Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của Hoắc Uẩn Khải trên lưng, Lê Phi Phàm không hiểu sao lại bị sờ đến hết cả cáu. Hơn nữa anh đang buồn ngủ, theo bản năng thả lỏng người, miễn cưỡng đặt cằm lên đầu vai hắn, hỏi: "Tôi nói này, đêm hôm khuya khoắt mà anh làm gì thế?”
"Không có gì, chợt nhớ tới nên đến đây xem xem.”
Lê Phi Phàm nghi hoặc ừ một tiếng, không hỏi tiếp.
Nếu giờ là ban ngày, anh nhất định sẽ không phản ứng như vậy.
Đêm dài vắng lặng, thái độ của Hoắc Uẩn Khải lại tốt quá mức, hắn thấy anh không nổi nóng bèn hỏi: "Sao đột nhiên lại tỉnh? Nằm mơ à?”
"Không." Lê Phi Phàm lắc đầu, lúc này mới nhớ ra: "Tôi muốn đi vệ sinh.”
Hình như Hoắc Uẩn Khải đã cười khẽ, hắn buông anh ra: "Đi đi.”
Đến khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Lê Phi Phàm vẫn tưởng đêm qua mình nhìn thấy Hoắc Uẩn Khải là do nằm mơ.
Sáng nay lúc đi làm anh vẫn chưa tỉnh táo nổi.
“Trợ lý Lê, cậu sao rồi?”
Cát Tùng vội vàng lót thêm tờ giấy dưới ly nước của Lê Phi Phàm, nhìn anh nói: “Sức khỏe của cậu đã ổn chưa? Thật ra cậu không cần về gấp như vậy, cậu bị thương lúc đi công tác Liêu Thành là vì việc công, mọi người đểu thông cảm mà.”
Lê Phi Phàm cúi đầu nhìn nước bị tràn ra ngoài, nhận lấy tờ giấy trong tay Cát Tùng, nói: “Không bị thương, chỉ bị sốt thôi.”
Mọi người đều xôn xao bàn về chuyến đi Liêu Thành, nhưng lại chẳng có mấy người biết rõ nội tình.
Mọi người đồn đại về mối quan hệ tay ba giữa Lê Phi Phàm và hai nhà Hoắc- Tần, Lê Phi Phàm cũng trở nên nổi tiếng trong các gia tộc thượng lưu ở Thịnh Kinh. Dù sao, có thể khiến cho người đứng đầu của hai gia tộc lớn suýt ẩu đả thì phải là người thế nào chứ.
“Không sao thật chứ?” Cát Tùng cẩn thận hỏi anh.
Lê Phi Phàm nhướng mày nhìn cậu: “Cậu nhìn tôi trông giống có chuyện à?”
Cát Tùng cũng thật sự quan sát anh từ trên xuống dưới.
Ai tiếp xúc với Lê Phi Phàm nhiều đều biết anh thật sự rất ưa nhìn, nhưng cũng không nhiều hơn người khác cánh tay hay cái chân nào. Lần này, Cát Tùng thấy dường như anh đã gầy đi một chút, hơn nữa cậu cảm thấy thoạt nhìn Lê Phi Phàm bây giờ đã khác trước.
Lê Phi Phàm lúc trước luôn có chút xa cách.
“Hơi xa cách” này ý là bình thường mọi người đều không dám chủ động tiếp cận anh.
Anh được mọi người biết đến như tình nhân của Hoắc Uẩn Khải, rồi lại trực tiếp “nhảy dù” thành trợ lý riêng của hắn. Vừa đến đã chèn ép Đới Vĩ, còn có người đồn rằng vị hôn phu sắp cưới của nhà họ Hoắc là Thư Dịch Khinh cũng bị anh dùng thủ đoạn đuổi đi.
Người như vậy lại dùng thực lực của mình để đứng vững trong hàng vạn loại ánh mắt khác nhau.
Lê Phi Phàm không ham quyền, cũng lười tranh giành, nhưng anh đã thể hiện rất rõ năng lực của mình trong khoảng thời gian Cao Thăng đi công tác .
Sau khi Cao Thăng về, Lê Phi Phàm lại tình nguyện trở về với thân phận bị mọi người soi mói, điều đó đủ để cho thấy anh lười đến mức không quan tâm cái nhìn của người khác. Nói anh là người trương dương, luôn ưu tiên chiều chuộng nhu cầu của bản thân cũng được.
Nhưng lần này gặp lại, có thể thấy Lê Phi Phàm đã thu liễm nhiều.
Không phải anh tự thay đổi theo bản năng, mà là người xung quanh hoắc môi trường bên ngoài đã tác động vào anh, giúp anh vứt bỏ vỏ bọc lúc trước, để lại một Lê Phi Phàm như hiện tại.
Cát Tùng lắc đầu nói: “Đúng là không giống bị thương thật.”
Nói xong cậu lại cảm khái: “Cậu không biết đấy thôi, thật ra mọi người đều mong cậu mau chóng trở về.”
“Thật à?” Lê Phi Phàm bình tĩnh nói: “Các cậu lại không nguyền rủa tôi sớm chết một chút sao?”
“Gì chứ” Cát Tùng hoảng sợ: “Tất nhiên là không rồi, cậu không biết thôi, hôm nay khi cậu vừa bước chân vào cửa tập đoàn, cái nhóm chat lớn không có sếp lập tức nhốn nháo cả lên.”
Lê Phi Phàm rất bất ngờ.
“Vì sao?”
Cát Tùng vốn là người hay nói, cậu trực tiếp lấy điện thoại ra.
Lê Phi Phàm vừa vặn thấy tin tức trong nhóm chat đang điên cuồng đổi mới.
Phòng marketing - Lị Lị: “, , Lê đại mỹ nhân chúc tôi hôm nay sẽ báo cáo thuận lợi, chỉ cần không bị mắng là tín nữ sẽ nguyện ăn chay nửa tháng, giảm hơn mười lăm cân thịt.”
Phòng tiếp thị - Ayer: “Cùng cầu nguyện, hy vọng hôm nay sẽ kết thúc cuộc sống địa ngục này.”
Phòng tiếp thị số hai - Quân Hiểu: “Nghe nói sáng nay Hoắc tổng vốn có lịch trình phải ra ngoài, nhưng lại đích thân tháp tùng cậu ấy đến tận cửa. Theo như tôi bấm tay tính toán, độ kiếp của các vị kết thúc rồi.”
Phòng kinh doanh - Chu Lực: “Chuyển tiếp, cảm tạ Lê mỹ nhân đã cứu mạng chó của tôi.”
Phòng nhân sự - Hạ Cầm: “Cảm tạ Lê mỹ nhân đã cứu mạng chó của tôi.”
Phòng hành chính - Inri: “Cảm tạ Lê mỹ nhân đã cứu mạng chó của tôi.’ ………… Cát Tùng thấy Lê Phi Phàm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại bèn nói: “Cậu không biết đâu, lúc cậu không ở đây, bầu không khí trong tập đoàn áp lực vô cùng, mọi người đều kinh hồn bạt vía.”
Sở dĩ việc Lê Phi Phàm trở về có thể ảnh hưởng lớn như vậy là do mọi người đều biết chuyện ở Liêu Thành lúc trước, mà khoảng thời gian anh vắng mặt, các quản lý tầng cao làm việc sấm rền gió cuốn, ai cũng nói chắc chắn là có liên quan với việc Lê Phi Phàm xảy ra chuyện ở Liêu Thành.
Mọi người đều biết trong lòng Hoắc tổng đè nén lửa giận là vì ai.
Vì thế nên ai cũng làm việc cẩn thận hơn nhiều.
Lê Phi Phàm trở về, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là mấy cấp dưới phải đối mặt trực tiếp với Hoắc Uẩn Khải trong khoảng thời gian này, chỉ sợ một ngày nào đó không chú ý mà chọc phải hắn.
Lê Phi Phàm lại nhớ đến những ngày ở Ngọc Kinh Viên, Hoắc Uẩn Khải lúc ấy và Hoắc Uẩn Khải trong lời Cát Tùng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Hoắc Uẩn Khải vốn luôn nghiêm khắc trong công việc, nên anh cảm thấy cũng khá hợp lý.
Anh chỉ thấy hơi bất ngờ khi từ trên xuống dưới trong tập đoàn không hề kiêng dè lấy mình ra làm trò tiêu khiển thôi.
Lê Phi Phàm cầm điện thoại bấm bấm nửa ngày rồi ném trả Cát Tùng.
Cát Tùng cũng không biết anh đang nhắn cái gì, sau khi lấy điện thoại về, cậu suýt hóa đá ngay tại chỗ.
Phòng giám đốc - Cát Tùng: “Các vị có công lao gì đều sẽ được báo cáo lên trên. Tôi cũng biết tôi rất đẹp, không cần tuyên truyền nữa. Ngoài ra, mười phút nữa Nhị gia sẽ đến công ty, mọi người lướt diễn đàn nhớ chú ý thời gian, hy vọng tất cả đã nắm được thông tin.”
Phía dưới là một đống dấu hỏi chấm.
Chính chủ à?
Cát Tùng có lòng tốt đánh mấy chữ: “Vừa nãy đúng là chính chủ.”
Có người vẫn nghi ngờ.
Có người nhanh chóng báo lại, vừa nãy ra ngoài mua cà phê thì thấy xe của Hoắc tổng đã tới cửa, hắn đang xuống xe.
Dấu chấm hỏi biến luôn thành dấu chấm than, tất cả đều công nhận Lê đại mỹ nhân là người đẹp thiện tâm, Cát Tùng thấy mà phải than một câu xem đến đây là đủ rồi.
Lê Phi Phàm không để khúc nhạc đệm này trong lòng.
Cát Tùng lại nghĩ đến gì đó, cậu dịch ghế lại gần, nói với Lê Phi Phàm tình hình mấy ngày nay trong tập đoàn.
“Đúng rồi, cậu có biết Đới Vĩ đang tạm nghỉ việc không?”
Cát Tùng hỏi anh.
Lê Phi Phàm ngó qua: “Hắn mà còn không từ chức thì chẳng lẽ lại ngồi chờ bị đuổi việc sao?”
Cát Tùng nghẹn, lại nói tiếp: “Không phải, tôi không muốn nói chuyện Đới Vĩ chủ động từ chức, mà là hình như hắn đã mang đi cái thứ gì đó rất quan trọng, lần trước tôi vô tình nghe trợ lý Cao đang phái người tìm hắn.”
Lê Phi Phàm theo bản năng nhíu mày lại.
Cao Thăng đã từng nói, lúc đầu Đới Vĩ là người của Hoắc Kính, sau lại vì lợi ích mà về phe Tần Tiêu.
Bây giờ cả hai người kia đều đã thất bại, hắn còn định làm gì nữa?
Trong lúc Cát Tùng đang thì thầm với Lê Phi Phàm, ngoài cửa kính văn phòng liên tiếp có người chào Hoắc tổng, Cát Tùng nhanh như chớp trở về chỗ cũ, Lê Phi Phàm ngước lên nhìn Hoắc Uẩn Khải.
Quả thật sáng nay Hoắc Uẩn Khải có lịch trình phải ra ngoài, lúc này trở về đã có bảy, tám người đi theo, hắn vừa đi vừa nghe người bên cạnh báo cáo tin tức.
Sau đó mọi người trơ mắt nhìn Hoắc Uẩn Khải khựng lại, nhìn về phía Lê Phi Phàm.
Sau đó hắn nhanh chóng quay đầu bước vào văn phòng, Lê Phi Phàm tiện tay cầm một cái folder chạy theo hắn, mọi người cũng không lạ gì cảnh này nữa.
Lúc Lê Phi Phàm bước vào, mấy người đang báo cáo công tác theo bản năng quay đầu nhìn anh.
Hoắc Uẩn Khải gõ gõ bàn: “Tiếp tục.”
Sau đó mọi người mới nói tiếp.
Lê Phi Phàm thản nhiên dựa vào cái bàn cách mọi người mấy mét, khoanh tay lắng nghe.
Dù sao trong khoảng thời gian này, anh không tham gia cái dự án nào nên chẳng cần để tâm, sự chú ý nhanh chóng đặt lên người Hoắc Uẩn Khải đang ngồi đối diện.
Lê Phi Phàm xuyên qua khe hở giữa vài người, có thể thấy được sườn mặt và tư thế ngồi rất thoải mái lúc đang làm việc của Hoắc Uẩn Khải.
Tay phải hắn đặt trên bàn, cầm cây bút máy màu đen. Lê Phi Phàm nhìn đôi tay đẹp mắt kia, hơi ngây ngẩn, chợt anh nhớ tới hình ảnh đêm qua đôi tay này ôm lấy mình.
Lê Phi Phàm nhất thời có chút mất tự nhiên.
Anh đưa mắt đi chỗ khác như muốn che giấu, vừa ngẩng lên thì chạm vào ánh mắt của Hoắc Uẩn Khải.
Không biết hắn nhìn anh từ khi nào.
Lê Phi Phàm truyền tới cái ánh mắt: Nhìn tôi làm gì?
Hoắc Uẩn Khải khẽ nghiêng đầu, nhướng mày, trả lại ánh mắt nghi ngờ mang theo ý nói: Không phải cậu đang nhìn tôi à?
Người đang báo cáo là người của Phòng Quan hệ công chúng, anh ta nơm nớp lo sợ, nói: “Chúng ta đã liên hệ với không ít tạp chí truyền thông quen thuộc, trước đây từng hợp tác và có quan hệ khá tốt như là Tân Thành, V và một vài hãng truyền thông trước đó muốn hợp tác với ngài như Tinh Lợi, tất cả đều là các hãng truyền thông chính thống …”
Lúc nói đến đây, anh ta vô tình thấy biểu cảm của Hoắc Uẩn Khải, còn tưởng là hắn không hài lòng về mình nên cứng đờ lại.
Hoắc Uẩn Khải nhìn về phía anh ta: "Cứ vậy mà làm, V hai ngày trước mới vừa ủng hộ bình luận phản động thì trực tiếp loại bỏ, tôi hy vọng lần sau sẽ không có kiểu sơ xuất này nữa.”
Người của Phòng Quan hệ công chúng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói vâng.
Anh ta bị người bên cạnh huých nhẹ một cái mới nhớ ra phải báo cáo tiếp: “Sự chậm trễ của hạng mục ở Liêu Thành lần này cũng dẫn đến không ít suy đoán ác ý và tin tức sai lệch về tập đoàn”
Lê Phi Phàm nghe bọn họ nói mới phát hiện ra Hoắc Uẩn Khải có thể làm hai việc cùng một lúc.
Hắn làm việc trông càng nghiêm túc thì Lê Phi Phàm càng hăng hái quan sát hắn hơn.
Chẳng hạn như khi Hoắc Uẩn Khải nghe được thứ gì không hài lòng thì vết hằn của lông mày bên trái sẽ sâu hơn bên phải, hắn cũng có mấy thói quen như dùng ngón cái niết ngón trỏ, nếu muốn nói ngừng thì sẽ gõ nhẹ mặt bàn mà không trực tiếp lên tiếng. Hắn đáp lời rất ngắn gọn nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy hắn đang lơ đễnh hoặc chỉ đang nghe có lệ.
Nhưng Lê Phi Phàm có thể khẳng định là hắn đang quan sát anh.
Hoắc Uẩn Khải không cố ý nhưng Lê Phi Phàm vẫn không thể ngồi yên trước cảm giác bị hắn nhìn.
Cuộc họp báo cáo công tác dài đằng đẵng.
Lê Phi Phàm cũng hơi chán.
Anh dùng khẩu hình nói với Hoắc Uẩn Khải: Đoạn này toàn nói nhảm.
Hoặc là: Thế này mà cũng được á? Đùa tôi à?
Lại: Chết chết, hai người này có vẻ sắp đánh nhau to.
Anh tự diễn kịch câm, tự kiếm niềm vui cho bản thân.
Đã thế còn làm không biết chán.
Mà mọi người trong cuộc họp đều nhận ra hôm nay sếp nhà mình rất hiền.
Bất kể là bọn họ mắc sai lầm trong công việc hay đưa ra đề nghị vô dụng, Hoắc Uẩn Khải cũng không lộ vẻ không hài lòng, hắn chỉ hoặc nhắc nhở hoặc đề nghị, có thể nói là đang kiên nhẫn thảo luận với họ chứ không phải chỉ làm người ra quyết định cuối cùng.
Mãi đến khi người cuối cùng báo cáo xong, nhưng vì hôm nay tâm tình sếp có vẻ tốt nên anh ta cứ nói dông dài mãi mà không chịu kết thúc.
Sau đó mấy cấp dưới quen thuộc với Hoắc Uẩn Khải nhận ra hắn bắt đầu có dấu hiệu hết kiên nhẫn.
Đến lúc hắn ném bút kêu “cạch” lên bàn.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tan họp.”
Lúc này giọng điệu của hắn đã có chút không hài lòng.
Những người khác thấy thế bèn hoảng sợ, vội vàng ra ngoài.
Có mấy người vội vàng đi, quay đầu lại mới nhận ra mình báo cáo quá tập trung nên quên mất trong phòng họp còn một người nữa.
Lúc này, vị thư ký riêng này vừa không cung kính đứng một bên, vừa không hề có dáng vẻ sẽ báo cáo công tác.
Lê Phi Phàm nhàn nhã dựa vào bàn, đôi chân dài vắt chéo.
Cổ áo mở hai cúc cộng với tư thế chống tay lên bàn khiến xương quai xanh lộ ra rõ ràng, cũng phác họa rõ đường cong của eo.
Đối lập với sự vội vàng của bọn họ, trông Lê Phi Phàm rất thong thả.
Thậm chí anh còn vẫy tay cười với những người đang chạy vội ra ngoài.
“Đi thong thả.”
“Tạm biệt.”
Mãi đến khi người đàn ông phía sau nói một tiếng: “Lại đây.”
Giọng hắn trầm xuống nhưng không có vẻ tức giận.
Mấy người phía trước đẩy vai nhau chạy nhanh hơn.