽ ỷ lại anh, sẽ nguyện ý tiếp nhận sự săn sóc của anh, nhưng kể từ lúc cả hai tách ra trở đi, cậu phải quay về làm một người độc lập. Đương lúc anh đang do dự, đang rối rắm không biết anh có thích cậu không, có thể hứa hẹn với cậu một điều lâu dài không, dùng dằng mãi chưa quyết định được, thì Quý Khinh Chu đã buông anh ra, vừa độc lập vừa kiên định tiến về phía trước.
Cậu dựa theo nguyên tắc làm việc của cậu, nỗ lực tìm kiếm phương pháp giải quyết, đồng thời cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt trước mọi hậu quả sắp tới.
Giây phút này đây, Sở Thành chợt cảm thấy, Quý Khinh Chu quyết đoán và mạnh mẽ hơn anh nhiều.
Cuối cùng, vẫn là Quý Khinh Chu cúp điện thoại trước, cậu nhìn điện thoại di động, trầm mặc một hồi, cậu lại vươn tay sờ sờ khối ngọc trong túi, gắt gao nắm chặt khối ngọc trong tay, yên tĩnh ngồi trên giường.
Sở Thành dần dần buông điện thoại xuống, anh có chút giật mình, trước khi gọi điện thoại, anh còn nghĩ, anh sẽ hung hăng phê bình Quý Khinh Chu, sau đó anh sẽ thay cậu giải quyết chuyện này, đây không phải chuyện gì lớn, có lẽ Quý Khinh Chu không thể thu xếp được, nhưng anh có thể làm được. Thế nhưng hiện tại, anh không biết có nên nhúng tay vào chuyện này hay không, Quý Khinh Chu thật sự rất nghiêm túc, rất nỗ lực muốn tự mình giải quyết chuyện này, cậu muốn thông qua chuyện này, để nói với anh rằng, cậu có thể một thân một mình sống tốt không cần sự che chở của anh.
Cậu đang rất nghiêm túc, vậy nên, Sở Thành không thể nhúng tay, phạm vào ý chí kiên cường của cậu được.
Một đời người có thể dài được bao lâu? Sở Thành nghĩ, có lẽ là 70 tuổi, 80 tuổi hoặc là 90 tuổi. Chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu, liệu có thể quyết định được chuyện cả đời hay không?
Đột nhiên anh nhớ đến chuyện gì đó, vô cùng tò mò nên liền gọi cho Thiệu Vĩnh, anh hỏi, “Thiệu Vĩnh, ông có nghĩ tới chuyện muốn ở bên cạnh Tinh Tinh không? Muốn ở bên cạnh cô ấy cả đời không?”
Thiệu Vĩnh sửng sốt một chút, sau đó anh bật cười nói, “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, ba cái chuyện tình cảm này, ngày nào mà chẳng có biến.”
“Vậy nếu Tinh Tinh muốn ở bên ông cả đời thì sao?”
Thiệu Vĩnh nghe xong liền ngẩn ra, “Hẳn là không có đâu, hầy, ông đừng khiến tôi phải suy nghĩ mấy chuyện này nữa, chỉ mới nghe nói thôi mà đã thấy sợ rồi, tôi vẫn chưa chơi đủ đâu, cả đời này dài như vậy, bản thân tôi cũng không gấp gáp lựa chọn, suy nghĩ chuyện này làm gì.”
Sở Thành nghe vậy, không biết vì sao, bật cười thành tiếng, “Thiệu Vĩnh, hồi đó tôi nghĩ ông là con bướm giữa muôn vàng đóa hoa rực rỡ, cánh bướm không dính bụi trần, cảm thấy rất ngầu, bây giờ ngẫm lại mới thấy, ông khốn nạn thật.”
“A Thành, ông nói tôi……”
“Thế nhưng ông nói cũng đúng,” Sở Thành nhẹ nhàng nói, “Ông không gấp gáp chọn lựa, cho nên mới không suy nghĩ đến chuyện này. Thế nhưng, dạo gần đây tôi rất hay bận tâm đến vấn đề này, tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện, liệu tôi có thể ở bên cạnh Quý Khinh Chu cả đời được hay không, liệu bên nhau rồi tôi có bỏ cậu ấy giữa đường, đi cùng với người khác hay không, thế nhưng thật ra từ lúc tôi bắt đầu tự hỏi vấn đề này, tôi đã muốn ở bên cạnh cậu ấy rồi. Tôi chưa bao giờ rối rắm tự hỏi xem tôi có thích ông không, có yêu ông hay không, bởi vì tôi biết, chắc chắn tôi sẽ không thích ông, vì thế nên tôi mới không tự hỏi vấn đề vô nghĩa này, thế nhưng tôi lại tự hỏi rằng, tôi có thích cậu ấy hay không, tôi tự hỏi, có phải tôi buông cậu ấy không được, là vì tôi thích cậu ấy hay không.”
“Cả đời này rất dài, cho nên trên đời này sẽ không có ai, trước khi bắt đầu chuyện tình cảm, lại đi tự hỏi rằng, mình có thể bên cạnh người đó cả đời được hay không. Tựa như ông, ông cũng chưa từng tự hỏi tương lai sau này của ông và Tinh Tinh, nhưng ông vẫn chọn yêu đương với cô ấy, nếu hai người có thể bên nhau không lo lắng gì, thì sao tôi và cậu ấy lại không thể ở bên nhau? Tuy tình yêu khác phái luôn thoáng hơn tình yêu đồng tính, nhưng phần lớn đều có suy nghĩ giống như ông, sẽ không tự hỏi nhiều như vậy, tình yêu đồng tính, sẽ càng không. Trên đời này sẽ không có ai quý trọng cậu ấy hơn tôi, cho nên, nếu sau này cậu ấy có vì tôi mà bị tổn thương, thì đó cũng là vết thương nhẹ nhất so với khi cậu ấy ở cùng với người khác.”
Sở Thành nói xong, liền cúp điện thoại, anh bảo trợ lý đặt vé máy bay cho anh xong, sau đó liền lái xe đi thẳng một mạch đến sân bay. Đúng là Quý Khinh Chu có thể tự giải quyết chuyện này, hệt như phượng hoàng niết bàn, trải qua sự kiện tệ nhất trong đời, thì sau này mới càng trưởng thành và kiên cường hơn. Thế nhưng, đây là chuyện phải làm nếu hai người tách ra, là chuyện nửa đời sau của cậu khi không có sự tham gia của anh.
Còn bây giờ, Sở Thành sờ sờ khối ngọc trên cổ, cậu không cần phải tỏ ra mạnh mẽ tự gánh vác một mình nữa, bởi vì anh sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Khi bọn họ đã là người yêu, là bạn đời của nhau rồi, thì cậu sẽ san sẻ những khó khăn của cậu với anh. Anh sẽ bảo vệ vương tử nhỏ bé của anh thật tốt, dùng tán lá xum xuê của anh, vì cậu che mưa chắn gió, để cánh chim non nớt của cậu, có thể tự bay lượn thỏa thích trên không trung. Quý Khinh Chu chưa bao giờ là phượng hoàng, cho nên cậu không cần phải niết bàn, cậu chỉ cần làm một cái cây nhỏ được anh nuôi dưỡng trong một khu vườn có tường bao quanh mà thôi, cậu chỉ cần ở đó, mỗi ngày hưởng thụ ánh nắng mặt trời để sinh trưởng mà thôi.
==================