Không biết có phải bởi vì thỉnh cầu của ta thực quá mức tưởng tượng hay không, Âu Dương thiếu chủ cư nhiên ngẩn ra, mới cau mày nhìn về phía ta: “Vì sao?”
“Ách… Bởi vì muốn học…”
“Ồ?” Hắn nhíu mày, cố ý kéo dài thanh âm.
Kỳ thật ta biết hắn muốn hỏi gì, nhưng chuyện này cũng không phải chỉ hai ba câu là nói ra hết được.
Huống chi tùy tiện làm liên lụy tới người khác…chuyện như vậy… trong lúc vô ý làm một lần, đã cảm thấy không hay rồi, ít nhất khi đầu óc thanh tỉnh, ta cũng không muốn lặp lại lần thứ hai nữa.
Cho nên… Cho dù bị hắn nhìn thật chột dạ, nhưng ta vẫn cố gắng chịu đựng, không nói ra nguyên nhân thật sự.
“Hiện tại ta cảm thấy… khi có việc…có võ công…vẫn là tốt hơn.”
Xét về mặt nào đó thì lời này cũng là đúng.
Vốn dĩ với ta mà nói, võ công cũng không phải là thứ nhất định phải có.
Chỉ cần nghĩ cách để giữ chân Giang Nam thất quái không tới Đào Hoa đảo, tránh khỏi chuyện mà Thành Cát Tư Hãn đang dàn xếp, sau đó là có thể có hai mươi năm để từ từ lo lắng giải quyết chuyện của Đà Lôi.
Nhưng tình hình hiện tại… Tạm thời chưa kể tới nhị sự phụ bọn họ, tình cảnh của Đà Lôi đã nguy hiểm hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều, tính nhẫn nại của Thành Cát Tư Hãn cũng kém hơn so với ta nghĩ rất nhiều.
Vốn nghĩ rằng cho dù y không tuân thủ giao ước ba năm, ít nhất cũng có thể chờ được một năm rưỡi, ta cũng có thể lợi dụng thời gian đó mà chuồn mất, ai ngờ…
Đầu đột nhiên bị người ta xoa nhẹ vài cái, hơi ngừng lại, hắn lại không thu tay lại giống như bình thường.
“Nếu cô muốn học võ, ta tự nhiên sẽ dạy cô.” Hắn ngừng lại một chút, lại ôn nhu nói: “Chỉ là… Khi cô có việc, sao ta lại không ở bên cạnh chứ…”
Tuy rằng biết người này bất quá cũng chỉ là thuận miệng mà nói thôi, nhưng mà… Ách… Nói như thế nào đây… Trong nháy mắt vừa nghe được như vậy, cư nhiên có một chút cảm giác, dường như ấm áp, dường như…
May mắn cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, ta còn chưa tới mức cảm thấy những lời này là thật.
Bất quá nếu trực tiếp trả lời “Ta không tin” thì không khỏi quá coi thường người ta đi, cho nên ta chỉ thuận miệng lên tiếng, nhảy vọt qua đề tài này.
“Vậy… chừng nào thì ngươi rảnh… để dạy ta?”
Đi cùng nhau nhiều ngày như vậy, đại khái ta cũng có thể nhìn ra được, Âu Dương thiếu chủ tuyệt đối không hề nhàn nhã như vẻ bề ngoài. Muốn hắn sắp xếp lịch làm việc dày đặc của mình mà dành ra một chút thời gian, chỉ sợ cũng không phải là dễ dàng, cho nên ta nghĩ… Ta phải hẹn trước mới được.
Quả nhiên, hắn trầm ngâm một lát, mới từ từ nói: “Có lẽ mười ngày sau…”
Lời này nói ra thực không chắc chắn. Bất quá, chính mình vô duyên vô cớ gây thêm phiền toái cho người khác, không thể đòi hỏi nhiều, vậy cứ chờ mười ngày đi… Ta gật gật đầu.
Sau đó trên mặt Âu Dương thiếu chủ lộ ra vẻ…có thể gọi là ‘thất vọng’.
Ta đã hợp tác lắm rồi, hắn nói thế nào liền làm như vậy, ngay cả nửa điểm dị nghị cũng không có, còn muốn như thế nào nữa a…
“Điển tịch võ học Tiêu Dao phái… cũng phải mất chút công sức đi tìm theo chỉ dẫn mà Lý tiền bối lưu lại…”
Chỉ dẫn Lý Lưu Phong để lại… Là tờ giấy ghi hai chữ ‘Tam’ cùng ‘Thất’ nhét trong ngọc bội sao?
Ta tròn mắt hữu thần nhìn Âu Dương thiếu chủ, còn chưa kịp hỏi ra miệng, hắn đã khẽ nở nụ cười.
“… Đúng là cuộn giấy kia.”
Tuy rằng không hiểu vì sao hai chữ đơn giản không thể đơn giản hơn đó lại có thể là ‘chỉ dẫn’ được, nhưng mà… Cái gọi là ‘đi tìm’ chẳng lẽ chính là chỉ ‘tìm bảo vật’ ?
Tìm bảo vật tìm bảo vật tìm bảo vật tìm bảo vật…
A a a! ‘Cướp Biển Caribbean’ của ta, ‘Thuyền Trưởng Điên’ của ta, ‘Đoạt Bảo Kì Binh’ của ta, ‘Cổ Mộ Lệ Ảnh’ của ta… WOW… Ách, vì sao đều là bảo tàng tây phương… Mặc kệ rồi, hai mắt ta tỏa sáng, lập tức túm lấy Âu Dương thiếu chủ.
“Ta cũng phải đi, ta cũng phải đi!”
Hắn rõ ràng là ngẩn ra, “Đi… đâu?”
“Ngươi đi đâu ta liền theo đó!” Dù sao cứ đi theo hắn là được, nghĩ nghĩ, vì tăng cường sức cạnh tranh, ta lại bổ sung một câu, “Ngươi yên tâm, ta không cần bất cứ thứ gì cả!”
Võ công bí tịch, kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược… mấy thứ này đối với ta thật sự không có tác dụng gì, mắt nhìn thấy, tay sờ được một phen là đủ rồi, quan trọng là đời trước + đời này ta cũng chưa từng có cơ hội thực hiện một chuyến ‘đi tìm kho báu’ nào a!
“Vậy cũng không được…”
“Ách?” Chẳng lẽ là muốn ta phải nộp phí ‘du lịch tìm kho báu’ sao?
“Chuyện này nói ra cũng dài, chỉ có điều… Dù thế nào thì cô cũng nên biết…”
Ai có thể nói cho ta biết, vì sao người trước mắt kia lại có thể giữa ban ngày ban mặt mà cười đến xuân ý dạt dào, xuân tâm nhộn nhạo như vậy không?
“Chẳng qua…” Âu Dương thiếu chủ dừng một chút, sau đó mới nói ra chân tướng làm cho ta ORZ vô cùng.
Đơn giản mà nói, theo như ta hiểu thì ngay cả thiếu chủ đại nhân cũng không biết rõ lịch sử gốc rễ của vấn đề, điển tịch võ công của Tiêu Dao phái đã được cất giữ bảo quản ở Bạch Đà sơn hơn năm mươi năm rồi —— có vẻ còn lớn hơn cả tuổi của Âu Dương đại thúc a.
Những điển tịch đó đều được cất giữ trong một cái hòm đặc chế, tất cả những hành vi bạo lực định dùng để phá cái hòm đều có thể khiến những thứ trong đó bị tự động tiêu hủy. Duy chỉ có một phương pháp mở, đó là sử dụng mật mã do người của Tiêu Dao phái đã dùng thủ pháp đặc biệt nào đó mà ấn định, nếu không, mọi thứ bên trong sẽ ‘bùm’ một phát, tự bạo hết…
(Bên dưới tỉnh lược quá trình giải mã mà chắc chắn ta nghe sẽ không hiểu)
Tóm lại, sau lần trước Lý Lưu Phong đại náo Bạch Đà sơn, Âu Dương thiếu chủ nhà bọn họ cũng chỉ thiếu hai chữ ‘Tam’ cùng ‘Thất’ này là có đủ mật mã rồi.
(Không nên hỏi ta vì sao, ta căn bản là không hiểu được những gì thiếu chủ đại nhân giải thích! )
…
…
…
Nghĩ đến trình độ BT của võ học Tiêu Dao phái, ta không nhịn được thốt lên, “Vậy cha ngươi… thúc phụ ngươi chẳng phải là thiên hạ vô địch rồi sao?”
=_=! ! ! Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã nói ra miệng!
Chỉ là… Lắp bắp mơ hồ như thế, không biết thiếu chủ đại nhân có nghe thấy không, ta thập phần lo lắng lén lút nhìn trộm …
Âu Dương thiếu chủ ho nhẹ hai tiếng, mới nói: “Có những công phu của Tiêu Dao phái, chỉ có nữ tử mới có thể tập luyện…”
Ách! Lý Lưu Phong chẳng lẽ định chơi khăm Âu Dương đại thúc sao, khiến cho y xem được mà không luyện được… Chiêu này cũng thực ngoan độc rồi!
“Bạch Đà sơn cất giấu tổng cộng mười chiếc hòm sắt, ngày ấy Lý tiền bối tới, chúng ta mới biết thì ra mỗi chiếc hòm sắt, thủ pháp mở đều không giống nhau. Sau khi tìm thấy cuộn giấy bên trong ngọc bội, thúc phụ đã mở chiếc hòm mà lúc trước Lý tiền bối tìm ra, trong đó có ba bí kíp quả nhiên chỉ thích hợp cho nữ tử luyện. Về phần chín chiếc còn lại…”
Hắn tựa tiếu phi tiếu quét mắt nhìn ta một cái, “Bà ấy nói… Thuận tiện để làm hồi môn của cô rồi.”
Một đạo sét bất thình lình này suýt nữa thì đánh ta ngã lăn xuống đất.
Lý Lưu Phong đại khái chắc là lo lắng ta quá mức vô dụng, vạn nhất ngay cả Âu Dương thiếu chủ cũng không dạy nổi, cho nên đành phải ký thác hy vọng lại cho vị danh sĩ nào đó vậy.
Ta cũng biết bà ta an bài chuyện này cũng là xuất phát từ lòng tốt, nhưng mà, nhưng mà… Loại hành vi đem thịt tới trước mặt người ta rồi còn lấy đi này… Bà ta hoàn toàn không lo lắng tới hậu quả sao?
Tạm thời trước mắt chưa tính tới chuyện ta có thể mở được mấy cái hộp sắt biến thái tới cực điểm này hay không, chỉ bằng độ chấp nhất đối với võ học của Âu Dương đại thúc, ta mà dám ôm chúng nó chạy trốn, tuyệt đối sẽ bị đuổi giết ngàn dặm đến chết… Không, là hành hạ đến chết a!
Ta không nhịn được rùng mình, sống lưng lạnh toát, quyết định thật nhanh:
“Ta bỏ qua!”
Cho dù là di sản cũng có thể bỏ qua quyền thừa kế chứ…
Âu Dương thiếu chủ ngẩn ra, không lập tức trả lời.
“Ta không cần những thứ đó làm của hồi môn!” Ta nước mắt đầy mặt kéo ống tay áo Âu Dương thiếu chủ, “Cứ để chúng ở nhà ngươi cả đời cũng được!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phun rầm rĩ
“Ngươi đi đâu ta liền theo đó!”, “Ngươi yên tâm, ta không cần bất cứ thứ gì cả!” —— Uy, Hoa tiểu ngốc đồng hài, rốt cuộc ngươi có biết chính mình đang nói cái gì hay không a? =_=! ! !
Loại lời nói này, nghe thế nào cũng thấy giống như tình nguyện không danh không phận cùng tình nhân bỏ trốn đến chân trời góc biển, thiếu chủ đại nhân nghe được những lời mờ ám vô cùng này, tự nhiên không nhịn được ban ngày ban mặt mà bắt đầu xuân ý dạt dào, phóng thích nội tiết tố giống đực rồi… (cầm thú a cầm thú)