Kỳ thật ta quả là một người không có yêu cầu cao.
Xuất môn ra ngoài, chờ mong cái gọi là “Lên đường bình an, đi chung đường thuận lợi” cũng không tính là chuyện gì quá phận đi.
Nhưng mà…
Nhìn nhìn ba vị “bạn đồng hành” bên người kia, ta khá là nhận mệnh, bỏ qua suy nghĩ này.
Một cô gái xinh đẹp trí tuệ tuyệt luân, nhưng sự tồn tại lại là Kim lão gia tử tự tay viết phê chỉ thị giống như bug;
Một vị hoa hoa công tử phúc hắc, nhưng lại quyết chí thề bỏ vui đùa lưu manh vì cô gái bug xinh đẹp;
Một vị cuối cùng… Tuy rằng là Xạ Điêu đệ nhất thành thật, lại có thể chất nam chủ quỷ dị “Cho dù chính mình không gây chuyện, mọi chuyện cũng sẽ tìm tới hắn”.
Orz, ta cơ hồ đã có thể đoán được chuyến đi chung này sẽ gặp những chuyện thế nào rồi, không biết hiện tại xin rời khỏi nhóm có còn kịp hay không.
“Nga nha, tiểu cô nương không phải là còn nhớ thương một người ra đi nào đó chứ?”
Thanh âm người nào đó bỗng vang lên bên tai, ngừng lại một chút, trước khi ta kịp cho hắn một cái tát, lại cười dài bổ sung:
“Tuy nói không phải là không thể, chỉ là… Nếu có người biết hành tung của bảy vị sư phụ của cô, chỉ sợ cũng…”
Uy hiếp, này tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn!
Về hành tung của Giang Nam thất quái, so với cái loại hoàn toàn dựa vào tình tiết truyện để xác định đại khái địa điểm như ta, tin tức tình báo mỗi ba ngày một lần của Âu Dương thiếu chủ chắc chắn sẽ chuẩn xác hơn nhiều không thể nghi ngờ gì —— tuy rằng không biết rốt cuộc là hắn làm như thế nào.
Ách, phải nói là may mắn vì đã không biết đi… Loại chuyện liên quan tới cơ mật nhà người ta, vẫn là biết càng ít càng tốt, nếu không, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị diệt khẩu cũng nên…
Da đầu bỗng nhiên truyền đến cảm giác hơi đau đớn.
Lại tới nữa… Còn như vậy nữa, ta chẳng những đừng nghĩ tới chuyện cao lên, nói không chừng còn có thể chưa già đã hói đầu a a a a!
“Bồ câu nhà ngươi, nhanh lên, mau lấy ra cho ta!” Ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ, “Lần sau còn dám đậu trên đầu ta, ta bắt nó đem hầm canh!”
Ta rốt cuộc là làm sao lại giống chuồng chim bồ câu nhà hắn a, mỗi con bồ câu truyền tin đều lấy đầu ta làm sân bay.
Bạch Đà sơn thiếu chủ gì chứ, ngay cả một con bồ câu cũng không dạy được.
Âu Dương thiếu chủ vừa cẩn thận bắt con bồ câu trên đầu ta xuống, vừa đáp:
“Được.”
Đáp ứng có vẻ rất sảng khoái, nhưng mà…
Uy! Cái cái vẻ mặt liều mạng nhịn cười kia là sao hả, cho là ta không thấy được sao…
“Hoa tỷ tỷ, lời này tỷ đã nói rất nhiều lần rồi. Đúng không, Tĩnh ca ca?”
“Ừ!”
Hoàng cô nương cười đến giảo hoạt đáng yêu, Quách đại hiệp đại lực gật đầu phụ họa, Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh nhìn tờ giấy truyền tin…
Ta nói, ba người các ngươi căn bản chính là người một nhà đi!
Ta yên lặng quay đầu đi, chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót…
Một bàn tay đột nhiên vươn đến trước mặt ta, “Này, cầm.”
Ta sửng sốt sửng sốt.
Con bồ câu kia ngược đãi da đầu ta cũng không phải chỉ một hai lần, nhưng nhìn nó từ khoảng cách gần như vậy thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Hình dáng nho nhỏ, đứng ở trong bàn tay hắn cũng không bay đi, chỉ nghiêng cái đầu nho nhỏ nhìn ta, đôi mắt đen lúng liếng chuyển a chuyển, một thân trắng như tuyết không nhiễm một hạt bụi… Quả thực là đáng yêu phát điên rồi…
Ta không nhịn được đưa tay thử sờ sờ đầu của nó, nó cư nhiên không né không tránh, còn nghiêng đầu “Gù gù” khẽ kêu hai tiếng, có vẻ thực thích ý.
… Thực đáng yêu!
“Không phải muốn hầm canh sao?” thanh âm mang theo ý cười thản nhiên vang lên, “Cũng chia ta một ly canh, như thế nào?”
“Ách…” Ta nhất thời nghẹn lời.
Âu Dương thiếu chủ ngẩng đầu nhìn trời, “Nếu không động thủ, ta có thể thả nó về không?”
“…”
Ta chỉ đành giả như không nghe thấy gì, đưa tay che trán, nhìn ra phương xa.
A, bầu trời thật xanh a, cây cũng thật xanh a, nước cũng thật xanh a… một con bồ câu bay thật là nhanh a, nó căn bản chính là đang chạy lấy mạng đi…
Âu Dương thiếu chủ cười khẽ hai tiếng, cũng không tiếp tục truy vấn về vấn đề canh bồ câu nữa, chuyển hướng về phía Quách đại hiệp.
Ta vểnh tai, hết sức chăm chú nghe.
“Quách huynh, lệnh sư đã đến địa giới Tập Khánh phủ, xem ra một đường coi như thuận lợi, không có việc gì.”
Tuy rằng hoàn toàn không biết hắn nói rốt cuộc là làm thế nào, nhưng chỉ cần không có việc gì là rất tốt rồi, ta thở ra một hơi thật dài. Cơ hồ đồng thời cũng nghe được tiếng thở phào của Quách đại hiệp, có thể thấy được ý tưởng của chúng ta thực nhất trí a…
Hoàng cô nương nhíu mày, “Chúng ta đây chẳng phải là chỉ cách nhau ba ngày lộ trình sao, không bằng tạm thời thả chậm hành trình.”
“Tại hạ cũng đang có ý này.” Âu Dương thiếu chủ mỉm cười, “Bảy vị kia kinh nghiệm giang hồ phong phú, nếu như phát hiện chúng ta ở ngay phía sau, chỉ sợ không chỉ hờn giận, lại làm chuyện gì trái với bổn ý.”
Ý kiến của Hoàng cô nương cũng là ý kiến của Quách đại hiệp, về phần ta…
Cho dù theo phương diện nào mà nói, ta cũng không cho rằng mình có thể suy nghĩ chu đáo, giải thích cao minh hơn hai vị kia, cho nên đã sớm sáng suốt bỏ qua quyền lên tiếng rồi.
Vì thế việc này liền quyết định như vậy rồi.
Muốn thả chậm hành trình, đơn giản chính là nấn ná vài ngày ở ven đường.
Ừm… Không biết ở gần nơi này có chỗ nào hay để chơi không…
Lúc này, ánh mặt trời vừa lúc, ấm áp mà thoải mái.
Ta lười biếng ghé trên lưng con ngựa già, kệ cho nó thong thả khoan thai đi, trong đầu mơ mơ hồ hồ nghĩ đủ thứ linh tinh không biết bắt đầu từ đâu và kết thúc thế nào.
“Mệt mỏi sao?”
“Có khỏe không…”
Ta không chút để ý đáp lời.
Khoan khoan, thanh âm sao lại cách gần như vậy, còn có nhiệt khí phất qua vành tai… Nháy mắt kế tiếp ta liền ôm lỗ tai ngẩng đầu lên.
“Uy!”
Người này dựa vào gần như vậy thì khi nào…
“Đến chỗ kia liền có thể nghỉ tạm rồi.”
Âu Dương thiếu chủ dường như không có việc gì, bình tĩnh chỉ chỉ phía trước, quả nhiên, đã có thể mơ hồ hình thấy bóng dáng một tòa thành, tựa hồ là một tòa thành lớn a.
“Quách huynh cùng Hoàng cô nương đã đi trước chuẩn bị rồi, ha ha…”
Hắn cười đến có thâm ý, ta không nhịn được trên mặt hơi hơi có chút nóng lên.
Không lẽ là… Ngựa của ta quá chậm rồi sao…
Hoàng cô nương cưỡi là tiểu hồng mã, không cần phải nói rồi, Quách đại hiệp cùng Âu Dương thiếu chủ cưỡi là hai con ngựa trắng cũng có chút thần tuấn.
Chỉ có ta là vẫn cưỡi con ngựa già mang theo từ thảo nguyên.
Không phải là không có tiền mua ngựa, chỉ là, nếu thay đổi ngựa, nó phải làm sao giờ…
Cho dù là cấp bạc gửi nuôi ở nông gia, một thời gian ngắn còn được, nhưng về sau, cũng không biết họ sẽ xử lý nó thế nào, vứt bỏ hay là ngược đãi lại hoặc là giết thịt cũng chưa biết chừng.
Nó đã cùng ta qua trăm sông nghìn núi tới đây, vô luận như thế nào… cũng không muốn tùy tùy tiện tiện bỏ nó a…
Nhưng nếu đi cùng mọi người, như vậy tựa hồ lại rất ích kỷ rồi, dù sao người khác cũng không có nghĩa vụ nhất định phải nhân nhượng tốc độ của ta.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, có ba người bọn họ một đường đi theo phía sau Giang Nam thất quái, hẳn là không có vấn đề gì.
Ta có biết đích xác hành tung của bọn họ hay không cũng không quan trọng gì, chỉ cần có thể đuổi tới hội hợp với bọn họ tại Quy Vân trang ở Thái Hồ là được.
Cho nên…
“Cái kia…” Ta thanh thanh cổ họng, cố gắng tìm từ, “Kỳ thật không cần cố ý chờ ta. Các ngươi lưu lại dấu hiệu dọc đường, ta theo dấu hiệu chậm rãi tìm đến cũng được…”
“Nga?” Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, “Sau đó cô tính một mình đi hơn ngàn dặm từ bắc tới nam?”
Từ đại mạc đến Tây Vực, lại từ Tây Vực đến Trung Nguyên… Ta không phải vẫn như vậy sao, cũng có sao đâu.
Ta gãi gãi đầu, đang muốn cố gắng thuyết phục hắn một phen.
“Ngựa chậm… Liền đi chậm, có gì quan trọng đâu? Cho dù thế nào, ta cũng vẫn…”
Hắn đột nhiên ngừng lại, đưa tay nhu nhu tóc ta, mỉm cười nói: “Đến.”
“Uy!”
Buồn bực vuốt ve móng vuốt hắn một phen, nhìn quanh bốn phía, này hình như là một tửu lâu đi.
Thanh âm quen thuộc từ không trung truyền đến.
“Hoa tỷ tỷ, nơi này, nơi này!”
Hoàng Dung ý cười trong suốt từ cửa sổ lầu hai vươn hơn một nửa người ra, vẫy tay về phía chúng ta. Phía sau Quách đại hiệp gấp đến độ đầu đầy mồ hôi nói với nàng gì đó, nàng vẻ mặt hờn dỗi ghé sát tai hắn nói nói mấy câu, vị nào đó lập tức liền đỏ bừng mặt…
Thật đúng là… một đôi siêu đáng yêu a…
Ta sợ mình cười ra tiếng, sẽ khiến hai vị kia không khỏi có điểm mất mặt, vội vàng quay đầu, lại nhìn thấy Âu Dương thiếu chủ mặt không chút thay đổi ghìm cương xuống ngựa.
Ách… Thiếu chút nữa đã quên, loại tình cảnh này với hắn mà nói hẳn là xem như đả kích rất lớn đi…
Tuy nói người này không nên cùng hành trình với tình địch, hoàn toàn là tự mình tìm tội, bất quá… Có đôi khi cũng cảm thấy hắn thật sự là rất đáng thương…
Ta thực cẩn thận đi theo phía sau hắn lên lầu.
Trên bàn dựa vào cửa sổ, Hoàng cô nương cùng Quách đại hiệp chính đang sóng vai nhỏ giọng nói thầm gì đó.
Ô… Nhớ rõ trước kia từng đọc sách phân tích tâm lý nói như thế này: ngồi sóng vai chứng tỏ quan hệ rất thân mật, bởi vì theo bản năng luôn hy vọng tùy thời có thể va chạm vào đối phương mới có thể lựa chọn tư thế ngồi như vậy.
Ta một bên không phúc hậu cân nhắc xem quan hệ giữa hai người này đã tới mức độ nào rồi, một bên thừa dịp Âu Dương thiếu chủ đang nói gì đó với người chạy bàn, nhanh chóng vượt qua ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ.
Vạn nhất Âu Dương thiếu chủ sinh hận cùng Quách đại hiệp ra tay quá nặng, nơi này có vẻ an toàn.
Kết quả… Người ta rất khí độ đứng bên cạnh bàn nói câu tiếp đón cùng Hoàng cô nương và Quách đại hiệp, sau đó liền tự nhiên giũ vạt áo, ngồi xuống bên cạnh ta.
—— được rồi, có vẻ là ta chọn sai vị trí ngồi.
Căn cứ phân tích tâm lý mà nói, ngồi ở đối diện là quan hệ thân mật thứ hai, bởi vì trong tiềm thức hy vọng tùy thời đều có thể nhìn thấy đối phương.
Bên cạnh chỗ ta ngồi không phải chính là đối diện với Hoàng cô nương sao?
Này… này… này…nếu như thế này lúc họ đánh nhau ta có nên nhảy cửa sổ không đây… Ta khóc không ra nước mắt quay đầu cân nhắc khoảng cách từ cửa sổ xuống đường.
Ước chừng không đến thời gian nửa bữa cơm sau, trên lầu quả nhiên đánh nhau.
Ta đoán đúng kết quả, lại không đoán được nguyên nhân.
Quách đại hiệp cùng Âu Dương thiếu chủ thật ra vẫn bình an vô sự, người bị đánh là một kẻ khác.
Người này… ừm, nên miêu tả như thế nào đây?
Nếu phải phân loại, tuyệt đối là thuộc loại “xa lạ mà lại quen thuộc”.
Nói xa lạ là vì đích thực không ai biết hắn;
Nói quen thuộc là vì cơ hồ trong tất cả những tiểu thuyết bối cảnh cổ đại, đều có loại nhân vật này xuất trướng, ngay cả tạo hình nhân vật cùng lời kịch xuất trướng cũng đều không khác nhau gì nhiều.
“Khặc khặc khặc, quả là một tiểu cô nương mỹ mạo a. Không bằng cùng đại gia ta về nhà, muốn gì được đấy, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô cùng.”
…
…
…
Đúng vậy, vị này chính là hoa hoa công tử trong truyền thuyết ‘nhà có ruộng tốt vạn khoảnh, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày không có việc gì liền mang theo một đám cẩu nô tài trên đường đùa giỡn con gái nhà đàng hoàng’ rồi!
Trước kia khi đọc truyện ta đã từng vô cùng ngạc nhiên.
Với dung mạo tuyệt thế của Hoàng Dung, trong truyện từ đầu tới cuối đều chưa từng bị đùa giỡn bao giờ —— về phần Âu Dương thiếu chủ kia tạm thời không tính —— hình như có điểm quá kì lạ khó hiểu đi.
Đương nhiên… Hiện tại ta đã biết, này chỉ là vì Kim lão gia tử không viết vào mà thôi.
Ngẫm lại cũng phải, nếu ngay cả loại chuyện này cũng viết vào, ‘Anh Hùng Xạ Điêu’ không bằng nên trực tiếp đổi tên thành ‘Hoàng Dung gặp sắc lang ký’ thì hơn.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi bốn người cùng đồng hành này, ta đã đầy đủ hiểu được cái gì gọi là sắc mê tâm khiếu, cái gì gọi là trư ca sắc mặt, cái gì gọi là ruồi bọ đuổi không đi rồi.
Thế cho nên khi lời thoại của đám trẻ hư không có chút sáng tạo nào vang lên lần thứ một ngàn không trăm linh một, ta đã bình tĩnh tới mức ngay cả mí mắt cũng đều lười động rồi.
Đánh ruồi bọ là việc của vỉ ruồi, mà vỉ ruồi chuyên dụng của Hoàng cô nương… tất nhiên chính là Quách đại hiệp rồi.
Quách đại hiệp lúc này võ công tuy rằng không cao, nhưng đối phó với loại trẻ hư thấp kém bị tác phẩm cắt bỏ không có chút võ công nào, hoàn toàn dựa vào người đông thế mạnh, vẫn là dư dả, bình thường một quyền có thể đánh ngã.
Hôm nay không biết là do hắn đói bụng hay là thân thể có vấn đề gì khác, động thủ hơi chậm một chút, vì thế tên kia phá lệ có cơ hội nói tới lời thoại thứ hai.
“Nha đầu kia cũng không tệ, nếu hầu hạ đại gia vừa lòng, liền phá lệ khai ân thu ngươi làm thiếp.”
Đây là đang nói ai vậy? Ta nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, không phát hiện sự tồn tại của cô gái thứ ba nào… Sau đó…
Dựa vào a!
Ta đang muốn lật bàn, một quyền của Quách đại hiệp đã giáng xuống mũi hắn, vẻ mặt hoa đào lập tức đầy máu.
Cơ hồ cùng lúc đó, hai chiếc đũa trúc từ bên người bay vọt ra, tinh chuẩn ghim hai bên miệng của hắn lại —— là Âu Dương thiếu chủ ra tay rồi.
Lúc này nghe được một tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết…
(đằng sau tỉnh lược một số cảnh máu me bạo lực 18X)
Tóm lại kết cục cuối cùng của vị trẻ hư này chính là nửa người dưới cùng nửa đời sau đại khái từ nay về sau không thể tự gánh vác được nữa rồi…
Ai bảo hắn không hay ho, nhè đúng lúc Âu Dương thiếu chủ tâm tình khó chịu mà đến đùa giỡn Hoàng cô nương.
Nói lại, mức hình phạt này có thể phải có điểm quá nặng tay rồi hay không?
Bất quá người này mặt mang hung tướng, ánh mắt bất chính, làm việc mãnh liệt, vừa thấy đã biết không phải hạng người thiện lương gì.
Hơn nữa nhìn độ phối hợp thuần thục mà tiến lên của đám thủ hạ của hắn, hơn phân nửa là thường xuyên làm chuyện cường thưởng dân nữ nhà đàng hoàng này đi —— trong thời đại này, như vậy cũng chẳng khác nào bức con nhà người ta tới đường chết.
Cho nên, Âu Dương thiếu chủ xuống tay tuy rằng ngoan độc, nhưng hẳn là cũng có thể coi như ở trong phạm vi bình thường đi… Ta có điểm không quá xác định nghĩ như vậy.
Không bao lâu sau, sự thật liền chứng minh phán đoán của ta là chính xác.
Cái gọi là “trẻ hư”, luôn tồn tại thành đôi cùng “hậu trường”.
Chúng ta rời đi tửu lâu không bao lâu, một đoàn quan binh liền vũ đao lộng thương vọt tới…