Lại nói về Vân Trúc Thanh một mạch đi thẳng về đến Dương Châu, thấy Lâm
Triều Anh và Lâm Linh chậm chạp mãi không trở về, trong lòng cũng có
chút lo lắng. Tuy rằng, Lâm Triều Anh võ công đủ cao, người cũng rất
thông minh, nhưng tính tình thì...... Vân Trúc Thanh nhớ tới đó, da đầu cũng có chút run lên.
Cũng may, ngay tại lúc Vân Trúc
Thanh đang suy nghĩ xem có nên đi đến phân đà Cái Bang ở Dương Châu nhờ
Hồng Thất Công hỗ trợ tìm hiểu xem Lâm Triều Anh ở nơi nào thì nàng rốt
cục cũng mang theo Lâm Linh trở lại, còn kèm theo một em bé dùng áo
choàng màu đỏ bao lại.
Lâm Linh mang ngựa đến hậu viện, Lâm Triều Anh ôm em bé gái, nhìn thấy Vân quản sự liền nhét vào trong ngực của hắn.
"Vân quản sự, ta cùng với A Linh đã trở lại. Bé gái này là đại đồ đệ của A
Linh, tên là Lý Mạc Sầu. Ừhm...... Chờ A Linh quay lại, các ngươi
thương lượng một chút xem phải chăm sóc nó như thế nào cho tốt đi."
Vân Trúc Thanh tay chân có chút luống cuống đỡ lấy Tiểu Mạc Sầu kia, cúi
đầu, chỉ thấy ánh mắt em bé đang xem xét hắn, sau đó hé ra cái miệng
còn chưa có mọc răng cười, cười có chút giống với một bà lão. Hắn nhìn
về phía Lâm Triều Anh, khuôn mặt từ trước đến nay không chút thay đổi,
lạnh như núi băng, lúc này khẽ biến, khóe miệng co rút, "Tiểu thư...... Này......"
"Ngươi không biết phải chăm sóc đứa nhỏ như thế nào đấy chứ?" Lâm Triều Anh xem xét hắn.
Vân Trúc Thanh sắc mặt cứng đờ, hắn một đại nam nhân, không có huynh đệ tỷ
muội, cũng chưa có thành thân, như thế nào biết được? Hơn nữa đứa nhỏ
này cả người mềm nhũn, hắn sợ rằng không cẩn thận sẽ làm bị thương nó.
Lâm Triều Anh thấy thế, nhất thời hiểu rõ. Nàng đỡ trán, sau đó nói: "Đứa nhỏ này răng cũng chưa dài, chắc là còn chưa có cai sữa, ngươi
trước hết đi dán thông báo, tìm cho nó một bà vú. Còn có, đêm nay nó
cũng cần có người ngủ cùng, ngươi khẳng định là không được rồi, A Linh
cũng không biết cách chăm sóc đứa nhỏ, ngươi để cho nó đến ngủ cùng phụ
nhân đã từng sinh đứa nhỏ trong nhà chúng ta đi, miễn cho buổi tối nó
khóc nháo. Đúng rồi, điều hai tiểu nha hoàn đến để A Linh sai bảo."
Vân Trúc Thanh ôm Lý Mạc Sầu, tiếp thu từng điều. Thấy Lâm Triều Anh đã dặn dò xong đang bước đi, hắn vội đi theo, nói: "Tiểu thư, Hồng bang chủ nói nếu người trở về Dương Châu, thì cho người báo tin cho hắn."
Bước chân Lâm Triều Anh bỗng nhiên chậm lại, nhưng sau đó lại lập tức đi về phía trước, "Ừ, vậy thì ngươi đi một chuyến đi. Đúng rồi, vào bên trong hầm rượu chọn ít rượu ngon đưa qua cho hắn."
Khi Hồng Thất Công nhận được rượu ngon do Vân Trúc Thanh đưa tới, thì biết
Lâm Triều Anh đã trở lại Dương Châu, sẩm tối ngày hôm đó lại đến chỗ Lâm Triều Anh ăn chực cơm. Sau khi ăn uống no đủ, hắn cảm thỏa mãn vuốt
cái bụng phình ra, nói: "Ta nghe nói nàng ôm về một đứa bé?"
Lâm Triều Anh cầm bầu rượu trong tay, gật đầu, "Không sai."
"Nàng dự định thu đồ đệ?" Hồng Thất Công vẻ mặt hoài nghi nhìn Lâm Triều Anh. Trời mới biết được cô nương trước mắt này sẽ dạy dỗ đồ đệ như thế nào!
Lâm Triều Anh nhìn thấy biểu tình của Hồng Thất Công, con ngươi léo lên ánh sáng mang theo vài phần không tán thành, "Chẳng lẽ ta không thể thu đồ đệ?" Biểu tình đó của hắn là có ý gì vậy? Thật muốn đánh một chưởng vào vẻ mặt tràn đầy hoài nghi của hắn.
Hồng Thất Công thấy thế, sờ sờ cái mũi, cười gượng nói: "Đương nhiên là có thể, ta chỉ là tò mò không biết nàng sẽ dạy nó võ công gì thôi mà." Nếu hắn nói ‘không thể’, nói không chừng Lâm Triều Anh sẽ giận dỗi với hắn sau đó đi thu mười
tám đồ đệ mang trở về, nàng đối với loại chuyện thu đồ đệ này, tựa hồ
cho tới bây giờ cũng không ham thích. Mỗi khi Lâm Linh nói đến chuyện
của phái Cổ Mộ các nàng, Hồng Thất Công đều cảm thấy xấu hổ thay cho
phái Cổ Mộ của các nàng, cũng không mong phái Cổ Mộ có thể so sánh
với Cái Bang, nhưng tốt xấu...... Cũng không nên chỉ có hai người
a! Cố tình là Lâm Triều Anh nói người quý ở chất lượng không phải số
lượng, luôn nói nàng muốn tìm kiếm người có duyên. Nhưng cái người có
duyên này..... Hiện giờ vẫn chưa đứng được, ngay cả răng cửa cũng
chưa mọc, việc này có chút rất -_-!!! đi?
Lâm Triều Anh liếc hắn, miễn cưỡng đáp: "Dạy tất cả đi, phái Cổ Mộ nhiều võ công như vậy, nó muốn học công phu
còn không phải thực dễ dàng sao, đến lúc đó, A Linh sẽ dạy nó." Lý Mạc Sầu, ai biết được Lý Mạc Sầu này có phải hay là Lý Mạc Sầu kia
không chứ, bất quá nếu đã là đệ tử của nàng ấy, mặc kệ là Lý Mạc Sầu
nào đi nữa, đều do nàng ấy chăm sóc. Sau này có chuyện gì, đều do nàng
ấy làm chủ!
Hồng Thất Công nghe vậy, đối với ánh trăng cảm khái hàng vạn hàng nghìn: "Không nghĩ tới nàng muốn làm tổ sư bà bà."
"Phốc" một tiếng, Lâm Triều Anh không chút nhã nhặn, phun hết rượu trong miệng ra, sau đó ho không ngừng.
Hồng Thất Công thấy thế, cau mày, đưa cánh tay đi qua, bàn tay giúp nàng vỗ lưng, "Làm sao vậy?"
Lâm Triều Anh bị bàn tay không biết nặng nhẹ của hắn vỗ, ho càng thêm nghiêm trọng, nàng xua tay, "Ngươi đừng vỗ nữa."
Hồng Thất Công sửng sốt, nhưng là động tác tay cũng không có dừng lại.
Lâm Triều Anh dứt khoát nắm lấy cổ tay của hắn, giọng điệu nhỏ nhẹ có chút trách mắng, "Thất huynh, ta bảo là ngươi đừng vỗ nữa." Lực vỗ mạnh như vậy, nàng bị hắn vỗ sắp chết!
Nàng vẫn còn ho sặc sụa, vẫn cảm nhận được cảm giác rượu đốt cháy yết hầu,
nàng ho đến sắc mặt đỏ bừng, cặp mắt kia đều nhanh có một chút hơi nước.
Hồng Thất Công nhìn nàng, trong chốt lát, thế nhưng sinh ra một loại cảm giác nàng trông như vậy thật mềm mại.
Thật vất vả lắm Lâm Triều Anh mới hết ho, quay đầu nhìn về phía hắn, giọng điệu mang theo vài phần nén giận, "Ngươi dùng sức lực lớn như vậy, rốt cuộc là nghĩ muốn giúp ta vỗ lưng thuận khí, hay vẫn là muốn đánh cho ta chết luôn hả?"
Mặt đỏ hồng, ánh mắt cũng che kín hơi nước, giọng điệu của nàng có vài phần hờn dỗi...... Hồng Thất Công trừng mắt nhìn, sững sờ ở tại chỗ,
cũng không biết nói gì thì tốt, bỗng nhiên ý thức được tay nàng còn nắm
cổ tay của hắn, nhất thời cả người không được tự nhiên.
"Ta...... Ta sao có thể nghĩ vỗ chết nàng được?" Hồng Thất Công bỗng nhiên lớn tiếng nói.
Lâm Triều Anh bị giọng nói của hắn làm hoảng sợ, cau mày, "Ngươi còn lớn tiếng như vậy, muốn hù chết người sao?"
Hồng Thất Công cảm thấy được thực oan uổng, hắn như thế nào lại muốn dọa
chết nàng? Làm ơn mắc oán, tuy rằng hắn biết nàng rất sĩ diện, bị thất
lễ, sặc rượu ở trước mặt hắn có thể sẽ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng
nàng cũng không cần giận chó đánh mèo sang hắn như vậy a, hắn chắc chắn
là sẽ không nói chuyện của nàng với ai.
Chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi, các tiền bối quả nhiên không gạt hắn!
"Ta.. ta nào có lớn tiếng, rõ ràng là do nàng nói chuyện không rõ ràng trước!" Không biết vì cái gì mà cảm thấy lại có chút ngượng ngùng, bởi vì đứng
sát bên nàng, mùi hương mát lạnh trên người nàng thoang thoảng truyền
đến, miệng lưỡi của hắn nhất thời có chút khát.
Lâm Triều Anh trừng hắn, "Hóa ra là do ta không đúng?" Nói xong, lơ đãng rút lại bàn tay đang nắm trên cổ tay hắn về.
Hồng Thất Công thấy bàn tay trắng như tuyết kia rời đi, trong lòng không
hiểu vì sao mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xê dịch thân thể, cách xa nàng
một chút, cái loại cảm giác không được tự nhiên khi nãy cũng không còn. Vì thế gãi đầu, hắn cười hắc hắc, nói: "Là ta không đúng, là ta không đúng, nàng đừng tức giận. Đúng rồi, A Anh, như thế nào mà nàng bỗng nhiên lại sặc rượu?" (Gin: Thê nô a~ -_-)
Nói chưa dứt lời, cặp mắt kia của Lâm Triều Anh lại mang theo vài phần tức giận trừng hắn, "Còn không phải bởi vì ngươi!"
"Lại là bởi vì ta?" Hồng Thất Công thực vô tội, thực oan uổng. Hắn cảm thấy vị cô nương
trước mắt này đúng là càng ngày càng không phân rõ phải trái.
"Ngươi làm cái gì mà lại nói ta muốn làm tổ sư bà bà?" Nàng nào đã đến tuổi làm bà bà cơ chứ? Nàng có già như vậy sao?!
"Vốn chính là như vậy a~, võ công của A Linh là do nàng dạy, tuy rằng nàng
ấy không có bái nàng làm sư phụ, nhưng theo quy củ giang hồ, nàng chính
là ân sư của nàng ấy. Hiện giờ nàng ấy thu nhận đồ đệ, đồ đệ của nàng
ấy không gọi nàng là tổ sư bà bà, vậy thì gọi nàng là cái gì?"
Lâm Triều Anh nghe vậy, nhất thời không nói gì...... Lý Mạc Sầu không
gọi nàng tổ sư bà bà, vậy phải gọi là cái gì? Cái này quả nhiên là một
vấn đề rất hay!
Giang hồ là một nơi thực chú trọng bối phận, một người có bối phận càng cao, có nghĩa địa vị càng cao. Nghĩ như
vậy, buồn bực trong lòng Lâm Triều Anh cuối cùng cũng bớt đi vài phần,
nhưng mà dù sao, nàng tuổi còn trẻ như vậy mà lại là tổ sư bà bà, điều
này làm cho nàng, một cái linh hồn đến từ tương lai như thế nào có thể
chấp nhận? Này đặt ở trong thời hiện đại, để cho các chị em nghe được có người gọi các nàng là bà bà, các nàng chắc chắn sẽ khóc......
Lâm Triều Anh ngồi ở trên nóc nhà, trong tay cầm một bầu rượu, chốc chốc lại uống một ngụm.
Đêm nay là ngày tốt, Vân Trúc Thanh thành thân cùng Lâm Linh, Tiểu Mạc Sầu
đã được bà vú ôm đi ngủ, sau đó hai người kia bị đưa vào động phòng, để mình nàng một cái ngồi trên nóc nhà uống rượu với ánh trăng, thực phiền muộn. Lại nói tiếp, Vân Trúc Thanh cũng thật có bản lãnh, nàng mang
theo Lâm Linh trở về mới được hai tháng, hắn đã cầu hôn nàng ấy, nhớ
tới biểu tình xấu hổ của Lâm Linh khi Vân Trúc Thanh cầu hôn lúc ấy,
thật sự là làm cho nàng bội phục.
Đang nghĩ ngợi, bỗng
nhiên bên cạnh có thêm người ngồi, nàng không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Tùy tay cầm bình rượu bên người còn chưa có mở qua, ném tới.
Hồng Thất Công tiếp nhận bầu rượu kia, động tác lưu loát mở ra, sau đó ‘ừng ực, ừng ực’ uống vài hớp, mới cười nói: "Ta cũng đoán được nàng sẽ ở chỗ này." Lâm Triều Anh từ từ nằm xuống nóc nhà.
Lâm Triều Anh không đáp.
"Vốn là A Linh cùng Vân huynh đệ thành thân, bất kể như thế nào ta cũng nên
đến tham dự, nhưng trong Cái Bang đã xảy ra chút chuyện, thế nào cũng
phải do ta tự đi qua xử lý. Ta còn tưởng rằng có thể đến trước khi bọn
họ hoàn thành nghi thức đâu, ai ngờ vẫn là đã tới chậm." Thanh âm hơi hơi khàn khàn, lại mang theo vài phần tiếc nuối.
Lâm Triều Anh quay đầu lại, thấy hắn mày kiếm mắt sáng, nhưng là trên mặt
có vẻ mệt mỏi rõ ràng, xem ra là bởi vì vội đi đường. Sau đó, ánh mắt
của nàng lại dừng ở trên bộ quần áo xám đầy mảnh vá của hắn, kỳ thật
Hồng Thất Công từng nói với nàng, hắn cũng không bắt buộc phải mặc y
phục khất cái. Nếu là như vậy, vì cái gì hắn luôn mặc một thân trang
phục khất cái này, mặc dù là không bẩn, nhưng vẫn cảm giác thực rách
nát......
Cảm thấy được ý nghĩ của mình thật sự là rất mơ hồ, Lâm Triều Anh đem suy nghĩ kéo lại, nói: "A Linh cùng Vân quản sự cũng biết ngươi có việc, hơn nữa ngươi không tới, nhưng không phải là cũng tặng lễ đến đây sao? Hơn nữa, không phải ta
muốn nói ngươi đâu, nhưng sính lễ ngươi tặng có đáng giá phải để cho tám đại trưởng lão Cái Bang mang theo một đám khất cái cùng nhau đến tặng
sao?" Cũng quá phô trương đi? Những người dân trong quanh đây
cũng không đi lại trong giang hồ, nhưng nhìn thấy tá điền của nàng đã
biết là nhà nàng có tiền, rồi lại thấy nhiều ăn xin như vậy, cũng sẽ
cảm thấy rất kỳ quái a!
Hồng Thất Công nghe vậy, cười hắc hắc, "Như vậy Vân huynh đệ sẽ có mặt mũi chút hơn! Bằng hữu của Hồng Thất ta
thành thân, ta không đến được, nhưng mặt mũi tuyệt đối không thể mất
được!" Lỗ trưởng lão, làm tốt lắm! Tuy rằng Lâm Triều Anh tự có
năng lực bảo vệ mình, nhưng thân là bằng hữu, đương nhiên là hy vọng có
thể giúp nàng giảm bớt chút rắc rối. Lỗ trưởng lão mang theo đệ tử trong bang ở gần đây đến, người hơi có kiến thức vừa thấy liền biết trạch
viện này được Cái Bang che chở, có thể làm cho những người có tâm địa
bất chính ít đến gây chuyện.