Tốc độ phục hồi của Quách đại hiệp thực quá mức nhanh chóng.
Mới vài ngày, những vết thương vốn trầy da tróc thịt trông thực sự thảm thiết cũng đã bắt đầu khép miệng. Ngoại trừ việc bị thương trên trán, nói chuyện ê a không rõ ra, cơ bản đã không có gì đáng ngại —– ta thực không phúc hậu cảm thấy điều này với hắn mà nói, kì thật là chẳng ảnh hưởng gì cả.
Thuốc trị thương nhị sư phụ chế quả nhiên linh nghiệm, “canh thập toàn đại bổ” Hoàng cô nương làm quả nhiên thực bổ dưỡng.
Còn có… thói quen quả nhiên thực đáng sợ.
Hiện tại, mỗi ngày khi trở về phòng, Hoàng cô nương tự giác quẹo trái, Âu Dương thiếu chủ tự giác quẹo phải… Quách đại hiệp dù sao cũng bị lệnh cưỡng chế nằm giả chết, nói cách khác, ngoại trừ ta ngẫu nhiên nhớ tới sẽ có chút buồn bực ra, những người khác căn bản đã hoàn toàn coi đây là thói quen tự nhiên rồi.
Cho nên, tình trạng phân phối phòng nhìn thế nào cũng thấy thực quỷ dị này, cư nhiên lại vẫn cứ tiếp tục kéo dài như vậy.
—– Nhân tiện nói một câu, căn cứ vào kết quả mà mỗi ngày ta đi tản bộ quan sát được, gian khách sạn này thật đúng là đầy ngập khách rồi, gian gian phòng phòng đều có người ra ra vào vào.
Ta rất lấy làm kỳ quái, vì sao mỗi chi nhánh của “Duyệt Lai khách sạn” sinh ý đều dị thường tốt như vậy?
Là gặp đúng lúc mùa du lịch ở cổ đại làm ăn phát đạt, hay là khách sạn này trên thực tế còn cung cấp các ‘loại hình dịch vụ đặc biệt’ như sòng bạc, thanh lâu, thuốc phiện… linh tinh?
…
…
Cũng không phải ta có hứng thú gì với chân tướng phía sau, loại chuyện này luôn luôn là biết càng nhiều càng nhanh đi đời.
Chỉ là… Nếu “Duyệt Lai khách sạn” là một tài sản lớn như vậy, Nhạc Thiếu Đông cùng lão cha nghe nói thực bưu hãn của hắn kia, hẳn là sẽ không dễ dàng buông tay đi?
Ách, kỳ thật chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới ta.
Trong nguyên tác cũng không nhắc gì tới tổ chức thần bí ‘Duyệt Lai khách sạn’, cho nên căn bản là ta cũng không biết tình huống sẽ phát triển theo hướng nào a. Nói lại, loại đạo lý đơn giản mà ta cũng có thể nghĩ được này, không thể có chuyện Âu Dương thiếu chủ lại không nghĩ được, nói không chừng hắn đã sớm có an bài, chờ tới thời cơ, một lưới bắt hết ấy chứ…
Liếc mắt nhìn bên ngoài trời đêm tối đen như mực, lúc này mà còn chạy tới thư phòng, có phải không quá thích hợp hay không…
Không, nhất định là không thích hợp.
Tuy rằng Âu Dương thiếu chủ đã nói với ta, có việc thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm hắn, nhưng những lời khách sáo như vậy, cũng không thể coi là thật được. Chưa tính tới việc có thể nghe được chuyện gì cơ mật quan trọng không nên nghe, nếu không cẩn thận quấy rầy đến chuyện tình yêu của người ta…ách, sẽ xấu hổ chết người a.
Tuy rằng ta không thể khẳng định trăm phần trăm là mình sẽ nhìn thấy… Nếu không, coi như không thấy là được? Nhưng vạn nhất thật sự là… Vạn nhất… Thật sự xảy ra chuyện gì…
…
…
Không biết tại sao, toàn thân đột nhiên cảm thấy kiệt sức, ta đơn giản nằm úp sấp trên bàn, vùi mặt vào cánh tay.
Có một số việc có lẽ vẫn là không nên nhìn thấy, cũng không nên nghĩ nữa… Mỗi ngày sẽ trôi qua rất tốt…
Đầu đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng nhu nhu, không cần nhìn cũng biết là ai làm… Hiện giờ ta ngay cả kháng nghị cũng lười rồi, dù sao kháng nghị cũng vô dụng.
“Sao còn chưa đi ngủ?”
Thanh âm mang theo ý cười vang lên từ khoảng cách cực gần, ta vô cùng buồn bực ngẩng đầu trừng hắn.
“Ngươi còn chưa trở về, ta ngủ thế nào được.”
Đây đại khái là do tính hay lo nghĩ đi, từ khi ta còn đi học đã như vậy rồi.
Buổi tối sau mười giờ, chỉ cần trong phòng còn một người chưa về, ta sẽ bắt đầu lo lắng có phải ở thư viện tự học cãi nhau với người ta hay không, liệu có phải trên đường về gặp sắc lang hay không, hay có phải không mang chìa khóa…linh tinh, tóm lại là không thể an tâm ngủ được.
Thế cho nên mấy cô gái cùng phòng đã bồi dưỡng được một thói quen tốt là nếu đêm không về kí túc nhất định sẽ gọi điện báo cho ta biết.
Được rồi, ta biết thời đại này căn bản không có điện thoại để thông báo hành tung, ta cũng biết Âu Dương thiếu chủ không phải là đám con gái yếu đuối cùng phòng với ta, nhưng loại bản tính gà mẹ này, thật khó mà sửa ngay được a.
Cho nên về sau, nếu có thể tự mình quyết định, ta đều mãnh liệt yêu cầu ở một mình, không có bạn cùng phòng sẽ không xảy ra chuyện này, có thể an ổn mà ngủ.
Vốn là phương án giải quyết hoàn mỹ cỡ nào a! Đáng tiếc hiện tại…
Hậm hực thở dài, ta lại nằm úp sấp xuống bàn, tiếp tục yên lặng cảm khái vì sao mình lại có nhiều tật xấu như vậy chứ…
Lực đạo trên tay Âu Dương thiếu chủ lại tăng thêm, lại chà đạp cái đầu không hay ho của ta thêm vài lần nữa, sau đó nhấc vạt áo, ngồi xuống bên cạnh ta, cười dài nói: “Hôm nay nhiều việc hơn một chút, mệt cho cô cũng phải ngủ muộn…”
Này xem như… xin lỗi?
Làm gì có ai vừa cười đến vui vẻ như vậy vừa nói xin lỗi? Thành ý… thành ý ở đâu a!
“Sau này nếu lại có chuyện này, cô đến thư phòng tìm ta… Được chứ?”
“Ách?” Ta đi làm cái gì? Muốn chết sao…
Hắn phe phẩy chiết phiến trong tay vài cái, mới mỉm cười nhìn ta nói: “Trong thư phòng có giường nhỏ, cô tới đó nằm tạm một lát. Chờ ta xong việc, sẽ gọi cô trở về phòng…”
Ta ngẩn ra, còn chưa kịp nói chuyện, hắn lại khẽ thở dài một tiếng.
“Ta cũng biết việc này không hợp tình hợp lý, có nhiều chỗ miễn cưỡng, chỉ là… vẫn còn hơn hiện giờ cô khiến mắt mình đỏ lên như mắt thỏ như vậy…”
Ngươi mới là con thỏ! Cả nhà ngươi đều là thỏ! Phạm vi trăm dặm nhà ngươi đều là thỏ!
Bất quá… Nói thực ra, đề nghị này nghe qua cũng khiến ta động tâm, nhưng mà ta lại thật sự không muốn ngày nào đó vì nghe được hoặc là thấy được cái gì mà bị diệt khẩu…
Ta còn đang do dự, Âu Dương thiếu chủ nhẹ lắc lắc chiết phiến trong tay, từ từ nói:
“Vào buổi đêm, thư phòng là nơi cấm địa, người khác không được phép ra vào, cô chỉ cần ngủ là được, về phần việc Bạch Đà sơn…” không biết hắn nghĩ tới cái gì, khẽ nở nụ cười, “… Cho dù ta có bày trước mắt, chỉ sợ cô cũng không chịu xem, cần gì phải lo lắng?”
Người này hẳn là từng học thuật đọc tâm đi, nhất định, khẳng định, xác định là hắn đã từng học đi! Bằng không làm sao mỗi lần nói chuyện đều nhắm đúng mục tiêu một cách đáng sợ như vậy.
Nói lại, ngủ không đủ giấc thật sự rất thống khổ, ta cũng không muốn mỗi ngày đều cos con thỏ mắt đỏ mà ra ngoài a, vì thế… cơ bản là không suy nghĩ nữa, ta cũng rất không có cốt khí nhấc tay đầu hàng rồi.
Âu Dương thiếu chủ cười đến có chút thoải mái đưa tay tự rót một chén trà, trước khi ta kịp ngăn lại, liền uống một hơi cạn sạch.
“Uy… trà đấy lạnh a…”
Người này từ khi nào lại đột nhiên trở nên ‘hào sảng’ như vậy rồi? Hoàn toàn không giống hắn bình thường a…
Hắn nghi hoặc nhìn ấm trà, lại nhìn nhìn ta: “… Sao vậy?”
“Trà lạnh sẽ mất ngon…”
Ta thực vô lực nhìn hắn, hắn lại nở nụ cười, lại còn cười đến thập phần vui vẻ.
“Không sao.”
ORZ.
Hoàng cô nương tóc ướt chạy khắp nơi, Âu Dương thiếu chủ bưng trà lạnh uống cạn… Bọn người trong võ lâm này hoàn toàn không có khái niệm dưỡng sinh sao, hay là cảm thấy chỉ cần luyện võ là có thể không để ý tới quy luật khách quan?
“Mấy ngày nay nhiều việc, cơm đưa tới cũng thường xuyên quên ăn, cho nên uống mấy chén trà lạnh cũng không là gì. Nếu cô cảm thấy không ổn, pha một bình khác là được…” Âu Dương thiếu chủ không chút để ý đùa nghịch chiết phiến, hơi dừng lại, mới ngẩng đầu cười nói, “… Nếu vậy từ mai, phiền cô mỗi ngày đều chuẩn bị cho ta một bình trà nóng, được không?”
“Được thôi.”
Ta gật gật đầu, việc này cũng không có gì khó khăn, ta cũng làm được. Bất quá… ta nghĩ nghĩ, vẫn quyết định chuyện xấu nên nói trước thì hơn.
“Nhưng mà ta cũng không hiểu về trà đạo a…”
Nếu nói về việc phải chú ý hỏa hậu, nguồn nước, độ ấm, nơi sản sinh lá trà, thời gian ngâm… những chuyện đó, hắn vẫn nên tìm nhân tài tinh thông đi cho đỡ mất thời gian…
“Ai để ý tới những thứ đó chứ.” Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, nhìn về phía ấm trà trên bàn, “Trà này mặc dù lạnh, ta lại thấy dễ uống…”
Ta vội vàng kéo ấm trà lại, còn cố ý để ở chỗ hắn không với tới, vừa quay đầu lại…
Uy, thiếu chủ đại nhân, vẻ mặt kia của ngươi là sao a?
Trợn mắt hữu thần nhìn nhau ba giây…
“Quên đi…” Âu Dương thiếu chủ nâng tay day day thái dương, thoạt nhìn có vẻ thực buồn rầu, “… Sớm đi ngủ đi.”
Nói xong liền đứng lên, ta không kịp nghĩ, túm lấy cánh tay hắn.
“Chờ một chút!”
Vừa rồi nói đông nói tây với hắn cả nửa ngày, chuyện quan trọng nhất cư nhiên lại không nhắc tới một chữ, đầu óc ta dạo này thực đãng trí a…
Hắn đột nhiên cứng đờ, mới trở lại ngồi xuống, khẽ nhíu mày nhìn ta.
“Sắc mặt tại sao khó coi như vậy… Là có gì không thoải mái?”
“Không phải… Ta không có…” Chần chờ một chút, ta vẫn quyết định nói thẳng ra, “Hôm nay dường như ta nhìn thấy Nhạc Thiếu Đông.”
“Nhạc Thiếu Đông?”
“Ừ, chính là thiếu chủ trước của ‘Duyệt Lai khách sạn’…”
Lúc đầu ta chỉ là cảm thấy gã thanh niên tuấn tú nhưng tái nhợt đi qua đó rất có chất tiểu thụ, cho nên nhìn nhiều vài lần.
Sau đó đột nhiên cảm thấy khuôn mặt kia nhìn thực quen mắt, lại không nghĩ ra là ai —— dù sao nếu đã cải trang thì cũng không dễ mà nhận ra được tướng mạo sẵn có ——— nhưng hắn quay người lại, ta liền nghĩ ra.
Bóng dáng của người ta, trừ khi là cố ý ngụy trang hoặc là gặp biến cố gì đó rất lớn, nếu không trong thời gian ngắn sẽ không có thay đổi gì nhiều.
‘Tiền nhiệm thiếu chủ’ xuất hiện tại khách sạn mà ‘đương nhiệm thiếu chủ’ đang ở… Loại chuyện này… nghĩ thế nào cũng không thể cảm thấy chỉ đơn giản là do trùng hợp…
Nhưng nếu quả thực chỉ là trùng hợp, vậy chẳng phải là ta bức người ta tới đường cùng sao?
Nhưng vạn nhất không phải trùng hợp, vạn nhất bọn họ thật sự tính làm gì mà Âu Dương thiếu chủ không biết… có thể sẽ khiến cho người của Bạch Đà sơn chết rất nhiều.
Cho nên do dự đến do dự đi, cuối cùng ta vẫn cảm thấy, cho dù thế nào cũng phải nói chuyện này với Âu Dương thiếu chủ một tiếng mới đúng…
…
…
Nói xong chân tướng, ta chớp chớp mắt, chờ thiếu chủ đại nhân lên tiếng.
Hắn nắm chiết phiến trầm ngâm một lát, mới gật gật đầu, không nhanh không chậm phun ra năm chữ:
“Việc này ta đã biết.”
Thực ngắn gọn…
Được rồi, dù sao hiện tại hắn cũng đã biết, kế tiếp muốn làm gì cũng không liên quan tới ta.
Tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.
Ta hít mạnh một hơi, vươn người một cái, tính đi ngủ, Âu Dương thiếu chủ lại mở miệng:
“Cô… cùng Nhạc Thiếu Đông kia là có quen biết?”
Trình độ đó ta cũng không biết có thể tính là ‘quen biết’ không a, dù sao cũng chỉ là giao tình không đến một tháng, ta gãi gãi đầu, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Âu Dương thiếu chủ đảo chiết phiến trong tay, mỉm cười nói: “Nếu không sao có thể chỉ bằng bóng dáng liền nhận ra là ai…”
Nói như vậy cũng đúng… Ta gật gật đầu.
Trước khi xảy ra chuyện không hay ho ở biệt viện kia, ta cùng Nhạc Thiếu Đông bọn họ quả thực cũng quen thuộc.
Chẳng qua, hiện tại hơn phân nửa là bọn họ đã xếp ta vào phía đối địch rồi, cho dù lúc trước chưa xếp thì từ sau khi đi cùng Âu Dương thiếu chủ cũng đã xem như vậy…
Nói như vậy, người hiện tại đang ngồi cạnh ta đây căn bản chính là hung tinh đi… Đúng rồi, ngay từ đầu bị cuốn vào một cách kì quái cũng là do hắn a…
“Cũng là tình bạn cố tri, kia… có muốn ta thủ hạ lưu tình?”
Ta hoài nghi đánh giá Âu Dương thiếu chủ, vẻ mặt hắn thẳng thắn thành khẩn không hề có sơ hở, ngược lại, lại làm cho ta cảm thấy càng có vấn đề… Bất quá, thật ra không cần phải nghĩ cũng trả lời được.
“Không cần.”
Ta cũng không ngu ngốc đến mức cho rằng mình có thể cứu vớt thế giới, trong cuộc đấu tranh lợi ích thuần túy, không nói tới chính nghĩa ác tà này, không có ai là trong sạch vô tội cả, Nhạc Thiếu Đông không phải, Âu Dương thiếu chủ cũng không phải.
Thắng làm vua, thua làm giặc… Bọn họ hẳn là đều hiểu được đi…
“Thật sự… không cần?”
Hôm nay người nào đó thật đúng là đặc biệt lải nhải a, ta không nhịn được trừng lớn mắt nhìn hắn, hắn ngược lại nở nụ cười, hơi ngừng lại, lại hơi hơi nhăn mi.
“Thế này…chỉ sợ cả đêm mai cũng không rảnh rồi…”
Nói cách khác, ngày mai hắn tính làm việc suốt đêm sao…
“Vậy ngươi còn không mau đi ngủ!”
Ta nghĩ vậy lập tức nhảy dựng lên giục hắn, kết quả người nào đó lại không nhanh không chậm phe phẩy chiết phiến… Thật sự là hoàng đế không vội thái giám cấp… Thiết! Hắn mới là thái giám!
Âu Dương thiếu chủ đột nhiên đưa tay nhu nhu tóc ta, hòa nhã nói:
“Ta vốn ngủ ít, mấy ngày nay cũng đều vậy, không sao…”
Luôn luôn ngủ không tốt?
“Để ta giúp ngươi xoa bóp đầu một chút…”
Hắn ngẩn ra, ta cũng ngẩn ra.
Sau đó ta mới phát hiện mình vừa nói một câu ngớ ngẩn tới mức nào… vội vàng bổ cứu:
“Không không không, vừa rồi ta không nói gì hết, ngươi cũng không nghe được gì hết!”
Đầu có thể nói là bộ vị yếu nhất mà lại quan trọng nhất của con người, vô số huyệt đạo kinh mạch đều hội tụ ở đó, chỉ cần kẻ khác cố ý điểm mạnh một chút cũng có thể khiến bị thương hoặc chết người, người nào cũng phải phòng ngừa, bảo vệ cho chu toàn…
Ta vừa rồi tuyệt đối là nước vào óc rồi… Tuyệt đối!
“Cô lại đang miên man suy nghĩ cái gì rồi? Thuật xoa bóp rất mất sức, vốn là sợ làm liên lụy cô…”
Âu Dương thiếu chủ nhíu mày nhìn ta, ta không khỏi có điểm chột dạ né tránh.
Yên lặng một lúc lâu, mới nghe hắn chậm rãi nói:
“Cô xưa nay làm việc cẩn thận tị hiềm, ta cũng không phải là không biết. Chỉ là… Ta sao có thể nghi ngờ cô…”
Không biết vì cái gì, mắt bỗng nhiên mờ đi…