Đã tối muộn rồi mà còn có không ít người tới.
Ngoại trừ Trì Cận và Thành Dư Nam, mười phút sau ngay cả Khâu Hương, Cao Thăng cũng đến. Nhất là Khâu Hổ còn đưa theo hai xe vệ sĩ, một đám người đông nghịt chắp tay sau lưng vây quanh mảnh đất trống trước từ đường nhà họ Hoắc, hình ảnh quá chấn động thị giác.
Lúc này Lê Phi Phàm mới thật sự tỉnh táo lại.
Anh cầm khăn tay Khâu Hương đưa cho mình ra sức lau vết máu trên cằm.
“Đều ở đây, rất tốt.” Anh nhìn một vòng nói: “Không ngờ một nhân vật nhỏ như tôi lại khiến các vị huy động nhiều nhân lực như thế.”
Lê Phi Phàm trả khăn tay lại cho Khâu Hương, chuyển sang hướng Hoắc Uẩn Khải.
“Nhị gia.” Dưới ngọn đèn, lần đầu tiên đôi mắt của Lê Phi Phàm lạnh lùng như thế, không còn là bộ dáng giả vờ đánh Thái cực với người khác, cũng không phải tư thái thấp hèn khi đối mặt Hoắc Uẩn Khải. Anh nói: “Cái khác tôi không hỏi, tôi chỉ hỏi một câu, chuyện hôm nay rốt cuộc nên tính sổ như thế nào?”
Lúc này Khâu Hương tiến lên, nhíu mày nói: “Lê Phi Phàm!
Sao cậu lại nói với Nhị gia như vậy.”
“Chị Hương à.” Lê Phi Phàm quay đầu lại nhìn Khâu Hương, nói: “Có phải chị cũng cảm thấy với thân phận của em, sao lại dám ngông cuồng như thể?” Tiếp theo anh cười lạnh hai tiếng: “Tôi rõ ràng bản thân ở trong mắt các người tột cùng là cái gì, nhưng điều đó không có nghĩa ai chà đạp tôi thì tôi đều phải chịu. Hôm nay tôi cũng nói luôn, Lê Phi Phàm tôi không nhịn được cơn tức này.”
Khâu Hương nhìn anh với vẻ khó xử.
Lê Phi Phàm hiểu cô, nhưng không có nghĩa anh đồng ý với quan điểm của cô.
Thấy Cao Thăng vươn tay kéo Khâu Hương về, Lê Phi Phàm lại nhìn về hướng Hoắc Uẩn Khải lần nữa.
Hoắc Uẩn Khải đứng ở đó, Lê Phi Phàm không ngờ thân phận hắn như vậy mà lại tới đây tìm anh lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, chuyện này gần như không có khả năng xảy ra trong nguyên tác.
Nếu Lê Phi Phàm là người tự biết đủ thì có lẽ anh sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Nhưng anh biết bây giờ bản thân không còn đường lùi nữa.
Lui một bước là phải lui thêm nhiều bước nữa.
Anh nói: “Mấy người thấy tôi đang chuyện bé xé ra to cũng được, cảm thấy tôi nổi điên cũng được, hôm nay có giếŧ tôi thì tôi cũng không ý kiến, nhưng tôi muốn biết lập trường của mấy người.”
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh một cái thật sâu, đột nhiên ra dấu tay gọi anh qua.
Lê Phi Phàm lập tức bước đến trước mặt hắn.
Hoắc Uẩn Khải nhìn một bên khác, ra hiệu: “Thành Dư Nam, giải thích đi.”
Hiện trường lặng như tờ.
Thái độ của Hoắc Uẩn Khải có tác dụng hơn nắm đấm của Lê Phi Phàm.
Mặc kệ những người ở hiện trường đang nghĩ gì, mặc kệ Thành Dư Nam mặt mũi bầm tím, khóe miệng và mũi đầy máu vô cùng đủ chật vật, nhưng khi Hoắc Uẩn Khải lên tiếng, anh ta không hề phản kháng mà chỉ lau vết máu đông trên tay rồi đi tới.
“Tôi rất xin lỗi.” Anh ta hơi cúi đầu về phía Lê Phi Phàm: “Chuyện này là tôi không đúng.”
“Rất xin lỗi.”
Lê Phi Phàm chống lại tầm mắt của Hoắc Uẩn Khải rồi lại nhìn về phía Thành Dư Nam.
Anh chưa nói không sao, cũng không tỏ vẻ thông cảm.
Chỉ ừ một tiếng tỏ vẻ mình nghe được.
“Tôi không cảm thấy một câu xin lỗi vô thưởng vô phạt có tác dụng gì, cũng sẽ không cảm thấy bản thân không xứng nhận lời xin lỗi này.” Giọng của Lê Phi Phàm vừa đủ để mọi người ở đây đều nghe thấy: “Xem như chuyện hôm nay tôi đã giải quyết xong, không phải do tôi rộng lượng mà là những người đứng ở đây không phải anh em bạn bè của Nhị gia thì cũng là người một nhà của anh ấy.”
“Các người coi Lê Phi Phàm tôi là con kiến cũng được, là kẻ bỉ ổi mượn cơ hội để thượng vị cũng được, sống hay chết chỉ cần một câu của Nhị gia. Không cần biết các người có nhìn được hay không, thích nói lời xấu xa tục tĩu cũng có thể nói trước mặt tôi, thích trải đường xóa bỏ chướng ngại thay ai thì cứ thoải mái giở thủ đoạn trước mặt tôi. Thuyết phục được Nhị gia đá tôi đi là bản lĩnh của các người, giở thủ đoạn sau lưng, đó là tiểu nhân.”
“Tôi nói xong rồi.” Lê Phi Phàm nâng giọng: “Chị Hương, tiễn em một đoạn, quay về ngủ.”
Nói xong, anh sải bước, không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Xe riêng của Khâu Hương là siêu xe màu vàng, Lê Phi Phàm chống má ngồi ở ghế phó lái, gió đêm thổi nhè nhẹ qua mui xe mang theo cảm giác mát lạnh.
“Sao lại để tôi đưa cậu về?” Khâu Hương vừa lái xe vừa hỏi anh.
Lê Phi Phàm nhàn nhạt: “Bởi vì chị rất thẳng thắn, nếu chị không thích em thì sẽ trực tiếp mắng em.”
“Xuống địa ngục đi.”
“Em còn biết chị cũng không thích Thư Dịch Khinh.” Lê Phi Phàm động đậy tìm tư thế nằm thoải mái, thở ra một hơi: “Chỉ bằng điểm này, em cảm thấy tìm chị là thích hợp nhất.”
Khâu Hương không nói lời nào.
“Sao lại không đợi Nhị gia cùng đi?” Cô lại hỏi.
Lê Phi Phàm nghiêng đầu nhìn qua: “Chị nghiêm túc đấy à? Em vừa mắng bạn của anh ấy là tiểu nhân, còn lấy danh nghĩa của anh ấy nói một tràng giang đại hải. Em vẫn biết thân biết phận lắm, Nhị gia có thể tạm thời tha thứ cho em nhưng không có khả năng để em được voi đòi tiên.
Cái cần nói đã nói xong, em ở lại đợi bị tính sổ chắc?”
Khâu Hương ngập ngừng nửa ngày mới thốt ra: “Cậu…”
“Chị cũng thấy em nói rất đúng.”
“Tôi cảm thấy mạch não của cậu rất kỳ cục.” Khâu Hương không khách sáo với anh chút nào, cô nói: “Nhị gia không phải là người như vậy. Cậu cảm thấy nếu cậu ta muốn tính sổ thật thì sẽ để Thành Dư Nam công khai xin lỗi cậu như vậy sao?”
“Điều này chứng minh em còn có ích.” Lê Phi Phàm tỉnh táo nói: “Hơn nữa chuyện này vốn là Thành Dư Nam sai trước, hôm nay chị thử đổi Thành Dư Nam thành Thư Dịch Khinh xem.”
Khâu Hương dừng một lúc, sau đó nói: “Tôi sẽ không bình luận gì thêm.”
“Xem đi, chị cũng biết cùng người mà không cùng mệnh mà.”
“Ý của tôi là, hình như Nhị gia đối xử với cậu… tốt hơn so với tưởng tượng của bọn tôi.”
“Vậy về sau nhớ rõ phải tôn trọng em một chút.”
“Cút.”
Do tối hôm trước Lê Phi Phàm gần như không ngủ, lúc nằm lên sô pha lại không ngừng suy nghĩ lung tung nên lúc trời gần sáng, anh mới miễn cưỡng nhắm mắt.
Kết quả vừa muốn đi ngủ, Hoắc Uẩn Khải đột nhiên mở cửa bước vào.
Lê Phi Phàm lại tỉnh.
Anh làm bộ như không biết, cũng không tính đứng dậy chào hỏi hắn.
Anh nghe thấy Hoắc Uẩn Khải vào phòng tắm, nghe thấy âm thanh dép lê của hắn đi lại trong phòng.
Sau đó dừng ở bên cạnh sô pha.
Lê Phi Phàm: “….”
Anh hé nửa mắt đối diện với ánh mắt của Hoắc Uẩn Khải, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng, cặp mắt kia như xuyên qua sương mù và đêm tối, kìm chặt anh tại chỗ không thể nhúc nhích.
Hoắc Uẩn Khải: “Không giả vờ nữa?”
“Tôi thật sự rất muốn ngủ.” Lê Phi Phàm nằm ngửa nói: “Nhưng khi tôi nhắm mắt lại, không biết là tổ tông mấy trăm năm trước nhà anh ngồi ở đầu giường tôi, chưa hù chết tôi là tốt rồi.”
Hoắc Uẩn Khải: “Còn có thể nói giỡn, xem ra cũng không sợ lắm.”
“Đương nhiên rồi, nếu tôi bị hù chết thật thì anh phải tìm người mới, vậy phiền lắm.”
Hoắc Uẩn Khải im lặng lắc đầu giống như hết cách với anh.
Hắn xoay người, vừa đi vào phòng quần áo vừa nói: “Ngủ trên giường.”
Lê Phi Phàm nghe vậy bèn tỉnh táo một chút, anh bọc chăn xoay người nằm sấp xuống, nhìn bóng lưng hắn nói: “Cuối cùng anh đã nghĩ thông rồi hả, đây là cảm thấy nuôi một người mà không ngủ thì phí nên quyết định xuống tay với tôi?”
Hoắc Uẩn Khải lấy một bộ quần áo mới từ trong tủ ở phòng quần áo, hắn nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó nói: “Cậu cảm thấy có thể?”
“Không thể.” Lê Phi Phàm rất hiểu chuyện.
Anh thấy Hoắc Uẩn Khải ngẩng đầu cởi cúc áo dưới ngọn đèn bèn nói tiếp: “Nhưng anh cũng đừng không phòng bị với tôi như vậy, dám trực tiếp cởi đồ như thế đúng là không coi tôi ra gì mà.”
Giây tiếp theo, phòng quần áo hoàn toàn đóng chặt.
Lê Phi Phàm: “…”
Hai phút sau, Hoắc Uẩn Khải mặc một bộ vest chỉnh tề đi ra, trên mặt hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi của việc suốt đêm không ngủ.
Hắn không bật đèn phòng, chỉ thuận tay lấy một chiếc đồng hồ vừa đeo vừa xem giờ: “Hôm nay cậu không cần qua ăn sáng, tôi sẽ cho người đem đồ ăn tới lúc tám giờ.
Đừng dậy quá muộn, cả ngày hôm nay tôi bận, có việc cứ tìm Cao Thăng.”
Lê Phi Phàm không nằm nữa, anh bọc chăn ngồi dậy.
Thấy động tác của Hoắc Uẩn Khải, rốt cuộc anh mới hiểu ra người này vốn không tính nghỉ ngơi.
Lê Phi Phàm nhíu mày: “Anh không ngủ chút nào mà vẫn chịu được à?”
Hoắc Uẩn Khải đeo xong đồng hồ bèn ngẩng đầu nhìn anh.
“Không phải chính cậu nói cùng người không cùng mệnh à.”
Hai giây sau Lê Phi Phàm mới phản ứng lại, anh không biết nói gì: “Khâu Hương là nữ thuộc hạ trung thành của thế kỷ sao? Tốc độ truyền lời của bác gái hàng xóm cũng không nhanh bằng chị ấy.”
“Cậu cũng nói ‘không hổ là người của tôi’.”
Lê Phi Phàm cười xùy, sau đó anh đột nhiên nghiêm mặt: “Nhị gia, nói thật đi. Có phải hôm nay tôi rất quá đáng hay không?”
Hoắc Uẩn Khải im lặng nhìn anh.
Qua vài giây, hắn đi tới.
Hoắc Uẩn Khải ngồi ở sô pha cạnh bàn trà, tầm mắt đặt ngang hàng với Lê Phi Phàm, một chân dài duỗi về phía bên này, tay đặt ở giữa.
“Cậu cảm thấy sao?” Hắn hỏi.
“Theo lý thì có vẻ tôi không có tư cách so đo loại chuyện này.” Lê Phi Phàm nhìn hắn: “Đó là anh em của anh, người được che chở chính là người anh quan tâm, người hiểu rõ chuyện giữa chúng ta nên nuốt chuyện này vào bụng.”
Hoắc Uẩn Khải gật đầu: “Nhưng cậu không làm thế.”
“Phải.” Lê Phi Phàm nói: “Tôi không chỉ không làm thế, tôi còn thấy mình chẳng quá đáng chút nào.”
“Vậy sao còn muốn hỏi tôi?”
“Tôi muốn biết điểm giới hạn của anh ở đâu.” Lê Phi Phàm trùm chăn nghiêng người về phía trước, bất chấp tư thế của mình thoạt nhìn có bao nhiêu kỳ quái, anh nói: “Tôi không ngốc, hôm nay dám nói như vậy không hẳn chỉ là dựa vào uy của anh, có thêm mười Thành Dư Nam tôi cũng không quan tâm, nhưng tôi cũng không muốn bị anh đá ra khỏi ván cờ trong lúc mơ màng. Gia, trước khi chọc giận anh thì tôi phải cân nhắc kỹ.”
Hoắc Uẩn Khải thu chân, khuỷu tay đặt lên đầu gối, nghiêng người đối diện anh.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo nhưng hai người hoàn toàn có thể nhìn rõ biểu cảm của nhau.
Hoắc Uẩn Khải: “Biết sao hôm nay giúp cậu không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi không vô lý như cậu nghĩ.” Tầm mắt sắc bén của Hoắc Uẩn Khải quét qua ngũ quan của Lê Phi Phàm: “Đừng thử tôi, tự làm tốt bổn phận của cậu là được rồi.”
Hoắc Uẩn Khải đứng lên, lấy góc độ từ trên cao nhìn xuống Lê Phi Phàm.
“Cậu chỉ cần nhớ kỹ, từ nay về sau phía sau cậu dán ba chữ Hoắc Uẩn Khải này.”
“Tôi cho cậu quyền hạn, tự mình biết chừng mực.”
Lê Phi Phàm mất nửa phút để tiêu hóa tin tức, lượng thông tin Hoắc Uẩn Khải nói ra hôm nay khiến anh nhận ra bản thân có nhiều quyền hạn hơn hẳn so với những lần chủ động giao dịch với hắn trước đây.
Tuy không hiểu vì sao nhưng trong khoảnh khắc Hoắc Uẩn Khải chuẩn bị bước đi, Lê Phi Phàm lại kẹp lấy đùi của đối phương.
Đúng là từ “kẹp” kia, dùng chân của anh kẹp lấy đùi hắn.
Anh không còn vẻ ủ rũ bị quỷ dọa nửa đêm, ngược lại ánh mắt tỏa sáng, ngón chân sạch sẽ vừa cọ vừa mò dần lên trên: “Nhị gia chủ động đưa đùi cho tôi ôm, không phải do tôi cầu xin anh cho tôi ôm đâu đấy.”
Hoắc Uẩn Khải rũ mắt nhìn chân anh.
Lê Phi Phàm còn cố ý cọ lên trên một chút.
Áo ngủ của anh hơi loạn, chân dài để trần, hiện tại đôi chân đang kẹp lấy đùi hắn nhìn qua vừa dài thẳng vừa trắng đến mức phản chiếu được ánh sáng.
“Đẹp không?” Anh khoe ra: “Vừa mới cạo, mịn lắm, anh sờ một cái đi.”
Hoắc Uẩn Khải liếc qua mặt anh: “Lê Phi Phàm.”
“Sao.”
“Cậu nói xem.”
Trong giọng nói đã có ý cảnh cáo.
Lúc này Lê Phi Phàm đang đắm chìm trong việc bản thân là một con chim hoàng yến, nhưng bây giờ ít nhất anh là một con chim được dát vàng.
Anh thuận miệng nói: “Cái này gọi là có đi có lại, đừng có nặng nề như vậy.” Anh phát hiện cơ đùi Hoắc Uẩn Khải hơi căng chặt thì vui vẻ, lập tức tự đặt cho người này thiết lập tính cách “thủ thân như ngọc” rồi tiếp tục nói: “Cùng lắm thì sau này anh cứ nói thẳng với người kia là tôi chủ động quyến rũ anh, anh kiên định giống như Định Hải Thần Châm…”
Lời nói kẹt trong cổ họng không phát ra được, bởi vì anh phát hiện mình bay lên trên không trung.
Lê Phi Phàm bị ném đi.
Anh bị ném thẳng lên chiếc giường cách đó hai mét.
Lê Phi Phàm nháy mắt ngơ người.
Hoắc Uẩn Khải nhìn vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ của Lê Phi Phàm: “Nếu cậu không định bù lại…”
Lê Phi Phàm đã thuộc làu làu kịch bản, anh lập tức thuận miệng trích lời của bá tổng: “Anh sẽ khiến tôi không xuống giường được?”
“Khiến cậu không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.”
Hoắc Uẩn Khải liếc nhìn anh một cái: “Ngoan ngoãn ở yên đi.”
Sau đó cửa phòng đóng rầm một tiếng.