Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 3 - Chương 69

Mai tỷ tỷ hiển nhiên là không nghe được tiếng lòng của ta.

Cho nên...

Nàng chính đang giơ trường tiên trong tay, sau đó rất khí thế thấp giọng quát ta một câu: “Còn không đi!”

...

...

...

Ta... ta thật sự là khóc không ra nước mắt a.

Nàng không nhìn thấy thì thôi, nhưng ta thì có nhìn thấy a...

Trơ mắt nhìn mười bảy mười tám thứ binh khí sáng quắc chỉ vào trước, sau, cổ họng... cùng với huyệt thái dương của mình, ta cứng rắn chống đỡ được không mềm chân ngã xuống, đã là dũng cảm vượt xa người thường rồi.

Trong tình huống này còn muốn ta cõng một người sống mà chạy, không khỏi rất không thực tế đi.

Ta vô cùng gian nan nuốt nước miếng, đưa ra khiếu nại:

“Không đi được...”

Mai tỷ tỷ không hổ là người kinh nghiệm giang hồ lão luyện, chỉ sửng sốt không đến một giây, liền hoàn toàn không cần hỏi nguyên nhân, đề xuất ngay phương án giải quyết, chính là...uy hiếp.

“Ngươi nghĩ chỉ có đao kiếm mới có thể giết người?” Nàng lật tay trái, đặt phía sau lưng ta, “Lúc này chỉ cần bàn tay ta vận kình lực, ngươi liền lập tức vỡ nát tâm mạch, chết khổ không nói nổi. Giờ... ngươi đi, hay là không?”

Ta không phải Quách đại hiệp, ta một chút cũng không có cái tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục.

Vấn đề chính là ở chỗ... Ta rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tránh khỏi đao kiếm tứ phía như vậy mà chạy a a a!

Cho dù trong đó có mấy người thoạt nhìn vẻ mặt có chút do dự, nhưng những người khác thấy ta cõng Mai tỷ tỷ chạy, không biết có thuận tay tống cho ta một đao không thì cũng chưa biết chừng.

...

Ta còn đang rối rắm tính toán vấn đề, Mai tỷ tỷ hiển nhiên đã không còn đủ kiên nhẫn nữa.

Nàng hừ lạnh một tiếng, bàn tay hơi hơi nhấn xuống một cái, một cỗ khí băng hàn liền theo bàn tay nàng thẳng tắp tiến vào, dọc theo xương sống đi xuống, những nơi đi qua quả thực lạnh cóng giống như bị đao cắt, đau đến khiến ta giật nảy cả người.


Nói đến cũng kỳ quái, vừa giật mình một cái, mọi chỗ trong cơ thể đột nhiên lại trở nên ấm áp, giống như là toàn bộ ba vạn sáu ngàn lỗ chân trong trong cơ thể đều mở ra đón ánh mặt trời vậy.

Thân thể lập tức ấm áp, lại khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là ở giữa lòng bàn chân, giống như có cái gì đó từ trong người muốn thoát ra, vừa đau lại nóng, lại tê, lại xót.

Ta bất chấp đao kiếm quanh người, “Ngao” một tiếng nhảy dựng lên.

Chỉ nghe những tiếng “keng keng” không ngừng bên tai, lập tức liền có rất nhiều người lớn tiếng rống giận.

...

Sau đó...

Ta trợn mắt phát hiện mình cư nhiên đã đứng trên đường cái bên ngoài khách sạn!

Hơn nữa sau cái nhảy bất kể hậu quả kia, cảm giác khó chịu đã giảm đi rất nhiều, hai chân nhẹ nhàng, giống như đã sử dụng tất cả những tinh lực thừa thãi vậy.

Còn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu và quan sát tình trạng thân thể, một giọng nữ vô cùng âm trầm từ trên đỉnh đầu vang lên:

“Còn không mau đi, ở chỗ này chờ chết sao!”

Ta vô cùng mờ mịt ngẩng đầu...

Chỉ trong một chớp sửng sốt như vậy, ngọn trường tiên vốn đang tà tà quét đất đột nhiên không gió tự động bay lên, vũ lộng quanh người tạo thành một vòng ngân quang.

“Leng keng” mấy tiếng, thực hiển nhiên là mấy thứ ám khí bị đánh rơi, nhưng ta không biết là ám khí gì.

Tiếp theo liền nghe thấy nhiều người kêu to “Dừng tay!”

...

Nguy cơ trước mặt, ta cũng bất chấp nhìn xem rốt cuộc là ai tốt như vậy, bắt đầu co chân mà chạy thục mạng như điên.

Thanh âm phía sau càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ... Dần dần... rốt cuộc không nghe thấy gì nữa.

Không biết chạy bao lâu, tóm lại mỗi lần ta vừa thả chậm cước bộ muốn dừng lại, trên vai sẽ đúng lúc truyền đến cảm giác bị bóp mạnh, vì thế ta chỉ đành lại lần nữa gạt lệ.

Cho dù là rơi mồ hôi cùng nước mắt, chạy về phía mặt trời, hẳn là cũng nên có cái hạn mức đi...

Khi ta bắt đầu hoài nghi không biết có phải mình đã chạy tới địa phận Hà Bắc rồi hay không... Mai tỷ tỷ rốt cục gật đầu khai ân kêu ngừng...

Ta thực không có hình tượng ngã lăn xuống đất.

Mai tỷ tỷ ngồi xếp bằng bên cạnh ta, thoạt nhìn giống như đang tập trung điều tức. Nhưng với trình độ linh mẫn của lỗ tai nàng, cùng với ngọn trường tiên chưa hề buông tay kia, một khi ta có ý định chạy trốn, hậu quả tuyệt đối là sẽ bị tóm lại xử lý.

Cho nên ta thành thành thật thật nằm thở, những chuyện dư thừa tuyệt không dám làm.

Nói thật, ta thực may mắn vừa rồi Giang Nam thất quái không hề thể hiện ra vẻ nhận thức ta —— ngay cả trong nháy mắt Quách đại hiệp giương miệng muốn nói gì, cũng đều bị nhị sư phụ nhanh tay lẹ mắt bịt miệng.

Nếu không lấy trình độ thâm cừu đại hận giữa Giang Nam Thất Quái và Hắc Phong Song Sát mà nói, ta cảm thấy nói không chừng ta... sẽ bị hành hạ đến chết...

Sắc trời dần dần tối, bụng cũng bắt đầu thầm thì loạn kêu.

Ta thuận tay lấy từ túi da ra một miếng lương khô mà cắn... Ngô... Dưỡng được thói quen luôn tùy thân mang theo lương khô là tốt, cho dù bị bắt tới vùng hoang sơn dã lĩnh, cũng không cần sợ đói bụng.

Vừa cắn được hai miếng, bên cạnh bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra, đoạt lấy miếng lương khô.

Sau đó...

Ta cứ như vậy trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Mai tỷ tỷ nhanh như gió, lang thôn hổ yết ăn hết miếng lương khô trên có dính nước miếng của ta.

Thiếu chút nữa đã quên... Trong truyện viết nàng luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, hai chân không thể cử động, ở trong động chịu đói hơn mười ngày, hôm nay mới gặp được Quách đại hiệp, cưỡi hắn trốn thoát.

Nàng phản bội sư môn, không có trượng phu, tiểu vương gia tuy là đồ đệ, cũng không biết rốt cuộc có quan tâm tới vị sư phụ này hay không. Bản thân bị mù, hiện tại ngay cả chân cũng tàn tật rồi, một mình cô độc trên cõi đời...

Không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thương xót.

“Ngươi... muốn uống nước không?” Ta vuốt túi nước bên hông, có chút do dự hỏi.

Mắt thấy sắc mặt Mai tỷ tỷ trầm xuống, ta lập tức thực không có cốt khí lại bồi thêm một câu.

“Ta...ta có thể uống trước một ngụm cho ngươi xem.”

Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Kha lão đại bình sinh hận nhất người khác nói hắn mù, thường xuyên vì vậy mà nổi trận lôi đình đánh nhau, nếu Mai tỷ tỷ cũng có cái tính này... Ta chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao...

Lo lắng đề phòng vài giây, mới nghe thấy nàng khinh thường “Hừ” một tiếng.

“Cho dù ngươi hạ độc trong nước, cũng làm sao có thể làm khó dễ được ta, lấy đến!”

Ta vội vàng dâng hai tay, bộ dạng vô cùng chân chó, “Phải phải, tiền bối võ công cái thế, ta nào dám lỗ mãng đâu.”

Bất quá... Nếu không sợ bị hạ độc, vì sao lại cướp miếng lương khô ta đã ăn dở a, thật là...

Nàng mở nút, hơi do dự một chút, liền ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm.

Một hơi uống hết túi nước, mới tùy tay quăng sang một bên, xoay mặt nhìn về phía ta.

Tuy rằng biết rõ nàng không nhìn thấy, nhưng cảm giác bị một tầm mắt vô hình nhìn chăm chú... vẫn làm cho ta thực không được tự nhiên co người lui lại...

Nàng đột nhiên dùng tay chế trụ cổ tay ta, co ngón trỏ cùng ngón giữa, dùng một loại tư thế cổ quái bấm vài phát, suy tư một lát, mới chậm rãi nói:

“Ngươi vì sao lại từ đại mạc tới đây? Tự dưng có một thân nội lực, lại không mảy may biết chút võ công nào... Nếu không nói rõ ràng, đừng trách ta thủ hạ vô tình.”

Lần này ta thực sự bị dọa.

Nội lực gì đó...ta đoán là không thể giấu diếm được các cao thủ võ lâm, huống chi ta cũng không biết phải giấu như thế nào.

Nhưng mà nàng... nàng làm sao có thể nhớ rõ...

“Hừ, ta tuy mắt mù, nhưng tai lại không điếc. Cho dù mười năm trước chỉ nói qua một câu, cũng nhớ rõ rành mạch thanh âm, vừa rồi ngươi vừa mở miệng, ta liền biết là nha đầu chết tiệt trên đại mạc kia rồi!”

“Ách...”

Lại nói tiếp, thật ra đã thật lâu ta không bị mắng là ‘nha đầu chết tiệt’ rồi, lần trước đây là...khi Lý Lưu Phong còn sống...

Ta gãi gãi đầu.

Trong lúc không biết phải bịa lời nói dối thế nào, liền nói thật đi.

Cho nên sau khi ngắt đầu bỏ đuôi hơn nữa cường điệu vấn đề “Ta hoàn toàn không hiểu truyền công như thế nào”, bàn tay Mai tỷ tỷ túm cổ tay ta rốt cuộc buông lỏng rồi.

“Nha đầu chết tiệt thực ra nói thật a.”

“A?”

“Mạch tượng vững vàng, hô hấp không loạn, bàn tay ấm áp, lòng bàn tay cũng không đổ mồ hôi lạnh, chỉ là...” Nàng hừ một tiếng, “Hơn phân nửa còn có vài chỗ không thật, hôm nay tạm thời tha ngươi.”

Ta quả thực muốn quỳ xuống dập đầu năm lạy rồi, đây rõ ràng là các dấu hiệu để phát hiện người nói dối a!

So sánh với nàng... FBI là cái P...


“Tiêu Dao phái...” Nàng nhíu mày, ngửa đầu nhìn về phía chân trời, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một ý cười cực đạm: “... Sư phụ đúng là đã từng đề cập qua một môn phái có những thế ngoại cao nhân như vậy...” Câu nói kế tiếp rất nhỏ không thể nghe thấy nữa.

Kỳ thật dung mạo Mai tỷ tỷ được cho là có chút tú lệ, chỉ là trên mặt nửa điểm huyết sắc cũng không có, tóc dài lại rối tung xuống, thoạt nhìn quỷ khí nhiều hơn nhân khí...

Nàng đột nhiên nghiêng đầu chuyển hướng nhìn ta, “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nhìn ta làm cái gì?”

Ta hoàn toàn quỳ gối dưới giác quan thứ sáu cường đại của Mai tỷ tỷ...

“Cái kia...” Ta thanh thanh cổ họng, “Ta tuy rằng không luyện qua nội công, nhưng mà trước kia ở thảo nguyên từng gặp một đạo sĩ...”

Này cũng không phải là ta nói bậy, đôi tiểu bạch điêu kia chính là do Mã Ngọc đạo trưởng thần kì đã giúp mang xuống a, cũng là từng gặp đó thôi.

“Hắn nói mình là cái gì Toàn Chân giáo, cùng ta có duyên phận thầy trò, bởi vậy dạy ta vài câu khẩu quyết hô hấp ngủ linh tinh, ta không được chuyên tâm, học thế nào cũng không được, đạo sĩ kia liền tức giận bỏ đi. Khẩu quyết ta thật ra vẫn còn nhớ rõ, không biết tiền bối có cần dùng tới không?”

Nếu Kim lão gia tử không lừa người, như vậy, những đoạn kinh văn linh tinh trong ‘Cửu Âm Chân Kinh’ mà ta nhớ được, hẳn là cũng có thể thay Quách đại hiệp đem vài câu khẩu quyết mấu chốt kia nói cho nàng biết...

Nàng đột nhiên đánh một chưởng, ‘Oanh’ một tiếng, bùn đất trên cạnh người bay tán loạn, đảo mắt liền biến thành một cái hố to.

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nội công huyền môn chính tông của Toàn Chân giáo, sao có thể dễ dàng truyền thụ cho người khác, ngươi đến tột cùng là có dụng ý gì?”

Ta có dụng ý cái P!

Nếu hai chân nàng không khôi phục bình thường, tất yếu sẽ vẫn cưỡi ta đi du lịch khắp nơi, không đến vài ngày ta cũng thành liệt! Huống chi dựa theo tình tiết trong nguyên tác mà nói, về sau nàng hẳn là nên khôi phục công lực...

Bất quá những lý do này đều không thể nói ra miệng được.

Ta nghĩ nghĩ mới trả lời nàng:

“Ta vốn là không hiểu mấy thứ này, khẩu quyết nhớ kĩ cũng không để làm gì, đạo trưởng kia cũng không nói là không thể nói cho người khác biết. Huống chi ta cũng không phải là không có chuyện muốn nhờ. Nếu tương lai có một ngày tánh mạng ta bị đe dọa, tiền bối nếu viện thủ, vậy là không còn gì tốt hơn rồi.”

Nàng trầm ngâm một lát, mới gật gật đầu, nói: “Ngươi chậm rãi niệm ta nghe một chút.”

Sau đó ta bắt đầu đọc khẩu quyết, từ “Ngũ tâm hướng lên trời” cho đến đến “Tam hoa tụ đỉnh” ... Mắt thấy sắc mặt Mai tỷ tỷ ngày càng lộ vẻ vui mừng, đoán chừng nàng có thể dùng được...

Mai tỷ tỷ suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Tinh, khí, thần, hư hóa pháp như thế nào?”

Ách! Kim lão gia tử không viết rõ từng bộ phận, ta cũng không hiểu a.

“Không biết, đạo sĩ kia...chỉ dạy ta tới đó.”

Trên mặt nàng hơi lộ ra vẻ thất vọng, nhưng vẫn hướng ta gật gật đầu.

“Quả nhiên là huyền môn chính tông tâm pháp! Hôm nay được ngươi trợ giúp, ngày khác nếu gặp nạn, ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”

Ta chính đang cân nhắc có phải nên thừa dịp không khí vui vẻ mà lên tiếng cáo từ hay không, sau gáy đột nhiên đau xót, liền không biết gì nữa.