Trong căn phòng hội nghị nhiều người như vậy, rõ ràng một khắc trước tất cả còn đang tranh chấp xem tập đoàn có cần dùng tới phương án khẩn cấp cuối cùng không, giây tiếp theo đã biến thành trận đại chiến tình cảm cá nhân của Hoắc tổng.
Notebook rơi loảng xoảng rồi vỡ nát dưới chân Hoắc Uẩn Khải, có thể thấy được lửa giận của Lê Phi Phàm lớn như thế nào.
Lê Phi Phàm mở miệng đã đòi chia tay.
Người xung quanh im như ve sầu mùa đông, ngẩng đầu nhìn trời, không một ai dám lên tiếng.
Mà Hoắc Uẩn Khải chỉ khựng lại một chút, sau đó chân dẫm lên mảnh vỡ phía dưới, đi đến trước mặt Lê Phi Phàm.
Hắn duỗi tay vuốt ve sau gáy Lê Phi Phàm hai cái như đang vuốt ve cún nhỏ.
Đó là động tác trấn an rất rõ ràng, người chung quanh đều lo lắng động tác này có thể dẫn tới lửa giận lớn hơn của Lê tổng hay không, dù sao gần đây anh khá nóng tính.
Nhưng kỳ tích là Lê Phi Phàm không nói gì.
Anh chỉ trợn mắt nhìn Hoắc Uẩn Khải, khoanh tay đứng ở một bên.
Hoắc Uẩn Khải: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ở nước ngoài, chưa kịp báo về quốc nội. Tình hình mấy ngày nay tôi đã nắm được rõ ràng, hy vọng ai về chỗ người nấy, mau chóng khôi phục công tác như ngày thường.”
“Mệnh lệnh trước đó mà Lê tổng đã ra thì cứ làm theo lẽ thường, tôi không muốn lãng phí thời gian quá nhiều ở vấn đề này.”
“Hội nghị tiếp tục.”
Hoắc Uẩn Khải cũng không giải thích nhiều về chuyện mình gặp phải mấy ngày nay.
Nhưng lúc này hắn xuất hiện đã là một tín hiệu tốt.
Hắn mở họp thay cho Lê Phi Phàm, ra mệnh lệnh nhanh gọn lẹ, kế hoạch họp một ngày ban đầu đã ngắn lại thành một giờ.
Sau đó hắn dẫn Lê Phi Phàm rời khỏi công ty.
Phía sau, mọi người sôi nổi cảm khái.
“Không ngờ đấy, bên ngoài đồn Hoắc tổng và Lê tổng đường ai nấy đi, nhưng thật ra hai người vẫn ổn mà.”
“Ai nói không phải đâu, lần này Hoắc thị gặp nguy cơ lớn như vậy, người bỏ đá xuống giếng không ít, nếu không phải Lê tổng chịu đựng áp lực ngồi ở chỗ này, không biết còn loạn tới mức nào nữa.”
“Bằng không thì sao người ta lại nói là cháy nhà ra mặt chuột, hoạn nạn mới thấy chân tình chứ.”
Bên ngoài lan truyền tin hai người đã sớm đường ai nấy đi, thật ra hai người vẫn yêu đương thắm thiết.
Cả hai đã trải qua một khoảng thời gian dài, cũng chịu được những lời đồn nhảm.
Không nghĩ tới lúc này đây, lúc bọn họ xác định hai người vẫn ở bên nhau thì Lê Phi Phàm lại cãi nhau với Hoắc Uẩn Khải.
Suốt ba năm nay, đây là lần đầu tiên.
Anh chưa bao giờ treo hai chữ chia tay bên miệng.
Nhưng một khi anh đã nói thì ít nhiều cũng có ý như thế thật.
Nhất là khi nhìn thấy bụng Hoắc Uẩn Khải còn quấn băng vải, Lê Phi Phàm bèn bắt đầu lạnh mặt trên xe.
Hoắc Uẩn Khải nói mình gặp chuyện ngoài ý muốn lúc đi bàn công chuyện, do hai tháng trước công ty có tham dự một vụ hợp tác lớn, các bên có liên lụy ích lợi cạnh tranh lẫn nhau nên tin tức lần này mới không thể truyền lại nhanh chóng.
Lê Phi Phàm ngồi trong xe, anh khoanh tay, vẻ mặt lạnh như tiền.
Anh nhìn Hoắc Uẩn Khải nói: “Năng lực của anh từ trước tới giờ như thế nào thì em không cần nghi ngờ, chuyện tin tức truyền về bị chậm em cũng hiểu. Nhưng là một trợ lý cũ của anh, là nhân viên cũ của Hoắc thị, em coi anh là Hoắc tổng, và sẽ tin tưởng anh vô điều kiện, có bảo em đưa tất cả số tài sản trên người em cho anh cũng được.
Nhưng lúc em nhìn anh với tư cách là Hoắc Uẩn Khải, anh chỉ có một thân phận, đó là bạn trai, là người yêu, là bạn đời của em. Anh có biết điều này nghĩa là gì không?”
“Phàm Phàm.” Hoắc Uẩn Khải rời khỏi công ty bèn lộ ra vẻ mỏi mệt do vết thương chưa lành, hắn duỗi tay với Lê Phi Phàm, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”
Lê Phi Phàm lạnh lùng hất tay hắn, anh trừng mắt: “Đang hỏi anh đấy?!”
“Tôi biết.” Hoắc Uẩn Khải nói.
“Anh biết cái gì!”
Lê Phi Phàm nói: “Ở công ty em không làm ầm lên là vì giữ thể diện cho anh. Nhưng Hoắc Uẩn Khải, anh mẹ nó nếu chết rồi thì em sẽ là một thanh niên quả phu! Thân phận này của anh quá nguy hiểm, so với việc lúc nào cũng nơm nớp lo sợ thì em vẫn nên chia tay với anh luôn thì hơn.”
Lê Phi Phàm vừa mới nói xong đã bị Hoắc Uẩn Khải duỗi tay kéo qua ôm.
Anh ngồi trên đùi Hoắc Uẩn Khải, hoảng loạn chống vào phần lưng ghế đằng sau hắn.
Lê Phi Phàm lập tức cao giọng: “Anh điên rồi!”
“Không điên.” Hoắc Uẩn Khải ôm Lê Phi Phàm, gác nhẹ đầu lên bả vai anh, nghiêng đầu hôn vào cổ anh, thấp giọng nói: “Em đã tự xưng quả phu, vậy kết hôn được không?”
Lê Phi Phàm vừa cẩn thận không chạm vào vết thương của hắn vừa rụt cổ vì bị hắn hôn vào chỗ nhạy cảm.
Anh giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi: “Không kết hôn!
Em nói lỡ thôi, chờ một ngày mà thành quả phu thật, chuyện đó mới thật sự ảnh hưởng tới việc em tìm người mới!”
Đây là lần thứ hai Hoắc Uẩn Khải nói tới hai từ “kết hôn”.
Vẫn bị cự tuyệt như trước.
Nhưng Hoắc Uẩn Khải cũng không nói gì.
“Được, vậy ôm một lát.”
Hắn chỉ ôm Lê Phi Phàm, vỗ nhẹ lưng anh, nếu không thì cũng xoa nhẹ phần da sau gáy anh.
Đến lúc Lê Phi Phàm thật sự bình tĩnh lại, hắn mới thấp giọng nói bên tai anh: “Tôi biết đã làm em lo lắng, cũng biết em sợ xảy ra chuyện như vậy. Lần này thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi đảm bảo với em sẽ không bao giờ có lần sau, được không?”
Hoắc Uẩn Khải hiểu nên đối phó và dỗ dành anh như thế nào là tốt nhất.
Bọn họ ở bên nhau ngày đêm, ngày càng hiểu nhau hơn.
Hoắc Uẩn Khải nhẹ nhàng trấn an anh.
Lê Phi Phàm bị dỗ tới mức mơ hồ, suýt nữa đã mềm lòng bỏ qua.
Tận đến lúc xuống xe trở lại Ngọc Kinh Viên.
Tin Hoắc Uẩn Khải bình an về nước sớm đã truyền đi.
Tin đồn theo sát là cái tên Thư Dịch Khinh lại xuất hiện trước mắt công chúng sau một khoảng thời gian dài.
Có người lộ tin nóng: Thư Dịch Khinh đã lâu không xuất hiện là do tinh thần có vấn đề, mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài điều dưỡng, lần này Hoắc Uẩn Khải ra nước ngoài là để tìm cậu ta.
Còn nói Thư Dịch Khinh ít ngày nữa cũng sẽ về nước.
Đó là một kênh truyền thông chuyên theo dõi Lê Phi Phàm mấy năm nay bịa đặt.
Rốt cuộc nhà này từng phao tin anh chơi bời với người khác, còn nói anh từng phẫu thuật thẩm mỹ, thậm chí lấy ảnh người khác mà nói đó là gương mặt của anh bị biến dạng sau khi phẫu thuật, quá đáng cực kỳ.
Nhưng Lê Phi Phàm có biết là giả thì cũng không tránh khỏi bị kẻ khác lấy ra làm đề tài bàn tán.
“Không giải thích à?” Anh đứng ở cửa, phất tờ báo về phía Hoắc Uẩn Khải.
Hoắc Uẩn Khải trả lời thẳng: “Giả.”
“Anh không gặp cậu ta?”
“Đâu có ở cùng một nơi.”
“Ý anh là nếu hai người ở cùng một nơi thì sẽ gặp?”
Lê Phi Phàm không cho Hoắc Uẩn Khải giải thích, anh cao giọng: “Chị Lan!Thu dọn hành lý cho em.”
“Làm gì đấy.” Chị Lan thấy hai người vừa vào cửa, còn chưa ngồi xuống mà đã đứng cãi nhau bèn biết Lê Phi Phàm đang đơn phương gây sự, nhưng rốt cuộc nếu không có anh trong tuần vừa rồi thì nhà họ Hoắc đã sớm loạn. Chị đành giả bộ hồ đồ, tiến lên nói: “Giờ thu dọn hành lý làm gì? Đi công tác à?”
Lê Phi Phàm cười lạnh: “Ở riêng, em và Nhị gia không thể ở với nhau được nữa, hôm nay em sẽ dọn đi.”
Chị Lan bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vai anh nói: “Được rồi, dù sao em cũng là sếp của người ta đó. Đừng có la lối khóc lóc với Nhị gia.”
Lúc này mà Lê Phi Phàm còn bị chị Lan phá đám, suýt nữa đã nghẹn họng.
Nhưng tuần vừa rồi trôi qua như thế nào, bản thân anh quá rõ ràng.
Lúc anh đứng ở tầng cao nhất của Hoắc thị, anh đã từng tự hỏi vô số lần, không biết mọi chuyện đã thật sự kết thúc hay chưa. Kể cả hai năm đã trôi qua, anh không còn mơ hay bị tim đập nhanh nữa, nhưng anh không thể tránh được suy nghĩ đó.
Lê Phi Phàm đã phải cố gắng can đảm rất nhiều mới không nghĩ tới chuyện sống chết của Hoắc Uẩn Khải.
Có vậy thì anh mới có thể trông bình tĩnh như thế trước mặt các nhân viên, các đối tác.
Anh thừa nhận mình đã sợ hãi.
Hơn nữa còn cực kỳ tức giận.
Trước khi ra khỏi cửa, anh còn vỗ tờ báo vào ngực Hoắc Uẩn Khải: “Nhị gia, tình cảm ba năm theo anh vẫn có, phí chia tay thì thôi vậy.”
Sau đó anh không quay đầu, xoay người đi thu dọn đồ đạc.
Mấy năm nay Ngọc Kinh Viên tăng thêm không ít người.
Rốt cuộc thì người tới cửa hỏi thăm ngày càng nhiều, phía dưới cũng cần người làm việc.
Ban ngày ban mặt Lê Phi Phàm cãi nhau với Hoắc Uẩn Khải, người làm đều thấy được cảnh ấy.
Mọi người nghị luận sôi nổi. Người làm ở đây chưa bao giờ nói bậy hay đồn đại gì ra ngoài, nhưng từ trước tới nay ai cũng biết Hoắc Nhị gia chẳng bao giờ đối xử với cậu Lê như tình nhân.
Ở đây, anh là một chủ nhân khác, có quyền lên tiếng ngang bằng Hoắc Uẩn Khải.
Bọn họ cũng chưa bao giờ cãi nhau, cậu Lê ở trước mặt Nhị gia khác hẳn với bên ngoài, lúc tan tầm trở về, anh sẽ kéo Nhị gia hôn nồng nhiệt ở hành lang, sẽ sưu tầm đủ thứ kỳ lạ cho Nhị gia, còn thích lừa đoạt đồ từ trong tay Nhị gia.
Kể cả những món đồ đắt giá trong nhà kho của Ngọc Kinh Viên đều có thể để anh tùy tiện lấy dùng, nhưng anh vẫn nghịch ngợm không biết mệt.
Lúc mọi người đột nhiên thấy anh cáu giận với Nhị gia, còn nói muốn dọn đi thì đều cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ lén nhìn Hoắc Uẩn Khải.
Chỉ thấy Hoắc nhị gia mất tích một tuần mới trở về lại đứng bên ngoài, nhìn Lê Phi Phàm chăm chú. Người có thể hiểu được ánh mắt của hắn đều biết tuy hắn có mỏi mệt, nhưng trong đó còn có bất đắc dĩ, có nuông chiều, dư lại là sự đau lòng.
Chị Lan xoay người rời đi, thuận tay kéo những người khác đi, để lại không gian cho hai người kia.
Lê Phi Phàm thật sự đi thu dọn hành lý.
Đồ đạc của anh quá nhiều. Gần như đồ trong phòng của anh còn nhiều gấp đôi Hoắc Uẩn Khải, lúc thu dọn thì anh chỉ tùy tiện lấy vài món ném vào trong vali.
Anh rời khỏi Ngọc Kinh Viên.
Sau đó bị Khâu Hổ theo đuôi một đường.
Thuê khách sạn thì hết phòng, đi công ty thì công ty đóng cửa.
Mấy tiếng sau, lửa giận của Lê Phi Phàm bốc lên.
Sự mất hứng lúc đầu đã hóa thành lửa giận với Hoắc Uẩn Khải.
Sau đó anh mua một tấm vé máy bay, trực tiếp đi về phía sân bay.
Lên tới máy bay mới phát hiện có mỗi mình mình.
Hơn nữa đã tới giờ mà máy bay lại không cất cánh.
Lê Phi Phàm hoàn toàn bùng nổ.
Anh gọi vào số Hoắc Uẩn Khải, mở miệng đã mắng hắn: “Họ Hoắc, anh mẹ nó có ý gì?”
“Ý là không thả em đi.” Giọng nói phát ra ở cách đó không xa.
Lê Phi Phàm ngẩng đầu nhìn sang, đúng lúc thấy Hoắc Uẩn Khải cầm điện thoại khom lưng đi vào cửa khoang.
Cãi nhau còn không nổi một ngày.
Nhưng chờ đến buổi tối, Lê Phi Phàm bị một cái còng tay ánh vàng rực rỡ trói trên đầu giường, anh mới hoàn toàn hiểu câu nói kia của Hoắc Uẩn Khải là nghĩa đen.
Anh vừa động đậy đã nghe tiếng leng keng, vẻ mặt đầy sọc đen nhìn người đàn ông trói mình đang thong dong thay băng cho bản thân.
“Thả em ra.” Lê Phi Phàm cạn lời: “Anh lấy đâu ra thứ này?”
Hoắc Uẩn Khải bỏ kìm và băng gạc xuống, tiến lên sờ thứ đang trói buộc anh.
Hắn còn cười: “Lần này đi ra ngoài đặt làm đấy.”
Lê Phi Phàm lập tức nói: “Em nói cho anh biết, em không chơi đâu, ai chơi cái này thì là chó.”
Hoắc Uẩn Khải khom người xuống, trên eo vẫn còn quấn băng vải.
Khi còn cách Lê Phi Phàm một khoảng rất gần, hắn dừng lại nhìn anh.
Hoắc Uẩn Khải thấp giọng nói: “Phàm Phàm, tôi chỉ muốn em biết.”
“Thế giới này lớn như vậy, sự tự do tôi cho em chỉ có mức độ.”
Ví dụ như thả em rời đi, hoặc là buông tay em.
Đó là quyền lợi mà hắn sẽ không bao giờ trao cho anh.