Đỗ Phong dẫn Lê Phi Phàm rời đi ngay trong đêm.
Đi thẳng một đường về phía Nam.
Đối với việc này, Lê Phi Phàm không có bất cứ ý kiến gì, bởi vì đây không phải hướng ra biển.
Đỗ Phong tự lái một chiếc xe bán tải, mỗi khi đến một điểm dừng nhất định sẽ có người tiếp tế vật tư cho hắn ta.
Lê Phi Phàm đoán có lẽ hắn ta muốn đối đầu với nhà họ Đỗ nên mấy năm nay mới nuôi dưỡng thế lực riêng, nếu không thì sao mà làm được mấy chuyện như này.
Nhìn Đỗ Phong mang một thùng xăng lớn từ trong căn nhà nhỏ ven đường ra, Lê Phi Phàm vẫn còn tâm trạng nói chuyện với hắn ta: “Có vẻ lộ trình của chúng ta không ngắn.”
Đỗ Phong lên xe, quăng thùng xăng dưới chân, vừa khởi động xe vừa nói: “Thịnh Kinh là địa bàn của nhà họ Hoắc, cậu ở trong tay tôi cùng lắm mấy tiếng là bị tìm ra. Nhưng chỉ cần ra khỏi Thịnh Kinh thì thể nào cũng có cách.”
Lê Phi Phàm dựa người vào ghế xe, duỗi đôi chân hơi tê của mình, hỏi thẳng: “Thư Dịch Khinh đâu?”
Đỗ Phong không đáp lại anh.
Lê Phi Phàm nhìn ra ngoài cửa xe.
Suốt dọc đường, bọn họ đều được cung cấp một ít lộ phí.
Hiện giờ đang là buổi sáng, mặt trời lấp ló nơi chân trời.
Ánh nắng mặt trời mùa đông không gắt lắm, chiếu vào cơ thể ngược lại khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Lê Phi Phàm là loại người đã đạt tới trình độ dù bị đẩy đến cực hạn thì vẫn cảm thấy chẳng có gì to tát, trông anh rất nhàn nhã.
Đa số thời gian Đỗ Phong đều không nói lời nào.
Khi khởi động xe, hắn ta ném ra sau một túi giấy.
“Gì đây?” Lê Phi Phàm nhìn món đồ trên người, hỏi.
Đỗ Phong lời ít ý nhiều nói: “Ăn.”
Lê Phi Phàm lắc đôi tay bị trói: “Tôi như vậy sao ăn được?”
Đỗ Phong liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, không ngờ hắn ta lại quay người ra sau, cởi dây trói ra cho anh thật.
Lê Phi Phàm ngạc nhiên, thuận tiện xoay cổ tay tê cứng, bị siết đến đỏ rộp lên, bật cười: “Coi bộ anh không sợ tôi chạy thật.”
“Cậu không chạy nổi.” Đỗ Phong đội mũ, thờ ơ nói: “Tuy tôi không biết vì sao lúc ấy cậu lại không gọi người tới, tôi cũng chả quan tâm. Nhưng nếu cậu đã rơi vào trong tay tôi rồi, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cậu đi.”
Lê Phi Phàm vừa mở túi vừa nói chuyện phiếm với hắn ta: “Tôi biết, suốt dọc đường chúng ta đổi xe liên tục. Anh che giấu thực lực lâu như vậy chỉ để thoát khỏi diện tình nghi, không muốn đối đầu trực tiếp với Nhị gia. Nếu như bây giờ thả tôi chạy thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
Đỗ Phong không phủ nhận chuyện này.
Lê Phi Phàm vặn nắp một chai nước khoáng, nhìn Đỗ Phong qua kính chiếu hậu.
Anh nói: “Nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ đi cùng anh, dù sao tôi cũng không nghĩ mình có thể chạy thoát khỏi anh.”
“Cậu muốn cái gì?” Đỗ Phong vẫn hỏi câu hỏi này.
Lê Phi Phàm nhìn những ngọn núi nối tiếp nhau không ngừng lùi về sau bên ngoài cửa xe, cười giỡn nói: “Không phải anh bảo không quan tâm à? Sao lại hỏi thế?”
“Cậu có thể không nói.”
Lê Phi Phàm không ăn gì hết, chỉ uống hai ngụm nước suối rồi quăng túi giấy sang một bên.
Anh cũng muốn hỏi rốt cuộc bản thân muốn gì?
Là do hiện giờ mình vẫn chưa đủ giàu? Hay là do tài sản của Hoắc Uẩn Khải không thoả mãn mình? Theo lý thuyết, anh gần như đã có sự giàu có và tự do mà mình từng khao khát. Thậm chí một khi Hoắc Uẩn Khải chết, thân phận chim hoàng yến trói buộc anh cũng sẽ biến mất không dấu vết.
Thế nhưng anh lại do dự.
Lê Phi Phàm vẫn luôn cho rằng, cùng lắm tình cảm của mình đối với Hoắc Uẩn Khải chỉ là “có thiện cảm”.
Lê Phi Phàm thích một Hoắc Uẩn Khải cho anh thân phận tình nhân nhưng vẫn cho phép anh nói không lựa lời.
Đứng dưới góc nhìn phái nam của bản thân mà nói, anh cực kỳ tán thưởng một người đàn ông trưởng thành đầy bản lĩnh và sức quyến rũ như Hoắc Uẩn Khải, bao gồm cả việc hắn từng làm rất nhiều việc, tuy không lãng mạn nhưng sẽ luôn dung túng, thiên vị, thậm chí chỉ dẫn anh, những điều này luôn thể hiện trong những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Nhưng Lê Phi Phàm cảm thấy cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sự yêu thích của mình đối với hắn cũng chỉ đến thế.
Anh không muốn mất đi sự tự do, sao có thể vì Hoắc Uẩn Khải mà đặt mình vào trong tình cảnh như này.
Ấy vậy mà cuối cùng anh vẫn làm.
Tưởng tượng một thế giới không có hắn, Lê Phi Phàm đột nhiên cảm thấy sự giàu sang phú quý trong mắt mình cũng tầm thường. Có lẽ sau này anh sẽ bận rộn rất nhiều việc, sẽ thức trắng đêm chơi bời với đám Tưởng Huân, sẽ du lịch vòng quanh thế giới, sẽ giúp Hoắc Thất phát triển tập đoàn Hoắc thị như một chú chó trung thành.
Thế nhưng không có ý nghĩa gì hết.
Bởi vì bên cạnh anh đã không còn một người có thể khiến anh thấy những việc ấy có ý nghĩa, đây là một phát hiện chấn động.
Lần đầu tiên Lê Phi Phàm bị sốc.
Cho nên anh đã đưa ra quyết định mà anh cảm thấy cả đời này bản thân sẽ không bao giờ làm.
Chính vì thế, anh không trả lời ngay câu hỏi của Đỗ Phong.
Một lúc sau, Lê Phi Phàm mới ậm ừ nói: “Tôi không biết, cũng không muốn cái gì, chỉ là… Đôi khi lòng người vô lý như thế đấy.”
Sau đó Lê Phi Phàm không nhìn ra bên ngoài cửa xe nữa, anh đưa mắt về phía Đỗ Phong, hỏi lại: “Vậy anh muốn cái gì? Nhà họ Đỗ đã tàn rồi, anh hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng sau cùng anh vẫn tìm tới tôi, anh muốn gì?”
Anh cũng không mong Đỗ Phong sẽ trả lời.
Thế nên hai người đều im lặng suốt quãng đường.
Bọn họ đi trên đường khoảng bảy tám ngày, xe cũng đổi mấy lần.
Cái tên Đỗ Phong này không biết trước kia đã lăn lộn kiểu gì, Lê Phi Phàm phát hiện hắn ta rất có kinh nghiệm với những việc trốn chạy như này. Cả một đường lại có thể thuần thục tránh thoát tất cả tai mắt truy lùng, bình an vô sự.
Đại khái là buổi sáng ngày thứ tám sau khi rời khỏi Thịnh Kinh.
Bọn họ rốt cuộc cũng tới nơi.
Đó là một thôn nhỏ nằm sâu trong vùng biên giới.
Người dân nơi đây ăn mặc rất giản dị.
Thịnh Kinh đã vào đông, nhưng người ở đây vẫn có thói quen mặc áo tay ngắn và đi chân trần. Họ giao tiếp với nhau bằng tiếng địa phương mà Lê Phi Phàm nghe không hiểu. Mặc dù họ nói chuyện một cách rất cẩn trọng, nhưng lại không có nhiều địch ý lắm.
Suốt dọc đường đều có người chào hỏi Đỗ Phong.
Càng đi sâu vào trong, canh gác càng nghiêm ngặt.
Thậm chí Lê Phi Phàm còn thấy một người đàn ông địa phương cầm súng, gọi Đỗ Phong một tiếng anh Phong.
“Coi bộ đây là địa bàn của anh.” Lê Phi Phàm nói.
Đến nơi này, anh lại bị trói một lần nữa, vừa đi vừa nói chuyện.
Đỗ Phong đi ở đằng trước quay đầu lại nhìn anh, cũng không thèm giấu giếm, nói thẳng: “Đây từng là ổ ma tuý của nhà họ Đỗ, sau này được tôi tiếp quản.”
Lê Phi Phàm nhíu mày: “Điều chế ma túy?”
“Bây giờ họ không làm nghề này nữa.” Đỗ Phong nói: “Nhưng ở nơi đây khó ngăn lại lắm, một số thôn lân cận vẫn tiếp tục tiến hành sản xuất.” Giọng điệu hắn ta vô cùng trào phúng: “Không có nhà họ Đỗ thì đã sao, rất ít người đã vào ngành này lại có thể thật sự rửa sạch tay mà thoát thân.”
Đến khi Lê Phi Phàm gặp Thư Dịch Khinh, anh mới hiểu hết hàm ý trong câu nói của Đỗ Phong.
Anh cũng lờ mờ đoán được vì sao hắn ta lại tìm tới mình.
Căn nhà này tuy nhìn đơn sơ, nhưng thật ra là căn tốt nhất trong thôn.
Dưới lầu canh gác rất chặt, nhưng lầu hai lại không có ai đi lên.
Khi Đỗ Phong đẩy cửa ra, Lê Phi Phàm xém nữa bị một ống trúc bay thẳng vào mặt, người bên trong hét to: “Cút!
Ai cho anh vào đây? Cút mau! Đỗ Phong đâu? Bảo anh ta tới gặp tôi!”
Lê Phi Phàm đứng ngoài cửa, nhìn thấy Thư Dịch Khinh gầy nhom chả khác nào quỷ đói.
Vẻ mặt chết lặng, gương mặt hốc hác, quầng mắt đen sì, cả người cứ như bị thứ gì đó ăn mòn, lộ ra hơi thở âm u chết chóc. Hiện giờ cậu ta đang chống tay ngồi trên giường, không ngẩng đầu, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm chửi bậy.
Đỗ Phong đi về phía trước, đặt ống trúc lên bàn, nói: “Quậy đủ chưa?”
“Đỗ Phong.” Nghe thấy âm thanh, Thư Dịch Khinh cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Lê Phi Phàm nhận ra Thư Dịch Khinh không hề chú ý tới mình.
Cậu ta chỉ trợn tròn mắt nhìn Đỗ Phong, sau đó giống như phát điên nhào tới cào cấu hắn ta, tuyệt vọng la hét: “Anh dựa vào đâu mà bắt tôi tới đây! Anh dựa vào đâu mà nhốt tôi! Mau đưa tôi về Thịnh Kinh! Đưa tôi trở về! Tôi phải giếŧ Lê Phi Phàm! Nếu tôi không giếŧ được anh ta thì anh giếŧ tôi đi! Giếŧ tôi đi!”
Đỗ Phong đứng yên mặc cho cậu ta đánh.
Lê Phi Phàm đứng ở cửa chứng kiến cảnh tượng này.
Cùng lúc đó, anh chú ý tới một cái khay đựng vài ống tiêm rỗng trên giường.
“Anh dùng ma túy nuôi cậu ta?” Lê Phi Phàm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đỗ Phong, nhăn mày hỏi.
Đỗ Phong bắt lấy tay Thư Dịch Khinh, khống chế động tác của cậu ta, liếc nhìn Lê Phi Phàm rồi nhìn xuống Thư Dịch Khinh đang phát rồ phát dại, nói: “Dịch dinh dưỡng, nếu không cậu ấy sẽ không sống nổi.”
Lê Phi Phàm quan sát Thư Dịch Khinh.
Giống như bị trầm cảm giai đoạn cuối.
Cái tên Đỗ Phong này vô cùng ghét ma túy, vậy mà hắn ta lại có thể vì Thư Dịch Khinh mà không tiếc trả bất kỳ giá đắt nào. Nhìn Thư Dịch Khinh bị hành hạ đến dạng này mà hắn ta vẫn không để mặc là biết.
“Anh nghĩ nếu tôi chết rồi thì cậu ta sẽ tình nguyện sống lần nữa?” Lê Phi Phàm nhướng mày hỏi.
Vẻ mặt Đỗ Phong rất bình tĩnh, hắn ta cúi đầu nhìn Thư Dịch Khinh: “Tôi không nghĩ thế, nhưng khi con người chìm sâu vào chấp niệm thì sẽ không nhìn thấy thực tại, tôi không cứu được cậu ấy.”
Lê Phi Phàm trầm mặc một lát: “Nhưng anh vẫn giúp cậu ta.”
Tới bây giờ Lê Phi Phàm mới cẩn thận suy ngẫm lại, lúc Đỗ Phong tới bệnh viện tìm mình, có lẽ cũng không còn nghị lực sống.
Dựa theo những gì Lê Phi Phàm thấy trong mơ, đêm ấy Đỗ Phong đã thua, nhưng Nhị gia lại đánh chết Thư Dịch Khinh nên mới xảy ra chuyện sau đó.
Mặc kệ đêm ấy hắn ta chết ở bệnh viện hay chết ở ven biển, cuối cùng vẫn vì Thư Dịch Khinh.
Đó là kết cục mà Đỗ Phong tự đặt cho mình.
Cũng là điều mà hắn ta đã dự đoán được từ lâu.
Ban đầu Lê Phi Phàm không hiểu cái quyển《 Hồng Sí 》 này, tại sao một nhân vật phụ gần như không tồn tại như Đỗ Phong lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy? Nhưng giờ đây, khi đứng tại chỗ này, Lê Phi Phàm đã hiểu ra. Đỗ Phong không hề bị cuốn sách bắt làm những việc này, là do chính những trải nghiệm trong quá khứ đã khiến hắn ta có hành động và kết cục hy sinh như thế.
Sự bi thảm của người này được thể hiện một cách sâu sắc chỉ vì Thư Dịch Khinh.
Nhưng khi Lê Phi Phàm nhìn Thư Dịch Khinh vừa mới bị tiêm ma tuý, đầu óc còn mê man ở đằng kia.
“Anh thật sự không thể cứu cậu ta.”
Lê Phi Phàm nói: “Nhưng đúng là cậu ta không thể chết được.”
Lúc Lê Phi Phàm thấy Thư Dịch Khinh tỉnh táo là vào buổi trưa sau hôm đầu anh vào thôn.
Cậu ta sai người dùng dây thừng trói Lê Phi Phàm lên cao, đưa anh tới cây cầu bắc ngang sông trong thôn rồi ném xuống, để anh ngâm nửa mình trong nước.
Đã vào tháng 12, mặc dù thời tiết bên này vẫn chưa lạnh bằng Thịnh Kinh, nhưng nhiệt độ trong nước vẫn rất thấp.
Thư Dịch Khinh ngồi trên cầu, gương mặt phấn khích thấy rõ, cậu ta nhìn chằm chằm người dưới nước, nói: “Lê Phi Phàm, rốt cuộc anh vẫn rơi vào tay tôi.”
Mái tóc Lê Phi Phàm ướt sũng, anh ngẩng đầu nhếch môi cười.
“Thì sao? Cậu cũng đâu dám hành chết tôi thật.” Lê Phi Phàm nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Cậu sợ Đỗ Phong, đúng không?”
Đôi mắt Thư Dịch Khinh lập tức bùng lửa giận.
Cậu ta sai người bên cạnh: “Thả dây thừng!”
Cả người Lê Phi Phàm chìm vào trong nước.
Đến khi anh sắp không thở nổi thì lại bị nhấc lên.
Thư Dịch Khinh đứng ở trên cầu, nhìn Lê Phi Phàm ướt sũng, cậu ta cứ như một đứa trẻ ấu trĩ.
Nụ cười vô cùng ác độc, cùng với đó là sự tự mãn không thèm che giấu.
Cậu ta ngồi xổm xuống, nói: “Đỗ Phong đúng thật không cho tôi hành chết anh.”
“Nhưng Lê Phi Phàm, anh nghĩ mấy ngày kế tiếp mình sẽ lành lặn sao?” Cậu ta nói: “Đây là cách mấy tên buôn ma tuý trước kia dùng để trừng phạt kẻ phản bội, tôi sẽ cho anh trải nghiệm hết một lần, anh cũng nên nếm thử cảm giác đau khổ tột cùng của tôi đi.”
Lê Phi Phàm hất tóc.
Anh cười giễu nói: “Cậu nghĩ tôi sợ cậu chắc?”
Anh xuất hiện ở chỗ này, vốn dĩ là một vòng tra tấn lẫn nhau không hồi kết.
Nhưng ít nhất cảnh trong mơ cũng sẽ dừng tại đây.