Thời tiết ở thành phố Thịnh Kinh lúc này đã chuyển sang rét đậm, mặt nước đóng băng.
Một trận tuyết lớn đột ngột rơi đã nhấn chìm vạn vật trong làn tuyết trắng.
Người đi trên đường xuýt xoa nói: “Gần hai mươi năm nay Thịnh Kinh chưa từng gặp phải một trận tuyết nào lớn như vậy. Năm nay vốn đã lạnh sớm hơn, nếu tuyết rơi cả ngày cả đêm thì chắc ngày mai không ra nổi cửa.”
“Đúng vậy.” Có người phụ họa: “Trận tuyết này lớn thật.”
Lúc này có người ở phía trước đột nhiên kêu lên: “Có người không, mau tới giúp với, có người ngất!”
“Đi nhanh, xem thử coi thế nào.”
Đám người nghển cổ lên hóng chuyện, phát hiện người nằm trên đất là một cô gái trẻ. Cô mặc áo bông cũ nát bẩn thỉu, ngất trên mặt đất, được một người bán bánh rán lớn tuổi nhiệt tình đi ngang qua rót cho một ly nước ấm, lúc này mới chậm rãi tỉnh lại.
Lúc này người xung quanh mới phát hiện cô gái này khá xinh đẹp.
Cô yếu ớt hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Mọi người mồm năm miệng mười đáp.
“Chỗ này là Thịnh Kinh.”
“Tôi nói nè cô gái, cô sống ở đâu vậy? Tại sao lại ngất xỉu trên đường?”
Thoạt nhìn cô đang rất khϊế͙p͙ sợ: “Thịnh Kinh? Tại sao tôi lại ở Thịnh Kinh?”
“Nghe giọng của cô ấy không giống người của Thịnh Kinh thật.”
Có người hỏi: “Vậy cô tên là gì?”
Cô trả lời: “Tôi tên là Vương Du, là người ở Tô Hàng.”
Bên này còn đang ồn ào, chợt một chiếc xe màu đen khiêm tốn dừng lại ở bên cạnh. Một người đàn ông mặc vest giống vệ sĩ đẩy đám người ra, bước về phía trước, vươn tay với cô gái kia: “Cô Vương, Nhị gia dặn chúng tôi tiễn cô về nhà.”
Cô gái bỗng ngẩn người, bị khí thế của đối phương dọa nên do dự nói: “Nhị gia nào cơ?”
“Chính là Hoắc Nhị gia của Thịnh Kinh.” Người đàn ông vẫn khiêm tốn: “Xin cô cứ yên tâm, chúng tôi không đột ngột tìm tới đâu. Người của chúng tôi vẫn đi theo cô, giờ cô đã không sao thì chúng tôi xin được phép đưa cô trở về.”
Đối phương nhắc tới nhà họ Hoắc ở Thịnh Kinh.
Lúc này cô gái mới nhớ ra nhà mình và chủ mẫu nhà họ Hoắc có quan hệ họ hàng xa với nhau.
Tuy cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến hai nhà có quan hệ như vậy thì cũng yên tâm hơn.
Cô đứng dậy khỏi mặt đất, nói cảm ơn những người xung quanh đã giúp mình, sau đó mới ngập ngừng bước lên xe.
Chờ đến khi cô gái trẻ kia đã rời đi, người ở sau mới bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Người hồi nãy nhắc tới chính là nhà họ Hoắc kia sao?”
“Ở Thịnh Kinh này còn có nhà họ Hoắc thứ hai nào lại hoành tráng được như thế nữa, làm tôi sợ tới nỗi không dám thở. Nhưng mà nói ra cũng thấy kỳ, đầu óc của cô gái kia như bị làm sao ấy, nếu biết người nhà họ Hoắc thì sao lại tự khiến bản thân chật vật như vậy chứ.”
Có người cười: “Chuyện của gia tộc lớn như thế thì sao người bình thường chúng ta hiểu được.”
“Mấy người chưa nghe nói gì hay sao?” Người ở bên cạnh ra vẻ thần bí nói: “Trước đó không lâu, hình như nhà họ Hoắc đã xảy ra chuyện, nghe đâu có người nào đó mất tích, cả thành phố đều bị lật tung lên. Hồi nhà họ Đỗ sụp đổ lúc trước cũng chưa ồn ào tới vậy. Nghe nói không chỉ có nhà họ Hoắc, mà ngay cả nhà họ Tần cũng dốc hết sức đi tìm. Nhưng qua một đêm, tất cả tin tức đột ngột im bặt, không thấy truyền thông hó hé gì.”
Có người hỏi: “Ai mất tích cơ? Đã tìm được chưa?”
Người kia tiếp lời: “Cái này tôi không biết, nhưng mà nghe đâu còn có một việc nữa. Tôi có một người bạn làm ở bệnh viện, thấy người trong ngành y nói là đêm qua có một chiếc trực thăng đáp thẳng xuống tầng thượng bệnh viện trung tâm thành phố. Tất cả các viện trưởng của các bệnh viện đều tới hội chẩn, hình như cũng liên quan đến nhà họ Hoắc.”
“Nghiêm trọng quá nhỉ.” Người ở bên cạnh nói: “Sợ là có người đã chết rồi?”
“Chi tiết cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm, tin tức liên quan đều bị phong tỏa.”
Một vài tin bên lề bắt đầu lan truyền ở thành phố Thịnh Kinh, dần dần bị che lấp bởi trận tuyết lớn này.
Không ai biết, khi cô gái kia vừa ngất xỉu thì tim của người đang ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện trung tâm thành phố cũng đã ngừng đập.
Cũng không ai phát hiện bên trong một gian phòng đen như mực, thanh niên đã la hét cả đêm kia đột nhiên bừng tỉnh, vẻ mặt trống rỗng, cả người đờ ra.
Người đó tự hỏi: “Tôi là ai?”
Thế nhưng, không một ai trả lời được câu hỏi của người nọ.
Người đang nằm trong bệnh viện bị đâm trúng hai nhát dao, một dao nông, một dao rất sâu.
Khi được đưa vào bệnh viện, tất cả những bác sĩ nhìn thấy tình trạng vết thương đều lắc đầu bó tay.
Họ dốc sức cứu chữa, nhưng cuối cùng vẫn hết cách xoay chuyển càn khôn.
Cho đến khi điện tâm đồ của bệnh nhân biến thành một đường thẳng, các bác sĩ đành phải tuyên bố tử vong.
Ở cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, sau khi nghe thấy thông báo của bác sĩ, một người đàn ông cao lớn hung hăng đấm về phía mặt của một người đàn ông khác, nhưng giữa chừng lại bị vệ sĩ của đối phương chặn lại, hắn mất khống chế, gào lên: “Tên họ Hoắc kia! Mày đưa người về như vậy à? Em ấy vẫn còn trẻ, nhưng em ấy chết rồi! Đã chết rồi!”
Mà ở bàn tay đang rũ xuống ở bên hông của người bị mắng kia, có một miệng vết thương đáng sợ vô cùng..
Áo sơ mi trên người hắn nhăn nhúm, còn nhuốm những vết máu khô, cánh tay áo được xắn lên cũng không ngoại lệ. Hắn dựa vào tường, đầu hơi rũ xuống, giống như một bức tượng điêu khắc im lìm.
Người có mặt ở hiện trường không dám nói câu nào, càng không dám đi lên băng bó miệng vết thương cho hắn.
Cả hành lang chìm vào trong bầu không khí tĩnh mịch.
Đó là ba phút rất dài, cho tới khi bên trong phòng cấp cứu đột nhiên vang lên tiếng hô kinh ngạc “người bệnh đã khôi phục nhịp tim đập trở lại”. Nhân viên y tế hoảng loạn một lúc rồi lại ôm nhau khóc, hô to: “Sống rồi! Người sống lại rồi!”
Trong nháy mắt, ở nơi không ai nhìn thấy, bàn tay của người đàn ông đang dựa vào tường theo quán tính giật một cái. Ngay sau đó, hắn dùng tay che miệng ho khan một tiếng, trên tay áo dính chút bọt máu.
Vệ sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy lập tức lộ vẻ kinh hãi.
Khâu Hổ đi lên: “Nhị gia!”
Hoắc Uẩn Khải giơ tay lên ngăn cản, giọng đã khàn đến sắp mất tiếng: “Không sao.”
Cảm xúc của Tần Bách Dạ phập phồng lên xuống, hắn đỏ mắt nhìn dáng vẻ của Hoắc Uẩn Khải, bỗng không nói gì nữa.
Nghe thấy tiếng hoan hô ở trong phòng cấp cứu, Tần Bách Dạ trượt xuống theo bức tường rồi ngồi bệt trên mặt đất.
Thanh niên đứng bên người hắn cũng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Anh Tần.”
“May quá.” Bàn tay của Tần Bách Dạ che mắt lại, hắn lẩm bẩm nói: “May quá.”
… Mà người đã tạo nên tất cả những chuyện này- Lê Phi Phàm- từ lúc mất đi ý thức đến khi tỉnh lại lần nữa, anh cảm thấy mọi việc như chỉ xảy ra trong tích tắc.
Lê Phi Phàm cũng không biết mình đã nằm trong ICU suốt một tuần, nhưng khi anh mở mắt thì nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường bệnh viện chứ không phải ở trong giấc mơ, càng không xuyên đến chỗ nào khác.
Trong nháy mắt, anh biết bản thân đã thắng cược.
Thậm chí anh còn không cần thử, trong tiềm thức đã biết rõ mình sẽ không bị chứng tim đập nhanh do nằm mơ ảnh hưởng nữa. Anh tự hiểu mình đã có thể thoát ly khỏi thân phận chim hoàng yến của Hoắc Uẩn Khải.
Anh đã thoát khỏi gông xiềng của thế giới “Hồng Sí”, chân chính sống với thân phận Lê Phi Phàm.
Tựa như cách anh đã từng viết trong giấc mơ.
Nếu muốn được tự do thì phải chết rồi mới được sống.
Lê Phi Phàm không biết quyển nhật ký kia là những chuyện mà anh đã từng trải qua hay là sự thật mà thế giới đang nhắc nhở anh. Tuy vậy, đúng thật là anh đã thoát được khỏi ý thức của thế giới, hoàn toàn trở về hiện thực.
Hơn nữa trong hiện thực, vốn dĩ anh và Hoắc Uẩn Khải sẽ không xuất hiện ở trên biển.
Bởi vì Lê Phi Phàm đã lừa gạt Hoắc Uẩn Khải để tự sát trước.
Là giếŧ chết “bản thân” ở bên trong quyển “Hồng Sí”.
Lúc ấy Lê Phi Phàm chỉ nắm chắc phần thắng khoảng 30%, anh biết có thể mình sẽ xong đời.
Là kiểu kết thúc tất cả mọi thứ.
Bệnh viện vào đông, điều hòa phòng bệnh VIP được chỉnh lên nhiệt độ cao.
Lê Phi Phàm mặc đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, có thể nhìn thấy băng vải trắng thông qua phần cổ để hở. Anh đã khôi phục đến mức gương mặt trắng trẻo hồng hào trở lại, giờ đang vừa gặm táo vừa nhìn người ngồi trên sô pha.
Chẳng qua Lê Phi Phàm chưa tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.
Hoắc Uẩn Khải đang vắt chéo chân ngồi làm việc bằng notebook, băng vải quấn quanh tay phải vẫn chưa tháo ra.
Trong phòng bệnh chỉ còn âm thanh nhai táo của Lê Phi Phàm và tiếng gõ bàn phím lách cách.
Lê Phi Phàm không nhịn được trước: “Nhị gia.”
Đầu của Hoắc Uẩn Khải cũng không thèm nâng lên, hắn chỉ ừ một tiếng.
Lê Phi Phàm cắn một miếng táo: “Anh đã ở chỗ này gần được một tuần rồi đó, không cần đến công ty à?”
“Em muốn tôi đi?” Rốt cuộc Hoắc Uẩn Khải đã ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đông tác gặm táo của Lê Phi Phàm chợt chậm lại, anh do dự nói: “Muốn tôi nói thật hả?”
“Không thì sao?”
“Nói thật thì tôi rất sợ hãi đó.” Lê Phi Phàm nói: “Chuyện nên nói thì tôi đã nói hết rồi. Nhưng từ khi tôi tỉnh lại đến giờ, anh không thèm hỏi một câu nào tới chuyện lúc đó.
Căn cứ theo định lý không bùng nổ trong im lặng thì sẽ tử vong trong im lặng, tôi cảm thấy tốt nhất anh cứ cho tôi được chết sảng khoái đi.”
Vẻ mặt của Hoắc Uẩn Khải khá lãnh đạm.
“Mới sáng ra em đã tìm đường chết, tôi còn biết khuyên gì nữa đây.”
Lê Phi Phàm xê dịch mông, nhấc tay nói: “Tôi thề, lúc đó tôi tìm tới cái chết với hy vọng được sống mà. Tối cái hôm Đỗ Phong tới tìm, tôi làm gì còn nhiều thời gian để cân nhắc. Lại nói, tôi còn mơ thấy mình viết nhật ký, còn làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hoắc của anh, tới gần bốn mươi đã nhìn thấu hồng trần, nếu thật sự sau này mà phải sống như thế thì thà tôi chết quách đi cho rồi!”
Hoắc Uẩn Khải đóng máy “bộp” một tiếng.
Hắn ngồi ở trên sô pha, bốn mắt nhìn nhau với Lê Phi Phàm.
“Cho nên em mới to gan, một mình đi theo Đỗ Phong phải không?”
“Nếu không nhầm thì còn cả Tần Bách Dạ đi cùng tôi mà.”
“Em thấy tình cảm của Thư Dịch Khinh đối với Đỗ Phong đã biến chất, ý thức thế giới vặn vẹo kia không thể giếŧ chết được em?”
“Lê Phi Phàm, em có từng nghĩ tới nếu Đỗ Phong muốn giếŧ em, nếu suy đoán của em là sai lầm thì sao. Và nếu nhân vật chính trong “Hồng Sí” đã lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện để yêu một người khác, hay thậm chí là giếŧ cả em luôn thì sao. Em giỏi thế thì sao lại để bản thân lâm vào cơn nguy kịch mấy lần trong một đêm như vậy? Cần gì phải nằm trên giường bệnh nửa tháng mới đặt chân được xuống đất? Có phải em coi nhẹ chuyện sống chết quá rồi không?”
Lê Phi Phàm đột nhiên bị chất vấn liên tục.
Anh sửng sốt, nuốt nước miếng rồi nói: “Thân là một người bình thường ở thế giới này, tốc độ tiếp thu chuyện phi khoa học của anh quá nhanh rồi đấy.”
“Đó là do điểm xuất phát của em quá cao, mới bắt đầu đã nói với tôi về chuyện thần tiên báo mộng, thế thì còn chuyện gì mà tôi không thể tiếp thu được nữa.”
Hoắc Uẩn Khải đứng dậy từ trên sô pha, đi từng bước về phía anh. Khi đi đến mép giường, hắn nhìn Lê Phi Phàm rồi nói: “Nhưng tôi biết em làm chuyện đó vì tôi.”
“Không phải!”
Lê Phi Phàm như bị chọc đến chỗ nhạy cảm, suýt thì anh đã nhảy dựng lên phủ nhận: “Đừng có tâng bốc tôi như thế, tôi không chịu nổi đâu. Tôi chỉ thấy người như tôi mà mới 40 tuổi đã viết hồi ký thì quả là hoang đường, đó chính là lời nhắc nhở của ý thức thế giới. Tôi dám tin tưởng như thế, chẳng qua là vì bản thân mình mà thôi.”
Hoắc Uẩn Khải trực tiếp khom lưng ôm lấy Lê Phi Phàm.
Lê Phi Phàm ngửi thấy mùi hương trên người hắn, bỗng im thin thít.
Anh giơ quả táo đã gặm một nửa lên, nhẹ giọng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Hoắc Uẩn Khải nói: “Ôm em.”
Lê Phi Phàm: “Tốt xấu gì anh cũng nên để ý vết thương chưa lành của tôi được không? Tôi thấy anh muốn đá cho tôi hai phát hơn là ôm tôi đấy.”
Hoắc Uẩn Khải ngồi xuống, tay đang quấn băng vải đè ở gáy anh: “Không đâu.”
Lê Phi Phàm nói: “Tôi không còn bí mật nào giấu được anh nữa rồi.”
Hoắc Uẩn Khải ừ một tiếng.
Lê Phi Phàm nâng cằm đặt lên vai Hoắc Uẩn Khải, qua một lát lại nói: “Tôi không thích giấc mơ kia, lúc học tiểu học tôi còn lười cả viết văn chứ đừng nói tới viết hồi ký.”Cuối cùng anh lại hỏi Hoắc Uẩn Khải: “Chắc chúng ta không có kiếp trước đâu nhỉ?”
“Không có.” Cằm của Hoắc Uẩn Khải lướt nhẹ qua đỉnh đầu Lê Phi Phàm, hắn nói: “Sao tôi có thể không ở bên em tới già chứ?”
Hoắc Uẩn Khải cũng không kể cho Lê Phi Phàm, thật ra hắn cũng nhìn thấy được đoạn hồi ức kia.
Trong ba phút tim Lê Phi Phàm ngừng đập, hắn như cưỡi ngựa xem hoa, nhìn thấy một đoạn đường cuối cùng mà hắn không đi cùng anh.
Trong trí nhớ của họ, hai người đều chưa từng trải qua những điều này, nhưng vẫn cảm giác được có chỗ thiếu sót.
Lê Phi Phàm dùng mạng của mình để bổ khuyết.
Anh nói anh chỉ làm vì bản thân mình, Hoắc Uẩn Khải lại nghe ra được sự sợ hãi đối với chỗ thiếu sót đó của Lê Phi Phàm trong giấc mơ.
Cho nên Hoắc Uẩn Khải mới nói: “Không có.”
“Quyển nhật ký ghi lại hồi ức duy nhất của em chắc sẽ là lúc em 80 tuổi, đột ngột giở ra xem thì thấy một đoạn nói về chuyện em chắn hai nhát dao cho tôi, còn để lại sẹo nữa.”
Lê Phi Phàm nghe thấy lời này bèn nhanh chóng lùi ra khỏi lồng ngực của hắn.
“Anh thật biết cách dát vàng lên trên mặt mình.” Sau đó anh lại nói: “Ai muốn sống cùng anh đến già chứ.”
Hiện tại anh đã không còn bị khống chế bởi thân phận nữa.
Lê Phi Phàm lập tức kiêu ngạo lên.