Mười ngày... Nói cách khác thời gian ủ bệnh mà Nhạc Thiếu Đông dự tính là mười ngày?
Dù sao cũng là những lời trước khi chết y đã nói, trước khi có chứng cớ xác thực để có thể phủ nhận, có lẽ vẫn nên tin tưởng thì tốt hơn.
Lo lắng không biết kết cục sẽ khủng bố tới mức nào, đôi khi còn khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn cả chính cái kết cục ấy.
Một khi biết kết cục xấu nhất là chết, ngược lại, lại có thể khiến người ta trấn định mà suy nghĩ hơn.
Thanh thanh cổ họng, ta gọi người bên ngoài kia: “Uy!”
Hắn trả lời rất nhanh, “Ta ở đây.”
“Những lời vừa rồi, huynh đều nghe được chứ?”
Hắn ngừng lại một chút, mới thấp giọng nói: “Ừ...”
Tốt lắm, cách một miếng ván cửa, nếu hắn dám nói không nghe được, ta… ta liền... Ta cũng không thể làm gì được a…
“Trước kia ta từng nghe người ta nói qua, nếu có người có thể sống sót khỏi đại dịch, vậy trên cơ thể người đó hơn phân nửa là có kháng thể... Ách, tóm lại chính là chất gì đó có thể kháng bệnh. Ta không hiểu y thuật, nếu không huynh cùng Hoàng cô nương... bọn họ thử tìm xem có được không.”
Kỳ thật là ta xem phim Mĩ mà biết, bệnh dịch hạch lan tràn hay trúng vũ khí sinh học, cuối cùng đều là dựa vào chiêu này cứu nguy.
Tuy rằng không thể điều chế vắc-xin phòng bệnh hay sử dụng những biện pháp của y học hiện đại, nhưng lấy trí tuệ cổ nhân, nói không chừng có thể tìm được biện pháp nào đó có hiệu quả tương tự...
Nghĩ một chút, điểm này… hình như còn có chút manh mối.
“Cái kia… huynh có nhớ Mục cô nương không?”
Thanh âm Âu Dương thiếu chủ nghe qua đã hơi biến điệu, “... Không nhớ rõ!”
“Ách?” Ta nhức đầu, quyết định trước tiên vẫn nên nói rõ sự tình, “Nhạc Thiếu Đông nói, mười tám năm trước ở ngoại ô Lâm An có một tiểu cô nương tránh được dịch bệnh này, nói không chừng chính là Mục cô nương a. Ta nhớ rõ nhà nàng vốn ở thôn Liên Trì, nếu nơi Nhạc Thiếu Đông đã tới là thôn đó, vậy thì đúng tám, chín phần mười rồi... Đúng rồi, huynh không nhớ rõ, Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương nhất định vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ nàng, lúc này Mục cô nương hơn phân nửa là ở đâu đó xung quanh khu vực Thái Hồ Tô Châu, cũng không phải là quá xa...”
Không biết tại sao hắn ngẩn ra, mới đáp: “Được.”
Tiếp theo liền nghe được hắn thấp giọng nói gì đó, nói xong một câu, lập tức liền có một hoặc vài người đáp ứng, sau đó nghe được tiếng bước chân thình thịch xuống lầu. Tuy là nặng nhẹ không đồng nhất, nhưng lâm việc mà không loạn, hiển nhiên đều từng được huấn luyện.
Ta yên lặng nhẩm tính trong lòng, ít nhất phải có khoảng mười lăm mười sáu người rời đi, gian ngoài mới dần dần không có động tĩnh.
Hóa ra lại có nhiều người vây xem đến vậy...
Không nghe thấy tiếng Hoàng cô nương cùng Quách đại hiệp, có lẽ là có việc muốn làm, đã đi rồi.
Ta cũng còn có một việc phải làm —— cách ly bản thân.
Đời trước lúc dịch SARS bùng phát, trong ký túc có một người bị nhiễm phải, khiến cho toàn bộ giáo sư, sinh viên đều bị cách ly một tháng; Khi dịch H1N1 lây lan, trên lầu có một hàng xóm từ Mĩ trở về mời chúng ta ăn một bữa cơm, vì thế lại bị cách ly một tuần...
Không nghĩ tới xuyên qua một thời không, thay đổi thân thể, cư nhiên vẫn gặp phải tình huống này.
Tính lại, lần này đã là lần thứ ba rồi.
Chẳng qua, lần này không có bạn cùng phòng nào ở đây với ta cả... cái tên nằm phía sau kia không tính!
“Uy...”
“Ta ở đây.” Ngừng lại một chút, hắn lại nói: “... Không còn người nào nữa rồi.”
“Ách, cái kia...” Yết hầu không hiểu vì sao hơi hơi bị nghẹn, “Huynh cũng có thể đi đi!”
Mọi người thuộc Bạch Đà sơn đều bị hắn phái đi làm nhiệm vụ, cho dù không cần tự tay thực hiện, hắn cũng không thể thiết lập bộ chỉ huy ở ổ dịch thế này chứ, nếu không những người kia phải lui tới báo tin như thế nào đây?
“Ta hiện tại vẫn tốt, không có chuyện gì, chỉ cần nhốt mình trong phòng vài ngày... Nếu xác định không phát bệnh, là có thể đi ra rồi.”
Tuy rằng căn phòng này không phải là nơi để cách ly tốt, nhưng chỉ cần di dời toàn bộ người trong khách điếm này đi, cũng xem như là một phạm vi an toàn rồi.
“Khách điếm có đồ ăn, chờ huynh đi rồi, ta sẽ tới phòng bếp lấy mang lại đây.”
Thức ăn nước uống đã sẵn sàng, cũng chỉ ở đây vài ngày, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đi.
Bất quá, ta lộn xộn dong dài một lúc như vậy rồi, sao người này còn không hé răng a.
“Uy... Huynh nói gì đi a...”
Vẫn không có người trả lời.
Ta biết người kia vẫn còn ở bên ngoài, nhưng mà… nhưng mà thái độ trầm mặc khác thường này… thật sự là làm cho ta… ta cảm thấy áp lực rất lớn a.
Ho khan hai tiếng, ta tiếp tục tìm lời nói: “Huynh… huynh không đi xem cha huynh thế nào sao? Nhạc Thiếu Đông không phải đã nói, hắn đã hạ...”
“Nửa tháng trước ông ấy đã không còn ở trong thành rồi...” Thanh âm quen thuộc cuối cùng cũng vang lên, không biết tại sao nghe qua tựa hồ lại có một chút cảm xúc dồn nén bên trong, “Việc này cực kì cơ mật, họ Nhạc kia không biết tình hình.”
Ách, Nhạc Thiếu Đông tính kế lâu như vậy, vạch ra một kế hoạch nhất kích tất trúng, kết quả mục tiêu tập kích căn bản lại không ở đó... Được rồi, Phong thúc không việc gì tuyệt đối là một chuyện thật tốt.
Kỳ thật ta là có tư tâm —— trong thời điểm mọi chuyện còn chưa rõ ràng, có Phong thúc võ công tuyệt thế, độc công cái thế, lại cực kì bảo hộ con trai bên cạnh, mới có thể bảo đảm an toàn cho hắn.
Vừa nghĩ đến đây, ta liền hận không thể nhảy ra ngoài bắt tay vẫy khăn vui vẻ mở đường đưa tiễn Âu Dương thiếu chủ đi.
“Vậy huynh còn không nhanh tới đó đi!” Ta không ngừng cố gắng đuổi hắn.
“Nàng...” Thanh âm hắn đột nhiên cất cao quãng tám, ngừng lại một chút, không biết nghĩ tới cái gì, lại miễn cưỡng đè xuống, thản nhiên nói: “Vừa rồi ta đã đưa tin cho thúc phụ rồi, kế tiếp người sẽ mời cả Hoàng đảo chủ, Hồng bang chủ chủ trì đại cục...”
“A...”
Phong thúc độc công gia học sâu xa, cha Hoàng cô nương y thuật cao minh, Thất công có đám đệ tử Cái Bang nhất hô bá ứng, hơn nữa còn có Giang Nam thất quái cũng xem như ‘trùm’ trong vùng tương trợ, đây xem như đã là đội hình mạnh nhất để thi thố rồi a.
Hơn nữa, hiện tại tình tiết trong Xạ Điêu còn chưa triển khai, chẳng lẽ muốn cho Đông Tà, Tây Độc, Bắc Cái cộng thêm Quách đại hiệp, Hoàng cô nương đều bỏ mạng ở chỗ này, vậy thì tuồng phía sau phải diễn thế nào?
Ta cảm thấy, Kim lão gia tử hẳn sẽ không trơ mắt nhìn lại thảm kịch này phát sinh a...
Cho nên nhất định sẽ xuất hiện người có thể ngăn cơn sóng dữ, cứu dân chúng thành Gia Hưng trong cơn nước lửa, nói không chừng chính là Quách đại hiệp a!
Chỉ là... Chắc gì ta đã có thể nhìn thấy ngày đó.
‘Hoa Tranh’ làm tình cảm hai người Quách Hoàng khúc chiết, đã sớm bị ta xử lý rồi.
Không có sự tồn tại tất yếu của nhân vật, không có sự bảo hộ của tác giả, tình huống kế tiếp sẽ thế nào, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi.
So với những người khác mà nói, ta ở cùng một phòng với kẻ mang vi khuẩn gây bệnh trên người Nhạc Thiếu Đông lâu như vậy, xác suất không nhiễm bệnh… thật sự là rất thấp.
Mà một khi nhiễm phải...
...
...
...
Đưa tay hung hăng vỗ vỗ mặt, ta nhắc nhở chính mình phải tiếp tục giữ vẻ thoải mái.
“Vậy thì tốt rồi, huynh không đi hỗ trợ sao...”
“Hoa Tranh!” Thanh âm hắn tràn đầy vẻ giận dữ, “Mới vừa rồi ở cửa khách sạn, nàng đã chính miệng nói với ta những gì, giờ đã quên rồi sao?”
“Ta… ta nghĩ rằng... Ta chỉ là...”
Những lời nói phía sau, rối rắm loạn thành một đoàn, nghẹn trong cổ họng, cố thế nào cũng không thể phun ra được nửa từ.
Ta chỉ là… không muốn người gặp nạn sẽ là hắn…
Ta chỉ là... Không muốn nhìn thấy hắn phải khó xử… không muốn hắn biết rõ nên lấy đại cục làm trọng, lại không thể không bị ta kéo chân ở chỗ này.
Cho nên… trước khi hắn khó xử, ta nghĩ ít nhất ta cũng có thể thay hắn tìm lý do để buông tay.
Như vậy hắn mới có thể rời đi mà không mang theo gánh nặng tâm lý gì.
Chỉ là, làm sao có thể nói được ra miệng?
Ta cúi đầu không hé răng.
Sau một lúc lâu, mới nghe hắn chậm rãi nói: “Hoa Tranh, rốt cuộc, nàng vẫn chưa từng tin tưởng ta...”
Theo bản năng muốn phản bác hắn, há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì mới được.
“Hiện tại, nếu người gặp nạn là ta, nàng tất nhiên sẽ không chút do dự mà ở lại... Lại không tin ta cũng sẽ như thế...” Hắn nói từng chữ, từng chữ, thật chậm, nghe vào trong tai vô cùng rõ ràng, “... Nàng nhận định Âu Dương Khắc ta là loại người thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa?”
“Không phải...” Cho dù không dám hy vọng xa vời vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, nhưng ta cũng không rối rắm tới mức hoài nghi tình cảm của hắn.
Hắn không chịu buông tha ta, “Vậy thì là vì sao?”
Nước mắt không không chịu thua kém lập tức bừng lên.
Từ rất sớm đã biết, mỗi người đều có rất nhiều lý do của mình.
Bởi vì bận việc nên không thể tới thăm, bởi vì lo cho sự nghiệp nên không thể chăm sóc, bởi vì cha mẹ phản đối cho nên không thể cùng một chỗ... Nói cho cùng cũng chỉ là bởi vì không đủ quan trọng mà thôi.
Biết rõ không thể cân bằng tất cả mọi phía, vậy thì ngay từ đầu đừng có chờ mong làm gì.
Nhưng mà, cho dù hiểu được những điều đó, đôi khi, vẫn không nhịn được nghĩ, liệu có người nào có thể nhìn thấu tất cả những lý do đó, liệu có người nào có thể bất chấp tất cả những lý do đó, kiên định vươn tay đến...
Ta chỉ là... Sợ hãi mình sẽ dễ dàng bị bỏ lại...
Ta sợ là… vươn tay lên, chỉ có thể chạm vào không khí lạnh lẽo.
Một mảnh yên tĩnh, có người thở dài thật sâu.
“Mới vừa rồi lúc truyền thư, ta đã nói với thúc phụ, mười ngày sau hai chúng ta cùng trở về. Lúc này tất cả sự vụ đều có thúc phụ lo lắng, ta chỉ chuyên tâm ở bên nàng là được.”
“Nàng từng nói Quách huynh cùng Hoàng cô nương ‘Quyến luyến không rời, đồng sinh cộng tử’, là thần tiên quyến lữ hiếm có... Tám chữ này, thiên hạ cũng không phải chỉ có mình Quách huynh làm được...”
“Sau này còn nói những lời mê sảng như vậy, ta nhất định sẽ tìm dây thừng cột nàng lại nhốt trong phòng... cho dù tứ ca nàng tới cũng không cho gặp...”
“Phi!”
Ngay cả trong lúc còn đang luống cuống tay chân lau nước mắt, ta vẫn không nhịn được ‘phi’ hắn một tiếng, hắn lại nở nụ cười, khiến ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Uy! Huynh... Đứng ở dưới lầu đi, không, đứng ở ngoài cửa khách sạn đi!”
Khoảng cách này chắc cũng xem như là an toàn rồi đi, dù sao khi nhóm lãnh đạo dẫn đài truyền hình tới an ủi những người cách ly H1N1, bất quá cũng chỉ đứng ở ngoài hành lang a.
“Nàng muốn làm gì?”
Ta cơ hồ có thể nhìn thấy hắn nhíu mày nhăn mặt, không biết vì sao, đột nhiên lại có chút buồn cười.
“Đổi phòng a... Chẳng lẽ huynh muốn ta ở trong gian phòng này ngây ngốc mười ngày cùng tên Nhạc Thiếu Đông kia sao...”
Hắn cười khẽ, mới nói: “... Kia tự nhiên là vạn vạn không thể!”