Lời này của Lê Phi Phàm vừa nói ra, Hoắc Uẩn Khải đã nhìn anh, trong mắt là ý cười như có như không.
Lê Phi Phàm còn cố ý ngửi một chút ở bên cổ hắn, tự lẩm bẩm: “Ừm, không có mùi nước hoa của gã nào khác.”
Anh còn cố ý lật cổ áo của hắn ra: “Cũng không có sợi tóc hay dấu hôn nào cả.”
“Được rồi.” Lê Phi Phàm vỗ bả vai hắn: “Tôi tha thứ cho anh đó.”
Dứt lời, anh định lùi về phía sau.
Nhưng vừa lùi lại được một nửa, anh đã bị Hoắc Uẩn Khải kéo trở về.
Hoắc Uẩn Khải nhướng mày nhìn anh, hỏi: “Thế thôi à?”
Lê Phi Phàm chọc nhẹ vào bả vai hắn, hỏi ngược lại: “Chứ không thì sao? Tôi cũng không phải con mèo con chó mà anh nuôi dưỡng, trừ chu cấp tiền bạc thì cũng cần giá trị cảm xúc đó hiểu không. Xin hãy nhớ rằng Lê Phi Phàm là một bảo bối, tuy không cần ngày nào cũng phải ôm vào lòng, nhưng cũng không được tùy tiện ném trong vườn mặc kệ không hỏi. Lần sau nếu tôi muốn làm gì thì sẽ nhắc anh trước một câu.”
Hoắc Uẩn Khải nắm ngón tay Lê Phi Phàm.
Hắn chậm rãi vuốt ve mu bàn tay của anh, sau đó cúi đầu, cắn nhẹ vào đầu ngón tay ấy.
Hoắc Uẩn Khải nói: “Đã biết.”
Lê Phi Phàm bị cắn, cả người tê rần như bị điện giật, anh rút tay ra ngay lập tức.
Miệng thì cằn nhằn: “Anh thuộc họ chó à.”
Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Lê Phi Phàm tin là Hoắc Uẩn Khải hiểu ý mình.
Hoắc Uẩn Khải không để cho Lê Phi Phàm tham dự vào chuyện nhà họ Đỗ, hắn và chú Bảy nói chuyện mà không kiêng dè anh là vì muốn thể hiện rằng nhà họ Hoắc đã chuẩn bị ra tay. Hoắc Uẩn Khải biết anh sẽ không làm bừa nên trước đó mới không kể chi tiết cho anh nghe.
Suy cho cùng, mọi chuyện phát triển như hiện tại đều do Lê Phi Phàm anh đây.
Anh yên lặng nghỉ hưu non là vì không muốn rước phiền phức không cần thiết.
Không phải Lê Phi Phàm không đoán được Hoắc Uẩn Khải đã cố gắng làm những gì, nhưng cảm giác phải nghe chuyện từ một nguồn khác, thậm chí mình là người biết sau cùng khi mọi chuyện đã kết thúc này chẳng tốt đẹp gì.
Đúng là với thân phận của Hoắc Uẩn Khải, hắn không cần thiết phải báo cáo lại cho anh trước khi hắn làm bất cứ thứ gì.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là Lê Phi Phàm cứ trốn sau lưng hắn kể cả khi mọi chuyện có liên quan tới mình.
Chuyện lần này anh không hỏi tới là vì sự tín nhiệm đối với Hoắc Uẩn Khải.
Nhưng anh cũng không hy vọng cách giải quyết như vậy sẽ trở thành cách chủ đạo trong mối quan hệ giữa hai người.
Nếu Lê Phi Phàm đang ở giai đoạn mới quen biết Hoắc Uẩn Khải, anh sẽ không khiêu chiến quyền uy của gia chủ nhà họ Hoắc. Bởi vì hắn là một người cường thế, sinh ra đã cảm thấy mình có thể giải quyết tất cả mọi việc, điều này rất nguy hiểm đối với Lê Phi Phàm của lúc trước.
Nhưng giờ đây Lê Phi Phàm đã dám nói là anh rất hiểu Hoắc Uẩn Khải.
Hắn là một người trách nhiệm, xử lý chính sự rất nghiêm túc và cẩn trọng.
Nhưng hắn không vị kỷ, cũng không ép ai phải nghe theo.
Dù Lê Phi Phàm chỉ nhắc khéo nhưng Hoắc Uẩn Khải đã nhanh chóng hiểu được hàm ý, hơn nữa còn trực tiếp trả lời rằng hắn đã biết.
Lê Phi Phàm vừa mắng hắn thuộc họ chó, vừa nhịn không được phải cong môi.
Hoắc Uẩn Khải hỏi anh: “Vui thế cơ à?”
Lê Phi Phàm vịn vào vai Hoắc Uẩn Khải: “Hết cách, không ngờ Nhị gia lại dễ nói chuyện như vậy.”
Hoắc Uẩn Khải hùa theo anh: “Còn không phải do sợ cậu tác quái à.”
“Anh đã thấy tôi tác quái bao giờ đâu?” Lê Phi Phàm nhìn chăm chú vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Anh cứ thử đi ra ngoài hỏi thử xem, bây giờ biết tìm ở đâu một người tình hoàn hảo vừa săn sóc vừa hiểu chuyện, trên thì lên được công ty làm trợ lý, dưới thì tự gây dựng sự nghiệp, biết ổn định lòng người như tôi?”
Hoắc Uẩn Khải cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Vậy xem ra cậu rất giỏi.”
Lê Phi Phàm đánh hắn một cái: “Anh nói chuyện tử tế xem nào, chẳng có chút thành ý gì cả.”
“Vậy muốn tôi khen thưởng cậu à?”
Ánh mắt Lê Phi Phàm sáng rực lên: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Không có tiền.” Hoắc Uẩn Khải nhanh chóng đáp lại, Lê Phi Phàm chưa kịp trở mặt, hắn đã đè anh xuống hôn ngay giữa ban ngày, lại còn ở trong sân.
Lê Phi Phàm sững sờ trong giây lát, sau đó nhanh chóng đẩy hắn ra.
Hoắc Uẩn Khải đã kịp bắt lấy tay anh, đồng thời dùng một tay khác đè gáy anh thêm chút nữa.
Qua khoảng năm giây, Lê Phi Phàm đã nhũn ra.
Nụ hôn lần này khác với mấy lần tiếp xúc thân mật trước đó của họ. Lê Phi Phàm còn nhớ lần đầu tiên thân mật là do anh bị người ta chuốc thuốc. Hoắc Uẩn Khải nói sẽ bồi thường cho anh, nhưng sau đó hắn lại để anh uống thuốc.
Mấy lần có cơ hội thân mật đều do Hoắc Uẩn Khải vô tình dẫn dắt, nhưng cảm giác của Lê phi Phàm lúc này lại khác hẳn.
Đầu tiên là Lê Phi Phàm đang ngồi ở trên đùi của Hoắc Uẩn Khải nên góc nhìn có cao hơn một chút.
Thứ hai là do Lê Phi Phàm là một người học hỏi nhanh, gặp qua điều gì là sẽ không bao giờ quên, vì vậy anh luôn thích chủ động. Dù sao anh cũng là đàn ông, cũng có sự hiếu thắng.
Hơn nữa Hoắc Uẩn Khải rất phối hợp, Lê Phi Phàm tìm được thú vui mới thì càng không muốn dừng lại.
Hôn càng sâu thì sự ham muốn lại càng thêm mãnh liệt.
Anh quấn lấy hắn hồi lâu mà vẫn chưa thỏa mãn, anh vừa rời khỏi môi Hoắc Uẩn Khải vừa đưa tay cởi nút áo, lại hôn lên cổ hắn, dần trượt xuống phía dưới.
Kết quả ngay lúc quan trọng nhất, Hoắc Uẩn Khải ngăn anh lại.
“Anh làm gì vậy?” Lê Phi Phàm bất mãn ngẩng đầu nhìn hắn, hơi thở vẫn gấp gáp.
Hoắc Uẩn Khải nhìn thoáng qua đôi môi đỏ hồng của anh, hầu kết lên xuống một cái, đồng thời bật ra hai tiếng cười từ trong cổ họng.
Hắn như đang vỗ về mà nhéo nhẹ sau cổ anh, nói: “Hồi nãy có một vài người làm mới đi ngang qua phía sau, cậu còn muốn tiếp tục không?”
Lê Phi Phàm chợt quay ngoắt lại, đúng lúc nhìn thấy có bóng người ở phía sau đang nhanh chóng rời đi, dường như còn có tiếng cười nhẹ.
Anh câm nín quay mặt lại, vùi đầu vào vai Hoắc Uẩn Khải mà hít sâu hai cái.
Lê Phi Phàm ra chiều tiếc nuối: “Vậy thì để lần sau đi.”
Nói thì nói vậy, nhưng vừa tỉnh táo lại, anh nhảy khỏi người hắn còn nhanh hơn bất cứ ai.
Thời tiết chiều nay khá đẹp, gió nhẹ nhàng thổi qua.
Ở trên hành lang cách đó không xa, thím Lưu và chị Lan vừa đi vừa nhìn sang phía sân bên kia, thím Lưu nói: “Nên răn dạy mấy người trẻ tuổi ở bên này một chút, chỗ của gia chủ mà dám tụ tập chạy tới nhìn lén, chẳng biết phép tắc gì cả.”
Chị Lan cười nhẹ, nói: “Thôi, nhờ vậy mà chỗ chúng ta mới có thêm sức sống, Nhị gia đâu có so đo.”
Thím Lưu cười nói với chị Lan: “Nhưng nói thật, tình cảm của Nhị gia và cậu Lê ngày càng tốt. Mấy ngày Nhị gia không quay về, tôi thấy có vẻ cậu Lê dính người hơn.”
“Cậu ấy là người mau quên.” Chị Lan vừa cười vừa lắc đầu, cảm thán: “Có thể thấy cậu ấy rất thích Nhị gia, nhưng mà tôi chỉ sợ…”
Thím Lưu không rõ chị Lan đang lo lắng điều gì: “Cô đừng nghĩ nhiều, mấy hôm trước cậu Lê không tỏ vẻ gì, nhưng ai cũng biết cậu ấy đang thất thần. Trái tim của cậu ấy đã hướng về phía Nhị gia rồi.”
Chị Lan lắc đầu: “Tôi không nói cái này.”
Nhưng chị cũng không giải thích rõ.
Lê Phi Phàm cho người ta cảm giác rất xa cách, như thể dù anh sống ở đây, nhưng chỉ cần có một làn gió thổi qua, anh sẽ thản nhiên bay đi.
Ai cũng có thể nhìn ra được sự đặc biệt ấy của Lê Phi Phàm.
Một người như vậy sẽ khiến người khác cảm giác mối quan hệ giữa anh và Nhị gia là một tai họa ngầm.
Lê Phi Phàm rất ít khi cảm nhận được sự trói buộc lúc ở chung với Hoắc Uẩn Khải.
Chị Lan hay nhớ tới câu Nhị gia đã từng nói lúc Lê Phi Phàm bị bệnh, đừng nhìn hiện tại hai người họ thân mật, chị vẫn không ngăn được sự lo lắng trong lòng.
Nhưng sự lo lắng của chị Lan còn chưa thành sự thật thì Lê Phi Phàm đã bị Hoắc Uẩn Khải răn dạy vì một sự hiểu lầm.
Sau khi nhà họ Đỗ xảy ra chuyện, Thịnh Kinh im ắng một khoảng thời gian. Những vụ buôn bán ngầm đều ít nhiều bị áp chế ở nơi người khác không thấy được. Ít nhất thì nhìn từ bên ngoài vào, bầu không khí khẩn trương lúc trước đã buông lỏng.
Trên các phương tiện truyền thông lại bắt đầu xuất hiện tin đồn về đời sống riêng tư của các nhân vật nổi tiếng hoặc là những lục đục nội bộ trong xã hội thượng lưu.
Cuộc sống của Lê Phi Phàm lại quay về như trước.
Bên phía Hoắc Thất cũng dần bước lên quỹ đạo, tuy vậy vẫn còn rất nhiều quyết sách cần Lê Phi Phàm quyết định.
Bản thân anh cũng được giới thương nhân biết đến dưới thân phận Lê tổng- một nhà đầu tư tài ba. Hôm nào anh ra ngoài cũng phải có một chiếc xe được trang bị đầy đủ, ngày nào cũng bận làm việc hoặc họp hành, tham dự các buổi tiệc rượu xã giao.
Chỉ khi xuất hiện ở Hoắc thị, anh mới giống như khi còn làm trợ lý Lê.
Buổi sáng anh vừa bước vào công ty đã gặp Khâu Hương.
“Yo, sao hôm nay Lê tổng lại rảnh rỗi chạy đến tập đoàn của chúng tôi vậy?” Khâu Hương mặc bộ vest hàng hiệu bước đến cạnh anh, cùng sóng vai đi ra chỗ thang máy.
“Chị đừng nói móc em.” Lê Phi Phàm chờ cô bước đến chỗ mình mới bất đắc dĩ nói: “Chị nhìn quầng thâm mắt của em xem, nó sắp rớt xuống đất luôn rồi đây này. Kể từ khi có thân phận này, có rất nhiều chuyện em không thể tự quyết định được.”
Đừng nói là anh, ngay cả Hoắc Thất cũng thế.
Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu anh không muốn quy mô hóa, bời vì một khi đã hình thành hệ thống thì trách nhiệm phải gánh vác cũng nhiều hơn.
Nhiều nhân viên phải trông chờ vào anh để tồn tại, mỗi tháng đều cần tiền thuê nhà, học phí của con cái, họ sẽ kỳ vọng vào việc giữ được công việc hơn nữa. Lê Phi Phàm mà đã nghiêm túc làm thì anh sẽ không mặc kệ không quản.
Anh đưa tay ấn nút thang máy rồi quay ra hỏi Khâu Hương: “Chị muốn đến lầu mấy?”
Khâu Hương nhìn thoáng qua: “Giống em, lầu 69.”
Lúc này là giờ làm việc nên trong thang máy không có ai.
Khâu Hương đưa mắt nhìn Lê Phi Phàm, thấy anh mặc vest nghiêm chỉnh hơn cả lúc đi với Hoắc Uẩn Khải hai phần: “Em đừng tự ép mình bận rộn quá, chị không tin em cứ nằm ườn bên Nhị gia mà ngài ấy lại không nuôi nổi em. Lúc trước là ai đã nói chỉ muốn nằm ăn no chờ chết ấy nhỉ?”
Lê Phi Phàm liếc cô: “Ai khiến chị có ảo giác là đi theo Nhị gia rất dễ dàng thế?”
“Được rồi, coi như chị nói sai.” Khâu Hương nhún vai: “Nhưng chắc chắn sẽ thoải mái hơn so với công việc hiện tại của em mà. Chị còn cho rằng con đường thăng chức của em là từ trợ lý biến thành người yêu của người cầm quyền Hoắc thị. Quanh đi quẩn lại, không ngờ em lại đi lên con đường của một nhân viên kiên cường, không ngừng vươn lên của xã hội chủ nghĩa.”
Lê Phi Phàm nghe mà xót xa trong lòng: “Chị đừng nói mát, sau ba ngày tăng ca liên tục thì em đã sám hối lắm rồi.”
Khâu Hương cười không dừng lại được.
Cô cười xong bèn hỏi anh: “Không phải Cao Thăng nói gần đây em đang bận hạng mục lớn gì đó đến nỗi mất tăm luôn à? Sao rồi? Vụ đó khó lắm à?” “Không có.” Đây chính là nguyên nhân khiến Lê Phi Phàm thấy phiền.
Anh nói: “Chắc chị bên này cũng biết, nó là hạng mục năm trước hợp tác với chính phủ. Tên giám đốc ngu xuẩn bên kia đã làm chậm trễ nửa tháng của em, đùa em như đùa khỉ ấy.”
“Sao rồi?” Khâu Hương cười nhìn anh: “Em bị người ta bắt nạt ở bên ngoài thì sao không tìm Nhị gia chống lưng cho?”
Lê Phi Phàm dựa vào vách thang máy, lắc nhẹ ngón tay: “Em không còn là Lê Phi Phàm trước đây nữa. Bây giờ em chính là Lê- ngôi sao sáng của giới đầu tư, người tự dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng- Phi Phàm đấy.”
“Em thôi đi.” Khâu Hương phỉ nhổ: “Em bây giờ là xã súc(*)
của xã hội chủ nghĩa thì có, mà em cũng đâu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Em có dám nói hạng mục trong tay em không phải do Nhị gia đưa không, đúng là không biết xấu hổ tí nào.”
(*)Xã súc: Bắt nguồn từ một từ của Nhật Bản, ý chỉ người bán hết sức lực, toàn tâm toàn ý làm việc cho một công ty/ xã hội Lê Phi Phàm mặt dày nói: “Cái này người ta gọi là tài nguyên, Nhị gia dám đưa thì tại sao em lại không dám lấy chứ. Hơn nữa “dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng” là tiêu đề của tờ báo kinh tế tài chính ngày hôm qua, họ đều nhận xét em như vậy đấy.”
“Vậy phóng viên đưa tin kia nhất định không biết thân phận thật sự của em nên mới viết bừa như vậy.”
Thang máy kêu “ting” một tiếng báo hiệu đã tới nơi.
Lê Phi Phàm đường hoàng nói: “Em nói cho chị biết, sớm muộn gì thì em cũng hoàn toàn thoát khỏi thân phận “người của Hoắc Nhị gia”, chị cứ chờ đó.”
Lê Phi Phàm nói xong bèn bước đi, vừa nhìn ra ngoài đã suýt bị dọa nhảy dựng.
Anh thấy Hoắc Uẩn Khải đang đứng trước cửa thang máy, đôi mắt chăm chú nhìn anh. Không chỉ vậy, bên cạnh hắn còn có vài người đàn ông trung niên mặc vest– là những người Lê Phi Phàm đã từng gặp khi đi theo Hoắc Uẩn Khải tham dự hoạt động. Mấy người này nhìn thấy một thanh niên tuấn tú mặc vest chỉnh tề trong thang máy, mỗi người lại lộ ra vẻ mặt khác nhau.
“Nhị gia.” Lê Phi Phàm lên tiếng chào hỏi, tiện thể chào những người khác, anh hỏi Hoắc Uẩn Khải: “Mọi người định ra ngoài à?”
Anh nói xong bèn tự lùi qua một bên để ra khỏi thang máy.
Kết quả Hoắc Uẩn Khải lại bắt tay từng người, nói: “Đi thong thả.”
Những người khác vội vàng nói: “Hoắc tổng xin dừng bước.”
Lê Phi Phàm tranh thủ nghiêng đầu hỏi Cao Thắng đang đứng ở phía sau.
“Đây là làm sao vậy? Ánh mắt khi nãy của Nhị gia trông dọa người quá đi mất.”
Cao Thăng liếc nhìn anh: “Hai ngày nay Nhị gia vẫn bình thường.”
Lê Phi Phàm suy nghĩ, từ sau chuyện nhà họ Đỗ, anh không nghe thấy tin gì, cũng không thấy người của Hoắc thị nhắc tới chuyện gì khác.
Anh hoàn toàn không nhận ra câu nói thuận miệng của mình khi nãy có vấn đề gì.
Lê Phi Phàm hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ công việc không thuận lợi?”
“Tất nhiên là không phải.” Cao Thăng đã quen với việc Lê Phi Phàm phản ứng chậm trong chuyện nắm được trọng điểm của vấn đề.
Cao Thăng hỏi anh: “Lúc trước cậu bận nên tôi không nói, nhưng tôi có nghe hai ngày nay cậu không về Ngọc Kinh Viên đúng không?”
“Đúng.” Lê Phi Phàm nói: “Nhưng tôi đã báo cho chị Lan rồi mà.”
Còn nói “đúng” nữa, Cao Thăng chỉ có thể ném cho anh một ánh mắt đồng tình.
Hoắc Uẩn Khải tiễn người đi hết mới quay ra nhìn Lê Phi Phàm đang thầm thì với Cao Thăng, hắn nói: “Đi theo tôi.”
“Cố lên.” Cao Thăng nở một nụ cười giả lả với Lê Phi Phàm: “Chúc cậu hạnh phúc.”
Lê Phi không quên đánh giá: “Vẻ mặt này của anh nhìn đê tiện quá đi mất.”