Năm ngón tay của Hoắc Uẩn Khải đan vào mái tóc của Lê Phi Phàm, hắn vuốt ve một lúc lâu, chưa vội buông tay, cụp mắt xuống nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của anh, nói: "Người bình thường còn sống thì không thể gạt bỏ cảm xúc của bản thân, dụ© vọng, ích kỷ, bản ngã, thỉnh thoảng còn cả trốn tránh hoặc nhu nhược, cho nên cậu không cần khắt khe với chính mình. Bây giờ tình hình nhà họ Tần rất hỗn loạn, cậu đừng nhúng tay là được.”
Mặc dù Lê Phi Phàm khó bị thuyết phục bởi đạo lý mà ai cũng biết này, nhưng lời nói của Hoắc Uẩn Khải có sức mạnh khiến người khác an lòng.
Anh hơi lùi lại, ngửa đầu lên: "Nhưng sao tôi vẫn chưa thấy Nhị gia yếu đuối bao giờ?”
"Có mà.” Hoắc Uẩn Khải nhìn vào mắt anh cười nhẹ: "Chính là lúc tôi tới đón cậu.”
Lê Phi Phàm sửng sốt.
Hôm đó, lúc anh nhìn thấy Hoắc Uẩn Khải là ở trên trực thăng.
Bởi vì sốt cao nên đầu óc Lê Phi Phàm cứ mê man, anh chỉ nhớ hắn kéo mình lên, bình tĩnh an bài người bên cạnh trở về địa điểm xuất phát. Hoắc Uẩn Khải vẫn là bộ dáng quen thuộc đó, không có gì bất thường.
Cho nên lúc này nghe hắn nhắc tới ngày đó, Lê Phi Phàm có phần kinh ngạc.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Hoắc Uẩn Khải nói tiếp: "Tôi tận mắt chứng kiến vụ nổ xảy ra, lúc đó cậu đang ở phía dưới.”
Không ai là thần thánh, dù Hoắc Uẩn Khải biết người của mình đã đến, nhưng lúc lửa khói ngút trời, hắn vẫn sợ hãi.
Nếu người của hắn mắc sai lầm, nếu không kịp...
Vào thời điểm đó, một người ở trên, người kia ở dưới, có lẽ đó sẽ là lần cuối cùng ở kiếp này bọn họ gần nhau như vậy.
Cảm giác chứng kiến một vụ tai nạn xảy ra ngay trong tầm mắt mà không thể làm gì là một trải nghiệm mới mẻ với Hoắc Uẩn Khải.
Cảnh tượng đó đã tác động sâu vào tâm trí hắn. Vì vậy, từ rất sớm, Hoắc Uẩn Khải đã bố trí cục diện đến khi hoàn toàn khống chế được nhà họ Hoắc. Hắn cho rằng bao năm qua, bản thân đã khó lòng bị lung lay bởi bất cứ thứ gì, nhưng lúc ấy hắn lại cảm nhận được sự bất lực.
Đặc biệt là khi chuyện này liên quan đến thân thế của người trước mặt.
Hóa ra anh lại là người nhà họ Tần.
Đây là điều mà không một ai đoán trước được.
Hai nhà Hoắc- Tần đã xích mích nhiều năm, phía sau gia tộc lớn như bọn họ sao có thể không có những bí mật đen tối, nếu như thật sự muốn điều tra thì sẽ phát hiện được nhược điểm của đối phương. Chỉ duy độc có Lê Phi Phàm. Trước đây Hoắc Uẩn Khải đã cho người điều tra anh vài lần, nhưng thân thế của Lê Phi Phàm không có gì bất thường. Ngay cả Tần Bách Dạ luôn nhớ tới nguyên nhân dẫn đến nhát dao ngay ngực, khiến hắn canh cánh trong lòng mười mấy hai mươi năm là Tần Tiêu cũng luôn theo dõi từng hành động của hắn ta, không có khả năng không phát hiện ra mà để người dắt mũi.
Nhưng tất cả mọi người đều bị đánh lạc hướng.
Sự dẫn dắt vô hình đó lại là nguyên nhân chính đẩy Lê Phi Phàm vào hiểm cảnh này.
Kết hợp với tất cả những chi tiết kỳ lạ trước đó, Hoắc Uẩn Khải phát hiện ra sự khác thường nhờ trực giác nhạy bén.
Nhất là sau khi mọi chuyện xảy ra mà điều tra lại lần nữa, tất cả đều thuận lợi như có một sợi dây vô hình liên kết hắn, người trước mặt và nhà họ Tần dây dưa với nhau.
Nhưng Hoắc Uẩn Khải không vội vã đào sâu vấn đề.
Đầu tiên, hắn phải vô thức cau mày khi tra ra thời thơ ấu của Lê Phi Phàm và những điều anh từng trải qua.
Thứ hai, Hoắc Uẩn Khải biết quá khứ đó ảnh hưởng đến Lê Phi Phàm như thế nào nên anh vừa tỉnh lại đã mất đi sức sống, tĩnh dưỡng nhiều ngày mà còn yếu đuối một cách chưa từng thấy trước mặt hắn.
Vì vậy, hắn nói với anh: "Tôi biết tất cả không phải lỗi của Tần Bách Dạ, nhưng cậu cũng không thể thay đổi sự thật trong quá khứ,. Cậu nói không muốn nhìn thấy hắn ta, chẳng qua là do cậu không biết phải làm thế nào thôi.”
Lê Phi Phàm nghe Hoắc Uẩn Khải giảng giải, anh ngồi xếp bằng trên hành lang dài.
Hắn cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt "Đừng nói nữa, càng nói tôi càng muốn chết" của Lê Phi Phàm.
Như thể đã hết cách với anh, đành phải đưa ra lời khuyên.
"Như vậy nhé.” Hoắc Uẩn Khải nói: "Không gặp hắn ta, nhưng tôi sẽ tiết lộ tin cậu vẫn ổn. Đến lúc hắn ta tìm đến cửa, nếu cậu vẫn không biết đối mặt như nào, tôi sẽ tìm người tống cổ hắn ta đi, được không?”
Lê Phi Phàm nhướng mày, hơi kinh ngạc: "Là kẻ thù của anh ấy, những lúc như này chẳng phải là thời cơ tốt để bỏ đá xuống giếng hay sao? Tại sao anh còn giúp anh ấy?”
"Không phải giúp hắn ta, mà là giúp cậu.”
Hoắc Uẩn Khải nói: "Nếu như Tần Bách Dạ thật sự gặp nạn vào lúc này, cậu không thấy khó chịu sao?”
Lê Phi Phàm suy nghĩ một chút: "Hình như không dễ chịu lắm.”
Nhưng Lê Phi Phàm vẫn rất rõ ràng về lập trường của mình.
Cho dù thái độ của anh đối với Tần Bách Dạ phức tạp thế nào, ít nhất đời này Lê Phi Phàm thật sự không thể làm Tần Bách Xuyên.
Vì vậy anh nói: "Nhưng chẳng phải tôi đã theo anh rồi sao? Sống là người của anh, chết là ma của anh. Xuất thân là chuyện tôi không thể quyết định, bây giờ còn làm phiền Nhị gia suy nghĩ thay tôi, chưa nói đồng ý hay không, cho dù tôi chết, tổ tiên nhà họ Hoắc của anh cũng không buông tha cho tôi.”
"Giác ngộ của cậu đã cao đến mức tìm ra đường sống cho mình sau khi chết, quả là không dễ dàng.”
Lê Phi Phàm không còn lời nào để nói.
Mặc dù ngoài miệng không nghiêm túc, nhưng Lê Phi Phàm cũng không đến mức đắm chìm trong cảm xúc của bản thân không thoát ra được.
Ai lại không biết mối quan hệ giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Tần ở thành phố Thịnh Kinh.
Một khi thân phận của Lê Phi Phàm bị bại lộ, ai bị kẹp ở giữa khó xử thì người đó tự biết.
Lê Phi Phàm sẽ không đổi sang họ Tần, trong thế giới này anh chính là chim hoàng yến của Hoắc Uẩn Khải. Ít nhất, trước khi có thể thật sự thoát khỏi thân phận này, anh cần– và chỉ có thể sống với thân phận này.
Cho dù sau này trở về chính mình, anh cũng chỉ là Lê Phi Phàm chứ không phải là con trai út của nhà họ Tần.
Vì vậy, lập trường của anh vẫn đứng về phía nhà họ Hoắc.
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì.”
Thấy anh cau mày, Hoắc Uẩn Khải nói: "Nói chỉ giúp cậu thôi thì chưa đủ, cậu thật sự cho rằng lật đổ nhà họ Tần dễ dàng như vậy? Cho dù nhà họ Hoắc và nhà họ Tần là đối thủ, nhưng không phải là không có lợi ích chung, vừa cạnh tranh vừa liên lụy mới là mối quan hệ đối thủ ngang sức. Tần Bách Dạ nắm quyền nhà họ Tần, hắn ta cũng không phải là người dễ chơi, lúc này là thời điểm tốt để ra tay với nhà họ Tần, nhưng đây không phải cách tốt nhất.”
Lê Phi Phàm mím môi: "Tôi biết anh đang bao biện hộ tôi, Nhị gia, tôi phát hiện đôi khi anh thực sự rất dịu dàng.”
“Thật à?” Hoắc Uẩn Khải bật cười: "Chẳng phải do cậu trông quá tội nghiệp sao.”
“Chỗ nào chứ?” Lê Phi Phàm lẩm bẩm.
"Tội nghiệp muốn chết.” Ngón tay Hoắc Uẩn Khải lại lướt qua đuôi mắt Lê Phi Phàm, hắn thì thầm nói: "Lúc đang tủi thân như vậy mà còn có sức vùng vằng với tôi.”
Lê Phi Phàm vô tội chớp mắt, hai tai có chút nóng.
Anh hơi tránh né động tác của hắn, lần đầu tiên cảm thấy da mặt mình không đủ dày.
Bên kia, tại sân sau của nhà họ Tần.
Mặt trời đang lặn, người đàn ông ngồi trên bậc đá trước tiểu lầu không ai khác ngoài Tần Bách Dạ.
Trên mu bàn tay hắn cuốn băng gạc nhuốm máu, sắc mặt âm trầm, râu ria lởm chởm.
Đó là hình ảnh Khâu Dương nhìn thấy khi bước vào cửa.
Giây phút đó, cậu ta không nhịn được phải cắn răng, đỏ hốc mắt. Mấy ngày nay cậu ta thấy Tần Bách Dạ tự mài mòn bản thân từng chút một, không ăn cơm, không nói lời nào.
Những tên mà Tần Tiêu khai ra đều không có kết cục tốt, sau đó Tần Bách Dạ nhốt Tần Tiêu ở dưới tầng hầm, mỗi ngày đều ở đó hai tiếng mới đi ra. Lúc ra khỏi, chính hắn cũng không thể phân biệt được vết máu trên mặt là của mình hay là của Tần Tiêu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Khâu Dương thực sự sợ Tần Bách Dạ sẽ giếŧ Tần Tiêu.
“Anh Tần.” Khâu Dương tiến lên cúi người bên cạnh hắn, nói: “Cảnh sát đang điều tra tung tích của Tần Tiêu, chúng ta không thể nhốt hắn ta ở đây mãi.”
Tần Bách Dạ ngẩng đầu lên, nhưng hắn làm lơ lời của Khâu Dương.
Hắn hỏi: "Nhà họ Hoắc có tin tức gì không?”
“Không có.” Khâu Dương hơi không đành lòng, lắc đầu: "Nhà họ Hoắc không chịu tiết lộ tin tức gì, người của chúng ta cũng không tra được thông tin nào. Chúng ta nhượng bộ, trao đổi với nhà họ Hoắc để lấy những món đồ của Lê… Tiểu Xuyên trước kia, bọn họ cũng không đồng ý. “
"Không cần.” Tần Bách Dạ vuốt mặt: "Người đã không còn, lấy được đồ thì có ích lợi gì.”
Khâu Dương tức giận nói: "Tần Tiêu đúng là đáng chết.”
“Tôi cũng đáng chết.” Tần Bách Dạ nói.
Khâu Dương rơi nước mắt: "Anh Tần, chuyện này không thể trách anh.”
Tần Bách Dạ cười tự giễu, mấy ngày liên tiếp lao lực suy nghĩ, trông hắn tang thương tiều tụy đi nhiều, còn đâu bộ dáng ông chủ Tần trẻ trung anh tuấn ngày xưa nữa.
Sao có thể không tự trách.
Tần Bách Dạ hận Tần Tiêu, hận những kẻ đã bí mật nhốt Tiểu Xuyên năm đó, nếu như hắn hận Thư Dịch Khinh - kẻ nhúng tay vào chuyện này bao nhiêu lần, thì hắn hận chính mình gấp trăm, gấp ngàn lần.
Tần Bách Dạ hận bản thân khi ấy tại sao lại bỏ một mình anh ở nơi đó, hận bản thân không đủ mạnh mẽ.
Sau bao nhiêu năm hận thù, rõ ràng bọn họ cách nhau gần như vậy, nhưng hắn lại không nhận ra Tiểu Xuyên.
Tiểu Xuyên đã mềm lòng rồi, tại sao hắn vẫn đưa ra lựa chọn như trước.
Tần Bách Dạ hận đến nỗi đêm nào cũng nghe thấy giọng Tiểu Xuyên khi còn nhỏ dặn anh trai về nhà sớm một chút, hận hình bóng trẻ tuổi im lặng đứng trên căn lầu gỗ, càng nghĩ hắn càng tự dằn vặt bản thân.
Tần Tiêu thật sự đã trả thù hắn, khiến cả đời này hắn không được yên.
Tần Bách Dạ khàn giọng hỏi Khâu Dương: "Có tin tức gì của Thư Dịch Khinh không?”
"Không." Khâu Dương lắc đầu, nói: "Ngoại trừ lần cuối cùng em nhìn thấy cậu ta ở hành lang ngày hôm đó, dường như cậu ta đã bốc hơi khỏi thế giới. Bây giờ nhà họ Thư đã hoàn toàn mai danh ẩn tích khỏi Thịnh Kinh, vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu ta cũng không lộ diện.”
Tần Bách Dạ chế nhạo: "Đương nhiên phải trốn.”
"Vẫn tiếp tục tìm ạ?”
"Tìm.” Đôi mắt Tần Bách Dạ thâm thúy như đêm đen, hắn khàn giọng nói: “Tôi tiếp cận cậu ta đều có mục đích cả, cậu ta cũng tính kế hai anh em chúng tôi, nói nhân quả báo ứng cũng được, suy cho cùng vẫn nên có điểm kết.
Dù phải lật tung cả Thịnh Kinh cũng phải tìm bằng được người cho tôi.”
"Dạ.”
Tần Bách Dạ chống tay lên bậc thang đá rồi đứng dậy.
Chân hắn không vững, cả người lảo đảo.
“Anh Tần!” Khâu Dương sốt sắng muốn dìu hắn.
Tần Bách Dạ phất tay, hoảng hốt nhìn về phía chân trời, nói: "Chờ tôi xuống dưới đón em ấy, có lẽ em ấy sẽ không muốn nhìn thấy tôi.”
Khâu Dương như bị sét đánh, trước đây chưa bao giờ cậu ta thấy anh Tần suy sụp nặng nề như vậy. Hai chuyện vừa rồi như thể đã làm sụp đổ mọi nỗ lực của Tần Bách Dạ trong bao năm qua.
Tin Lê Phi Phàm chết đã lấy đi sức sống của Tần Bách Dạ.
May mắn thay, ông trời không tàn nhẫn như vậy.
Đêm hôm đó, tin tức Lê Phi Phàm đã được Nhị gia nhà họ Hoắc đưa đi trước đã được truyền ra.
Lúc đó Tần Bách Dạ vừa mới giải quyết xong người cuối cùng biết chuyện năm xưa của nhà họ Tần, nghe tin bèn tưởng mình bị ảo giác. Hắn túm người truyền tin kéo lại gần: "Cậu… vừa mới nói cái gì?”
Cấp dưới giật mình trước ánh mắt của sếp.
Anh ta lắp bắp: "Người nhà họ Hoắc truyền ra tin Lê Phi Phàm vẫn ổn, mấy ngày nay cậu ấy đang dưỡng thương ở Ngọc Kinh Viên.”
“Dưỡng thương?!” Đầu óc Tần Bách Dạ chỉ nhảy số một tin này, hắn lập tức hỏi: “Người thế nào rồi?”
Khâu Dương cũng vừa tỉnh lại sau tin tức này.
Cậu ta nhanh chóng kéo tay Tần Bách Dạ, nói: "Anh Tần, nếu nhà họ Hoắc nói không sao thì chứng tỏ không sao cả, anh đừng lo lắng.”
Tần Bách Dạ buông tay, ngã trở lại trên ghế dựa, chậm rãi nói: "Còn sống.”
Hắn cũng vừa hoàn hồn sau tin sốc này.
Sau đó, hắn như mất bình tĩnh, không màng tới những người xung quanh mà đưa hai tay che mặt một lúc lâu không động tĩnh.
Người truyền tin cũng giật mình, bọn họ chỉ phụ trách dò hỏi tin tức chứ hoàn toàn không biết chuyện nên không thể hiểu sao sếp lại có phản ứng như vậy khi biết tin tình nhân của Hoắc Nhị gia vẫn ổn.
Khâu Dương tinh mắt ra hiệu cho những người xung quanh lui ra.
Ngay sau đó, cậu ta tự bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Khâu Dương nghĩ lúc này anh Tần cần không gian riêng tư.
Lê Phi Phàm gặp Tần Bách Dạ trong một tình huống hoàn toàn bất ngờ.
Sức khỏe của anh hồi phục rất tốt, công ty của Hoắc Thất cũng được trang hoàng đâu ra đó.
Gần đây, Hoắc Thất định tuyển thêm người nên nhờ Lê Phi Phàm đến làm giám khảo.
"Ông chủ nhỏ nhà họ Hoắc của chúng ta cũng cần sự hướng dẫn của một ông chủ trên danh nghĩa như tôi ư?”
Lê Phi Phàm vừa đến đã nhận thấy sự thay đổi lớn, anh cười nói: “Tôi còn tưởng rằng bây giờ cậu uy phong lắm cơ đấy.”
"Đừng có vừa tới đã móc mỉa tôi có được không?”
Hoắc Thất tức giận đi theo sau, cố ý hạ thấp giọng nói: "Dù sao tôi cũng là ông chủ, chừa cho tôi chút mặt mũi đi.”
Lê Phi Phàm nghe vậy bèn phì cười.
Công ty đã tìm được một số nhân sự cơ bản, lễ tân là một cô gái xinh xắn.
Nhìn thấy Hoắc Thất đưa người đến, cô lập tức cười lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ, nói: "Chào anh, sếp Hoắc Thất.”
“Xin chào.” Hoắc Thất ra dáng mà gật đầu lại.
Cậu còn giới thiệu Lê Phi Phàm đứng một bên, nói: "Đây mới là ông chủ thực sự, sau này gọi Lê tổng.”
Cô gái nhỏ nhìn người thanh niên hấp dẫn trước mặt, đôi mắt sáng lên.
Nụ cười của cô càng ngọt ngào hơn, cô ngoan ngoãn gọi: "Lê tổng.”
“Đừng nghe lời vô nghĩa của tiểu Hoắc tổng, gọi Lê tổng làm gì, cứ gọi anh Lê là được rồi.” Lê Phi Phàm thấy món đồ trang trí Tỳ Hưu mà anh chôm được từ chỗ Hoắc Uẩn Khải được đặt trên tủ phía sau quầy lễ tân bèn nói với cô gái nhỏ: "Đưa cái đó cho tôi.”
Hoắc Thất khó hiểu: "Anh lấy cái này làm gì?”
"Phủi bụi.” Lê Phi Phàm nói: "Cậu có biết thứ này quý giá như thế nào không, còn tùy tiện ném nó ở một nơi như vậy, phá gia chi tử.”
Hoắc Thất nhìn anh mà không nói nên lời: "Tại sao anh lại bày ra dáng vẻ này?”
"Dáng vẻ gì?”
"Dáng vẻ tham tiền.”
Lê Phi Phàm lười để ý đến cậu.
Hoắc Thất đưa anh đi vào văn phòng, cậu đẩy cửa một văn phòng lớn, nói: "Thế nào?”
"Khá tốt.” Lê Phi Phàm ngắm rồi nói.
Hoắc Thất đứng ở cửa: "Của anh.”
“Cái gì?” Lê Phi Phàm giật mình.
Hoắc Thất mặc vest chỉnh tề, một tay vẫn nắm lấy tay nắm cửa, nghiêm túc nhìn anh gật đầu nói: "Anh không nghe nhầm đâu, văn phòng này cho anh.”
"Tôi sẽ không đến làm việc đúng giờ.”
"Vẫn là của anh.” Hoắc Thất rất kiên trì, nói: "Tôi biết nhất định chú hai sẽ không cho anh rời đi, nhưng nơi này có quy mô như vậy đều là nhờ anh, anh chính là ông chủ thật sự của công ty đầu tư này, nơi này thuộc về anh.”
Lê Phi Phàm thừa nhận anh đã phí không ít công sức vào nơi này, nhưng trước đây anh chỉ dựa vào tài nguyên trong tay và thân phận người của Hoắc Uẩn Khải để kiếm chút lợi nhuận.
Thật ra anh cũng không có ý định phát triển quy mô lớn như vậy, nhưng vì có Hoắc Thất hỗ trợ nên anh mới tiếp tục duy trì đến hiện tại.
Nếu Lê Phi Phàm thực sự muốn làm, anh sẽ không hời hợt như vậy.
Nhưng nhìn Hoắc Thất như muốn anh trở thành ông chủ tương lai.
Lê Phi Phàm nói: "Cậu biết tôi vẫn trực thuộc Hoắc thị mà, tôi còn là trợ lý của chú hai cậu đấy.”
"Anh có thể làm nhiều công việc một lúc mà.”
Lê Phi Phàm nghiến răng: "Vậy cảm ơn sự tín nhiệm của cậu quá.”
Hoắc Thất đẩy vai anh đi vào, nói: "Không cần áp lực quá, tôi phụ trách điều hành kinh doanh hàng ngày, chú hai tôi nghĩ nơi này chỉ là vui đùa nên mặc kệ cho tôi tự quyết.
Có anh ở đây toạ trấn, tôi có dự cảm nếu anh muốn đưa công ty ra thị trường thì chú hai cũng sẽ ủng hộ một trăm phần trăm.”
“Nhóc con cậu tham vọng đấy.” Lê Phi Phàm liếc cậu: "Dựa vào tôi để hưởng chút lộc từ chú hai cậu?”
Hoắc Thất gật đầu, cười nói: "Nguyên nhân chủ yếu là đám nhị đại ở Thịnh Kinh bây giờ đều cắn răng ganh đua.
Tôi mới có chút thành tựu, nhất định không thể bại được.”
"Sao không đi tìm chú hai cậu ấy? Chẳng lẽ anh ấy để cậu phải thiệt à.”
Hoắc Thất gãi tóc: "Tôi không muốn bị người ta nói là ỷ lại gia đình.”
Lê Phi Phàm giễu cợt: "Sĩ diện, dùng danh nghĩa của tôi không phải cũng thế à?”
Hoắc Thất đúng lý hợp tình: "Trắng trợn ỷ lại và âm thầm ỷ lại về bản chất là khác nhau.”
Lê Phi Phàm cạn lời: "Chú hai cậu hơn cậu chưa đến chục tuổi, cậu đã đòi dựa hơi anh ấy?”
"Nhưng tâm hồn chú ấy già rồi.” Hoắc Thất gan lớn, cánh cũng cứng, dám bàn tán về chú hai sau lưng với Lê Phi Phàm: "Chú ấy đứng đầu mà không đứng đắn, cả thành phố Thịnh Kinh đều biết chú ấy sắp đánh nhau với nhà họ Tần vì anh rồi, chẳng giống dáng vẻ gia chủ nhà họ Hoắc chút nào.”
Lê Phi Phàm nhấc chân định đá cậu.
Không chỉ riêng Hoắc Thất mà rất nhiều người đều đang suy đoán Lê Phi Phàm có liên quan gì đến ân oán giữa Hoắc Uẩn Khải và Tần Bách Dạ không.
Nhưng Lê Phi Phàm chỉ là một tình nhân nhỏ của Hoắc Uẩn Khải, thân phận này khiến mọi người không ngừng suy đoán mối quan hệ giữa ba người.
Tần Bách Dạ yêu Lê Phi Phàm, câu này do Tưởng Huân khoác lác.
Lê Phi Phàm đau đầu không thôi.
Thấy anh sắp phát hỏa, Hoắc Thất ngoan ngoãn im miệng.
Cậu biết vừa rồi Lê Phi Phàm xảy ra chuyện, sức khỏe không được tốt nên cậu không dám thực sự gây chuyện.
Hôm nay Hoắc Thất tìm anh chủ yếu là vì cậu được giới thiệu một nhân tài.
Nghe nói anh ta là một nhà đầu tư nổi tiếng trong ngành, được rất nhiều công ty đang săn đón. Hoắc Thất muốn mời người về, nhưng một mình cậu thì không đủ sức thuyết phục, vất vả lắm mới hẹn được người ta nên mới lôi Lê Phi Phàm đi cùng.
Cậu còn chủ động mời mọi người đi ăn và nói chuyện.
Lê Phi Phàm đành phải đến nhà hàng với Hoắc Thất.
Nhà hàng này rất cao cấp, Lê Phi Phàm mặc đồ hưu nhàn, vừa mới bước vào mà người gác cửa đã khom lưng chào 90 độ khiến anh sửng sốt.
Hoắc Thất lùi lại một bước lớn, lẩm bẩm nói: "Lễ đúng là lớn thật.”
“Đi thôi.” Lý Phi Phàm liếc nhìn người gác cửa đang chào hỏi Hoắc Thất.
Người Hoắc Thất hẹn ước chừng ba mươi tuổi, họ Lý.
Anh ta đeo kính, tướng mạo thường thường.
Sau khi đôi bên giới thiệu rồi ngồi xuống, Hoắc Thất bắt đầu trò chuyện với người ta, Lê Phi Phàm dựa nửa người vào sô pha như người ngoài cuộc, không nói nhiều.
Người đàn ông đối diện thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lê Phi Phàm một cái.
Hoắc Thất nhìn bèn thấy khó chịu, lông mày vô thức nhăn lại, cậu gõ gõ bàn nói: "Anh Lý, không biết anh có suy nghĩ gì về lời đề nghị vừa rồi của tôi?”
“À.” Người họ Lý ngượng ngùng nhìn sang, nghe Hoắc Thất miêu tả thì có vẻ công ty của cậu chỉ là một công ty đầu tư nhỏ ít tiếng tăm, anh ta có phần khinh thường: “Có thể hai người không biết, tôi từng là trưởng nhóm của các dự án đầu tư lớn trong chuỗi công ty con của nhà họ Tần ở Thịnh Kinh, mức lương tôi muốn tương đối cao.”
Hoắc Thất vừa nghe bèn tức giận: "Anh nghĩ công ty con của nhà họ Tần thì ghê gớm lắm sao?”
Người bên kia xua tay nói: “Đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi thấy hai người còn trẻ quá.” Anh ta đưa mắt sang Lê Phi Phàm hỏi: "Về phần anh Lê đây, không biết cụ thể thì anh đang làm gì?”
Lê Phi Phàm nhìn sang: "Anh hỏi tôi?”
“Đúng vậy.” Người bên kia nhìn chằm chằm vào Lê Phi Phàm, nói: “Vì hai người không thèm để mắt công ty nhà họ Tần nên tôi khá tò mò về lai lịch của anh Lê.”
Người họ Lý nọ chướng mắt công ty của Hoắc Thất nhưng vẫn ngồi lại đều là vì Lê Phi Phàm.
Dạo này tinh thần kinh doanh của Hoắc Thất đang tăng vọt, cậu khao khát nhân tài nên luôn giữ tư thái khiêm nhường, vừa rồi tức giận cũng chỉ vì giọng điệu của người kia khiến cậu khó chịu.
Nhưng Lê Phi Phàm thì khác.
Ngay cả khi anh ăn mặc tùy ý, khí chất trên người cũng khác hẳn.
Người họ Lý nói anh ta từng làm ở công ty con nhà họ Tần để nâng giá trị của bản thân, nhưng thấy Lê Phi Phàm còn không chớp mắt, anh ta nghĩ có khi người này là nhân vật lớn nào mà mình không biết.
Lê Phi Phàm vừa nghe, chỉ cười hai tiếng: "Tôi chưa từng tốt nghiệp trung học, cũng không có tiếng tăm gì để giới thiệu cho anh Lý. Khiến anh chê cười rồi.”
Sự tò mò và dò xét trong mắt người họ Lý bỗng phai nhạt đi.
Trong lòng anh ta có phần khinh thường.
"Vậy à.” Anh ta uống một ngụm cà phê, sau đó nói: “Tuy bằng cấp ở thời đại này không nói lên điều gì, nhưng chỉ học đến cấp ba cũng bộc lộ phần nào khuyết điểm. Tôi nghĩ chúng ta không cần phải lãng phí thời gian của nhau... “
Anh ta chưa kịp nói xong đã đột ngột đứng dậy, gấp đến nỗi còn va vào góc bàn.
Anh ta nhanh chóng vòng qua bàn, bước đến đám người phía sau Lê Phi Phàm, cười nói: "Chủ tịch Tiêu? Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp ngài ở đây.”
Người được gọi là Chủ tịch Tiêu là Tiêu Hứa- lãnh đạo trực tiếp công ty con của nhà họ Tần, trước đây người họ Lý đã được làm việc chung trong một thời gian ngắn.
Đương nhiên lúc trước anh ta không muốn rời đi công ty nhà họ Tần, nhưng lúc đó cạnh tranh rất khốc liệt, bây giờ tình cờ gặp mặt, anh ta hy vọng đối phương nhớ tới mình mà cho thêm một cơ hội khác.
Hơn nữa bên cạnh Tiêu Hứa còn có những người khác.
Một người có nét mặt góc cạnh, tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng cảm giác khí thế đến từ người này không hề thua kém Tiêu Hứa.
Mấu chốt là người họ Lý đã biết người này chính là Tần Bách Dạ, gia chủ nhà họ Tần.
Trong lòng người họ Lý bồn chồn, mặt đỏ lên vì kích động.
Anh ta cho rằng đây là cơ hội trời ban.
Vừa mở miệng muốn chào hỏi đã bị Tiêu Hứa giơ tay ngăn lại, đối phương trừng anh ta một cái.
Sau đó, người họ Lý phát hiện ra Tần Bách Dạ đang nhìn chằm chằm vào bàn mà anh ta vừa ngồi.
Anh ta liếc mắt nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Lê Phi Phàm quay đầu lại.
Lê Phi Phàm từ đầu đến cuối bày ra vẻ hời hợt, còn bị chê là bằng cấp thấp vừa nhìn về phía này bèn lộ vẻ ngạc nhiên.
Sau đó Tần Bách Dạ bắt đầu di chuyển.
Gia chủ nổi tiếng nhà họ Tần nhấc chân bước thẳng đến bàn bên kia.
Hắn còn ngồi xổm xuống.
Giọng điệu của Tần Bách Dạ cực kỳ dịu dàng ôn hòa, hắn nhìn chằm chằm vào người trước mặt, nói: "Anh vừa nhận được tin tức nên đến đây, có lẽ em không biết chỗ này thuộc sản nghiệp của nhà họ Tần.”
"Vốn dĩ anh không nên đến trực tiếp như vậy.”
"Nhưng anh chỉ muốn nói một điều, đừng để những lời như bằng cấp thấp, nhiều khuyết điểm lọt vào tai, nhé?”
Từ lúc Tần Bách Dạ xuất hiện đến lúc hắn ngồi xổm trước mặt, Lê Phi Phàm còn chưa kịp phản ứng.
Mãi cho đến khi nghe được lời của người kia, anh mới nói: "Có thể anh chưa đủ hiểu tôi.”
“Không vội.” Tần Bách Dạ đứng lên.
Hắn đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, kéo người đàn ông họ Lý ra ngoài trước.
Phía sau, người họ Lý mềm nhũn cả chân, gần như ngồi bệt trên mặt đất.
Mà Hoắc Thất ngồi bên cạnh Lê Phi Phàm đã ngây ngẩn.
Lúc này, cậu đang nghi ngờ liếc qua liếc lại giữa Lê Phi Phàm và Tần Bách Dạ.
Sau đó cậu hỏi Lê Phi Phàm: "Chú hai của tôi có biết không?”
“Biết cái gì?” Lê Phi Phàm nghiêng đầu hỏi.
Hoắc Thất: "Anh và kẻ thù một mất một còn của chú ấy đã ám độ trần thương* với nhau rồi.”
(*): Âm thầm mập mờ, làm những chuyện không ai có thể ngờ tới.