Oa Khát Đài ném lại một câu không đầu không đuôi như vậy rồi bỏ đi.
Hơn nữa không thể không thừa nhận là, nhìn qua thì hắn không hề có ý đồ muốn tóm ta về, cũng không có ý định muốn bóp chết ta —— đương nhiên này cũng có thể là vì có Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương đi theo phía sau không xa.
Vừa nghĩ tới đây, chỗ cánh tay trái lại hơi âm ỉ đau rồi.
Tuy rằng đã là vết thương cũ từ rất nhiều năm về trước rồi, tuy rằng trước mặt Đà Lôi lẫn nhị sư phụ đều vỗ ngực cam đoan chỗ gãy xương đã được tiếp lại rất tốt rồi, tuyệt không có hậu hoạn gì nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy Oa Khát Đài… Vẫn không nhịn được có cảm giác run sợ từ tận đáy lòng…
Khi ấy hắn chẳng qua cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi, lại có thể vừa cười sáng lạn như ánh mặt trời, vừa không chút do dự vặn gãy cánh tay ta, cũng thừa cơ vu oan cho Đà Lôi tới sau đó —— lúc ấy thân thể này chỉ có hơn một tuổi, ngoại trừ việc vừa gào khóc tỏ vẻ rất đau vừa liều mạng chui vào lòng Đà Lôi tỏ vẻ không phải do y gây ra, ta cũng không dám nhiều lời hơn dù chỉ một chữ.
Cho tới bây giờ Đà Lôi bọn họ cũng chỉ nghĩ là khi đó do ta không biết gì, đã tự làm gãy tay mình.
Nếu khi nãy ta phát động cơ quan bên hông, có phải… kẻ duy nhất biết sự thật kia cũng sẽ biến mất hay không?
Ta… kỳ thật chính là một kẻ nhát gan không hơn không kém, ngay cả dũng khí đánh cược một phen cũng không có.
Cười khổ nhấc vò rượu bên cạnh lên, ngửa đầu từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.
Thứ rượu màu hổ phách thuần hậu lại mang theo một chút cay độc, cũng không say lòng người, trong cơ thể có một luồng khí ấm áp lưu động, cho dù gió đêm thổi qua cũng không biết rét lạnh là gì.
“Được lắm! Con nhóc trộm rượu của ta, bản thân mình trốn ở đây uống!” thanh âm Hồng Thất Công hô to gọi nhỏ từ trên trời giáng xuống.
Ta ngay cả nhìn cũng lười liếc mắt nhìn y một cái, nâng tay đưa cái vò cho y, “Còn dư một ít, muốn uống thì uống đi, nếu không thì ta uống…”
Nói còn chưa dứt, trên tay đã nhẹ bẫng, Hồng Thất Công đã chộp lấy vò rượu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh ta, vội vàng uống từng ngụm từng ngụm, vừa uống còn vừa lầu bầu “Ai nói không uống”, “Con nhóc dạo này càng ngày càng hư hỏng a” … mấy câu linh tinh, ta chỉ coi lời y nói như gió thoảng bên tai.
Lười biếng tựa vào thềm đá lạnh lẽo như nước, ngước mắt nhìn lên, giống như có thể đem toàn bộ linh hồn hòa nhập với không trung, ta chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, không nhịn được “nổi thi hứng”.
“Uy, ta muốn ngâm thơ a!”
Hồng Thất Công rõ ràng là bị sặc, ngồi bên cạnh ho mãnh liệt không dứt.
Ta mặc kệ y, lẩm bẩm đọc mấy câu ‘thơ’ có ấn tượng nhất trong đầu —— “Đại Minh hồ, minh hồ đại, trong hồ Đại Minh có hoa sen, trên mặt hoa sen có con cóc, chọc một cái ~ nhảy mất~ “
“Phụt!”
Thềm đá trước mặt lập tức bị Hồng Thất Công phun ướt một mảng, ta ghét bỏ nhìn y.
“Xấu tốt gì ngài cũng là người đứng đầu Cái Bang, cho dù không thích sạch sẽ, cũng nên nghĩ cho người khác một chút chứ? Nước miếng với rượu văng hết cả lên bậc thang rồi, nếu còn cứ phun như vậy, ngày mai điếm tiểu nhị nhà người ta phải quét tước thế nào a?”
Nét mặt già nua của Hồng Thất Công đã không còn có thể nhìn ra là màu gì nữa rồi.
“Ngươi…ngươi ngâm cái quái gì vậy? !”
“Vè cũng là thơ a!” Ta đúng lý hợp tình liếc nhìn Hồng Thất Công một phen.
Kỳ thật những loại vè linh tinh “Chó vàng lông trắng, lông trắng sờ mềm”, hay là “Nhìn xa Thái Sơn đen xì xì…” … ta đây thuộc một bụng!
“Ờ… Bất quá thơ đúng đắn, ta cũng biết mấy bài… để ta tìm lấy một bài hợp với phong cảnh… Có!” Thanh thanh yết hầu, hoàn toàn mặc kệ người nghe duy nhất có chịu được hay không, ta cao hứng phấn chấn rung đùi đắc ý thì thầm: “Ngân chúc thu quang ~ lãnh họa bình, khinh la tiểu phiến ~ phác lưu huỳnh; thiên giai dạ sắc ~ lương như thủy, tọa khán…tọa khán…”
[Bài thơ Thu Tịch của Đỗ Mục]
Trợn mắt ngây ngốc nhìn thiên không tới nửa ngày, với hiểu biết nông cạn về thiên văn học của ta, chỉ có thể nhận biết sao Bắc Cực cùng chòm Bắc Đẩu thất tinh, về phần Khiên Ngưu cùng Chức Nữ, rốt cuộc chúng nó nằm ở chỗ nào ta cũng không biết a.
Đưa tay xoa mặt, ta nở nụ cười khổ.
“Bài thơ này thực không hợp với phong cảnh a, tiêu đề rõ ràng là ‘Thu Tịch’, bây giờ còn chưa tới mùa hè a… Nghĩ tiếp, nghĩ tiếp…”
“Con nhóc…” thanh âm Hồng Thất Công nghe qua đứng đắn hiếm có, “Ta nghe Tĩnh nhi nói, ngươi tặng khối ngọc bội tùy thân cho bọn nó rồi? Còn nói mấy câu kì quái…”
Quách đại hiệp thật đúng là cái đồ miệng rộng, chuyện gì tới chỗ hắn cũng đều không giấu được, bất quá ——
“Nào có gì kì quái đâu a.”
Không phải chỉ là chúc hai người bọn họ trăm năm hảo hợp, thiên trường địa cửu đến bạc đầu, sớm sinh quý tử thôi sao… Được rồi, ta thừa nhận mấy lời chúc này hẳn là nên chúc vào dịp lễ cưới mới đúng, nói tại một gian phòng nhỏ trong khách sạn… thời gian địa điểm hoàn toàn không phù hợp, khó trách nghe qua lại thấy có điểm quỷ dị. Nhưng ta chẳng qua chỉ là muốn đưa tặng lễ vật khi mình còn chưa chết thôi mà, lão nhân gia ngài khẩn trương như vậy làm gì a?
Hồng Thất Công trầm ngâm một lát, mới cực kỳ thận trọng hỏi:
“Nghe nói… Ngọc bội kia lúc đầu là do Hoàn Nhan Hồng Liệt đưa cho ngươi, trong đó có gì cổ quái?”
“Đúng vậy.” Ta nhìn nhìn ngón tay mình, không chút để ý lên tiếng, “Khá cổ quái, ví dụ như gặp nước không ướt, gặp lửa không bị cháy, ban đêm phát sáng… A, còn có cái quan trọng nhất là, dấu diếm kịch độc trúng phải sẽ chết ngay lập tức —— hai đồ đệ bảo bối của ngài lúc này nói không chừng đã bị ta làm hại miệng phun máu tươi hấp hối rồi, ngài còn không mau đi xem một chút?”
Từ ngày đầu tiên đồng hành tới giờ, vị cao nhân võ lâm này luôn rất cảnh giác với ta, không phải ta không biết. Đứng ở lập trường yêu nước yêu dân, yêu hai đồ đệ bảo bối của y mà nói, đại khái ta là một kẻ vô cùng khả nghi:
Thân là người dị tộc lại xuất phát mục đích nào đó không thể cho ai biết mà tinh thông Hán văn (← này tuyệt đối là nhìn nhầm rồi)
Còn có thiên ti vạn lũ quan hệ với phái Tiêu Dao thần long thấy đầu mà không thấy đuôi (← này vẫn là ảo giác)
[thiên ti vạn lũ: ngàn tơ vạn sợi, ý chỉ quan hệ rất lằng nhằng]
Còn là thanh mai trúc mã với nam đồ đệ của y (← cái này lại càng là ảo giác rồi!)
…
Bề ngoài hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ không kiêng kỵ gì, bất quá cũng chỉ là muốn dò xét ta mà thôi, thật đáng tiếc là… Ta căn bản không có cái gì để y dò xét cả, bởi vậy trong mắt y, đại khái ta lại càng giống như kẻ bí hiểm bụng dạ khó lường a.
Bất quá chỉ cần ta không làm chuyện gì xấu, y cũng không thể đổ lên đầu ta được, về phần y không xem ta như người nhà, vấn đề này… dù sao ta cũng không coi y như người nhà, này cũng rất công bằng thôi.
Nói thật ta cũng không quá so đo chuyện này, chỉ là… Hiện tại…
Ta nhếch nhếch khóe miệng, chờ Hồng Thất Công giận tím mặt phẩy tay áo bỏ đi, tốt nhất là… tha cả hai người Tĩnh, Dung đi đi.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, chẳng lẽ đã thi triển khinh công ‘viu’ một tiếng bay đi rồi? Cho dù tự trọng thân phận không thể đánh ta, vậy ít nhất cũng phải ném vỡ toang bình rượu để biểu thị sư tức giận trong lòng một chút chứ?
Muốn ngẩng đầu nhìn xem y đã đi hay chưa, nhưng không biết vì sao toàn thân lại lười biếng không muốn cử động, loáng thoáng nghe thấy tựa hồ trên đỉnh đầu có tiếng người thở dài.
“Con nhóc… Tâm tư tội gì nặng như vậy…”
Y nói cái gì vậy a, cúi xuống nói chuyện như vậy mà không đau lưng sao.
“Ngươi bị người ta hiểu lầm, trong lòng tất nhiên là thấy khó chịu, nếu ngươi hiểu lầm người khác… vậy thì thế nào đây?”
Ta là người thành thật luôn tuân thủ kỷ cương, yêu hòa bình, làm việc thường xuyên suy nghĩ cho người khác, đi trên đường ngay cả một con chuột cũng không dám giẫm chết, ta… ta có thể hiểu lầm ai được chứ! Hồng Thất Công nhất định là già rồi nên hồ đồ…
Ta xoay người, không để ý tới y nữa.
Trong lúc mơ mơ màng màng đó tựa hồ nghe thấy Hồng Thất Công than thở cái gì “tiểu tử thối họ Âu Dương”, “muốn cho lão Độc Vật đẹp mặt” linh tinh, giọng nói mơ hồ giống như đã đi xa rồi, đương nhiên cũng có thể là ta đầu óc không tỉnh táo lắm nên nghe lầm.
Bất quá, tiểu tử thối họ Âu Dương ——cách nói này thật đúng là mới mẻ, thiếu chủ đại nhân có hôi thối lúc nào a, cho dù là nam nhân, hắn vẫn luôn sạch sẽ, sạch sẽ, cho nên hương vị trên người cũng thực nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi…
…
…
…
Bà nó chứ!
Quăng vò rượu, ta trở về đi ngủ…
Buổi sáng ngày hôm sau, ta bị tiếng phá cửa kinh động làm tỉnh giấc.
Lần này vào không phải là Hồng Thất Công, mà là đệ tử đắc ý học được tuyệt học phá cửa chân truyền của y, Quách đại hiệp.
Quách đại hiệp một cước đá văng cửa phòng, nhanh như hổ đói vồ mồi xông tới trước giường ta —— nếu không phải đã biết người này trung hậu tốt bụng tới mức trên đời hiếm thấy, lại không phải sắc lang, đại khái ta đã rút đao tự vệ rồi.
“Hoa Tranh, có tin tức của bảy vị sư phụ rồi!”
Hoàng cô nương đi theo phía sau bổ sung: “Mới vừa rồi đệ tử Cái Bang đưa tin lại, ở thành Gia Hưng phát hiện một nhóm người tướng mạo cực kì giống bảy vị sư phụ, hành tung quỷ bí khó lường, chúng ta nên mau chóng tới đó xem sao.”
“Chúng ta nhanh đi!”
Ta nhấc chân đang muốn xuống giường, vừa mới đứng lên, lại không biết vì sao chân mềm nhũn, cả người thẳng tắp đổ xuống đất, nếu không phải kịp chống tay, bảo đảm sẽ thành chó gặm phân. Chỉ là… Cánh tay vì sao lại cũng nặng nề như vậy…
Hoàng cô nương vội vàng đỡ lấy ta. “Hoa tỷ tỷ, tỷ…người tỷ rất nóng!”
Xoay tay lại sờ sờ trán mình, không nóng a, lại đưa tay kia sờ sờ trán Hoàng cô nương, lại thấy trán nàng có vẻ lạnh… Đại khái đúng là ta phát sốt rồi…
Hoàng cô nương không khỏi phân trần một phen đẩy ta lên giường, nhíu mày nói: “Hoa tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi đã.”
“Ta không sao a…” Ta thật sự cảm thấy mình rất bình thường, thần trí cũng thanh tỉnh… Ngoại trừ việc chân tay mềm nhũn, đầu có hơi đau ra…
Nàng trầm ngâm nói, “Hoa tỷ tỷ không thể đi Gia Hưng được rồi…”
Ta không đợi nàng nói xong, vội vàng đoạt lấy quyền dẫn dắt chuyện.
“Dung nhi các ngươi đi trước, ta sẽ theo sau.”
“Nhưng mà… Hoa tỷ tỷ, tỷ ở một mình sao được, nếu không…”
Hoàng cô nương muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn ta một cái, nhã ý nghe qua đã hiểu, ta đương nhiên cũng không phải chờ người ta nói mới biết. Nhưng rõ ràng là chính mình không chiếu cố tốt thân thể mới sinh bệnh, làm sao có thể bắt người ta ở lại gánh vác hậu quả chứ?
“Không sao, có lẽ đêm qua bị chút phong hàn, bảo điếm tiểu nhị đi mời đại phu tới kê đơn sắc thuốc, nằm vài ngày là được rồi. Hơn nữa…” Ta đặc biệt nhấn mạnh, “… Ta cũng có nội lực trong người a.”
Cho dù có lý do chính đáng mười phần như vậy, ta vẫn phải nước miếng tung bay cằn nhằn một hồi lâu, mới thật vất vả thuyết phục được Hoàng cô nương cùng Quách đại hiệp dẫn Hồng Thất Công đuổi tới Gia Hưng, để lại một mình ta ở khách sạn dưỡng bệnh.
Nhân tiện nói một câu, thời đại này quan phủ quản lý khách sạn khá là chặt chẽ, có quy định rõ ràng là khách sạn có nghĩa vụ phải chiếu cố khách nhân sinh bệnh, huống chi ta cũng có khả năng trả tiền thuốc men cùng phí ăn ở.
Uống hết một chén thuốc đắng muốn chết —— tuy rằng còn chưa đến mức là chén thuốc khó uống nhất trong đời ta—— điếm tiểu nhị thu thập xong liền lui ra ngoài.
Trong phòng im ắng, ta nhìn chằm chằm nóc giường nửa ngày, chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng trầm, sau đó liền… ngủ mất.
——————————
(Thu Tịch – Đỗ Mục
Ngân chúc thu quang lãnh họa bình
Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh
Thiên giai dạ sắc lương như thủy
Tọa khán Khiên Ngưu, Chức Nữ tinh
Đêm Thất Tịch – Bản dịch của Phí Minh Tâm
Nến tỏa ánh thu lạnh bình phong
Quạt lụa đuổi xua đóm long đong
Thềm trời màu đêm mát như nước
Ngưu Lang Chức Nữ gặp trên không.)