Khi Tần Bách Dạ nhận được một danh mục tài sản dài, hắn tức giận đến mức quăng đồ đập vào cửa, phát ra một tiếng “bang” lớn.
Khâu Dương đi đến nhặt văn kiện lên, cúi đầu xem xét, sau đó mới nhìn về phía Tần Bách Dạ: “Anh Tần.”
“Cậu nói xem, rốt cuộc Hoắc Uẩn Khải muốn làm gì?” Tần Bách Dạ miễn cưỡng áp chế cơn giận của mình lại mà hỏi.
Khâu Dương tiến lên hai bước, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Em cảm thấy hình như Hoắc tổng không có ý gì khác, dù sao tài sản của nhà họ Tần vẫn do ngài ấy đứng ra làm chủ nhận lấy. Giờ đây Phi Phàm là người yêu của ngài ấy, có lẽ Hoắc tổng không muốn cậu ấy có gánh nặng tâm lý, ngài ấy làm như vậy cũng không phải không có lý do.”
Tần Bách Dạ hừ lạnh một tiếng: “Tôi quen biết cái tên họ Hoắc đó đã nhiều năm, nếu hắn ta thật sự nghĩ như vậy thì đã tốt.”
“Ý của anh Tần là sao?”
“Chắc chắn không phải do hắn ta sợ Phi Phàm có gánh nặng tâm lý, Hoắc Uẩn Khải không phải loại người trả giá mà không cần báo đáp. Trái lại, hắn ta đi một bước tính tận ba bước, làm ra chuyện như vậy thì hẳn là do đồ vật mà hắn ta muốn có được quá quý giá.”
Khâu Dương nhanh chóng hiểu được ám chỉ của hắn: “Anh đang nói tới Phi Phàm.”
Tần Bách Dạ vỗ vỗ đồ vật trên tay, cười mỉa hai tiếng: “Đầu tư số tiền khổng lồ như vậy, đương nhiên là muốn có được hồi báo rồi. Cái hồi báo này chính là muốn cắt đứt đường lui “nhà họ Tần” sau lưng của Phi Phàm.”
Tần Bách Dạ nói xong lại ném mạnh đồ vật lên bàn.
Khâu Dương thấy sắc mặt hắn rất khó coi, cậu ta bèn xoay người đi lấy chén nước đưa sang.
Nhìn thấy Tần Bách Dạ hơi dịu xuống một chút, Khâu Dương mới nói: “Mấy hôm trước, chúng ta bị tập kích ở Lan Y, Hoắc Nhị gia đã bằng lòng ra tay giúp đỡ, xem như cho hai nhà một cơ hội để phá băng. Mấu chốt là nhờ sự có mặt của Phi Phàm, dựa theo thái độ của cậu ấy đối với Hoắc Nhị gia, em nghĩ ngài ấy không cần thiết phải kiếm chuyện với chúng ta đâu.”
Tần Bách Dạ xoa nhẹ đôi mắt, chậm rãi đưa ra kết luận: “Hoắc Uẩn Khải muốn để em ấy không còn bị trói buộc, nhưng bản thân hắn ta lại trói buộc em ấy.”
Hai người đều nắm quyền trong gia tộc nên ở mặt nào đó thì tư duy và phương thức xử lý rất giống nhau.
Tần Bách Dạ không dám khẳng định rằng bản thân hoàn toàn hiểu rõ Hoắc Uẩn Khải, nhưng qua cách xử lý chuyện này, có thấy được Hoắc Uẩn Khải cũng tự mâu thuẫn.
Thậm chí Tần Bách Dạ còn thông qua hành vi lần này của Hoắc Uẩn Khải mà nhận ra được hắn có nhu cầu giống với mình.
Đó là mong muốn để người kia chỉ hướng về mình, cũng chỉ nhìn mình mà thôi.
Đối với chuyện Lê Phi Phàm là người nhà họ Tần, tất nhiên Hoắc Uẩn Khải sẽ tôn trọng ý nguyện của đối phương, bởi vì hắn có tâm lý mạnh mẽ và cũng rất tự tin về bản thân.
Nhưng loại người như vậy thường sẽ không ngồi yên khi có người tới đe dọa và khiêu khích.
Thứ mà hắn muốn, hắn sẽ dùng cách thức của bản thân để lấy được.
Cũng giống như chuyện chuyển giao tài sản lần này, có thể nói là cách làm của hắn rất đơn giản trực tiếp.
Tần Bách Dạ có thể hiểu lý do Hoắc Uẩn Khải làm như vậy là để loại bỏ quyền lên tiếng của nhà họ Tần đối với những chuyện của Lê Phi Phàm.
Hiện tại hắn đúng là đã tự mình đào hố chôn mình, tự chắp tay đưa người cho người khác.
Càng nghĩ càng thấy tức.
Khâu Dương cực kỳ hiểu tâm trạng của Tần Bách Dạ khi mới tìm được em trai, cậu ta đã nhìn hắn đi từng bước tới ngày hôm nay nên rất dễ hiểu tâm lý nhạy cảm muốn bảo vệ quá mức của hắn.
Nhưng Hoắc Nhị gia xử lý mạnh tay như vậy, hiện tại mọi chuyện đã không thể thay đổi được, mà họ cũng không biết đi tìm ai để nói lý.
Khâu Dương đành phải dời sự chú ý của hắn đi.
Cậu ta nói: “Anh Tần, về chuyện của nhà họ Đỗ, chúng ta đã điều tra ra được manh mối mới.”
“Cái gì?” Tần Bách Dạ nhíu mày hỏi.
Vừa nhắc đến nhà họ Đỗ, quả nhiên hắn nhanh chóng bị thu hút sự chú ý. Lúc trước nhà họ Tần chịu thiệt ở trong tay của nhà họ Đỗ, nếu không đòi lại món nợ này thì thật sự quá mất mặt ở Thịnh Kinh.
Khâu Dương đi đến gần một chút, tay che ở bên miệng, hạ thấp giọng nói: “Dựa theo những tin tức mà bên ta thăm dò được thì nhà họ Đỗ có một lô hàng sẽ cập cảng vào tuần sau, người phụ trách lô hàng lần này chính là đứa con riêng Đỗ Phong mới được nhận về của nhà đó.”
“Tin này có chính xác không?” Tần Bách Dạ hỏi.
Khâu Dương gật đầu: “Nguồn gốc của tin này có thể tin được, tuy ông cụ Đỗ rất thương đứa cháu này, nhưng cũng không thể cứ để tên nhóc đó rảnh rỗi ở nhà mãi được. Hơn nữa, em nghe nói gần đây tên Đỗ Phong này cũng rất cố gắng.”
Tần Bách Dạ thản nhiên hỏi: “Bởi vì Thư Dịch Khinh?”
Khâu Dương gật đầu: “Nghe nói đây là lời đề nghị của cậu ta với ông Đỗ, giả bộ như bản thân bị ông Đỗ uy hϊế͙p͙, nhân đó tôi luyện Đỗ Phong.”
Bây giờ Thư Dịch Khinh được nhà họ Đỗ che chở, muốn lấy Đỗ Phong để làm chỗ dựa.
Chỉ cần là người để mắt tới nhà họ Đỗ thì sẽ không khó để điều tra ra mấy tin này.
Tần Bách Dạ chống hai tay ở trên mặt bàn làm việc, cân nhắc hai giây mới nói: “Nếu là để cho con riêng luyện tập, vậy thì hàng hóa sắp đến cảng này cũng không phải là thứ gì quan trọng, chỉ cần cho họ một bài học rồi nhanh chóng thu tay.”
“Đã rõ.”
“Còn nữa.” Tần Bách Dạ tạm dừng hai giây: “Tìm người đi theo dõi những hành động gần đây của Thư Dịch Khinh, nếu có chuyện thì phải báo lại cho tôi ngay lập tức.”
Khâu Dương nói: “Cậu ta không thể gây ra được chuyện gì lớn đâu, dù sao nhà họ Đỗ cũng chẳng phải một nơi đơn giản.”
Bây giờ chỉ cần nhắc đến người này là trong giọng nói của Khâu Dương đã có sự không vui và ghét bỏ.
Chuyện tính kế và phản bội ở trong những gia tộc lớn chẳng phải là chuyện hiếm thấy, nhưng sự tương phản trước sau của cái người tên Thư Dịch Khinh này quá lớn, khiến người khác không thể không chán ghét. Đến bây giờ, Khâu Dương vẫn còn nhớ rõ bộ dáng ngây thơ đơn thuần trước đây của người này khi ở nhà họ Tần, không ngờ tất cả chỉ là diễn kịch. Nhất là khi chuyện ở Liêu thành bị lộ ra, biểu cảm khi trở mặt của tên đó còn khiến người khác cảm thấy buồn nôn hơn tên Tần Tiêu kia nhiều.
Tuy căn cơ của nhà họ Tần không bằng nhà họ Đỗ nhưng mấy năm nay, Tần Bách Dạ cũng có vài mối làm ăn ngầm.
Bởi vì họ giống nhau nên càng hiểu rõ, muốn tồn tại được ở một gia tộc như vậy là điều không hề dễ dàng.
Tuy sau khi Thư Dịch Khinh trở mặt cũng có chút tâm cơ, nhưng nếu cậu ta muốn tồn tại trong gia tộc như vậy thì vẫn khá khó khăn.
Nhưng hiển nhiên Tần Bách Dạ không nghĩ như vậy, ánh mắt hắn tối đi trong một khoảnh khắc: “Chỉ bằng việc cậu ta có thể tránh né được sự truy đuổi của tôi và Hoắc Uẩn Khải, thậm chí trước đó còn xúi giục nhà họ Đỗ ra tay với chúng ta ở Lan Y thì đã không thể xem thường được.”
Khâu Dương nghe xong cũng nghiêm túc lên: “Tôi sẽ dặn người chú ý.”
Lê Phi Phàm hoàn toàn không biết chuyện Tần Bách Dạ và nhà họ Đỗ đã ngầm đối địch.
Lại nói, những sản nghiệp của nhà họ Hoắc mà anh được tiếp xúc đều là những buôn bán ở ngoài sáng. Dĩ nhiên anh cũng không ngây thơ mà cho rằng việc kinh doanh của gia tộc như nhà họ Hoắc đều trong sạch như vậy, ít nhất những thứ mà anh nhìn thấy có thể để ngoài sáng được.
Vậy nên lúc ở cùng với Hoắc Uẩn Khải và nhắc đến chuyện nhận tài sản của nhà họ Tần, anh còn nhân tiện nhắc tới chuyện trả lại.
Hoắc Uẩn Khải nghe xong, chỉ bình tĩnh trả lời anh: “Tôi còn có tiền, bảo đảm nuôi nổi cậu, yên tâm đi.”
“Ai muốn nói với anh về chuyện này cơ chứ.”
Lê Phi Phàm xem thường liếc hắn một cái, đi vòng ra phía sau bàn.
Chỗ này là thư phòng của Hoắc Uẩn Khải.
Buổi chiều, sau khi đã tiễn được mấy người Hoắc Thất đi, Lê Phi Phàm nhanh chóng đi tìm hắn.
Lúc làm việc ở nhà, Hoắc Uẩn Khải hay mặc quần áo rất thoải mái, tóc cũng không cố ý chải chuốt như lúc đi ra ngoài, dáng vẻ ngồi ở sau bàn làm việc của hắn đã bớt đi sự sắc bén thường ngày.
Lê Phi Phàm vòng đến bên cạnh hắn, anh ngồi ở trên mép bàn, nói tiếp: “Tôi đang nói là, anh cứ như vậy thì chẳng phải là tôi nợ anh cả đống tiền hay sao. Đừng nói đây là phí bao dưỡng mà anh cho tôi, cho dù tôi bồi thường bằng toàn bộ tài sản mình có cũng không trả nổi cho anh đâu.”
“Nợ tôi không được hay sao?” Hoắc Uẩn Khải quay ghế về phía anh, nhướn mày nói.
Lê Phi Phàm khựng lại rồi nói: “Tôi không muốn nợ bất cứ ai.”
Hoắc Uẩn Khải cười khẽ, nói: “Yên tâm đi, cậu không nợ tôi. Tuy những gì nhà họ Tần đưa sẽ có chuyên gia xử lý giúp cậu, nhưng phần lợi nhuận kiếm được sẽ thuộc về nhà họ Hoắc, cho nên điều đó tương đương với việc tôi đưa cho Tần Bách Dạ ba phần tài sản, coi như phí bịt miệng hắn ta.”
Lê Phi Phàm hơi không hiểu ý của hắn.
“Anh bịt miệng anh ấy để làm gì?” Lê Phi Phàm hỏi: “Anh có nhược điểm gì bị anh ấy nắm được hay sao”
Hoắc Uẩn Khải cười nói: “Hắn ta bị tôi nắm được nhược điểm thì đúng hơn.”
“A?”
“Người anh trai này của cậu ấy mà.” Hoắc Uẩn Khải xoay ghế dựa, nhìn về phía máy tính ở trên bàn làm việc, thản nhiên nói: “Lúc nào hắn ta cũng nghĩ cách đưa cậu quay về nhà họ Tần, bây giờ tôi cũng bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc lúc trước giúp hắn ta là đúng hay sai.”
Cuối cùng Lê Phi Phàm đã hiểu hắn muốn nói gì.
Chính vì anh nghe hiểu nên mới cảm thấy không biết nên nói gì với hắn nữa.
Lê Phi Phàm tiện tay cầm lấy một cây bút trên bàn để quay, nói nửa thật nửa đùa: “Anh biết rõ tôi sẽ không bao giờ quay về nhà họ Tần. Hơn nữa, không phải anh đã nói, tuy hai nhà Hoắc Tần đối địch nhưng cũng hay bổ trợ lẫn nhau, cho dù không có tôi thì lúc cần, anh vẫn sẽ vươn tay giúp một phen thôi.”
Động tác trên tay Hoắc Uẩn Khải chợt dừng lại, hắn nhìn về phía anh.
“Nhưng nếu không có cậu, Tần Bách Dạ có chết thì tôi cũng mặc kệ.”
Lê Phi Phàm nhìn thấy vẻ rung động thoáng qua trong đôi mắt của Hoắc Uẩn Khải.
Sau đó anh nhún vai: “Được rồi.”
Có thể thấy Hoắc Uẩn Khải thật sự rất bận rộn, văn kiện đều là từng chồng từng chồng chất đầy ở một bên, Lê Phi Phàm cũng không còn tâm trạng chọc ghẹo hắn nữa. Tuy cách xử lý của Hoắc uẩn Khải đối với chuyện của Tần Bách Dạ khiến anh có cảm giác mắc nợ hắn, rốt cuộc khoản tiền đó không hề nhỏ, nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng, thật ra anh thà nợ Hoắc Uẩn Khải còn hơn.
Tuy Hoắc Uẩn Khải nói anh không nợ gì hắn, nhưng anh không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thật ra anh nghĩ rất đơn giản, hai người họ ở chung đã lâu, một lần nợ hay hai lần nợ cũng như nhau cả.
Tiền là thứ dễ trả lại nhất.
Dù sao anh có thể kiếm ra tiền mà.
Qua một lát, anh nói: “Tôi sẽ trả lại cho anh.”
Hoắc Uẩn Khải hỏi: “Trả cái gì?”
Lê Phi Phàm đường hoàng nói: “Tiền đó, nhưng mà phải đợi tôi kiếm đủ tiền mới trả cho anh sau.”
Tầm mắt của Hoắc Uẩn Khải vẫn nhìn về phía máy tình, hắn gật đầu: “Cũng được, nhưng tôi sẽ tính lãi suất đấy.”
“Đệch, anh keo kiệt quá.”
“Tôi là thương nhân mà, cậu còn dám bàn về chuyện tiền bạc với tôi?”
Lê Phi Phàm lập tức nói: “Không nói chuyện tiền bạc cũng được, vậy tôi lấy thân trả nợ cũng được chứ?”
“Có thể.” Hoắc Uẩn Khải nhìn về phía anh, đẩy ghế dựa trượt về phía sau, nhướn mày: “Vậy cậu nói xem, cậu định đóng gói bản thân rồi bán ra với giá tiền như thế nào?”
Đúng lúc này, cửa thư phòng của Hoắc Uẩn Khải bị người gõ vang.
Lê Phi Phàm ngước lên nhìn thoáng qua cửa, sau đó thấy một người hoàn toàn xa lạ, anh chưa gặp bao giờ.
Anh có hơi nghi ngờ, nhíu mày: “Ai vậy?”
Ngọc Kinh Viên không phải nơi ai cũng tới được, càng đừng nói đến việc công khai chạy tới nơi này.
Nhưng Hoắc Uẩn Khải chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lên tiếng: “Vào đi.”
“Nhị gia.” Người đến mặc một bộ trang phục màu đen, gài đến tận nút cổ, giống áo Tôn Trung Sơn kiểu cũ.
Người đó bước nhanh đến trước bàn làm việc của Hoắc Uẩn Khải, không thèm nhìn Lê Phi Phàm lấy một cái, trực tiếp thấp giọng nói: “Chuyện ngài muốn tra đã có kết quả.
Bạch Hổ vượt sông, tháng chín cập bờ.”
“Gì cơ?” Lê Phi Phàm đứng ở đằng sau Hoắc Uẩn Khải, nghe thấy lời này bèn phản xạ có điều kiện hỏi lại.
Người đàn ông trung niên ngước mắt liếc anh một cái, ánh mắt kia khiến da gà da vịt cả người anh suýt dựng hết lên.
“Chú Bảy.” Hoắc Uẩn Khải lên tiếng, bình tĩnh nói: “Chú làm cậu ấy sợ rồi.”