Tròn mắt hữu thần nhìn theo bóng dáng một kẻ trong Hoàng Hà Tứ Quỷ biến mất phía đường chân trời…
Tên này vừa rồi cư nhiên ngầm đánh lén sau lưng ta!
Tuy y đã vung trường tiên đánh bật đao của Đà Lôi, nhưng một chưởng kia của Âu Dương thiếu chủ đã mạnh mẽ giáng vào ngực y, sau đó y liền bay đi như diều đứt dây, một đường còn phun máu chó… Không không không, ta không có ý mắng y là chó, ý ta chỉ là y không ngừng phun máu, nhưng lại là máu đen, có thể thấy được thời điểm thiếu chủ đại nhân xuống tay khẳng định có bỏ thêm chút độc dược.
Người nào đó ở phương diện chế độc tuyệt đối là gia học sâu xa, một khi ra tay chắc chắn đủ khiến cho người ta muốn sống không được muốn chết không xong. Ta cảm thấy… Nếu sớm biết kết quả như vậy, tên quỷ Hoàng Hà kia khẳng định tình nguyện bị Đà Lôi một đao chém chết còn hơn…
Chờ tới khi ta phục hồi tinh thần, Đà Lôi đã nhặt đao lên, đang đứng cách xa tám trượng hàn huyên cùng Âu Dương thiếu chủ… Ách, hẳn là hàn huyên đi?
Cảnh tượng thoạt nhìn thực bình thường, không biết vì cái gì lại tổng cảm thấy có điểm kỳ quái… Ta gãi gãi đầu, đang cân nhắc rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào, sau đó suýt phun khi nghe được rõ câu đầu tiên mà Đà Lôi nói.
Đà Lôi hắn nói là “Đa tạ Âu Dương công kê” …
[khụ =“=|| công kê: gà trống]
Tiếng Hán của Đà Lôi là do năm đó bị Thiết Mộc Chân bắt tới chỗ Chu Thông học, những câu thông thường trao đổi hàng ngày cơ bản là không có vấn đề gì, chỉ là phát âm còn có chút cứng ngắc. Hơn nữa… Đại khái có lẽ là vì dù sao cũng không phải là tiếng mẹ đẻ, cho nên đôi khi cũng có chút vấn đề về cách dùng từ.
Ví dụ như lúc này… Hắn kêu một câu ‘Âu Dương công kê’ chân thành vô cùng, phối hợp với vẻ mặt thiếu chủ đại nhân tuy rằng có chút cứng ngắc nhưng vẫn cố duy trì vẻ mỉm cười, loại cảnh tượng này quả thực là khiến ta có cảm giác như bị sét đánh mấy trận a…
Ta nhất thời có chủ ý nên kiếm một chỗ mà cười điên cuồng đã rồi hãy quay lại.
Nói thật, nếu như có kẻ nào sung sướng nhìn ta mà gọi ‘Hoa gà mái’, ta đã sớm trở mặt cùng hắn, lật bàn không thương lượng rồi, có thể thấy được công phu hàm dưỡng của Âu Dương thiếu chủ quả nhiên vượt xa người thường rồi.
Bất quá… Ta nhìn nhìn sắc mặt Âu Dương thiếu chủ, quyết định vẫn là đừng để Đà Lôi đi khiêu chiến cực hạn của hắn thì tốt hơn…
“Cái kia… Đà Lôi! Lần này… còn có ai tới Trung Nguyên cùng huynh?”
Vốn chỉ là định tùy tiện kiếm một chủ đề để hòa giải mà thôi, không ngờ Đà Lôi trả lời lại có vẻ cổ quái.
“Sư phụ Bác Nhĩ Hốt cùng sư phụ Triết Biệt đều đi theo ta, còn có…”
Hắn do dự một chút, lại không nói tiếp câu sau.
Bác Nhĩ Hốt là một trong Tứ Kiệt dưới trướng Thành Cát Tư Hãn, túc trí đa mưu, anh dũng thiện chiến. Từ nhỏ Đà Lôi đã theo y học hành quân đánh giặc, cảm tình thầy trò xưa nay sâu đậm; Triết Biệt là thần tiễn thủ nổi danh đại mạc, lại phụ trách dạy Đà Lôi thuật cưỡi ngựa bắn tên… Thành Cát Tư Hãn phái hai vị đại tướng này nam hạ với Đà Lôi, kì thật không có gì là kì quái.
Chỉ là… Nửa câu sau hắn nuốt lại kia, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ còn có người nào quan trọng hơn cũng cùng đến? Những người quan trọng có thể so sánh với Tứ Kiệt cũng không nhiều lắm, có thể đếm được trên đầu ngón tay…
“Ta ra ngoài rừng xem tình hình như thế nào…” Âu Dương thiếu chủ ngừng một chút, mới nói tiếp: “Nơi này đã an toàn, cũng không còn người nào khác, cô có thể yên tâm ôn chuyện cùng tứ ca cô.”
“Chờ một chút…” Ta vội giữ chặt tay áo hắn, nhất thời lại không biết nói thế có được hay không nữa, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Vừa rồi là Hoàng Hà Tứ Quỷ.”
“Ta biết.” Hắn gật gật đầu, khóe môi hơi hơi giơ lên, “Bọn họ là đệ tử của ‘Quỷ Môn Long Vương’ Sa Thông Thiên, ta cũng đã từng gặp qua vài lần.”
“Vậy Sa Thông Thiên…”
Ta do dự không biết nên tìm từ nào để nói tiếp, không thể không để cho người ta chút mặt mũi nào mà gọn gàng dứt khoát nói hắn không đánh lại ba người kia đi? Âu Dương thiếu chủ lại giống như nhìn ra được suy nghĩ của ta, nhẹ nở nụ cười.
“… Đừng lo lắng, không sao đâu.”
Nói vậy cũng có khác gì không nói gì đâu? ! Ta kéo tay áo hắn không chịu buông.
“Ngày thường tỷ võ cùng y, thắng bại có lẽ chỉ khoảng năm – năm. Bất quá, nếu là lúc này gặp gỡ, cho dù có vài tên như Sa Thông Thiên cũng không đáng gì…” Âu Dương thiếu chủ mỉm cười, “… Nếu ngay cả chút bản sự ấy cũng không có, ta làm sao xứng làm truyền nhân ‘Tây Độc’.”
Ý hắn là dụng độc?
Đây có lẽ thật sự là điểm lợi hại của hắn, bất quá ta nhớ rõ độc dược, độc phấn của hắn cũng có chỗ thiếu sót, ví dụ như vấn đề hướng gió cùng khoảng cách…
Ta luống cuống tay chân, cúi đầu lục túi da.
“‘Bạo Vũ Lê Hoa Châm’ này hẳn là ngươi biết cách sử dụng đi, đây là độc mà nhị sự phụ thối điều chế. Nếu nhìn thấy Bành Liên Hổ, ngàn vạn đừng đối chưởng cùng y, tên kia rất âm hiểm, trên tay có độc châm, cho dù ngươi không sợ chất độc kia, nếu trúng phải cũng sẽ phiền toái… Quên đi, ngươi vẫn nên mang theo hạt châu này đi, có thể tránh trăm độc. Còn có dược này…”
…
…
…
Chính đang lục túi, không cẩn thận vừa nhấc đầu, liền thấy hai tay Âu Dương thiếu chủ đều bị ta nhồi đủ thứ chai lọ linh tinh, nháy mắt ta cũng ngây ra rồi… Nghĩ nghĩ, đơn giản tháo túi da xuống, đưa cả cho hắn.
“Tóm lại, ngươi nhớ cẩn thận.” Ta không nhịn được lại gà mẹ vô cùng, dong dài thêm một câu, “Không cần cứng rắn đối chọi, nếu đánh không lại thì bỏ chạy cũng được…”
“Hừ!” Đà Lôi ở phía sau đột nhiên thét lớn một tiếng, “Đánh không lại bỏ chạy, vậy còn tính là nam tử hán đại trượng phu sao!”
“Ai cần huynh lo!” Ta xoay người đá một cước.
Đà Lôi không dám trốn, thành thành thật thật đứng tại chỗ để ta đạp trúng. Ta hận nhất loại lý luận này, đánh không lại không trốn, chẳng lẽ ở lại để bị đánh chết sao? Cái gì mà nam tử hán đại trượng phu, toàn là rắm chó!
Nếu chết rồi thì còn làm được gì… Có thể sống đương nhiên phải cố gắng sống sót mới đúng a…
…
…
…
Đầu đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng nhu nhu, ngay sau đó lại có thứ gì được nhét vào tay, cảm giác quen thuộc này… Cúi đầu vừa thấy, quả nhiên là túi da của ta. Ta ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, Âu Dương thiếu chủ đã mở miệng trước rồi.
“Những thứ này của cô, ta cũng không dùng tới…” Hắn khẽ thở dài một tiếng, ngừng lại một chút, lại nói: “Bất quá vật kia hẳn là có tác dụng, ta mượn dùng một chút, được không?”
Trong tay hắn là hạt châu Ích Tây Gia Thố tặng ta… Ta gật gật đầu.
Âu Dương thiếu chủ cất hạt châu vào lòng, chắp tay với Đà Lôi, xoay người định đi, lại ngừng lại.
“… Làm sao vậy?”
Hắn nhíu mày, đột nhiên cúi người xuống, thấp giọng nói nhỏ bên tai ta: “Cho dù đánh không lại… Chắc chắn ta cũng trở lại đưa cô đi trốn cùng…”
=_=! ! ! Người này tuyệt đối là “Không ái muội sẽ chết” a …
Âu Dương thiếu chủ phiêu phiêu bay đi, Đà Lôi vẫn im lặng đứng phía sau ta, đột nhiên lại kêu to một tiếng.
“Hoa Tranh…” lại lập tức ngừng lại, ngữ khí mang theo vài phần do dự, giống như là không biết làm thế nào nói ra miệng.
Ta ngẩn ra, quay đầu nhìn vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy của hắn.
“Đà Lôi, làm sao vậy?”
Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, mới nhìn thẳng ta, gằn từng tiếng hỏi: “Vị Âu Dương công tử vừa rồi kia… Là loại người nào?”
ORZ… Vốn nghĩ rằng hắn định nói với ta chuyện gì đó quan trọng lắm cơ, hại ta ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, kết quả cư nhiên lại là loại vấn đề nhàm chán này.
Còn có, rõ ràng phát âm của hắn không có vấn đề gì, chẳng lẽ ‘Âu Dương công kê’ ban nãy là hắn cố ý gọi sai?
Uy! Ngươi năm nay đã hai mươi tuổi, không phải hai tuổi, đùa cái trò vớ vẩn này không thấy nhàm chán sao!
Ta đầu đầy hắc tuyến nhìn Đà Lôi…
“Hoa Tranh, muội nhớ kĩ, chúng ta là người Mông Cổ!” Đà Lôi đột nhiên túm lấy bả vai ta, ra sức lắc lắc.
Làm gì chứ, sao đột nhiên lại nhấn mạnh vấn đề này với ta? !
“Người Mông Cổ chúng ta không có nhiều quy củ thối giống người Hán bọn họ như vậy…” Ánh mắt hắn chuyển nhanh trên người ta, có chút lo lắng nói tiếp: “Cho dù có… cũng không phải là chuyện gì lớn, muội không cần để ở trong lòng!”
Đây là đang nói về cái gì a?
Đà Lôi vẫn còn đứng một bên lải nhải mấy lời linh tinh vô nghĩa “Muội thân là con gái của Thành Cát Tư Hãn” “Nhiều kẻ muốn cầu hôn”… Khiến ta càng nghe càng thấy mơ hồ, vì thế thực không nhẫn nại lại cho hắn một cước, “Nói trọng điểm!”
Vẻ mặt hắn khó xử giống như muốn nói “Việc này thật khó mà nói thành lời”, nhìn ta… Nhìn ta… Nhìn ta…
…
…
…
Ta theo ánh mắt hắn nhìn xuống… Nhìn chính mình… Nhìn chính mình… Nhìn chính mình…
…
…
…
Ý? Đai lưng này nhìn thực quen mắt… Màu trắng, thêu hoa văn vàng, hai đầu được kết cực kì tinh xảo… Hình như đã thường xuyên nhìn thấy trên người ai đó…
Trong nháy mắt nhớ tới kia, ta chỉ cảm thấy giống như bị trăm ngàn đạo sét giáng trúng, cả người đều cháy xém như than rồi!
Vì… vì sao đai lưng của Âu Dương thiếu chủ lại ở trên người ta a?!
Hơn nữa càng làm người ta giận sôi là, ta cư nhiên ban ngày ban mặt lại cứ như vậy mà rêu rao khắp nơi trước mặt Quách đại hiệp, Hoàng cô nương, Đà Lôi, Hoàng Hà Tứ Quỷ cùng đám NPC khác…
A a a a a a a a!
Loại hành vi mất mặt giống như mặc quần áo ngủ mà đi làm này… Rốt cuộc vì sao lại xuất hiện trên người ta a?
Ta túm cái đai lưng, run lên giống như lá rụng trong gió, rối rắm cân nhắc giữa phương án một và phương án hai. Phương án một là lập tức hủy thi diệt tích, tìm cách xóa dấu vết, phương án hai là giả bộ không xảy ra chuyện gì hết.
Câu nói tiếp theo của Đà Lôi làm ta không chút do dự lựa chọn phương án sau.
Hắn nói vốn cực kì kinh hoàng đầy bạo lực, sau khi kiểm duyệt giảm bớt, đại khái là thế này —— “Nếu tên xxx kia dám ép buộc muội xxx, xxx, ta lập tức trở về mang binh mã xxx, xxx, xxx hắn!”
Tuy rằng trước mắt còn chưa thể làm rõ chân tướng “sự kiện đai lưng”, nhưng ít ra có thể khẳng định Âu Dương thiếu chủ không hề làm ra chuyện gì khiến người ta phải nổi giận băm thây vạn đoạn đối với ta, thân thể của mình, tự mình hiểu rõ, huống chi dấu thủ cung sa không hay ho trên tay trái ta vẫn còn yên ổn bình thường, cho nên… Ta chỉ đành trợn tròn mắt nói dối thôi.
“Căn bản là không có chuyện gì… Này… đai lưng này là của muội!”
Đà Lôi hơi hoài nghi nhìn ta.
Ta kiên trì giải thích, “Cái kia… chúng ta cùng mua tại một cửa hàng, nhìn qua khó tránh khỏi có điểm giống…”
Đà Lôi tiếp tục hoài nghi nhìn ta…
Ta thật sự không chịu nổi nữa, vì thế thẹn quá thành giận lật bàn!
…
Sau một lát, Đà Lôi mặt mũi bầm dập tỏ vẻ thật ra hắn cũng không phát hiện thấy chuyện gì, chuyện gì cũng không biết… Ta vừa lòng phủi phủi tay…
Lúc đó sắc trời đã tảng sáng, ánh nắng nhàn nhạt ẩn sau tầng mây mỏng manh giống như bất kì lúc nào cũng có thể tan biến.
“Hoa Tranh, muội…vui vẻ hơn so với khi còn ở thảo nguyên…”
Đà Lôi ngước nhìn trời, vẻ mặt có chút buồn bã, ta không biết nên nói gì, cho nên đành phải im lặng.
Trầm mặc một lát, hắn đột nhiên nói: “Lần này đi, muội căn bản là không định trở về phải không?” Nói xong liếc mắt nhìn ta một cái, nở nụ cười, “Giật mình như vậy làm cái gì, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, muội nghĩ gì, sao ta lại không biết…”
“Đà Lôi, muội…”
Hắn khoát tay, ngăn lời nói kế tiếp của ta.
“Phía phụ hãn đã có ta, không cần lo lắng, muốn làm thế nào là tùy thuộc vào muội, chỉ là…” Hắn dừng một chút, mới nói: “… Mười năm cũng được, hai mươi năm cũng được, lúc nào muội muốn thì trở về, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ ở trên thảo nguyên chờ muội.”