Tiêu Dư An một cái loạng choạng, xém chút ngã ở tại chỗ: “Mã đại nương! Cơm có thể ăn bừa, lời không thể nói bậy a!!”
Mã đại nương không lấy khăn tay phủi nữa, trực tiếp lấy cự linh chưởng (bạt tay) quất Tiêu Dư An: “Ngươi còn xạo với đại nương ta? Hả? Còn xạo? Lúc trước ta nói muốn giúp người ta làm mai, ngươi cứ luôn thích thú làm ồn lên! Tại sao lúc nãy ta muốn giúp vị công tử này làm mai, thì ngươi cản lại cực nhanh? Mùi giấm chua này cũng bay đến hơn ba con đường rồi, còn xạo với đại nương ta? Với lại thằng quỷ ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta chuyện của cô nương, cái vị này của ngươi thương ngươi, ăn giấm cũng đều nén trong lòng không nói, thì ngươi cứ một cái thỏa sức bướng chứ gì?”
“Ta ta ta… …” Tiêu Dư An bị đánh đến trốn tới trốn lui, đến lời phản bác cũng không biết nói làm sao, chỉ đành cầu cứu mà nhìn qua Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh đưa tay cản lại Mã đại nương một cái, dùng cánh tay thay Tiêu Dư An hứng một cú tát.
“Ai yo.” Mã đại nương đánh nhầm người, vội vàng thu tay về, rồi sau đó nhìn Án Hà Thanh mặt mày hớn hở, “Ai ya ya, đây là đau lòng rồi? Đại nương biết rồi, không đánh nữa, không đánh nữa, yên tâm, đại nương không có xuống tay nặng.”
Án Hà Thanh gật gật đầu, không phủ nhận.
Mã đại nương đối với Án Hà Thanh thật sự thích thú vô cùng, lấy ngón tay chọc chọc vào trán của Tiêu Dư An: “Nhìn thấy chưa, giận rồi đó, dỗ lại cho tốt đi, không dỗ quay về coi chừng ngươi chịu đủ đó.”
Mã đại nương lảm lảm nhảm nhảm mà nói xong, trước khi cáo biệt còn ý vị thâm sâu mà chọc chọc eo của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An: “… …”
Mã đại nương ngươi tỉnh táo một chút, vị này là trai thẳng như thép!!! Là loại mở hậu cung a!!! Là cái loại thẳng nam, nam phản diện nói đâm là đâm, nữ phản diện nói đè là đè a!!!
Tiêu Dư An bây giờ thật sự hận không thể đem một cuốn
Tạm biệt Mã đại nương rồi, Tiêu Dư An không tự tại mà ho hai tiếng thanh thanh cổ họng, nhìn nhìn Án Hà Thanh: “Láng giềng ở quê, tính tình thẳng thắn, ngươi đừng để bụng… …”
Án Hà Thanh mặt không gợn sóng mà nhìn hắn, nói: “Ta để bụng cái gì?”
Tiêu Dư An sững sờ, sau đó liền ở trong lòng cảm khái: Không hổ là nam chính, không quan tâm hơn thua!
Hai người đi vào y quán, Trương Trường Tùng ở trước nhà khám bệnh cho bệnh nhân, cũng không có thời gian rảnh chào hỏi hai người, bảo Tiêu Dư An tự mình đi bốc thuốc, Tiêu Dư An cầm lấy cán cân nhỏ trên quầy, xe nhẹ chạy đường quen mà bắt đầu bốc thuốc, Án Hà Thanh ở một bên nhìn hắn, hỏi: “Ngươi kiếp trước có học qua y?”
“A? Không có.” Tiêu Dư An ngừng một chút, nói, “Đây là lúc đến thôn Đào Nguyên rồi mới học, ta bây giờ bệnh lý phức tạp khám không nổi đâu, đau nhẹ sốt nhẹ thì không có vấn đề.”
“Ừm.” Án Hà Thanh đáp một tiếng, lại bổ sung nói: “Rất tốt.”
Tiêu Dư An gói xong thuốc lấy dây thừng buộc lại, hướng trước nhà nhìn một cái, thấy Trương Trường Tùng không có chú ý bên đây, cười híp mắt mà từ trong quầy thuốc lôi ra sơn tra khô và dâu tằm khô vốn là để làm thuốc, một nắm nhỏ bỏ vào trong tay Án Hà Thanh, thấy hắn không hiểu mở miệng muốn hỏi, lại cười rồi cho hắn một động tác tay xuỵt, đối với hắn nháy mắt trái một cái, cấm lấy hai cái nhét vào trong miệng.
Thấy Án Hà Thanh vẫn còn ngây ra đó, Tiêu Dư An cho một động tác tay ăn, Án Hà Thanh gật gật đầu, đem quả khô bỏ vào trong miệng.
Chua ngọt lan tỏa trong miệng, không chát cũng không đắng, Tiêu Dư An dùng khẩu hình hỏi Án Hà Thanh: “Có ngon không?”
Án Hà Thanh gật gật đầu, nhìn thấy Tiêu Dư An nở nụ cười với hắn.
“Tiêu Dư An!! Đó là thang (thuốc dẫn), không phải mứt hoa quả!! Ngươi lại ăn vụng?!” Y thư cùng với tiếng gào thét giận dữ của Trương Trường Tùng cùng nhau bay đến, Tiêu Dư An vững chắc chụp lấy y thư bỏ lên trên quầy, xách lên gói thuốc kéo lấy Án Hà Thanh, hướng bên ngoài y quán cao giọng cười lớn mà chạy đi.