Tiêu Dư An không buông không tha mà đè lấy người cười đùa nói: “Nào nào nào, cho gia cười một cái, làm gia vui vẻ rồi, muốn lợi ích gì cho lợi ích đó!”
Án Hà Thanh suy nghĩ vài khắc, kéo kéo góc môi, lộ ra một nụ cười cứng nhắc.
Tiêu Dư An trước tiên là sững sờ, sau đó ôm lấy bụng cười đến lăn lộn khắp giường: “Chỉ bằng cái nụ cười này của ngươi, bất luận là ai đều có thể bị dọa đến chạy!”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An cười đủ rồi, lại đè lấy Án Hà Thanh nói: “Vẫn là ta cười cho ngươi một cái.”
Nói xong, Tiêu Dư An hướng Án Hà Thanh cong mắt cưới lên, sau đó đưa tay ở trước mặt Án Hà Thanh lắc lư nói: “Ta bán tiếu(cười) rồi, ngươi phải mua a.”
Án Hà Thanh hơi hơi nghiêng người hôn lấy đầu ngón tay của Tiêu Dư An, mở miệng liếm trêu đùa lại nhẹ nhàng cắn một cái.
Trái tai của Tiêu Dư An hơi đó luống luống cuống cuống thu tay, nghe thấy Án Hà Thanh bình thản mà hỏi: “Mua như thế nào?”
Tiêu Dư An ho nhẹ một tiếng, ổn định tinh thần, nói: “Không đắt không đắt, ta xem công tử ngươi hợp mắt duyên của ta, hạ giá cho ngươi, cho hôn một cái cười một lần, như thế nào? Ta nói với ngươi, người khác là không có cái giá này đâu nha!”
Nói rồi Tiêu Dư An gãi gãi cằm của Án Hà Thanh, cười hi hi mà đợi hôn, nào ngờ Án Hà Thanh híp mắt lại một chút, ngữ khí bất thiện: “Người khác?”
Tiêu Dư An: “… … Án ca trọng điểm ngươi không đúng.”
Án Hà Thanh mở ra đai áo của Tiêu Dư An, đưa tay thò vào, ở nơi mẫn cảm của hắn ra sức xoa nắn một chút, một chữ một ngừng kéo dài âm thanh: “Người khác là giá như thế nào?”
Tiêu Dư An bị xoa đến run rẩy, vội vàng nói: “Cái gì người khác? Không có người khác! Tiêu Dư An ta bán nghệ bán thân bán tiếu bất luận bán cái gì đều chỉ bán cho một người Án Hà Thanh!”
Án Hà Thanh ở trong lòng tính một chút thời gian lên triều sớm, một cái lật người đè chắc Tiêu Dư An, dứt khoát đem người lột sạch, sau đó Tiêu Dư An đã đem những gì chính mình có thể bán toàn bộ đều bán hết.
Sau khi Án Hà Thanh đi lên triều sớm, Tiêu Dư An tự mình nhắm mắt nghỉ ngơi một chút lại chầm chậm tỉnh táo trở lại, hắn đem chuyện hỗn loạn không rõ ràng của những ngày này nghĩ một chút, cuối cùng bắt đầu để ý ở chuyện ám sát cùng với quan hệ của Tiêu vương gia và Tiết Nghiêm.
Căn cứ tình tiết nguyên tác, Tiêu Dư An suy đoán Hoàng Việt chắc là muốn mưu quyền tạo phản, thế là lôi kéo Tiêu vương gia, muốn khiến Tây Thục quốc trở thành thế lực của mình.
Nhưng Tiêu vương gia không hề liên kết với Hoàng Việt, đây khiến Hoàng Việt nãy lên sát tâm, suy cho cùng nếu như mình chết rồi, thì Tây Thục quốc sẽ có thể thay một vị hoàng thượng, Hoàng Việt có thể lần nữa du thuyết Tây Thục quốc trở thành thế lực của chính mình, không có sự chống đỡ của địch quốc, Hoàng Việt căn bản không có cách nào cùng Án Hà Thanh đối kháng.
Tiêu Dư An tự nói lẩm bẩm một mình: “Tắm dưới ánh hào quang nam chính chói mắt loè loẹt như vậy mà còn dám nghĩ đến chuyện cướp ngôi, cũng là không dễ dàng.”
Không dễ dàng quy về không dễ dàng, dám đối với Án ca lòng mang ý xấu, nên xử đẹp hắn hay là phải xử đẹp hắn.
Tiêu Dư An suy nghĩ có lẽ tẩm điện mà Tiêu vương gia ở trước kia ở sẽ có manh mối, thế là kéo theo Thiêm Hương cùng nhau quay về tìm, nhưng Tiêu vương gia là một người tâm tư tỉ mỉ tinh tế, Tiêu Dư An lật tung nửa ngày, không có kết quả.
Tiêu Dư An chống lấy eo haiz haiz haiz mà than thở, bỗng có người tìm hắn.
Vậy mà là Trần Ca.
Trần Ca một chân bước vào tẩm điện của Tiêu Dư An, thấy bên trong bị lật đến một đống lộn xộn, kinh ngạc đến ngẩn tò te: “Đây đây đây là làm sao vậy? Tiêu quận vương ngài lại gặp phải tập kích sao?”
Tiêu Dư An đang vất vả mà đem những thứ lục ra lúc nãy sắp xếp về, vẫy vẫy tay: “Một lời khó nói, ngươi tùy tiện ngồi đi.”
Trần Ca bước qua một cái lại một cái những vật đáng thương nằm ở trên đất, trong lòng nghĩ cho dù mình không muốn tùy tiện cũng chỉ có thể tùy tiện a!
Trần Ca đi đến bên cạnh Tiêu Dư An, thấy người đang ngồi xổm trên đất, mặt hướng những thứ lộn xộn đó khổ não mà sờ lấy cổ.
Trần Ca từ trên cao nhìn xuống ánh mắt không cầm được mà nhìn chằm chằm bên cổ của Tiêu Dư An, nơi đó một mảng dấu chấm chấm đỏ khiến người khác suy nghĩ miên man, Trần Ca kỳ lạ mà nghĩ trong lòng: Nơi đây ngày xuân hàn chắc là cũng không có muỗi hay côn trùng a, thế là hỏi: “Tiêu quận vương ngài là sinh bệnh nổi mẩn rồi ư? Sinh bệnh nhớ phải đi tìm thái y a, không thể tự mình chịu đựng a.”
Tiêu Dư An mù tịch: “Hả? Không có a.”
“Nhưng cổ của ngài… …”
Tiêu Dư An bỗng nhiên ý thức được gì đó, ho nhẹ một tiếng kéo kéo lại cổ áo, Thiêm Hương ở một bên uất uất ức ức mà bĩu môi một cái, dụi dụi con mắt tiếp tục dọn dẹp tẩm cung.
Trần Ca cảm thấy được không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, bỗng nhiên nhớ đến trước đó hoàng thượng một mình đi tới chặn đường Tiêu Dư An, bừng tỉnh hiểu ra gì đó, lắp lắp bắp bắp mà nói: “Hoàng thượng người… … người đối với ngài… … đối với ngài… …”
Tiêu Dư An cũng lười để che giấu, gật gật đầu nói: “Ừm, đúng vậy.”
Ánh mắt Trần Ca tức khắc hoảng hốt, một bộ dạng khó mà tin được, rồi sau đó biểu cảm dần dần trở nên không nhẫn tâm, cuối cùng nắm chặt hai nắm đấm mà nói: “Hoàng thượng vậy mà đối ngài dùng hình?! Tiêu quận vương ngài không có bị thương đến chỗ nào chứ?! Hoàng thượng là ép hỏi ngài chuyện của Hoàng Việt sao? Hay là chuyện có liên quan đến Tiết tướng quân, hoàng thượng làm sao có thể đối với ngài lạm dụng tư hình cơ chứ?!”
Tiêu Dư An: “… … Không, ngươi hiểu lầm rồi, tại sao các ngươi ai ai cũng… … đây là, là, là, cái này là… … bỏ đi bỏ đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Trần Ca giờ đây mới nhớ ra mình tại sao đến tìm Tiêu Dư An: “Tiêu quận vương, lần trước chuyện ngài ở trên đường gặp phải tập kích, Tiết tướng quân và ta đều hoài nghi là Hoàng Việt làm, Tiết tướng quân lo lắng Hoàng Việt đối với ngài gây rối lần nữa, đặc biệt bảo ta đến xem thử có chỗ nào có thể giúp đỡ không.”
Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, nhìn Trần Ca hỏi: “Tiết Nghiêm?”
Trần Ca gật gật đầu: “Tiết tướng quân hy vọng ngày mai có thể cùng ngài gặp mặt, không biết Tiêu quận vương nghĩ như thế nào?”
Tiêu Dư An cười cười: “Gặp, đương nhiên phải gặp.”
Trần Ca nói: “Được, vậy ngày mai ta lại đến tìm Tiêu quận vương.”
Nói xong, Trần Ca chắp tay cáo từ rồi đi, đi được một nửa lại bẽ lái quay về: “Tiêu quận vương, bảo trọng a, hoàng thượng người kỳ thực không phải là người tàn nhẫn vô tình, chỉ là… …”
Chỉ là được nửa ngày lại không có chỉ là ra gì.
Tiêu Dư An không thể nhìn xuống được nữa, thay hắn tiếp lời: “Chỉ là đau vì mất đi tình cảm chân thành, tính tình thay đổi lớn, kỳ thực hắn không phải là người bạo ngược.”
Trần Ca nói: “Đúng đúng đúng.”
Tiêu Dư An: “Đúng cái búa búa ấy, cái này dấu hôn! Không phải là lạm dụng tư hình! Cái gì mà người tàn nhẫn vô tình, không được phép hiểu lầm Án ca ta, Án ca ta là vô địch vũ trụ đệ nhất tốt!
Trần Ca trước tiên là sững sờ, sau đó hít ngược một hơi sâu: “Cái gì!! Cái gì!!! Không thế nào!! Hoàng thượng căn bản không phải là loại người đó!”
Tiêu Dư An nói: “Ta chính là Tiêu Dư An!”
Trần Ca nói: “Ta biết! Nhưng mà cho dù Tiêu quận vương ngài cùng với tình yêu chân thành của hoàng thượng tên gọi giống nhau, hoàng thượng cũng không thể nào cứ như vậy mà đem ngài coi như người thay thế được a!”
Tiêu Dư An: “… … Ngươi còn biết đến thế thân ngạnh luôn cơ à?”
Trần Ca nói: “Tiêu quận vương! Cho dù hoàng thượng thật sự là hồ đồ như vậy, vậy Tiêu quận vương ngài vẫn là sớm chút nhìn rõ đi a! Cuối cùng thật sự sẽ là lưu lạc đến kết cục thân thể bị thương tình cũng bị thương a!”
Tiêu Dư An: “… … Rồi bây giờ còn thay ta nghĩ luôn cả kết cục nữa chớ? Cảm kích không thôi a, ra khỏi cửa rẽ phải không tiễn bai bai ngài luôn nhá!”
Cuối cùng nửa đuổi nửa tiễn đã chia tay Trần Ca, sau khi Tiêu Dư An và Thiêm Hương cùng nhau thu thập xong cái đống bừa bộn của tẩm điện, đã là lúc hoàng hôn xế chiều.
Thiêm Hương siêng năng nhanh nhẹn mà đem chăn đệm bỏ ở trên giường trải tốt, nàng nói: “Tiêu quận vương, ta giúp người đem đệm chăn chỉnh lý chút, đợi chút nữa liền có thể trực tiếp đi ngủ rồi a, những ngày này ta có chăm chỉ mà đem đệm chăn phơi qua, cho nên không cần lo lắng ẩm ướt và bụi bặm.”
Tiêu Dư An nói: “Hả? Ta không ngủ ở đây.”
“Vậy người ngủ đâu a?”
“Đến chỗ hoàng thượng ngủ a!”
Cái tay sắp xếp đệm chăn của Thiêm Hương tạm ngừng, quay đầu qua cấp thiết mà khuyên nói: “Tiêu quận vương a, người quên sự tình trước đó người đi tìm hoàng thượng bị cự tuyệt ở ngoài cửa rồi sao! Tuy rằng vài ngày trước người là ở trong tẩm cung của hoàng thượng, nhưng đó là bởi vì hoàng thượng đem người… … bây giờ thân thể người không có gì đáng ngại rồi, hoàng thượng người khẳng định… … hu hu hu, Tiêu quận vương người quá đáng thương rồi!”
Tiêu Dư An vội vàng lấy khăn tay sạch sẽ giúp Thiêm Hương lau nước mắt, đành chịu nói: “Đừng khóc a, tại sao lại khóc rồi, lần này quay về khẳng định sẽ không bị cản nữa đâu!”
Thiêm Hương khịt khịt mũi, nói: “Thật sao?”
Tiêu Dư An: “Thật đó!”
Sau đó hai người về đến tẩm cung hoàng thượng liền bị cản lại.
Thị vệ một trái một phải, bội đao đụng nhau chắn lại cửa tẩm cung: “Tiêu quận vương mời về!”
Tiêu Dư An: “… …”
Thiêm Hương: “Hu hu hu!”