Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 70: Xin lỗi, ông trời là có thể muốn làm gì tôi

Ngày 4 tháng 3, ngày thứ hai Án Hà Thanh im hơi lặng tiếng ở trong cung biến mất, Lý Vô Định cuối cùng cũng đã từ miệng của trợ tá Vũ Ninh vương gia cạy ra toàn bộ sự tình.

Lý Vô Định không có do dự, lập tức đem quân vào cung, nhưng kinh ngạc không biết Án Hà Thanh từ khi nào đã chạy trốn.

Lý Vô Định ân hận vô cùng, đi đến Tẩm cung của Tiêu Dư An tự nhận lỗi, được cho biết Tiêu Dư An không ở Tẩm cung, ở Ngọc hoa lầu.

Tầng sáu Ngọc hoa lầu, Tiêu Dư An một mình uống rượu buồn, đột nhiên nghe tin Lý Vô Định cầu xin vào khuyên gián, gật đầu ưng thuận.

Lý Vô Định đi vào, chắp đấm quỳ nửa gối: “Hoàng thượng, chuyện chính biến đã điều tra rõ ràng, Vũ Ninh vương gia câu kết Nam Yến quốc phát động phiến loạn, những người có liên quan ta đã xử lý toàn bộ, nhưng mà… … nhưng mà hoàng tử Nam Yến quốc Án Hà Thanh không biết từ khi nào đã trốn khỏi cung, vi thần làm việc bất lực, hổ thẹn với hoàng thượng.”

Tiêu Dư An cực kỳ chột dạ che miệng ho nhẹ, đối mặt với sự nghiêm tức của Lý Vô Định, cảm thấy vô cùng nhục nhã hổ thẹn, áy náy, Tiêu Dư An quẫn bách vỗ lan can một cái: “Làm việc làm sao vậy a? Đây quả là không được a Lý Vô Định, tại sao có thể để cho trốn rồi chứ?”

Trừ tiền lương à trừ tiền lương, cắt tiền thưởng a cắt tiền thưởng.

Ừm, tốt cho một bộ dạng đã có tiện nghi còn khoe mã.

Lý Vô Định nói: “Xin hoàng thượng trách phạt.”

“Phạt… … này, phạt rượu ba vò.” Tiêu Dư An đem rượu bên cạnh mình hướng bên Lý Vô Định đẩy rồi đẩy.

Lý Vô Định cảm thấy chính mình chắc là nghe nhầm rồi, lạ lùng mà ngẩng đầu dậy: “Hả?”

“Uống.” Tiêu Dư An lời ngắn ý hãi, kéo ra giấy dán miệng của vò rượu, đưa cho Lý Vô Định.

Lý Vô Định hết cách, chỉ có thể bồi Tiêu Dư An uống.

Rồi sau đó thì hai người đều say rồi.

Say rồi thì thôi đi.

Còn cùng nhau làm loạn.

Bên Tiêu Dư An kéo căng cổ họng nói mình muốn hát, hát cái câu trước đây là ngươi muốn chia tay, chia tay thì chia tay*.

(*Tên bài hát là: Mua Bán Tình Yêu của Mộ Dung Hiểu Hiểu <爱情买卖 - 慕容晓晓>)

Lý Vô Định bình thường là một người bất nộ tự uy, nghiêm túc đến không chịu được, gào to muốn biểu diễn ngực đập vỡ đá lớn.

Hắn làm cục đá.

Chỉ có vậy vẫn chưa xong, Tiêu Dư An giương giương cổ họng hai lần, qua đó cùng Lý Vô Định nói lải nhải: “Ngươi đừng có cả ngày từ sáng đến tối xem binh thư a, có thể đi ghẹo một muội tử không a? Tốt xấu gì cũng là nam nhị, muội tử dựa vào cái gì toàn bộ đều là của hắn, Án Hà Thanh a?”

Lý Vô Định đánh một cái rượu nấc, cả khuôn mặt đỏ ửng mà nói: “Con út Tạ gia Tạ Thuần Quy thật là thiếu niên tài tuấn a, hoàng thượng người không biết đâu, lần trước hắn một mũi tên bắn mù một con mắt của một con gấu, khí thế xuyên mây mũi tên đó a, thật là làm cho tinh thần phấn chấn.”

Tiêu Dư An lắp lắp bắp bắp mà nói: “Ta biết trong sách nàu muội tử nào tốt, ngươi thích kiểu nào, ta nói cho ngươi biết làm thế nào để công lược.”

Lý Vô Định ấp ấp úng úng mà đáp: “Với lại hiện giờ ta và Tạ Thuần Quy tỉ võ, cảm thấy được cho một chút lực bất tòng tâm, trước đó rõ ràng là có thể dễ dàng chiến thắng, tiến bộ của hắn thật là nhanh a.”

Tiêu Dư An bước chân lơ lửng mà nói: “Đây sắp sửa phải phát triển đến tình tiết Án Hà Thanh hắc hóa rồi, ngươi nói lần sau gặp mặt sẽ không phải thật sự bị hắn đâm chết a.” Lý Vô Định loạng loạng choạng choạng mà đáp: “Thuần Quy còn nói hắn muốn vì Bắc quốc chinh chiến thiên hạ, thật là có hoài bão a.”

Tiêu Dư An nói: “Ừm, ta hiểu ngươi a ta đều hiểu, cạn!”

Lý Vô Định đáp: “Được, rượu gặp tri kỷ ngàn ly ít, cạn!”

Hai vị tri kỷ đối thoại căn bản là không cùng một thế giới cạn xong ly này rồi ai nấy ôm lấy lan can mà nôn.

Ngày thứ hai, công chúa Vĩnh Ninh đi đến Tẩm cung hỏi thăm Tiêu Dư An đau đầu sau khi say, nhân tiện tám: “Nghe nói hôm qua Lý tướng quân sau khi say rượu tỉnh lại, xấu hổ đến nổi muốn từ Ngọc hoa lầu nhảy xuống dưới?”

Tiêu Dư An: “Cái này… …”

Công chúa Vĩnh Ninh từ trên bàn cầm lấy hạt dưa, rụm rụm mà làm vỡ: “Huynh có phải là đem hắn… …”

“Cái gì? Ta không có, không phải ta, đừng nói bậy.” Tiêu Dư An phủ nhận ba lần.

Công chúa Vĩnh Ninh tràn đầy ý cười: “Hoàng thượng ca ca, muội vẫn còn chưa nói cái gì mà.”

Tiêu Dư An: “… …”

Công chúa Vĩnh Ninh tiếp tục bảo: “Vậy chính là hắn đem huynh… …”

WTF??!

Nói là ngây thơ, hồn nhiên đâu rồi?!

Ngươi có phải là lén đổi thiết lập rồi không?!

Với lại Lý Vô Định nhìn làm sao cũng là một người đàn ông bình thường thẳng như thép, có thể bẻ cong ai? Hắn Tiêu Dư An muốn cong, cũng là bị cái khuôn mặt soái đến bi thảm nhân gian của Án Hà Thanh bẻ cong được không!?

Xí, được cái rắm.

Án Hà Thanh là nam chính xung mã văn, mặt có soái nữa, cũng là soái cho muội tử a.

“Hoàng thượng ca ca.” công chúa Vĩnh Ninh bỏ hột dưa trong tay xuống, phủi nhẹ vụn vặt trên tay, nhạy bén mà hỏi, “Huynh có phải là tâm trạng không tốt a?”

Tiêu Dư An nhìn công chúa Vĩnh Ninh, đột nhiên vô cùng muốn biết, nếu như trong nguyên tác, công chúa Vĩnh Ninh ngay từ đầu đã biết Án Hà Thanh sẽ hủy diệt Bắc quốc, vậy nàng phải chăng còn sẽ giúp hắn trốn chạy, hơn nữa trong lúc treo cổ tự tử, ý nghĩ cuối cùng của nàng, lại là cái gì.

“Huynh… …”

Đôi tay Tiêu Dư An hơi hơi nắm chặt, thu lại ánh mắt nói: “Huynh biết rõ một chuyện là sai, nhưng mà huynh vẫn làm rồi.”

Công chúa Vĩnh Ninh ngẩn người, sau đó cười nói: “Hoàng thượng ca ca, làm gì có cái gì đúng sai a, nếu không rõ ràng biết là sai, tại sao vẫn còn làm chứ, đây rõ ràng là đem hai thứ bỏ ở trên bàn cân trong lòng, bên nào nặng hơn chút, thì nghiêng về bên đó, mà hổ thẹn với bên kia thôi.”

Tiêu Dư An rủ xuống con ngươi, hơi hơi sững sờ.

Có lẽ Án Hà Thanh ở trong lòng hắn, so với trong tưởng tượng hắn quan trọng hơn rất nhiều.

Nhưng mà bây giờ, không phải lúc thất vọng sa sút.

Chuyện đã đến nước này, thứ Tiêu Dư An phải nghĩ phải làm, là làm cách nào để bảo toàn Bắc quốc.

Công chúa Vĩnh Ninh lại cùng Tiêu Dư An tán gẫu một chút, thấy người không có tâm sự nặng nề thêm nữa, mới yên tâm rời đi, Tiêu Dư An đang dự tính nghỉ ngơi, đột nhiên phản ứng qua lại cái gì đó.

Eh? Công chúa Vĩnh Ninh và Án Hà Thanh không phải là ái mộ lẫn nhau rồi sao?

Tại sao hiện giờ Án Hà Thanh đột nhiên biến mất không thấy, công chúa Vĩnh Ninh lại vẫn như người không có chuyện gì vậy.

Tiêu Dư An suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra một cái lý do, chỉ đành đem tất cả quy kết thành nam chính nữ chính người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, không cần lo lắng cho nhau.

Suy cho cùng đoạn sau của cái cuốn xung mã văn này, chỉ cần là muội tử xinh đẹp một chút, thấy được Án Hà Thanh thì trực tiếp yêu mến, ái mộ, hiến thân ba lần rồi, thế là Tiêu Dư An đương nhiên mà coi nhẹ vấn đề logic này.

Bởi vì bảo toàn Bắc quốc, Tiêu Dư An bắt đầu đem tất cả sự tình đều quẳng ra sau đầu, đem chế độ Bắc quốc năm ngày một triều đổi thành mỗi ngày một triều, một lòng dốc sức vào chuyện triều chính của Bắc quốc, thân thể vốn đã không cường tráng ngày càng gầy đi.

Tiêu Dư An nghĩ xong rồi, tuy rằng hắn là người kế thừa xã hội chủ nghĩa của thế kỷ XXI, đối với cổ pháp trị quốc kiến thức nửa vời, nhưng tốt xấu gì học lịch sử nhiều năm như vậy, cũng biết được chọn lựa nhân tài, tâm liền bá tánh.

Chỉ cần quốc khố Bắc quốc không trống rỗng, đến lúc đó có chiến tranh xảy ra, toàn lực chi viện, cho dù Lý Vô Định có phản quốc, Tạ Thuần Quy cũng chống đỡ được, đối đầu giữa hai quân, chịu đến rét đậm, quân đội của Án Hà Thanh đều là người phương nam, chịu không được giá lạnh, nhất định sẽ rút quân.

Sau khi ổn định, rồi từ từ chỉnh đốn triều thần, Bắc quốc sẽ không dễ dàng sụp đỗ như vậy!!! Có thể sống!!

Tiêu Dư An đột nhiên từ một vị quân vương dốt đặc ngày ngày sênh ca đam mê nam sắc biến thành một vị minh quân tâm nạp khuyên can, hiển nhiên bị bàn bạc xôn xao.

Có người nói tiên đế hiển linh, có người nói là do chính biến của Vũ Ninh vương gia thúc đẩy vì quân vương thiếu niên này.

Trong bao nhiêu âm thanh hỗn loạn đó, chỉ có công chúa Vĩnh Ninh chạy đến Tẩm cung, đối với Tiêu Dư An nói: “Hoàng thượng ca ca, huynh phải nghỉ ngơi cho tốt a, đừng đem thân thể làm hư a.”

“Không sao không sao.” Tiêu Dư An dụi dụi khóe mắt, đáy mắt hắn rải rác tơ máu, giọng nói mệt mỏi, “Vĩnh Ninh, huynh hôm nay không thể bồi muội tán gẫu rồi, ngày mai triều sớm, huynh phải xem hết cái đống tập tấu này.”

Công chúa Vĩnh Ninh có lời muốn nói lại thôi, thở một hơi rời đi.

Dưới sự nỗ lực của Tiêu Dư An, Bắc quốc vốn là dần dần suy bại, mà lại thật sự hơi hơi có khởi sắc.

Trong lúc Tiêu Dư An cảm thấy chính mình có thể thở một hơi, nhưng bị ông trời một bạt tay tát cho lờ mờ.

Cuối tháng 5, Bắc quốc đại hạn, giọt mưa không rơi, mười nhà chín đói, người chết đói khắp nơi.

Và ở trong nguyên tác, Bắc quốc căn bản không có trận thiên tai này.